Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Phía Tử Thư đã đặt được vé xe, bên Trì Uyên cũng thu dọn xong xuôi.
Trong cốp xe vẫn còn rất nhiều thức ăn, Cố Tư lấy ra và đưa hết cho thím Hà.
Con thím ấy vui lắm.
Thím Hà không nỡ rời xa cô, nhưng bà cũng hiểu rằng cô nên đi thì hơn. Nếu cứ ở đây mãi, Cố Vạn Lí sẽ tìm cớ dây dưa.
Những người sống trong thôn đi theo Trì Uyên đều đã thu xếp mọi việc ổn thỏa, xách theo túi lớn túi nhỏ.
Xe Trì Uyên không đủ chỗ, một người trong thôn đã lái xe công nông đến và kéo bọn họ rời đi.
Trì Uyên lái xe chở Cố Tư, đến đại lý trả xe trước rồi cùng bọn họ bắt xe đến trạm.
Biết bao nhiêu người thế này, Cố Tư nghĩ thôi đã thấy đau đầu, vậy mà Trì Uyên sắp xếp mọi thứ khá gọn gàng, suốt chặng đường không xảy ra bất cứ sai sót nào.
Tuy phải đổi xe giữa đường, nhưng vì sắp xếp thời gian hợp lí, nên các cô các bác lớn tuổi đều không mất quá nhiều sức lực.
Trên chuyến xe cuối cùng, Tử Thư đã đứng đợi bọn họ tại trạm xe lửa.
Những người đến đây không quen với cuộc sống nơi này, tất cả đều có chút mơ màng.
Tử Thư gọi vài chiếc xe đến đây và đưa bọn họ đến nhà kho trước.
Nhà kho rất lớn, cần nhiều nhân viên, bọn họ đến đây sẽ được bố trí và sắp xếp mọi thứ.
Nhưng bởi vì trước đó Cố Tư đã nói rằng cô chỉ biết một vị tổng đốc cấp thấp, nên những người đó cũng không nghĩ gì nhiều, họ chỉ cảm thấy có việc làm là quá tốt rồi
Cố Tư sợ rằng nếu bọn họ biết đây là công ty nhà họ Trì, sẽ không vừa ý với vị trí được sắp xếp, đòi hỏi công việc tốt hơn, nhẹ nhàng hơn và lương cao hơn.
Dù sao lòng người cũng là thứ khó đoán nhất
Sau khi bọn họ rời đi, Tử Thư lái xe chở Cố Tư và Trì Uyên đến nhà Cố Tư. Cố Tư mệt mỏi, trong bụng cũng hơi khó chịu
Suốt chặng đường cô cố gắng chịu đựng, buồn nôn cũng không giám thể hiện ra ngoài, đúng là quá vất vả.
Bây giờ khi lên xe, cô liền không thể chịu được nữa.
Cô nói, “Tử Thư, anh chạy chậm thôi, mở cửa sổ ra, tôi say xe, buồn nôn quá.”
Tử Thư không nghĩ nhiều, vội vàng giảm tốc độ, mở cửa sổ.
Trì Uyên vuốt lưng Cố Tư
Cuối cùng xe cũng dừng lại, Cố Tư vội vàng đẩy cửa xe, ngồi ở bên đường nôn một trận.
Nhưng không nôn ra thứ gì
Trì Uyên bước xuống, đưa chai nước suối cho cô súc miệng, “sao lại say xe chứ, anh nhớ em đâu bị say xe.”
Cố Tư thở dài, “chắc là vì mệt quá, dạ dày khó chịu, nên hơi chóng mặt.
Trì Uyên gật đầu, “Vào trong nghỉ ngơi đi, dù rằng cả đoạn đường cứ nằm suốt nhưng đúng là cũng sẽ mệt.”
Cố Tư đứng lên, xoa xoa vào bụng, rồi bước vào trong sân
Tử Thư xách theo hành lý tiến vào.
Cố Tư chạy thẳng về phòng, không quan tâm Tử Thư và Trì Uyên đang làm gì dưới lầu.
Đầu cô hơi nhói, cứ lắc lư trên xe lửa mãi.
