Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Các cấp dưới không biết danh tính cụ thể của người mà họ đang điều tra.
Bọn họ cũng chỉ đang điều tra thông tin hiện tại của người phụ nữ, dù sao thì thời gian cũng tương đối ngắn.
Sau đó cấp dưới nói người phụ nữ này đã kết hôn hai lần, bà ta từ nơi khác đến đây một mình không có người thân hay bạn bè gì, vì vậy thông tin trước đó chưa được kiểm tra, nếu Trì Uyên không vội, họ sẽ điều tra cả quá khứ của bà ta.
Chuyện của trước đó, Trì Uyên thật sự không muốn biết lắm, anh nói thẳng câu không cần, sau đó còn nói, “Chừng này là đủ rồi.”
Trì Uyên bảo cấp dưới của mình quay lại, nói tạm thời không cần để ý đến bên kia.
Sau đó anh cúp máy.
Sau đó, anh xem bức ảnh được gửi kia. Bức ảnh này là ảnh được chụp lén, chụp người phụ nữ đang đi mua thức ăn.
Nhìn quần áo đúng là rất bình thường, cả người nhìn rất xuề xòa.
Trì Uyên phóng to bức ảnh, tự hỏi có phải do suy nghĩ của bản thân hay không nhưng anh cảm thấy người phụ nữ này thực ra không giống Cố Tư chút nào cả.
Nếu chỉ đơn giản đặt hai người lại với nhau chung chỗ cũng nhìn không ra hai người có quan hệ huyết thống.
Trì Uyên suy nghĩ một lúc, xóa bức ảnh, sau đó cầm điện thoại đứng tại chỗ một lúc lâu.
Cố Tư ăn cơm còn khá nhanh, ăn mấy miếng rồi đi ra khỏi nhà ăn.
Cô đứng trong phòng khách nhìn Trì Uyên. Người đàn ông này lẽ ra đã kết thúc cuộc gọi, nhưng anh vẫn đứng đó, cũng không biết có chuyện gì nghĩ không ra.
Cố Tư nghĩ chút rồi đi qua, đứng bên cạnh Trì Uyên, “Có chuyện gì sao? Sao anh không vào ăn đi?”
Trì Uyên quay đầu lại nhìn Cố Tư, sau đó giơ tay ôm cô vào lòng, “Em ăn xong sớm như vậy à?”
Cố Tư a một tiếng, nhẹ nhàng thoát ra khỏi vòng tay của anh, “Ăn nhanh sao, là do anh gọi điện thoại lâu thì có.”
Cô dừng lại, rồi nói tiếp, “Có chuyện gì vậy? Gọi điện thoại với ai vậy? Vẻ mặt của anh trông không ổn lắm.”
Trì Uyên bật cười, “Không ổn sao? Thật ra cũng không có chuyện gì. Sao vẻ mặt của anh lại không ổn rồi?”
Cố Tư cau mày, nhìn chăm chú vào Trì Uyên, “Anh có vẻ không vui lắm.”
Trì Uyên mỉm cười nhéo khuôn mặt của Cố Tư, “Không có đâu. Nhìn thấy em anh rất vui mà.”
Nói xong, anh lại nhớ tới một chuyện khác, “Gần đây em đừng đi ra ngoài. Em có cần gì thì anh sẽ nhờ người đưa qua cho em. Lúc nãy anh về hình như anh bị theo dõi. Bên kia không làm bất cứ điều gì nên anh không chắc những gì họ muốn làm lắm.”
Cố Tư sửng sốt trong chốc lát, nhanh chóng nhìn chằm chằm Trì Uyên, “Anh bị theo dõi rồi? Giữa ban ngày ban mặt những người đó muốn làm gì chứ?”
Trì Uyên thở ra một hơi, “Bây giờ anh không rõ là bọn họ nhằm vào anh hay là nhằm vào em. Cho nên để đàm bảo an toàn, gần đây em đừng ra ngoài, cứ ở lại trong nhà thôi. Em cần gì thì cứ nói với anh, anh nhờ người đưa qua cho.”
Cố Tư chạm vào bụng, cô gật đầu.
Lúc khác, cô có thể tùy ý làm theo ý mình hơn một chút, nhưng bây giờ cô nhất định không thể.
Bây giờ cô không phải là một người, cô gánh trên vai trách nhiệm của một người mẹ.
Trì Uyên ôm Cố Tư, “Đi thôi nào. Anh đi ăn cơm trước đã.”
Hai người trở lại phòng ăn, Phương Tố cũng ăn xong rồi.
Phương Tố trông có vẻ hơi uể oải, thấy hai người bọn họ tới thì chào hỏi một tiếng rồi đi lên lầu, nói là ăn no muốn ngủ một giấc.
Chờ Phương Tố đi lên, Cố Tư mới nói, “Bà Phương hôm nay trạng thái không tốt lắm. Cũng không biết là có chuyện gì nữa, từ lúc sáng sớm mới dậy đã không có tinh thần gì.”
Trì Uyên nhìn về phía cầu thang và nói, “Có vẻ như anh lại phải qua bên ba anh nói vài câu nữa rồi. Hai người này cũng thật là, cũng không biết là họ muốn ở bên nhau lần nữa hay là bắt đầu cuộc sống riêng của mỗi người nữa.”
Cố Tư thở dài một hơi, , “Em không biết ba anh như thế nào, nhưng bà Phương thực sự vẫn chưa buông xuống được. Anh là con trai, anh phải hiểu được trách nhiệm của mình.”
Ánh mắt Trì Uyên từ từ rơi xuống, anh nhìn vào bụng của Cố Tư.
Ở một mức độ nào đó, vai trò của đứa trẻ này và bản thân anh thực sự giống nhau.
