Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Cổ Nhan nhìn chằm chằm vào Phương Tố, một lúc lâu sau mới gật đầu, có vẻ như bà ta đã bị đánh bại, “Cái đó thì tôi biết. Nhưng nếu như bà không còn những tình cảm trước dây đối với Trì Chúc, tôi rất hi vọng khi ông ấy tiến đến gần bà, bà có thể né tránh một chút, dù sao. . .”
“Tôi còn.” Phương Tố trực tiếp ngắt lời Cổ Nhan.
Đối diện với vẻ mặt sững sờ của Cổ Nhan, bà ta hít một hơi thật sâu, cũng không giấu diếm gì mà nói, “Tôi vẫn còn tình cảm với Trì Chúc, có thể là còn sâu đậm hơn trước. Ly hôn đúng là do chuyện của tôi mà ra, nhưng đó không phải ý của tôi đâu. Nếu như có thể, tôi vẫn muốn ở bên ông ấy.”
Cổ Nhan dường như lập tức không nói nên lời.
Phương Tố ngồi thẳng người, “Hôm nay bà tới, tôi cũng đại khái hiểu được rồi. Nhưng nói thế nào đây, mỗi người làm theo khả năng của mình thôi. Lúc trước tôi còn có tư cách ngang ngược với bà, bây giờ đã không có nữa rồi. Tôi cũng chỉ có thể nói, tôi cố gắng hết sức vậy. Nhưng bà yên tâm đi, lần này xem như cạnh tranh công bằng, nếu như cuối cùng bà và ông ấy thật sự ở bên nhau tôi cũng sẽ chúc phúc cho hai người.”
Bà ta nói những này, Cổ Nhan lại càng là không có lời gì để nói.
Phương Tố nhìn đồng hồ, “Không còn sớm nữa, tôi phải về đây, nếu không A Uyên và Tiểu Tư sẽ lo lắng.”
Bà ta cầm điện thoại di động đứng dậy, gật đầu với Cổ Nhan, đi tính tiền trước, sau đó ngẩng cao đầu rời đi.
Cách chỗ ở không xa, Phương Tố đang bước đi chậm rãi nhưng trong lòng bà ta chùng xuống từng chút một.
Mặc dù biểu hiện của bà ta vô cùng bình tĩnh và thản nhiên nhưng thật ra trong lòng đang rối như tơ vò.
Cổ Nhan đích thân đến cho thấy bà ta đã hạ quyết tâm. Bà ta đối đầu với Cổ Nhan, trong lòng không có một chút điểm tựa nào cả.
Khi Phương Tố trở về nhà, từ ngoài sân bà ta đã thấy Cố Tư và Trì Uyên.
Hai người họ đang xem TV, Cố Tư cười ngửa tới ngửa lui, tiếng cười còn lớn hơn cả âm thanh trên TV.
Trì Uyên ở bên cạnh nhìn Cố Tư, trên mặt mang nụ cười.
Phương Tố ngừng lại, bà ta cứ nhìn như vậy.
Nếu ngay từ đầu bà ta đối xử tốt với Cố Tư thì có lẽ Cố Tư cùng Trì Uyên cũng sẽ ở trong tình trạng như bây giờ, mà bà ta và Trì Chúc cũng sẽ không đến nỗi phải ly hôn.
Càng không đến mức giống như bây giờ xuất hiện người muốn cạnh tranh với bà ta.
Phương Tố đợi một chút mới đi vào, nhìn hai người đang ngồi trên sô pha, “Đã muộn như vậy rồi, sao còn chưa đi nghỉ ngơi nữa?”
Cố Tư thấy Phương Tố trở về, nhanh chóng quay mặt về phía bà ta, “Bà làm gì mà về muộn như vậy? Chúng tôi còn định ra ngoài tìm bà về đây này.”
Phương Tố di chuyển vai một chút, “Chỉ đi dạo chung quanh thôi, đi nơi này nơi kia một chút. Buổi đêm rất nhộn nhịp.”
Cố Tư thuận người nhìn ra bên ngoài một chút, tất nhiên ở chỗ này thì không nhìn thấy cái gì cả.