Nằm như vậy một lúc, cô liền gửi tin nhắn cho Mạnh Sướng, trước đây Mạnh Sướng đã nói với cô rằng Phương Tố đã từng thăm dò, nghe ngóng tin tức của cô.
Cố Tư cảm thấy nực cười
Phương Tố đối với cô, dù là trước khi ly hôn hay sau khi ly hôn, cũng chưa bao giờ chịu buông tha cô.
Đôi lúc Cố Tư cảm thấy Phương Tố đang bạn tâm quá nhiều đến mình.
Lúc nào cũng phải nhìn chằm chằm vào người mà mình không thích, cuộc sống của bà ta có thể dễ dàng trôi qua mới là lạ.
Cố Tư gửi tin nhắn xong, nằm ngay tại đây ngủ một giấc.
Đến khi tỉnh lại, cô nghe thấy tiếng nói chuyện phát ra từ dưới lầu.
Cô đứng dậy mở cửa, đứng ở đầu cầu thang tầng hai quan sát phía dưới.
Người dưới đó không hẳn là ít, có Trì Uyên, Tử Thư, Chương Tự Chi, và cả Nguyễn Thừa Phong
Bốn tên đàn ông to xác không biết đang nói đến điều gì, trông Chương Tự Chi hơi hoảng, “anh nói vậy tôi cũng không hiểu đâu, anh cứ nói tôi nên làm những gì là xong, phân tích nhiều thế làm tôi đau hết cả đầu.”
Lâu lắm rồi không gặp Chương Tự Chi, Cố Tư thực sự nhớ anh ta.
Cố Tư mỉm cười, “Lão Chương.”
Chương Tự Chi ngẩng đầu lên nhìn Cố Tư, hét lên vài tiếng ôi trời rồi chạy từ tầng dưới lên, “Cố tiểu Tư à, làm tôi nhớ cô chết đi được.”
Anh ta ôm Cố Tư một lúc.
Trì Uyên đưa mắt nhìn hai người họ, nét mặt không được tốt cho lắm.
Tử Thư nhích đến gần Trì Uyên, hạ thấp giọng xuống, “xem kìa xem kìa, mới tí mà đã ôm người ta rồi, thật là, cái cậu Chương này ấy à, thích chiếm tiện nghi thế cơ đấy.”
Đôi mắt Trì Uyên liếc qua Tử Thư, “cậu bớt hóng chuyện đi, những lời tôi nói vừa rồi cậu hiểu hết chứ.”
Tử Thư vội vàng gật đầu, “hiểu rồi hiểu rồi, hiểu hết rồi”
Lúc này, Nguyễn Thừa Phong nói, “nhưng anh chắc chắn trên ngọn núi ấy có nhiều dược liệu thật ư?”
Trì Uyên nghĩ một lúc, “khi ấy, tôi đã đi và xem xét xung quanh, có khả năng trên ngọn núi gần đó có đấy. Để cụ thể hơn, tôi định tìm người chạy qua xem xét lại, nếu có thể thì tất cả số đó đều là tài nguyên.
Nguyễn Thừa Phong ừ một tiếng, “nếu điều này là sự thật, tôi sẽ tán thành lời đề nghị của anh.”
Trì Uyên cũng suy tư, “trước mắt chúng ta cứ theo kế hoạch này, sau đó kiểm tra kết quả khảo sát.”
Cố Tư cùng với Chương Tử Chi bước xuống.
Cô bật cười, “hôm nay mọi người đông đủ nhỉ, đều ở đây cả.”
Nguyễn Thừa Phong nói, “Trước đây anh đã ghé qua mấy lần rồi, nhưng em không ở nhà, anh gọi cho Tử Thư mới biết hôm nay em về. Em xem em kìa, đi cũng không nói anh một tiếng, làm anh phí mất mấy đợt rảnh rỗi.”
Cố Tư bước qua, ngồi lên một góc sofa, “hôm đấy tôi đi vội quá, chưa kịp nói cho ai biết.”
