Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Cố Tư cười ha hả, “Tôi thực sự là một cô gái tốt.”
Trì Uyên vốn là đang nói chuyện với Tiểu Lâm, nhưng nghe xong lời này anh liền quay đầu lại nhìn Cố Tư, cười nói: “Anh trước kia cũng không phát hiện ra em tự tin như vậy đấy.”
Cô ở trước mặt Phương Tố vẫn luôn là bộ dạng rụt rè sợ hãi.
Hình như sau khi ly hôn cô mới bắt đầu tự tin như vậy.
Khi nhắc tới câu này, Cố Tư liền nhìn Phương Tố một chút, “Trước kia à, trước kia là do em không muốn so đo thiệt hơn thôi. Em là người rộng rãi khoan dung, có người bụng dạ hẹp hòi thì em chỉ đành phải cho qua thôi.”
Phương Tố hít một hơi rồi kêu lên, trừng mắt nhìn Cố Tư, “Cô đang nói cho tôi nghe đấy à?”
Cố Tư nhướng mày, vẻ mặt có chút kiêu ngạo đáng yêu, cũng hoàn toàn không phủ nhận điều đó.
Phương Tố nhìn cô từ trên xuống dưới một lượt, cuối cùng mím môi, cũng không nói tiếng nào.
Đây là bà ta nể mặt đứa trẻ trong bụng cô mà thôi.
Đúng vậy, chỉ là nể mặt đứa trẻ mà thôi, để bụng gì mấy lời của người nhỏ tuổi hơn chứ.
Vào bữa trưa, họ mang Mạnh Sướng và Tiểu Lâm đi ra ngoài ăn. Cửa hàng thì tạm thời đóng cửa.
Cửa hàng vừa đóng cửa, vừa lúc cậu nhóc kinh doanh gạch sàn nhà ở phía đối diện cũng đi ra.
Cậu nhóc thấy bên cửa hàng của Cố Tư có nhiều người như vậy, hơn nữa còn đang đóng cửa để đi ra ngoài, cậu ta lập tức qua tới, “Cố Tư, sao cô lại đóng cửa? Mấy ngày rồi tôi cũng không thấy cô qua đây nữa.”
Trì Uyên nhớ rõ người này. Lần trước cậu ta còn lại đây xin số điện thoại của Cố Tư.
Lúc đó, anh đã cho người này số điện thoại của chính mình.
Sau đó, tin nhắn của cậu ta gửi đến liên tục. Tin nhắn chào buổi sáng, tin nhắn chúc ngủ ngon, không sót một lần nào cả.
Ngay cả đoạn thời gian Cố Tư về quê thì tin nhắn vẫn đúng giờ gửi đến.
Trì Uyên cũng hơi không ngờ đến được. Người này cũng thật kiên trì mà. Cho tới giờ anh vẫn chưa trả lời một tin nhắn nào cả, cũng chưa từng đáp lại người kia lấy một lần, vậy mà cậu ta vẫn bền bỉ gửi tin nhắn.
Trì Uyên đi tới, giơ tay ôm vai Cố Tư, “Chúng tôi muốn ra ngoài đi ăn cơm. Sao vậy, cậu có chuyện gì à?”
Khi cậu nhóc nhìn thấy động tác của Trì Uyên, biểu cảm trên mặt dừng lại một chút, nhìn chằm chằm tay anh đang đặt trên vai Cố Tư một lúc lâu.
Cố Tư cũng biết ý của Trì Uyên. Nếu là lúc khác thì có lẽ cô đã hất tay anh ra rồi.
Nhưng là hiện tại lại khác. Cô thật sự không muốn chậm trễ cậu nhóc trước mặt này. Cậu ta nên được biết một số chuyện càng sớm càng tốt.
Vì vậy, Cố Tư dựa gần vào vòng tay của Trì Uyên và lặp lại câu hỏi của Trì Uyên, “Sao vậy, cậu có chuyện gì à?”
Cậu nhóc nhìn Cố Tư, vẻ mặt trở nên hơi buồn, “Hai người, hai người…”
Phương Tố ở bên cạnh có chút bất đắc dĩ. Mắt của mấy người đàn ông này bị sao vậy chứ?