Cô a một tiếng rồi đứng dậy, “Nhộn nhịp thế nào tôi cũng không muốn tham gia lắm. Tốt hơn hết thì tôi cứ ở nhà thôi.”
Trì Uyên tiếp lời, “Chờ giải quyết xong mọi chuyện là em có thể ra ngoài chơi rồi.”
Nhưng kỳ thật Cố Tư cũng không muốn chơi cái gì.
Cô bây giờ tính lười biếng, không có hứng thú với bất cứ điều gì.
Trì Uyên vỗ vai Cố Tư một cái, “Đi thôi nào. Em lên lầu nghỉ ngơi đi, thời gian không còn sớm đâu.”
Cố Tư cũng nói với Phương Tố một câu, : “Bà cũng nên nghỉ ngơi sớm đi. Sức khỏe rất quan trọng, đừng cứ lo nghĩ lung tung như vậy.”
Phương Tố cười, “Biết rồi, cô đi ngủ nhanh đi.”
Cố Tư ngâm nga một bài hát đi lên lầu.
Phương Tố ngồi xuống ghế sô pha ở tầng dưới.
Bộ dáng Cố Tư căn dặn bà ta lúc nãy trông có chút giống dáng dấp của một người mẹ rồi.
Thật ra cô gái này là người thực sự rất tốt, tốt hơn nhiều so với những gì bà ta nghĩ.
Ruột để ngoài da, rất hiền lành, thật ra cũng rất biết đạo lý rõ ràng.
Phương Tố ngả người ra ghế, thở ra một hơi.
Ngày hôm sau Cố Tư thức dậy, Trì Uyên đã không ở nhà từ lâu rồi.
Cô hơi lười biếng và không muốn động đậy nên chỉ nằm trên giường nghịch cho qua thời gian.
Nhưng một lúc sau, dưới lầu có tiếng hò hét ầm ĩ tuyền đến, hình như có rất nhiều người đã đến.
Cố Tư xoay người một cái rồi đứng dậy, cô tiến đến bên cửa sổ nhìn xem thử. Cô nhìn thấy hai chiếc xe đậu ở trước cửa sân.
Trong sân bây giờ có mấy người đang đứng.
Cô hít vào một hơi, nhanh chóng đi rửa mặt.
Chẳng lẽ tên Nguyễn Thừa Phong kia đã nói chuyện này với bà cụ Nguyễn rồi?
Cô cảm thấy không nên như vậy mới phải. Nguyễn Thừa Phong nhìn qua có vẻ không phải là người hay lắm miệng.
Cố Tư vội vàng sửa soạn xong ra tới thì bên kia Phương Tố đã đi vào.
Sau khi đi vào bà ta cố nén giọng nói nhỏ xuống, “Tiểu Tư, cô tranh thủ thời gian đi xuống xem thử, là người nhà họ Nguyễn tới.”
Cố Tư đi thay quần áo, vừa mặc quần áo vừa nói, “Tại sao họ lại đến đây? Là do biết tôi đang mang thai sao?”
Phương Tố gật đầu, “Tất nhiên đã biết. Cô không biết họ mang qua bao nhiêu là thứ đâu, nói là để bồi bổ sức khỏe cho cô.”
Cố Tư cười gượng, “Tôi nói cho bà biết, tôi sợ nhất loại hình thức này, tôi thật sự không chịu nổi.”
Phương Tố dựa vào cửa tủ ở một bên nhìn Cố Tư, “Cái này cũng không có cách nào khác, tất cả cũng là vì cô mà tới cả. Cô có lẽ cố chịu vất vả chút đi.”
Cố Tư liếc nhìn Phương Tố từ khóe mắt, “ Sao tôi cứ cảm thấy hình như bà đang cười trên nỗi đau của người khác vậy?”
Phương Tố ừ một tiếng, “Không phải là hình như mà là đúng là như vậy. Tôi đang rất vui đấy. Thấy cô mỗi ngày đều là bộ dáng muốn xưng bá võ lâm, bây giờ tôi cũng muốn nhìn xem thử khuôn mặt kinh ngạc của cô xem như thế nào.”