Nguyễn Thừa Phong nhìn Cố Tư, “sắc mặt em trông có vẻ không ổn lắm, vài ngày trước bà cứ nhắc em suốt, nói rằng em xa lạ với bọn anh quá, chẳng thấy qua lại bao giờ.”
Nói đến bà cụ Nguyễn, Cố Tư thực sự không dễ chịu cho lắm, bà ấy đối xử với cô có chút đột ngột, khiến cô cảm thấy thật kỳ lạ.
Khó tin nhỉ, rút một quẻ thăm liền trở thành quý nhân.
Lỡ như rút phải quẻ hạ, có khi nào bà cụ phải băm chết cô mới hả cơn giận không.
Nguyễn Thừa Phong mỉm cười nhìn Cố Tư, “con người bà anh ấy à, đôi lúc rất cổ hủ, trước đây trong nhà đã xảy ra một vài chuyện, mà khi đó sức khỏe bà lại không tốt, tâm trạng lúc nào cũng buồn bực, sau đó bà đi chùa nhờ đại sư bốc quẻ, vị đại sư ấy nói rằng nhà họ Nguyễn sắp gặp được quý nhân, có thể gặp dữ hóa lành.”
Lời nói này khiến Nguyễn Thừa Phong nghĩ rằng có lẽ vị đại sư chỉ muốn ai ủi bà nên mới nói thế.
Nào ngờ không lâu sau đó, vào ngày mừng thọ 80 của bà, Cố Tư đã bộc lộ hết tài năng của mình
Lại trùng hợp khiến cho nhà họ Nguyễn thật sự chuyển mình, tìm được đường ra. Thế là bà cụ hết lòng tin tưởng những lời mà vị đại sư ấy nói.
Bà cho rằng Cố Tư là quý nhân nhà họ Nguyễn, nhất định phải đối đãi cô cho đàng hoàng tử tế.
Cố Tư cảm thấy có chút mất kiên nhẫn, “tôi thấy mấy chuyện này chỉ là trùng hợp thôi.”
Nguyễn Thừa Phong thở dài một hơi, “trong mắt bà anh, tất cả mọi thứ trên thế giới này đều có nhân quả, không có gì gọi là trùng hợp.”
Cố Tư mím môi, “chủ yếu là bà ấy đối xử tốt với tôi quá, làm tôi cảm thấy hơi sợ đấy.”
Trì Uyên nhìn Cố Tư, lại nhớ đến Cố Vạn Lí, nếu như Cố Vạn Lí biết Cố Tư bị gia đình như nhà họ Nguyễn xem trọng, nói không chừng sẽ cực kỳ muốn nắm chắc mối quan hệ này.
Một gã đàn ông như lão ta, sao có thể sinh ra người con gái như Cố Tư chứ. Trì Uyên nheo mắt lại, suy nghĩ vẩn vơ sang nhiều thứ khác
Cố Tư nhìn Nguyễn Thừa Phong: “Bây giờ anh biết rồi, thì sẽ nói cho Trì Uyên sao?”
Nguyễn Thừa Phong cười: “Chuyện của hai người, tôi cảm thấy tôi không có quyền nhúng tay vào, loại chuyện này, tùy vào lựa chọn của cô, tôi sẽ không lắm chuyện.’
Anh ta nói như vậy, Cố Tư liền yên tâm.
Nhưng Nguyễn Thừa Phong lại nói: “Mang thai sinh con, cũng không phải là chuyện ngày một ngày hai, thời gian dài hơn nửa năm, về sau bụng cô lớn, chuyện này khẳng định sẽ không giấu được nữa.”
Đương nhiên Cố Tư cũng đang lo lắng về chuyện này, ban đầu muốn mượn chuyện quay về quê tảo mộ ông nội, ở đó thu xếp ổn định.
Kết quả không nghĩ đến Trì Uyên có thể tìm tới, càng không nghĩ đến, Cố Vạn Lí lại quay trở về.
Có lẽ nơi đó cũng không phải là một nơi tốt để đến nữa.
Thấy Cố Tư không nói chuyện, Nguyễn Thừa Phong liền cười: “Được rồi, cứ thuận theo tự nhiên đi, có lẽ không tới vài ngày nữa, cô lại muốn chia sẻ niềm vui làm mẹ này vói Trì Uyên, bây giờ đừng suy nghĩ nhiều như vậy nữa.”
