Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trì Uyên ngủ một giấc, ngủ thẳng đến chiều tối. Tỉnh dậy rửa mặt rồi đi xuống tầng, cũng không thấy bóng dáng của mấy người Cố Tư đâu.
Cố Tư, Phương Tố và chị Trần đều không thấy bóng dáng.
Trì Uyên tìm quanh tầng một, sau đó lại đi tìm quanh sân, nhưng vẫn không tìm được ai.
Anh đứng ở phòng khách gọi hai tiếng, căn nhà gần như trống trải xuất hiện tiếng vang vọng.
Anh gọi điện thoại cho Cố Tư, Cố Tư không nhận, gọi điện thoại cho Phương Tố, Phương Tố cũng không trả lời.
Được lắm, Trì Uyên để điện thoại xuống, mấy người này có lẽ đã thương lượng với nhau hết rồi.
Trì Uyên đi vào phòng bếp xem xét một chút, trong bếp lạnh lẽo, rõ ràng là không nấu cơm tối.
Trì Uyên bật cười, nghĩ đến thái độ của Cố Tư đối với mình hôm qua. Ba người phụ nữ này, thế mà tổ chức thành một đoàn thể mặt trấn thống nhất.
Anh xoay người đi ra ngoài phòng khách, ngồi trên ghế sô pha, bật TV lên, thư thả xem.
Ba người Cố Tư, Phương Tố và chị Trần rất muộn mới quay trở về, cả ba người vừa cười haha vừa đi vào từ bên ngoài, trên tay còn xách những túi lớn túi nhỏ.
Sau khi đi vào, Phương Tố liếc nhìn Trì Uyên: “Con dậy rồi à? Ôi chao, vừa rồi chúng ta thấy con ngủ ngon nên không gọi con dậy. Chúng ta đã ăn ở bên ngoài rồi, con tự mình giải quyết đi nhé.”
Phương Tố đã thay đổi quần áo, là một chiếc váy dài, có họa tiết chấm bi, nhìn rất trẻ trung.
Tóc bà cũng không thả xuống nữa, mà buộc tóc đuôi ngựa.
Tổng thể thần sắc cả người và trạng thái đều khác hoàn toàn so với trước đây, trẻ trung hơn rất nhiều.
Bà không quan tâm đến phản ứng của Trì Uyên, chỉ đi qua cầm trong tay túi đồ mua sắm rồi đặt lên bàn .
Rõ ràng là bọn họ đã đi siêu thị mua về rất nhiều đồ ăn vặt.
Phương Tố chọn hai thứ, tiện tay đưa cho Cố Tư và chị Trần: “Nếm thử đi, ta cảm thấy cái này có lẽ không tệ.”
Trì Uyên liền cười:”Sao con gọi điện thoại mà không ai bắt máy?”
Phương Tố “a” một tiếng: “ Điện thoại hả, không nghe thấy.”
Trì Uyên không để tâm: “Mọi người đều ăn rồi? Ăn cái gì vậy?”
Chị Trần ở bên cạnh liền tiếp lời: “Ăn thịt nướng, đừng nhắc nữa, thật sự rất ngon đó.”
Trì Uyên nhìn ba người gật gật đầu: “Vậy thì con gọi đồ ăn ngoài là được rồi.”
Anh lấy điện thoại, sau đó nói với Phương Tố, “Con cảm thấy mẹ hôm nay thế này, so với trước kia đẹp hơn rất nhiều.”
Phương Tố ngạc nhiên, suýt nữa thì lộ ra nụ cười trên mặt, may là đã kịp thu lại: “Mẹ trước đây cũng rất đẹp.”
Trì Uyên nhìn chằm chằm vào Phương Tố và Cố Tư, sau đó tới nhìn chị Trần.
Chị Trần có chút không dám nhìn anh, xoay người đi vào phòng bếp, đem mấy thứ đồ mua được cất trong vào tủ lạnh.
