Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Cố Tư đợi ở cửa một lúc, sau đó Trì Uyên và Nguyễn Thừa Phong từ bên trong đi ra.
Nói là hỏi cũng khá đủ rồi.
Cố Tư gật đầu, “Vậy thì đi thôi, ăn cơm trước đi. Vừa rồi khó chịu nên cũng không ăn được mấy, bây giờ lại đói rồi.”
Nguyễn Thừa Phong trực tiếp cười ra tiếng, “Cô vẫn còn có thể ăn cơm à, tôi phục cô rồi đấy.”
Cảnh tượng đẫm máu vừa rồi, hầu hết các cô gái bình thường xem xong đều cảm thấy buồn nôn, còn cô thì cứ như xem xong thì lại có vẻ thèm ăn.
Cố Tư căn bản không để bụng chuyện đó, “Máu cũng không phải máu của tôi, tôi lo nhiều như vậy làm gì. Đi thôi, đi thôi. Chúng ta về ăn cơm trước đã.”
Trì Uyên và Nguyễn Thừa Phong cũng chỉ có thể lái xe chở cô đi tìm một nhà hàng để ăn trước thôi.
Trì Uyên và Nguyễn Thừa Phong lúc nãy cũng không ăn được mấy, bây giờ cũng cố mà ăn thêm mấy miếng.
Giữa chừng Trì Uyên gọi điện thoại bảo người gọi bác sĩ qua khâu cho người đàn ông vừa rồi mấy mũi.
Cố Tư ra tay cũng khá nặng. Anh có nhìn qua thấy chỉ băng bó đơn giản chắc chắn là không đủ. Vết thương quá lớn, nhất định phải khâu lại mới có thể đảm bảo được.
Cố Tư không thèm quan tâm đến những gì Trì Uyên nói trên điện thoại. Cô chỉ chăm chú quét sạch thức ăn trên bàn, nói gì thì nói cô phải ăn no trước đã.
Sau đó cô dành thời gian hỏi Nguyễn Thừa Phong dạo gần đây như thế nào rồi.
Nguyễn Thừa Phong suy nghĩ một chút, “Cũng chỉ như vậy, không có việc lớn gì, mỗi ngày lắc lư nơi này nơi kia một chút cũng qua ngày luôn rồi.”
Cố Tư thở dài, “Sáng hôm nay, bà cụ và bà ba đã đến. Họ cũng ở chỗ này ăn cơm trưa.”
Nguyễn Thừa Phong lập tức hiểu ra, “Bọn họ nhất định đã nói cái gì đó, nếu không cô cũng sẽ không có biểu hiện này.”
Cố Tư cũng không giấu diếm, “Có nói qua một chút chuyện, nhưng cũng không nói hết. Tôi cũng không rõ lắm chỉ là nghe họ nói chuyện, hình như nói là hối hận, nhưng lại không biết làm lành với anh như thế nào.”
Nguyễn Thừa Phong thấp giọng cười, vẻ mặt hơi có chút châm chọc, “Bây giờ hối hận thì làm được cái gì chứ, mọi chuyện cũng đã đi đến nước này rồi.”
Cố Tư mím miệng, cô không biết hết mọi chuyện đã xảy ra nên cũng không thể đưa ra nhận xét gì.
Một lúc sau, Nguyễn Thừa Phong thở ra một hơi, “Thuận theo tự nhiên thôi. Tôi đã không còn hy vọng cái gì nữa rồi.”
Cố Tư cúi đầu nắm ly nước, “Cô gái kia, bây giờ ổn chứ?”
Nguyễn Thừa Phong sững sờ, sau đó nhìn Cố Tư, “Vẫn tốt. Rời khỏi tôi tất nhiên cô ấy sống rất tốt.”
Sự phẫn uất trong giọng điệu của anh ta quá sâu khiến Cố Tư không còn gì để nói.
Những chuyện như thế này không biết đầu không biết đuôi, cô cũng thật sự không biết nên an ủi anh ta như thế nào.
Ăn xong bữa cơm này, ngoài trời cũng đã tối đen cả rồi.
Nguyễn Thừa Phong nhận một cuộc gọi, anh ta trông có vẻ hơi luống cuống, sau đó nhanh chóng rời đi.
Cố Tư và Trì Uyên từ từ trở lại xe, Cố Tư không muốn về nhà lắm.
Chủ yếu là vì bây giờ Trì Chúc đang ở trong nhà, cô muốn để cho ông ta và Phương Tố nhiều một chút không gian riêng của hai người.
Cố Tư suy nghĩ một lúc, “Lái xe đi dạo một vòng đi anh.”
Là do thực sự không có nơi nào tốt để đi.
Trì Uyên nói câu được, khởi động xe rồi hướng xe đi ra ngoài.
Sau khi đi vòng quanh thành phố hai lần, Phương Tố gọi điện đến.
Cố Tư cầm điện thoại, nhìn chằm chằm vào nó lúc lâu, cuối cùng cô vẫn lựa chọn không bắt máy.
Cứ coi như cô chưa nhìn thấy nó là được mà.
Trì Uyên từ khóe mắt liếc nhìn cô, cười hai tiếng rồi không nói gì nữa.
Về phần Phương Tố ở đằng kia, bà ta gọi thấy không ai nghe máy, thực ra bà ta gần như đã biết chuyện gì đang xảy ra.
Bà ta âm thầm thở dài, hai người này làm như vậy thật sự khiến bản thân bà có chút xấu hổ.
Đến cái tuổi này rồi còn dùng mấy chiêu chỉ có thiếu nam thiếu nữ mới dùng, chính bà ta còn cảm thấy xấu hổ muốn tìm cái lỗ mà chui vào ấy chứ.