Cố Tư mím môi, cũng không nói chuyện.
Một đường đến cửa tiệm, Nguyễn Thừa Phong dừng xe lại.
Cố Tư vừa xuống xe, nhìn thấy trong cửa tiệm ngoài Mạnh Sướng, còn có người khác.
Cố Tư chào Nguyễn Thừa Phong, rồi trực tiếp đi vào.
Mạnh Sướng đang ở trong quầy hàng,có một ngươi đàn ông đứng ở đối diện quầy.
Vừa liếc mắt nhìn Cố Tư liền nhận ra, đây là người đàn ông xem mắt trong tấm hình kia mà lần trước Mạnh Sướng đã cho mình xem.
Xem ra hai người này, sau buổi xem mắt lần trước, vẫn có liên lạc.
Ý tứ này, có lẽ là có thể tiếp tục phát triển.
Mạnh Sướng nhìn thấy Cố Tư đi vào, ngay lập tức sững sờ, sau đó liền cười: “Tiểu Tư, chị trở về khi nào vậy?”
Cố Tư cười haha: “Mới về hôm nay, sau đó đến đây xem thử.”
Cô cố ý giả vờ không biết: “Đây là bạn của em à.”
Mạnh Sướng “a” một tiếng: “Đúng ạ, bạn của em, đi ngang qua đây, nên vào xem thử.
Cố Tư gật gật đầu, chào người đàn ông kia.
Nhìn người đàn ông kia có chút thẹn thùng, thấy Cố Tư đến, nên mượn một cái cớ rơi đi.
Cố Tư chờ người đã đi ra rồi mới nhìn Mạnh Sướng: “Thế này là em muốn thử qua lại sao ?”
Mạnh Sướng nghĩ một chút rồi mới nói: “Có dự định này, em cảm thấy con người anh ấy cũng tốt, ưa nhìn, xem như có thể nói trước đây, điều kiện của em cũng giống như vậy, không thể đòi hỏi quá cao đối với người khác, vì vậy trước khi qua lại xem thử có hợp hay không.”
Cố Tư “ừ” một tiếng, đi qua dựa vào quầy tiệm, nhìn Mạnh Sướng: “Thật sự trước đây chị cứ nghĩ là em đã có người mình thích, không nghĩ tới em sẽ đi xem mắt.”
Mạnh Sướng ngây người, vẻ mặt lúng túng.
Quả thật trước đây cô có người mình thích, nhưng dường như cô đã nhầm, dường như cô vẫn luôn tự mình đa tình, dường như suýt chút nữa cô trở thành người thứ ba.
Nghĩ đến đây, Mạnh Sướng liền có chút khó chịu, cô nói: “Trước đây em cũng nghĩ em thích người kia, nhưng sau này em mới cảm nhận được, hình như em cũng không phải là thích người kia, giống như em thích điều kiện của anh ta, chính là điều kiện bên ngoài của anh ta khá tốt, thật sự vốn dĩ em cũng không hiểu anh ta, kiểu thích này, có lẽ vô cùng nông cạn.”
Mạnh Sướng cúi đầu: “Hơn nữa em phát hiện, anh ta cũng không thích em, vì vậy kiểu thích này, khiến em rất khó chịu, nếu như thích một người không vui, thì em cảm thấy, kiểu thích kia, không thể tiếp tục được nữa.”
Cố Tư nhìn Mạnh Sướng, thở dài: “Xem ra là em bị tổn thương rồi.”
Mạnh Sương vội vàng lắc đầu: “Anh ta không làm em tổn thương, ai cũng không làm tổn thương, nếu thật sự nói em bị tổn thương, đó cũng là do bản thân em suy nghĩ quá nhiều, ép mình đâm vào tường.”
Nói xong cô liền cười: “Được rồi được rồi, không nói chuyện này nữa, cái người vừa rồi, chị thấy như thế nào?”