Cố Tư nhếch miệng, “Bà cứ chờ đó cho tôi.”
Thu dọn sửa soạn xong, Cố Niệm nhanh chóng đi xuống lầu.
Không chỉ có bà cụ Nguyễn tới, mà còn có cả bà Nguyễn của nhà ba, và một số cô chủ khác của nhà họ Nguyễn.
Hơn nữa, bà cụ Trì cũng tới.
Trong phòng khách vô cùng náo nhiệt.
Cố Tư đứng ở đầu cầu thang lầu hai, nhìn thấy tình trạng ở dưới lầu đầu óc cô bỗng quay cuồng.
Phương Tố ở bên cạnh vỗ vai của cô, “Nữ hiệp, nào, đến lúc cô xuất hiện rồi.”
Cố Tư chậm rãi đi xuống lầu, “Chào bà ạ, mọi người đến chơi ạ.”
Bà cụ Nguyễn nhìn Cố Tư, ôi trời ôi trời kêu lên hai lần, “Cháu cứ từ từ mà đi xuống lầu thôi, đừng gấp gáp làm gì.”
Bụng của Cố Tư hiện tại cũng nhìn không ra cái gì cả, thật ra cũng không gây ảnh hưởng gì đến các hoạt động của cô.
Nhìn thấy bà cụ Nguyễn như thế này, Cố Tư cảm thấy có chút bất đắc dĩ.
Cô đi tới chào hỏi bà ba, gọi một tiếng dì.
Bà ba cũng không có để ý nhiều như vậy, nhìn bụng của Cố Tư, “Con xem con kìa, một chuyện tốt lớn như vậy cũng không thông báo cho chúng ta biết một tiếng.”
Cố Tư mỉm cười, “Tháng vẫn còn nhỏ nên con cũng chưa muốn nói. Con nghĩ chờ tháng thai hơi lớn một chút rồi lại nói cho mọi người biết.”
Bà cụ Nguyễn đưa tay về phía Cố Tư, Cố Tư nhanh chóng đi tới.
Bà cụ Nguyễn nói lời thấm thía, “Trước đây bà có đi chùa xin quẻ, thầy nói cháu là ngôi sao may mắn, tất cả những gì cháu mang theo đều là những ngôi sao may mắn. Đứa nhỏ này nhất định cũng là một đứa bé may mắn. “
Cố Niệm ha ha cười chứ cũng không biết nói tiếp như thế nào cho phải.
Loại lời này chắc là người ta nói ta để trấn an cô thôi, Cố Tư cảm thấy người bình thường cũng đều sẽ không tin nó.
Bà cụ Trì cũng nói, “Đúng vậy, lời thầy nói nhất định không sai được.”
Cố Tư chỉ biết tiếp tục cười ha ha.
Điện thoại di động của cô để ở một bên trên bàn trà. Cô buộc phải ngồi ở bên cạnh cùng những người không quen thuộc lắm này trò chuyện tán gẫu.
Chỉ là một lúc sau, điện thoại của Cố Tư rung lên trên bàn trà.
Tiếng rung còn không nhỏ.
Cố Tư đi qua cầm điện thoại di động lên, sau đó biểu cảm của cô thay đổi.
Cô trực tiếp cúp điện thoại.
Hai bà cụ bên cạnh đang nói về những điều cần chú ý khi mang thai, không ngờ lại nhìn thấy Cố Tư làm một hành động như vậy, cả hai đều sững sờ.
Bà cụ Trì hỏi trước: “Tiểu Tư, có chuyện gì vậy? Ai gọi đến vậy, sao cháu không trả lời?
Cố Tư mỉm cười, bỏ điện thoại vào túi, “Là điện thoại quấy rối ạ.”
Bà cụ gật đầu, không coi trọng chuyện này lắm.
Thế nhưng một lúc sau, điện thoại lại rung lên.
Cố Tư mím miệng, vẻ mặt hơi có chút không quá vui.
Cô đứng lên, “Mọi người cứ nói chuyện trước đi ạ, cháu đi ra ngoài nghe máy một chút.”