Trì Uyên đem tầm mắt thu lại, đặt đồ xong, sau đó nhìn Cố Tư.
Cố Tư từ khi vào nhà đã không hề nhìn anh, kéo căng mặt, vừa nhìn đã biết không vui vẻ.
Hơn nữa vì anh đang ngồi trên ghế sô pha, Cố Tư cầm lấy một gói đồ ăn vặt, đi đến ngồi lên chiếc ghế treo gần đó.
Trì Uyên chần chờ mãi mới mở miệng: “ Mọi người đi mua sắm ở đâu, siêu thị sao?”
Kết quả, không có ai trả lời anh.
Trì Uyên dường như đã đoán trước được tình huống này cũng không cảm thấy xấu hổ.
Anh mỉm cười rồi không nói nữa.
Cố Tư ngồi ở dưới nhà một lúc, ăn một chút đồ ăn vặt rồi đi lên tầng.
Cô chân trước vừa đi lên tầng, Trì Uyên đã vội vàng hỏi Phương Tố: “Mọi người có chuyện gì vậy? Thương lượng gì sao?”
Phương Tố cong môi, nhưng vẫn giơ ngón tay cái lên với anh: “Con thật lơi hại, con trai. Mặc dù có chút không là gì, nhưng thật không thể không nói, con làm tốt lắm.”
Trì Uyên không biết ra làm sao, căn bản không hiểu được ý tứ của Phương Tố.
Phương Tố cũng không định nói rõ ràng với anh, ở dưới tầng thu xếp lại một chút đồ mua được, sau đó cũng đi lên lầu.
Trì Uyên hít một hơi thật sâu , đi vào bếp. Chị Trần đang xếp mấy đồ đông lạnh vào trong tủ lạnh, sau đó thì thu dọn vệ sinh lại phòng bếp.
Trì Uyên nhìn Chị Trần, “Mấy người, có phải có chuyện gì thương lượng mà giấu em hay không?”
Chị Trần cũng không nhìn anh: “Thương lượng cái gì, cái gì cũng không có nhé. Chị không biết, chị cái gì cũng không biết.”
Trì Uyên cười cười: “Được rồi, em biết rồi.”
Mà Phương Tố, người đang ở trên lầu kia, cũng không quay về phòng của mình. Bà đi đến phòng ngủ của Cố Tư.
Cố Tư ngồi ở bên giường, vẫn còn đang tức giận. Vừa rồi ở bên ngoài, bọn họ nói chuyện suốt, nói mấy lời kia, dường như đến giờ cũng đều không có tác dụng.
Phương Tố thở dài, đi tới ngồi bên cạnh Cố Tư: “Đừng tức giận nữa, đã như vậy rồi, hiện giờ cô cũng không thể vì việc này, mà không cần đứa bé nữa đúng không? Sự việc đã xảy ra rồi, không thay đổi được, vậy thì chúng ta liền chấp nhận đi.”
Cố Tư bĩu môi:”Con trai bà, đương nhiên bà nói thay cho anh ta. “
Phương Tố trừng mắt: “Lúc trước ăn cơm, tôi không phải giúp cô mắng nó nhiều như vậy rồi sao, cô quên rồi hả?”
Cố Tư đưa khóe mắt nhìn Phương Tố: “Bà xem xem, con trai bà làm rất tốt. Nếu không có chuyện đó, anh ta vẫn còn cơ hội cùng Tùy Mị bên nhau.”
Phương Tố hừ một tiếng: “Nhắc đến cô ta làm cái gì, chúng ta không nhắc đến đến người ngoài. Cái cô Tùy Mị kia, trước đây tôi quả thực, tôi thừa nhận, tôi nhìn người không rõ, cộng thêm gia cảnh của cô ta không tồi. Tôi liền nghĩ, tôi có thể giúp đỡ A Uyên một chút. Cô nhìn tôi bây giờ xem, không phải là tôi đang thiên vị cô sao? Cô còn muốn tính toán nợ cũ với tôi. Cô đã như thế, vậy chúng ta tính toán rõ ràng.”