Cái liếc nhìn kia, cũng không nhìn ra được người như thế nào, nên Cố Tư chỉ có thể gật đầu: “Nhìn như vậy thì cũng được, chỉ là không biết tiếp xúc rồi sẽ như thế nào.”
Mạnh Sướng thở dài: “Từ từ tìm hiểu xem sao, em thật sự hi vọng bên cạnh có thể có một người đồng hành cùng em, có lúc em nhìn chị, cảm thấy vô cùng ghen tị.”
Cố Tư cảm thấy bất lực, nằm xuống trên mặt quầy: “Em đừng ghen tị chị, chuyện của chị nhiều lắm, chính chị cũng đau đầu.”
Nói xong câu này, cô chợt nghĩ đến một chuyện: “Lần trước em gởi tin nhắn cho chị, nói là ẹm Trì Uyên đến đây tìm chị, em có biết bà ấy có chuyện gì không?”
Mạnh Sướng lắc đầu: “Không rõ nữa, bà ấy không nói, lúc đến đây,xị mặt mày, nhìn có chút dọa người ,hỏi chị đi đâu, em nói không biết.”
Cố Tư có chút không hiểu được, Phương Tố hỏi thăm mình là vì cái gì.
Chẳng lẽ đến đây không thấy mình, không bị mình oán giận vài câu, nên trong lòng ngứa ngáy sao?
Buổi chiều Cố Tư ở trong cửa tiệm, buổi trưa cô ăn không nhiều, nên buổi chiều ăn một chút bánh ngọt.
Lúc không có người, Mạnh Sướng ngồi ở ghế, hai tay ôm lấy mặt, lẩm bẩm một số thói quen nhỏ của người đàn ông xem mắt kia.
Nghe ra được, khoảng thời gian này, người đàn ông kia không có việc gì liền đến đây, đi theo Mạnh Sướng ở nơi này giết thời gian.
Cố Tư vừa cười vừa nghe, cảm thấy bây giờ Mạnh Sướng giống như một cô gái nhỏ vừa mới yêu đương.
Dù cô ấy nói là mình cô đơn, nhưng khi nhắc đến người đàn ông kia, nụ cười trên mặt cô không thể nào giấu được.
Con gái có thể là như vậy, rất dễ dàng tiến vào một mối quan hệ tình cảm, có người đối tốt với mình, có người nguyện lòng cười với mình, trái tim cô gái đó, sẽ dễ dàng rung động.
Cố Tư nhìn Mạnh Sướng như vậy, ít nhiều cũng có chút ghen tị.
Nếu như trước khi kết hôn với Trì Uyên, cũng có thể tìm hiểu nhau trước như vậy một chút, cuộc sống hôn nhân của hai người bọn họ, sẽ khác đi.
Cố Tư ngồi ở đây đến chạng vạng tối, kết quả không chờ đến tan làm, thì Phương Tố đến.
Phương Tố đứng ở bên cửa sổ, liền nhìn thấy Cố Tư, biểu cảm rõ ràng trên khuôn mặt của bà.
Quả nhiên, Trì Uyên trở về, Cố Tư cũng trở về, hai người này nhất định là cùng nhau đi ra ngoài.
Cố Tư cũng nhìn thấy Phương Tố, cô nhíu mày.
Phương Tố đợi một lúc rồi đi vào.
Bà trực tiếp ngồi xuống trước mặt Cố Tư: “Lần này cô cùng Trì Uyên cùng nhau đi ra ngoài à.”
Cố Tư uống một ngụm sữa bò: “Không phải.”
“Không phải?”Phương Tố hơi không tin lắm “Cô đi, Trì Uyên cũng đi, sau đó cô trở về, Trì Uyên cũng trở về, cô nói hai người không phải cùng nhau rời đi sao?”
Giọng điệu Cố Tư có chút giận: “Không phải cùng nhau, là Trì Uyên đuổi theo, tôi đi trước, sau đó Trì Uyên đuổi theo, chuyện này tôi không có cách nào, con trai bà có chân, tôi quản không nổi, bà đừng nghĩ là do tôi dụ dỗ.”