Lúc này Trì Chúc cũng đang gọi điện thoại ở hành lang bên kia, lúc đầu là bà cụ gọi qua hỏi sao chưa về nhà.
Có lẽ là sợ Phương Tố cảm thấy xấu hổ nên Trì Chúc đi hành lang nghe máy.
Cửa phòng đóng, thật ra Phương Tố vẫn có thể nghe thấy ông ta đang nói cái gì.
Bà cụ ở bên kia cũng không quan tâm Trì Chúc dừng chân ở đâu cho lắm, chỉ nói nếu như về muộn thì nhớ lái xe chú ý an toàn.
Trì Chúc vừa cúp máy, lập tức lại có điện thoại gọi đến.
Cái này Phương Tố cũng biết.
Cuộc gọi thứ hai ông ta cố nén giọng nhỏ xuống, nhưng Phương Tố vẫn có thể nghe thấy những gì ông ta nói.
Đầu dây bên kia chắc là Cổ Nhan, gọi đến cũng không có chuyện gì, chỉ là gọi điện thoại hỏi ông ta đang làm cái gì vậy thôi.
Phương Tố thật ra cũng không muốn nghe những điều này lắm, chủ yếu bà ta sợ mình nghe thấy chuyện hai người bọn họ đang tán gẫu làm trong lòng không dễ chịu.
Nhưng tiếng tự truyền tới, bà ta cũng đâu thể khống chế bản thân mình đừng nghe được chứ.
Cũng may Trì Chúc đúng là rất lỗi lạc, nói thẳng cho Cổ Nhan biết bây giờ ông ta đang ở chỗ bà ta.
Trì Chúc cũng giải thích một chút, nói bà ta bị thương, ông ta qua chăm sóc.
Phương Tố mím miệng, nằm nghiêng trên giường, đối diện với cửa sổ.
Vị trí vết thương của bà ta thực sự không còn đau nữa, vết thương đó thực ra cũng không có gì.
Phương Tố đang nghĩ lát nữa nói với Trì Chúc như thế nào để bảo ông ta về nhà đi.
Trước kia bà ta có thể sẽ làm mình làm mẩy, nhưng bây giờ đã không giống như trước nữa.
Phương Tố chờ như vậy một lúc, Trì Chúc ở bên kia cũng cúp điện thoại.
Ông ta bước vào và ngồi xuống bên giường, ông ta cũng không nói gì.
Phương Tố suy nghĩ một chút, lật người ngồi dậy, “Thật ra tôi cũng không có chuyện gì.”
Trì Chúc a một tiếng “Tôi đang chờ hai đứa nhỏ về, để bà một mình như thế này tôi cũng không yên tâm.”
Phương Tố mỉm cười, “Còn có chị Trần ở đây, không phải một mình đâu.”
Trì Chúc khẽ cau mày, bởi vì bình thường ông ta không quá dễ cau mày, cho nên biểu cảm này khá rõ ràng.
Trì Chúc nhìn Phương Tố, “Bà đang đuổi tôi về đấy à?”
Phương Tố sững sờ, vội vàng giải thích, “Không phải, sao tôi lại làm vậy chứ? Chỉ là trời cũng tối rồi, lái xe cũng không an toàn. Ông đi sớm một chút thì cũng về đến nhà sớm một chút.”
Trì Chúc thu hồi ánh mắt, cúi đầu nhìn xuống điện thoại, “Đều lúc này rồi, chuyện sớm hay muộn cũng không quan trọng lắm.”
Phương Tố nhìn chằm chằm Trì Chúc, bà ta cảm thấy có chút không thích hợp nhưng lại nói không rõ.
Trì Chúc trước kia cũng không phải như vậy. Trước kia bà ta nói cái gì, ông ta cũng dường như lười đến tranh luận với bà ta, lập tức nói ừ, tốt thôi, được, biết rồi, sau đó đi làm luôn.
Bộ dáng vừa nãy đúng thật là không thường xảy ra.
Phương Tố cũng không biết nói cái gì cho phải, cứ như vậy tựa ở đầu giường cho thời gian trôi qua.
Trì Chúc đăng nhập mail xem tin ở bên trong.
Sau một lúc, cảm thấy ngồi như thế này không thoải mái, ông ta quay lại và dựa vào đầu giường giống như Phương Tố.
Hai người mỗi người một nửa giường, yên lặng ngồi như vậy, thật ra có chút giống trước đây.
Đôi vợ chồng trung niên làm gì có nhiều lời nói với nhau như vậy chứ. Trước đó cứ vào ban đêm hai người hầu hết đều là như vậy.
Phương Tố bình thường thích phàn nàn, nói lải nhải xong bên trong căn phòng sẽ hoàn toàn yên tĩnh.
Hai người ngồi trên giường, đều đang xem điện thoại, không ai lên tiếng.
Bây giờ Phương Tố cảm thấy vô cùng không thoải mái.
Cũng không biết trước kia hai người bọn họ làm sao vậy, có nhiều cơ hội một mình như vậy rồi còn cứ cầm điện thoại xem gì lắm không biết.
Phương Tố suy nghĩ một lúc rồi nói, “Tiểu Tư ở đây tôi không yên tâm cho lắm. Giờ đứng trong sân nhà mình cũng xảy ra chuyện cho được. Tôi thấy không ở bên này lâu dài được. Hay là mọi người bàn bạc một chút bảo con bé về nhà tổ ở đi. Chỗ nhà tổ bên kia sân cũng khá lớn, có hoạt động như thế nào cũng không sao. Người ở bên kia cũng nhiều nữa, có thể chăm sóc cho con bé vừa tiện vừa an toàn. Đương nhiên đây chỉ là ý nghĩ của tôi thôi, tôi cũng chỉ nói ra một chút, các ông với Tiểu Tư muốn như thế nào thì còn tùy nữa.”