Thành thật mà nói, bà ta không nhận thấy trên người Cố Tư có điều gì đặc biệt hấp dẫn.
Còn về việc Trì Uyên yêu say đắm Cố Tư thì đến giờ bà ta vẫn không thể hiểu nổi.
Nếu nói là chỉ làm bộ làm dáng thôi thì chắc không phải. Bà ta không tin con trai mình sẽ có suy nghĩ hạn hẹp như vậy.
Vì vậy, khi nhìn thấy người khác thích Cố Tư, bà ta liền cảm thấy, một mình mắt Trì Uyên bị mù thì cũng thôi đi, sao mắt của mấy người này cũng không bình thường vây?
Mạnh Sướng lặng lẽ mỉm cười bên cạnh.
Cô ấy nghiêng người dựa gần Phương Tố, hạ thấp giọng nói: “Mấy ngày chị Tiểu Tư không tới người này ngày nào cũng đến xem, có thể thấy cậu ấy rất thích chị Tiểu Tư mà.”
Phương Tố nghe vậy, bà ta lại quay qua nhìn chằm chằm vào cậu nhóc.
Người này có lẽ cũng vừa mới ra trường, nhìn còn rất non nớt.
Mới tí tuổi như vậy, biết thích một người nghĩa là như thế nào sao, biết phải chịu trách nhiệm như thế nào sao, biết phải chăm sóc phụ nữ như thế nào sao?
Phương Tố lạnh lùng hừ một cái, cũng đè thấp giọng nói: “Thích thì có ích lợi gì? Không phải của mình thì nhớ nhung bao lâu cũng chẳng có tác dụng gì cả.”
Mạnh Sướng dừng một chút, mặc dù biết Phương Tố không phải đang nói chính mình nhưng vẫn kìm lòng không được mà nhìn Trì Uyên đang ôm Cố Tư trong tay.
Cô ấy cũng từng nhớ nhung một người không thể thuộc về mình, còn từng có một lần nghĩ mình còn cơ hội.
Cô ấy thậm chí còn nghĩ rằng, cũng giống như cậu nhóc đó cô ấy sẽ từ từ bày tỏ tình cảm của mình.
May mắn thay, cô ấy đã dừng lại kịp thời.
Nếu không, cảnh tượng chắc cũng không khá hơn so với cậu nhóc bây giờ là mấy.
Cậu nhóc nhìn Cố Tư, vẻ mặt buồn bã, “Vậy mọi người đi đi, tôi chỉ tới chào hỏi cái thôi.”
Nói xong, cậu ta xoay người đi trước rồi trở lại cửa hàng nhà mình.
Lúc này, Cố Tư mới quay đầu lại nhìn Trì Uyên, “Tay, bỏ xuống đi.”
Trì Uyên cũng biết một vừa hai phải, nhướng mày một chút và đặt tay xuống.
Họ ngồi xe của Trì Uyên đi đến một nhà hàng khá tốt ở trung tâm thành phố.
Giữa buổi trưa cũng không có nhiều khách ở đây. Trì Uyên có chút vui vẻ, mặc dù cũng coi như có biết chuyện phía Cố Tư một thời gian rồi.
Nhưng anh ngày hôm qua mới xem như được thông báo chính thức, trong lòng còn cảm thấy tin này mới mẻ nóng hổi.
Anh dù sao vẫn cảm thấy đông vui một chút càng tốt.
Vì vậy, sau khi vào phòng riêng, anh gọi điện cho Chương Tự Chi, hỏi anh ta đang làm gì.
Chương Tự Chi đang chơi mạt chược, ghép tạm nhóm chơi với những người trong Club. Anh ta cũng không thắng được đồng nào.
Trì Uyên rủ anh qua dùng bữa chung, nói rằng có khá nhiều người ở đây.
Bản thân Chương Tự Chi cũng ham vui, vì vậy anh ta lập tức giải tán ván mạt chược, giọng điệu hấp tấp vội vàng, bảo đi qua ngay đây.
Trì Uyên vừa cúp điện thoại, điện thoại của Cố Tư liền vang lên.