Phương Tố nhìn chằm chằm Cố Tư, sau một lúc lâu mới nói: “Tôi ngồi ở đây một lúc lâu rồi, cũng không làm cho tôi chút nước, các người tiếp khách như vậy sao.”
Cố Tư ngây người, Mạnh Sướng bên cạnh cũng ngây người theo, vẻ mặt hai người giống nhau, cả hai đều nhìn không hiểu mục đích của Phương Tố.
Phương Tố ôm lấy vai, nghểnh cổ, ở đó đợi.
Cố Tư cho Mạnh Sướng một ánh mắt, Mạnh Sướng nhanh chóng pha một tách cà phê.
Lúc này vẻ mặt Phương Tố mới hòa hoãn một chút: “Hai người đã đi đâu?”
Cố Tư nghĩ một chút cũng nói: “Về quê của tôi, tôi trở về cũng giỗ ông nội tôi.”
Phương Tố chờ một chút, uống một ngụm cà phê: “Lễ đầy năm đã qua rồi à.”
Cố Tư nhăn mày: “Ừ, qua rồi.”
Tâm trạng Phương Tố dường như cũng trầm xuống: “Lúc ông nội cô qua đời ,thật sự nhà họ Trì muốn cho người đến, nhưng lúc đó, nhà họ Trì cũng người chết ngựa đổ, ông nội cô qua đời, ông nội Trì Uyên, cũng bị đả kích, khoảng thời gian đó, sức khỏe của ông cũng không tốt lắm, cấp cứu nhiều lần.”
Cố Tư liếc nhìn Phương Tố: “Tôi biết, tôi không trách bất kì ai.” Phương Tố thờ dài: “Thật sự lúc đó, A Uyên là muốn đến chỗ ông nội cô xem thử.”
Phương Tố không nhìn Cố Tư, chỉ quay đầu nhìn bên ngoài.
Trước đây bà chưa bao giờ nói chuyện với Cố Tư ôn hòa như vậy.
Bà nói, “Vốn là nghĩ chờ ông nội thân thể khá hơn một chút, thì sẽ sang bên kia, nhưng ai biết, bệnh của ông nội lại kéo dài, ngày càng không ổn định, chúng ta cũng sợ, nhà các cô xa, vừa đi vừa về, không biết tốn bao nhiêu thời gian, vạn nhất A Uyên rời đi, bên này xảy ra chuyện, không thể nhìn mặt lần cuối, vì vậy mọi việc chỉ có thể kéo dài thêm.
Kết quả lần này liền kéo dài cho đến tận bây giờ
Cố Tư không lên tiếng, cũng không biết nên nói cái gì.
Phương Tố thở ra một hơi, lại quay đầu nhìn Cố Tư, “Tôi nhớ, cô ở quê cũng không còn người thân nào nữa”.
Cố Tư dừng một chút mới nói, “Không có, đều chết hết.”
Phương Tố chẳng qua là gật đầu một cái, cũng không biết nói gì.
Mạnh Sướng ở bên cạnh nhìn hai người , cũng rất ngạc nhiên.
Phương Tố mấy lần trước đến đây, tuy rằng không phát sinh mâu thuẫn, nhưng mỗi lần tới nói chuyện đều là bóng gió, kiêu ngạo.
Xưa nay chưa từng thấy kiểu ăn nói điềm đạm như thế này.
Cố Tư đợi một hồi, mới nhìn về phía Phương Tố, “Bà tới gặp tôi, có chuyện gì sao?”
“Không có.” Phương Tố nghiêm mặt, “ Tôi chỉ muốn biết cô đã đi đâu.”
Cố Tư dựa vào lưng ghế, “Để về kể cho Tùy Mị nghe?”
Cô chép miệng, “Nhưng mà chuyện này, bà có nói cho Tùy Mị, ngoài khiến cho cô ta ấm ức, cũng không tác dụng nào khác.”
Phương Tố vẻ mặt chậm rãi chìm xuống.
Không phải vì nghe được những gì Cố Tư nói, mà là đối với Tùy Mị, thật sự có chút thất vọng.
Lần trước, bà kiểm tra Tùy Mị một chút, tiết lộ mối quạn hệ của bà và Trì Uyên đang trở nên bế tắc.
