Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ông cụ Tùy không hỏi Tùy Mị và Trì Uyên đã nói gì, chỉ gật đầu, “Chúng ta vào phòng làm việc rồi nói.”
Tùy Mị theo ông cụ trở lại phòng làm việc.
Ông cụ đi tới ngồi ở trên ghế dựa nhìn Tùy Mị, “Cái đứa nhỏ này, thoạt nhìn cháu lại cảm thấy khó chịu rồi.”
Tùy Mị có thể còn phải tỏ ra bình thường khi đối mặt với người khác, nhưng đối mặt với ông cụ, tất cả ngụy trang của cô ta đã không còn nữa.
Nước mắt Tùy Mị lập tức tuôn ra, cô ta cúi đầu nói: “Đây là lần đầu tiên cháu thích một người như vậy. Sao lại khó như vậy cơ chứ?”
Ông cụ thở dài nói: “Khó cái gì mà khó chứ? Không khó. Ông thấy cháu vẫn còn có hy vọng.”
Tùy Mị nhẹ nhàng lắc đầu, “Cháu cảm thấy đã không còn có cơ hội nào nữa rồi. Ông nội, ông không biết đâu, Cố Tư và Trì Uyên hiện tại quan hệ rất tốt. Cháu nhìn thấy bọn họ đi mua sắm cùng nhau, còn có mẹ Trì Uyên nữa. Ba người họ đi cùng nhau vừa nói vừa cười. Hơn nữa, Cố Tư lại đang mang thai. Thật đấy ạ, tình cảm của họ, cháu dường như không thể chen vào được nữa rồi.”
Vẻ mặt của ông cụ không thay đổi chút nào, “Đứa nhỏ này, trước đây cháu không bao giờ dễ dàng từ bỏ như vậy. Ông hỏi cháu, trước đây cháu nói cháu thích Trì Uyên, chỉ cần có thể ở bên nhau với cậu ấy thì cháu không quan tâm đến bất cứ thứ gì khác cả. Những lời này cháu còn giữ không?”
Tùy Mị ngẩng đầu nhìn ông cụ, không thể nào mà ngừng khóc được.
Cô ta hơi do dự một chút, sau đó ừm một tiếng: “Giữ ạ, cháu vẫn còn thích anh ấy.”
Dù Trì Uyên và Cố Tư đều đã có con nhưng tình yêu của cô ta vẫn không hề vơi đi một chút nào.
Cô ta đã thích người đàn ông này quá lâu, và loại tình yêu này đã khắc vào tận xương tủy của cô ta.
Ông cụ gật đầu, “Thích là được rồi. Cháu không phải là người dễ dàng thừa nhận thất bại. Nếu thích thì phải đi giành cho bằng được, người trong nhà đều ủng hộ cháu. Bây giờ hai người đó chưa nói muốn tái hôn. Giữa họ chỉ có một sợi dây liên kết là đứa con chưa được sinh ra, ngoài ra không còn gì nữa, cháu vẫn còn có cơ hội. Những gì ông nội vừa nói, cháu có hiểu không?”
Tùy Mị có chút giật mình, nhìn về phía ông cụ. Vẻ mặt của ông cụ vô cùng bình thường.
Cứ như thể những lời vô liêm sỉ vừa rồi không phải do ông cụ nói ra vậy.
Thật không ngờ ông cụ còn có thể vô cùng bình thường khuyên bảo cháu gái mình đi làm những chuyện phá hoại hôn nhân gia đình người khác như vậy mà không cảm thấy xấu hổ một chút nào cả.
Tùy Mị mím môi, “Ông nội, kỳ thực cháu có chút sợ hãi.”
Ông cụ không sợ, ông cụ cũng không coi trọng chuyện này, nói thấm thía với cô ta: “Không có việc gì đâu. Mị Mị, cháu không cần phải lo lắng. Lúc trước nếu như không có Cố Tư, cháu và Trì Uyên đã có thể ở với nhau từ lâu rồi. Thủ đoạn của Cố Tư lúc đó cũng không phải là cái gì đường đường chính chính.”