Phương Tố đối mặt với Cố Tư, ngồi thẳng lưng: “Cô trước đây đạp tôi một cước, còn cho tôi vài cái tát. Đến đây, tính đi, cái này nói thế nào?”
Đôi mắt của Cố Tư còn trừng to hơn bà:” Tôi vì cái gì mà đạp bà? Tôi vì cái gì mà đánh bà? Chính bà là người chọc tôi trước. Coi như tôi không phải đi, được, vậy gần một năm kia, bà ức hiếp tôi thế nào, chính tôi trong lòng cũng không hề oán trách.”
Phương Tố trừng mắt, trừng đến nửa ngày, rốt cuộc cũng đứng lên: “Cô còn nhỏ, tôi không chấp nhặt với cô. Tôi cho cháu trai tương lai của tôi mặt mũi, tôi tha thứ cho mẹ của nó.”
Nói xong Phương Tố liền xoay người đi ngoài.
Cố Tư nghiến răng, qua một lúc lâu sau, đột nhiên bật cười.
Phương Tố cái người này, cũng thật đáng yêu đó chứ.
Nếu như trước kia tốt như vậy, cô và Trì Uyên làm sao có thể đi đến bước đường này.
Cố Tư thở ra một hơi.
Trì Uyên ở dưới tầng ăn đồ ăn gọi bên ngoài, lại hút một điếu thuốc ngoài sân sau đó mới đi lên tầng.
Cố Tư đang ở trong phòng tắm rửa mặt, Trì Uyên đi tới liền cầm tờ báo cáo kết quả ra xem lại lần nữa.
Thật sự càng xem càng thấy thoải mái.
Khi Cố Tư ra ngoài, đúng lúc thấy Trì Uyên đang xem tờ báo cáo siêu âm B.
Cơn tức giận này của cô không thể dập xuống, lúc đó liền cười lạnh.
Trì Uyên ngước mắt lên nhìn cô, “Khi nào thì em kiểm tra lần sau, anh sẽ đi với em.”
Cố Tư cười lạnh: “Việc kiểm tra thai sản của tôi thì liên quan gì đến anh.”
Trì Uyên đặt tờ báo cáo kết quả xuống, cảm thấy bây giờ có chuyện, phải nói cho rõ ràng.
Anh nhìn Cố Tư rồi nghiêm túc nói: “Cố Tư, trước đây là anh có lỗi với em. Sau này anh chắc chắn sẽ đối xử với em thật tốt. Hiện tại chúng ta có con rồi. Em có muốn suy nghĩ một chút, khi nào cùng anh đi lấy giấy chứng nhận kết hôn?”
Cố Tư như nghe phải chuyện cười: “ Giấy chứng nhận kết hôn? Tôi tại sao phải cùng anh đi nhận giấy kết hôn? Bản thân tôi cũng không phải không nuôi nổi đứa nhỏ này.”
Trì Uyên cau mày: “Em chẳng lẽ muốn đứa trẻ sinh ra liền không có ba sao?”
Cố Tư dừng lại một lát: “Anh lại chưa chết, nó thế nào lại không có ba được. Chẳng lẽ, không tái hôn, anh sẽ không phải là ba của đứa nhỏ sao.”
Trì Uyên lập tức bị chặn họng cũng không biết phải phản bác như thế nào.
Anh đứng lên, nhìn xuống Cố Tư, “Em thật sự không muốn tái hôn với anh sao?”
Cố Tư gật đầu, “Đúng vậy, không muốn. Tôi biểu hiện như vậy chẳng lẽ vẫn chưa rõ ràng sao?”
Trì Uyên liếm liếm môi: “ Có con rồi vậy mà vẫn không muốn tái hôn sao? Trước kia em nói không đồng ý, anh có thể chấp nhận, cũng có thể hiểu được. Nhưng bây giờ con cũng đã có rồi, em vẫn còn không muốn kết hôn lại. Cố Tư, rốt cuộc thì em đang nghĩ cái gì vậy.”