Điện thoại của Cố Tư đặt trên bàn, Phương Tố ngồi bên cạnh cô. Bà ta vừa cúi đầu xuống liền nhìn thấy tên hiển thị trên màn hình điện thoại.
Bà ta sửng sốt, “Nguyễn Thừa Phong? Cô vẫn còn liên hệ với anh ta à?”
Nói xong bà ta vỗ trán của mình một cái, “Đúng rồi, nghe nói cô khá may mắn, được bà cụ Nguyễn trúng ý.”
Phương Tố cau mày nhìn Cố Tư, “Tôi nhớ hình như cô còn được nhà ba nhà họ Nguyễn nhận vào hộ khẩu đúng không? Nguyễn Thừa Phong cũng coi như là là anh trai trên danh nghĩa của cô mà nhỉ?”
Cố Tư uống một ngụm nước, cầm điện thoại lên nhìn, “Xem như có thể nói như vậy.”
Phương Tố tấm tắc liên tục, ánh mắt xoi mói đảo qua đảo lại trên người Cố Tư, “Cô nói cô xem, chó ngáp phải ruồi. Cũng không biết người nhà kia xem người như thế nào nữa.”
Cố Tư a một tiếng, “Quần chúng xem người thấu đáo lắm chứ phải à. Bà ấy à, đôi khi bà thực sự phải xem người khác như thế nào, rồi so sánh với chính mình một chút xem sao mới được.”
Cố Tư chép miệng một cái, “Có nhiều người thích tôi như vậy, nhưng chỉ có một mình bà là thấy tôi không vừa ý. Bà nói thử xem thử ai mới là người không bình thường? Cái này còn cần phải nói ra sao?”
Cô quay đầu nói với Mạnh Sướng, “Em nói xem có đúng không?”
Mạnh Sướng bày ra vẻ mặt trông như cô ấy không nghe thấy gì cả.
Phương Tố nhếch khóe miệng một chút, “Cô tự tin như vậy là do cậu nhóc hồi nãy tạo ra cho cô đấy à?”
Cố Tư gật đầu, “Đúng vậy, bà cũng thấy rồi đấy, tôi vẫn có người theo đuổi và con trai của bà chỉ là một trong số họ. Tôi hoàn toàn có thể không chọn anh ấy.”
Trì Uyên ở bên cạnh dừng một chút, “Hai người cãi nhau sao phải lôi anh vào làm gì vậy?”
Phương Tố liếc anh một cái, “Cái đồ không có năng lực này, một đứa con gái cũng không nắm bắt được. Con mà có thể làm cô ta ngoan ngoãn nghe lời, cô ta còn có thể ở chỗ này cãi nhau với mẹ à?”
Trì Uyên nhìn Tiểu Lâm, nói, “Nhìn thấy chưa, phụ nữ đáng sợ biết bao nhiêu.”
Tiểu Lâm ở bên cạnh cười cười, “Nhưng nhìn ra quan hệ tốt thật, như vậy cuộc sống sẽ không nhàm chán.”
Quan hệ tốt à? Trì Uyên quay lại nhìn Cố Tư và Phương Tố một lần nữa.
Đúng là rất tốt, tốt hơn nhiều so với trước đây.
Cố Tư nhìn vào điện thoại. Nguyễn Thừa Phong đã gửi một tin nhắn đến, hỏi cô đang làm gì và sức khỏe ra sao.
Sau khi suy nghĩ một lúc, Cố Tư trả lời tin nhắn, chủ yếu nói Trì Uyên đã biết về việc cô đang mang thai.
Sau đó lại suy nghĩ, Cố Tư chia sẻ vị trí và hỏi Nguyễn Thừa Phong anh ta có muốn đến dùng bữa cùng nhau không.
Phía bên kia gần như là trả lời ngay lập tức, nói rằng anh ta tình cờ ở gần đấy, và anh ta sẽ đến ngay lập tức.
Bây giờ mới thật sự đông vui. Nếu Ninh Tôn cũng có thể lại đây thì đúng thật là những người có quan hệ tốt với cô đều tụ tập cùng nhau rồi.
Tuy nhiên, Ninh Tôn ấy à? Mắt Cố Tư tối lại.
Thật là đáng tiếc.