Tùy Mị lập tức nhớ tới việc Trì Uyên đã đến nhà họ Tùy để hủy hôn.
Vào thời điểm đó, rõ ràng họ đều đã chọn ngày cưới luôn rồi, chỉ còn thiếu một bước nữa họ đã thành người một nhà.
Ai ngờ từ đâu chui ra một cái Cố Tư phá hỏng hết mọi chuyện.
Tùy Mị chậm rãi gật đầu, “Đúng vậy, nếu không có Cố Tư, cháu và Trì Uyên lẽ ra đã rất hạnh phúc.”
Trong khoảng thời gian một năm, nếu cô ta và Trì Uyên ở bên nhau thì có lẽ đã có con luôn rồi.
Tùy Mị thở ra một hơi, vẻ mặt có chút hoảng hốt, “Ông nội, ông để cho cháu suy nghĩ cẩn thận đã ạ.”
Ông cụ cũng biết chuyện này không thể cưỡng cầu quá cho nên mới nói: “Chuyện này liên quan đến hạnh phúc của chính bản thân cháu, cháu cứ suy nghĩ cho cẩn thận đi.”
Bên kia, Cố Tư không biết chuyện gì cả mà ngủ thẳng một giấc đến giữa trưa.
Lúc mới dậy cô còn hơi choáng váng. Cô nhìn chằm chằm vào cánh cửa và cảm thấy rất cần thiết phải nhanh chóng thay khóa cửa.
Tên Trì Uyên này càng ngày càng kém đạo đức.
Chuyện nửa đêm mò vào phòng cô như vậy, anh làm càng ngày càng quen tay luôn rồi.
Cố Tư ngồi được một lúc, Phương Tố đến gõ cửa, nói cô đã ngủ quá lâu, hỏi cô có muốn dậy ăn cơm không.
Cố Tư ừ một tiếng, “Vào đi, cửa không khóa.”
Phương Tố mở cửa bước vào, trên tay bà ta cầm một cái khay, trên khay đã đầy thức ăn.
Phương Tố thở dài, “Tôi biết cô gần đây ngủ rất nhiều, nhưng dù sao chăng nữa thì đến giờ cô vẫn phải dậy ăn cơm đã chứ. Cô ăn xong rồi muốn ngủ đến khi nào thì ngủ.”
Cố Tư vỗ trán, “Tôi cũng không cảm thấy đói nên cứ thế ngủ luôn.”
Cô đứng dậy đi vào phòng tắm rửa mặt, lúc rửa mặt liền nói với Phương Tố: “Hôm qua nhìn thấy ông Trì, bà cảm thấy như thế nào?”
Phương Tố đặt cái khay xuống, ngồi ở bên giường, “Không có cảm giác gì. Đã nhiều năm như vậy rồi còn cảm thấy cái gì nữa? Chẳng lẽ là ngượng ngùng mắc cỡ à? Hay là tức giận? Cái gì cũng không có cả.”
Cố Tư mỉm cười, “Hôm qua lúc ăn cơm, tôi thấy ông ấy cứ nhìn bà suốt đấy, không biết làm thế là ý gì nữa?”
Phương Tố sửng sốt một chút, sau đó liền nở nụ cười, “Có lẽ là có chút bất ngờ đấy. Tại thấy lần đầu tiên tôi dễ nói chuyện như vậy ấy mà.”
Bà ta nói xong liền vươn người về phía sau, “Đừng nói các cô, thật ra tôi cũng cảm thấy chính mình đã thay đổi rất nhiều.”
Bà ta cười rộ lên, “Trước kia tôi cũng không phải là người như vậy, luôn tranh cường háo thắng, cái gì cũng muốn so bì cao thấp mới chịu.”
Nhưng nghĩ lại thì lúc đó sống cũng khá mệt, mặc dù ai cũng để bà ta làm mọi thứ và bao dung cho bà ta.
Nhưng bà ta thực sự đã không hạnh phúc.