Phương Tố đi lên lầu nằm ở trên giường, có chút không thoải mái lắm.
Chỉ là bà ta cũng không biết loại cảm giác không thoải mái này là từ đâu mà ra, có chút buồn nôn và choáng váng.
Phương Tố nhắm mắt lại. Không biết vì cái gì mà bà ta cảm thấy trong lòng trống rỗng.
Bà ta cứ mơ mơ màng màng như thế mà ngủ một lúc, cũng không biết Trì Uyên đã rời đi lúc nào.
Chờ bà ta tỉnh lại, trời đã gần tối.
Bà ta đứng dậy, rửa mặt. Chờ lúc trở về phòng, cầm điện thoại di động lên, bà ta thấy trên đó có một tin nhắn của Trì Chúc.
Ông ta cũng không nói gì khác, chỉ nói nghe Trì Uyên kể bà ta vẫn không thoải mái lắm và hỏi bà ta có đỡ hơn không.
Phương Tố không muốn trả lời, nên bà ta cứ coi như không thấy tin nhắn đó.
Bà ta đi xuống cầu thang. Cố Tư đang ngồi trên ghế sô pha ở tầng dưới, bàn trà ở đối diện toàn là đồ ăn.
Cô đang ôm một gói bỏng ngô xem TV một cách vui vẻ, điện thoại di động đặt ở bên cạnh.
Phương Tố đi tới, “Ăn mấy thứ này ít thôi, ăn hoa quả nhiều vào.”
Cố Tư đưa bỏng ngô cho Phương Tố, “Bà ngủ nhiều như vậy, không lẽ bà cũng đang mang thai à?”
Phương Tố vỗ vai Cố Tư một cái, “ Nói bậy nói bạ cái gì đó? Cô càng ngày càng nói chuyện với tôi mà không kiêng nể gì cả nhỉ.”
Cố Tư ừ một tiếng, lại đưa mắt nhìn về phía TV, “Đợi chút nữa cũng ăn cơm rồi. Sao bà lại ngủ cả chiều luôn vậy, bà ngủ như thế có tiêu hóa nổi đâu, lát nữa còn ăn được không vậy?.”
Phương Tố dựa vào ghế sô pha, thở dài, không nói chuyện.
Chờ như thế một lúc, Trì Uyên đã về. Cố Tư duỗi cổ nhìn một chút thì không thấy Trì Chúc đâu. Có vẻ như ông ta không đi theo tới.
Cố Tư hơi có chút thất vọng bẹp miệng, cũng không thèm ngó ngàng gì đến Trì Uyên mà đi thẳng vào phòng ăn.
Phương Tố vốn không có cảm giác thèm ăn nên cũng hoàn toàn không ăn gì luôn.
Bà ta nhìn Trì Uyên, “Con cứ ăn đi. Mẹ ngủ cả buổi chiều, giờ muốn đi dạo một chút.”
Trì Uyên nhìn chằm chằm Phương Tố một lúc, sau đó gật đầu, “Được ạ. Đi ra ngoài đi dạo cũng tốt. Nhìn trạng thái mẹ không tốt lắm, mẹ ra ngoài đi dạo một chút đi.”
Phương Tố chỉ mặc đồ ở nhà, sửa sang lại tóc một chút rồi đi ra ngoài luôn.
Trì Uyên đi phòng ăn, ngồi đối diện với Cố Tư, , “Có chuyện gì vậy, không vui sao?”
Cố Tư trực tiếp thừa nhận”Đúng là không vui. Em thật sự không hiểu ba anh rốt cuộc đang nghĩ cái gì nữa.Ông ấy tới đây hai ngày, thấy thái độ cũng tốt như vậy ai dè hôm nay lại không thấy bóng dáng đâu. Anh xem mẹ anh chút coi, rõ ràng hai ngày này có chút hồn vía lên mây, nhất định là do ông ấy.”
Trì Uyên cầm đũa lên, “Cái này phải xem chính bọn họ thôi, người khác cũng không thể xen vào, em cũng đừng lo theo làm gì. Hai người bọn họ đều một đống tuổi đó cả rồi, họ tự khắc biết nên làm như thế nào mà.”
Cố Tư không nói chuyện, nhìn qua cô vẫn có vẻ không vui.
Trì Uyên hỏi một chuyện khác, “Em và Trì Cảnh, hai người có liên lạc gì với nhau không?”
Cố Tư sửng sốt, “Trì Cảnh? Đó không phải là em trai của anh sao? Em liên hệ với cậu ấy làm cái gì?”
Trì Uyên rũ mắt xuống, “Ồ.”
Cố Tư liếc anh một cái, “Anh lại nghi ngờ cái gì ở đó vậy?”
Trì Uyên nói câu không có, sau đó suy nghĩ lại, liền nói, “Hôm nay anh gặp cậu ấy. Cậu ấy đánh giá em rất tốt.”
Cố Tư chế nhạo, “Bởi vì mắt cậu ấy không bị mù, bất cứ ai có não đều thấy được em rất tốt.”
Trì Uyên âm thầm thở dài, đây lại là nói ẩn ý anh đây mà.
Hai người sau đó cũng không nói gì nhiều, vừa rồi Cố Tư ăn nhiều đồ ăn vặt, bây giờ cũng không thèm ăn, chỉ ăn một chút thôi.
Chẳng qua cô vẫn ngồi lại với Trì Uyên mãi cho đến khi Trì Uyên cơm nước xong xuôi.
Hai người không nói nhưng ý kiến khá thống nhất, sau khi thu dọn đồ đạc thì ra ngoài đi dạo.
Trì Uyên vẫn nắm tay Cố Tư, một lát sau đột nhiên nói, “Em biết không, thật ra lúc đầu, ông nội cũng không muốn gả em cho anh.”