Kết quả sau đó, bà gọi điện thoại cho Tùy Mị, Tùy Mị lại trở thành trạng thái bận rộn như lúc trước, ngay cả trả lời điện thoại cũng không có nhiều thời gian.
Bà đến công ty nhà họ Tùy bên kia quan sát rất nhiều lần, Tùy Mị rõ ràng là đi làm bình thường, có thể trong điện thoại nói là đang làm thêm giờ.
Phương Tố đầu óc thật sự không tốt lắm, nhưng không có nghĩa là mình thật sự không hiểu gì.
Bà cụ Phương hai ngày nay cũng đang phân tích cho bà, nói bà trước kia bị che mờ mắt, làm sao lại một lòng một dạ nhìn Tùy Mị thuận mắt, Tùy Mị này mặc dù điều kiện không tệ, nhưng tuyệt đối không phải là người lương thiện.
Phượng Tố cảm thấy mình bị đả kích.
Ngược lại, cũng không phải nói ngay từ đầu đã cảm thấy Tùy Mị thập ác không tha, chẳng qua là đến bây giờ mới biết, cô gái này đối với mình vẫn cất giấu một chút tâm tư.
Vì vậy trong lòng, dĩ nhiên là không thoải mái, rất khó chịu.
Cố Tư thấy nhắc tới Tùy Mị, Phương Tố biểu tình trở nên không đúng lắm, liền cười , “Thế nào, nhắc tới người tốt trong lòng bà, bà có vẻ không được vui cho lắm?
Phương Tố đương nhiên không thể nói cho Cố Tư biết chuyện của bà và Tùy Mị, bà ậm ừ, “Chuyện của tôi, cô có thể kiểm soát được không?”
Cố Tư cong môi
Cô có thể cảm thấy Phương Tố của ngày hôm nay thật sự rất khác so với trước đây.
Phương Tố uống hết cà phê, sau đó đứng lên, “Được rồi, nhìn cô là tâm tình tôi lại không tốt, tôi đi đây.”
Bà cầm túi xách lên, liếc nhìn Cố Tư một cái, sau đó xoay người đi ra ngoài.
Chờ Phương Tố đi rồi, Mạnh Sướng đi tới, “ bà Phương có điểm gì không đúng, thái độ của bà ấy hình như đã thay đổi rất nhiều, Tiểu Tư, cô có cảm thấy không?, có khác trước không.”
Cố Tư ậm ừ, sau đó nở nụ cười, ‘ Chị nhìn em nhắc tới Tùy Mị, mặt bà ấy biểu cảm thế kia.”
Mạnh Sướng gật đầu, “Đúng đúng đúng, hơn nữa có một chuyến, chị thật không hiểu bà ấy muốn làm gì.”
Dựa theo hiểu biết của Mạnh Sướng, biết Trì Uyên đuổi Cố Tư về quê, Phương Tố làm sao cũng phải hùng hùng hổ hổ đôi câu mới đúng.
Nhưng bây giờ lại không có.
Cố Tư cười một tiếng, “ Được rồi, không cần suy nghĩ những thứ này, bà ấy không đáng giá để chúng ta tốn quá nhiều tinh thần.”
Cố Tư ở trong cửa hàng đợi đến chạng vạng tối, sau đó mới đón xe về nhà.
Kết quả lúc về đến nhà, nhà đã có người.
Trì Uyên đang ở trong phòng bếp, đang nhìn công thức nấu ăn, bộ dáng rất chăm chú nghiêm túc.
Cố Tư lập tức sửng sốt, nếu là trước đây, cô nhất định sẽ hùng hổ mắng không ngừng, chỉ trích hẳn tự ý vào nhà mình.
Nhưng bây giờ, cô lại không có tâm tình đó, cũng không có tí sức nào.
Cô cảm thấy rằng mình cũng trở nên hiền hòa hơn.
Cố Tư đứng ở cửa phòng bếp , “làm món gì.”
Trì Uyên quay đầu lại, thấy Cố Tư đã trở lại, lập tức nở nụ cười, “Đầu tiên là làm canh cho em, có con cá này, đến giúp anh xem có cần rán lại không, anh không hiểu mấy công thức này cho lắm.”