Cố Tư rửa mặt xong, bước ra ngồi sang một bên bắt đầu ăn cơm. Cái cảm giác thèm ăn này, lúc không muốn ăn đúng là ăn không vào cái gì cả, mà lúc muốn ăn thì thật sự ăn được rất nhiều.
Cứ tưởng sẽ ăn không được nhưng ai ngờ vậy mà cô đã ăn một hơi hết sạch.
Phương Tố nhìn Cố Tư cười nói, “Đứa nhỏ trong bụng cô sau này nhất định sẽ là một đứa bé trắng trẻo mập mạp cho coi.”
Nói xong, bà ta nhìn lén vẻ mặt của Cố Tư, “Cô và A Uyên, thật sự không định tái hôn sao?”
“Không, không tái hôn.” Cố Tư kiên quyết nói, “Tôi không có suy nghĩ đó.”
Nói xong, cô liếc nhìn Phương Tố một cái, “Haizz, nếu ba Trì Uyên muốn tái hôn với bà thì bà định thế nào?”
Phương Tố nở nụ cười nói, “Cô cũng đừng nói không đâu như vậy, ông ấy mới sẽ không làm vậy đâu. Khó khăn lắm mới rốt cuộc có thể thoát khỏi tôi, làm sao có thể dại dột quay đầu lại nhảy xuống hố lửa lần nữa chứ?”
Cố Tư không nhịn được mà cười khúc khích, “Bà khá rõ ràng về vị trí của mình đấy chứ nhỉ?”
Phương Tố cũng bật cười, nhưng lại đổi chủ đề, “Ăn xong thu dọn rồi chúng ta ra ngoài mua sắm đi. Gần đây nhiều trung tâm mua sắm có giảm giá. Tôi thấy cũng khá tốt, muốn đi dạo một vòng xem sao.”
Cố Tư ừm hai tiếng, quay đầu nhìn ra ngoài, “Ban ngày ban mặt chắc sẽ không có chuyện gì đâu. Vậy lát nữa chúng ta cùng đi thôi.”
Thấy Cố Tư nhanh chóng đồng ý như vậy, Phương Tố liền quay trở lại phòng để thay quần áo trước.
Cố Tư cũng chỉ đơn giản là dọn dẹp một chút, sau đó ra ngoài với Phương Tố.
Trung tâm mua sắm gần đó trong khoảng thời gian này đang làm chương trình giảm giá, hai người đi chọn chon lựa lựa, vậy mà thật sự cũng mua được không ít đồ.
Cố Tư không thể mang quá nhiều, Phương Tố xách giúp cô. Hai người không dám đi thang cuốn liền đi tìm thang máy để lên xuống các tầng.
Bao quanh thang máy đều là kính trong suốt, người đứng bên trong có thể nhìn thấy người bên ngoài.
Cố Tư đang đứng đó, cửa thang máy đóng. Lúc thang máy còn chưa di chuyển, cô nhìn thấy một người đàn ông đứng ngoài cửa.
Người đàn ông đội mũ lưỡi trai đang dùng điện thoại chụp nhanh cô một cái.
Mặc dù người đàn ông đã cố gắng ngụy trang hành động này hết mức có thể nhưng Cố Tư vẫn có thể nhìn rõ.
Sau khi người đàn ông chụp ảnh xong, anh ta cúi đầu. Cố Tư cảm thấy anh ta đang kiểm tra lại ảnh rồi gửi cho ai đó.
Thang máy từ từ di chuyển xuống. Cố Tư cứ nhìn chằm chằm vào người đàn ông đó cho đến khi không thể nhìn thấy anh ta nữa mới thôi.
Cô thở một hơi đi ra, trong lòng lại bắt đầu cảm thấy hồi hộp.
Phương Tố không biết gì cả, sau khi ra khỏi thang máy bà ta còn nhìn xung quanh xem có thứ gì hay ho có thể sử dụng không.
Cố Tư nhìn cô, cố hạ giọng nói xuống: “Chúng ta tìm một chỗ đi ngồi trước đi, tôi cảm thấy có gì đó không đúng lắm.”