Cố Tư bật cười: “Anh đang nghĩ cái gì, như thế nào, không cùng anh tái hôn, chính là không bình thường?”
Cô xoay người đi tới đứng bên cửa sổ:” Đừng ồn ào nữa. Trên thế giới này, cũng không phải chỉ có mình anh là đàn ông. Đồ khốn nhà anh, tôi còn thực sự chướng mắt, lòng dạ quá thâm sâu rồi, cùng anh ở cùng một chỗ, không biết còn bị anh tính kế thành cái dạng gì nữa. Tôi không muốn.”
Trì Uyên quay lại nhìn Cố Tư: “Tính kế em, em làm sao lại thành tính kế em rồi. Anh đối với em vẫn chưa đủ thật lòng thật dạ ư?”
Cố Tư không muốn nhắc đến chuyện đó nữa. Trên đường về, Phương Tố đều phân tích cho cô, nói rằng sự việc đã trở thành sự thật rồi, nói ra cũng chẳng có ý nghĩa gì, giải thích thế nào, tức giận trong lòng cũng không vơi đi được. Vậy nên có cái thời gian giải thích kia, không bằng nghĩ cách làm thế nào thu thập được tên đàn ông chó má này.
Phương Tố có lúc nói chuyện khá vụng về, nhưng mà đôi khi cũng khá có đạo lý.
Đúng là không có lời giải thích nào cho chuyện này cả, đều không thể nào thay đổi được sự thật lúc này.
Nói nhiều như vậy, cũng chẳng có tác dụng gì.
Cố Tư quay đầu lại liếc mắt nhìn Trì Uyên: “Tôi không muốn cùng anh nói về chuyện này nữa. Tôi muốn đi ngủ. Sau này anh cũng đừng mong có thể cùng một phòng với tôi, mau đi ra đi.”
Trì Uyên hoàn toàn sững sờ. Thái độ của Cố Tư đối với anh, gần như thay đổi trong nháy mắt. Cô trước đây cũng không thế này, thời điểm ăn cơm hôm nay vẫn còn khá tốt mà.
Sau khi anh quay về, có điều gì đó không ổn. Người phụ nữ này thậm chí còn dùng gối muốn giết chết anh.
Trì Uyên đi đến đứng trước mặt Cố Tư, giọng nói chậm lại: “Em sao vậy, em cùng anh nói chuyện đi, là anh chọc em không vui sao.”
Cố Tư giữ vẻ mặt: “Anh tự mình suy nghĩ đi, suy nghĩ kỹ cho tôi, anh đã làm gì có lỗi với tôi. Suy nghĩ cho rõ ràng từng việc một.”
Nói đến đây, Cố Tư lại nhớ tới tin tức trước đó.
Trì Uyên đưa một người phụ nữ rời khỏi quán bar, cùng nhau có một đêm vui vẻ.
Thực là không thể nhớ lại, cứ nhớ đến, người đàn ông này toàn thân đều là điểm xấu xa.
Vấn đề này cũng phải được giải thích rõ ràng.
Cố Tư tâm trạng không tốt nên trực tiếp đẩy cánh tay Trì Uyên ra, đẩy anh ra khỏi phòng, sau đó đóng cửa, khóa lại.
Cố Tư đứng cạnh cửa, vẫn còn tức giận một lúc mới quay trở lại giường.
Cô rất nhanh đã ngủ say, vốn tưởng tức giận tới không ngủ được, kết quả vừa nằm xuống đã lăn ra ngủ ngay.
Chỉ là lúc nửa đêm lại tỉnh.
Vì ở bên cạnh có thêm một người.
Cố Tư không cần mở mắt cũng biết người nằm bên cạnh mình là ai.
Không ai có thể không biết xấu hổ như vậy được nữa.