Cố Tư nhìn Trì Uyên dáng vẻ mặc tạp dề nấu nướng, cảm thấy có chút mới lạ.
Cô sang xem một chút nguyên liệu nấu ăn, sau đó lại nhìn một chút công thức nấu ăn, “Không cần, cứ cho thẳng vào nồi nấu là được.”
Trì Uyên suy nghĩ một chút, “Được, em đi ra ngoài đi, ở đây giao cho anh.”
Cố Tư cũng không tranh giành với anh, cô thật sự không thể ngửi thấy mùi khói dầu bây giờ.
Cố Tư ngồi xuống ghế sô pha trong phòng khách, bật TV lên, dò kênh xong mới quyết định xem phim hoạt hình.
Bản thân cô không có thích, cái này chỉ cho đứa con trong bụng cô xem.
Mùi và tiếng nấu ăn chậm rãi từ trong bếp truyền ra, Cố Tư quay đầu liếc nhìn, sau đó lập tức thu hồi ánh mắt.
Trong lòng đột nhiên có chút ấm áp là chuyện gì xảy ra.
Ngồi như vậy một lúc, Trì Uyên bên kia còn chưa xong, điện thoại di động của cô đổ chuông.
Là Ninh Tôn gọi tới.
Cố Tư vội vàng nhận điện thoại, cô cùng Ninh Tôn đã một thời gian dài không liên lạc.
Ninh Tôn thanh âm có chút nóng nảy, “Tiểu Tư, em bây giờ ở đâu, có ở nhà không?”
Cố Tư ậm ừ, “Sao vậy.”
Ninh Tôn dừng lại một chút mới nói, “Trì Uyên ở nhà em?”
Cố Tư ừ một tiếng “Phải”
Ninh Tôn bên kia không lên tiếng.
Cố Tư không biết bên kia có chuyện gì, cảm thấy có chút lúng túng.
Đây là lần đầu tiên giữa cô và Ninh Tôn xuất hiện bầu không khí không đúng lắm.
Cố Tư cảm thấy phải tìm đề tài nên hỏi: “ Cuộc thi của anh bên kia như thế nào rồi, em mấy ngày nay có chuyện, vẫn chưa xem được, mọi chuyện vẫn thuận lợi chứ.
Ninh Tôn không muốn nói chuyện về cuộc thi, anh nói “anh nghe Tự Chi nói, em hai ngày nay về quê cùng với Trì Uyên”
Cố Tư không cho rằng chuyện này không thể nói cho người khác được, nên trực tiếp thừa nhận, “ Đúng, em trở về quê, Trì Uyên cùng đi với em”.
Ninh Tôn hít một hơi thật sâu, sau đó nói: “em và Trì Uyên, lại ở cùng nhau sao?”
Cố Tư thở ra một hơi, giọng nói có chút yếu ớt, “Không có, em cùng anh ấy, bây giờ còn chưa ở cùng nhau.”
Ninh Tôn sau một lúc lại hỏi: “Em cùng anh ta bắt đầu lại.”
Cái này, Cố Tư có chút bối rối, Trì Uyên làm gì trong khoảng thời gian này, không thể nói là cô không dám động, đây là không thể nào.
Lòng cô cũng mềm nhũn, Trì Uyên đã đuổi theo một quãng đường dài như vậy để giúp cô giải quyết chuyện quê quán, tất cả cô đều nhìn thấy và khắc sâu trong lòng.
Chỉ là nói bắt đầu lại, đối với cô mà nói, thật sự là một thử thách rất lớn.
Ở bên ngoài cô không nói gì, nhưng nói thật cô đã toàn tâm toàn ý chấp nhận anh, chuyện từ trước đến giờ, một chút cũng không so đo, đây là chuyện có khả năng.
Cố Tư suy nghĩ, mới dè dặt trả lời một câu, “em không biết, em còn chưa nghĩ ra.”
“Tiểu Tư”, Ninh Tôn nói, “Em có thể không nên quá vội vàng quyết định không, em chờ anh nhé.”