Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Cố Tư bày ra một bộ nếu như những gì Trì Chúc nói không thể làm cô vừa lòng, cô sẽ đi tìm Trì Chúc tính sổ. Bộ dáng này của cô quả thực làm cho Trì Uyên có chút bất đắc dĩ.
Anh nhìn Cố Tư, “Em đừng có gấp, qua ngồi xuống trước đã.”
Cố Tư chậm rãi đi tới và ngồi xuống bên cạnh giường của Phương Tố.
Trì Uyên nói, “Ý của ba con nói là hiện tại quan hệ của mẹ và Tiểu Tư không tệ lắm mà quan hệ của Tiểu Tư và những người khác bên nhà tổ đều không quá tốt, nếu về bên kia thì sợ là hơi khó quen. Ba muốn bảo mẹ đi qua cùng Tiểu Tư. Ba còn nói lúc đó sẽ nói với bên ngoài là ba đón mẹ về, nói như vậy mẹ cũng có mặt mũi. Nhưng ba không tiện nói mấy lời này với mẹ lắm nên để con tới nói ý này một chút, cũng là muốn hỏi mẹ nghĩ như thế nào.”
Cố Tư ở bên cạnh ôi trời một tiếng, sau đó thay Phương Tố trả lời luôn, “Được, được, được. Cứ quyết định như vậy đi, bác Phương sẽ về đó, cứ yên tâm đi.”
Cô còn nhìn Phương Tố, “Đúng không? Chúng ta đi với nhau chứ?”
Phương Tố mím miệng, cố gắng hết sức kìm biểu hiện trên mặt. Bà ta gật đầu, “Được rồi.”
Trên thực tế, ai cũng có thể nhìn ra bà ta vẫn còn tình cảm với Trì Chúc. Lần quay lại này cũng là một cơ hội cho họ.
Đã quyết định như thế rồi, Trì Uyên và Cố Tư cũng trở về phòng.
Vừa vào phòng, Trì Uyên liền ôm lấy Cố Tư, “Anh khó chịu.”
Cố Tư đương nhiên biết Trì Uyên đang nói gì, cô đập cái tay đang ôm cô của Trì Uyên một chút, “Biến.”
Nhưng vì giọng nói của cô yếu ớt nên cũng không thấy đáng sợ gì.
Trì Uyên không buông ra, vẫn ôm cô, “Cố Tư, em cũng thích anh phải không?”
Cố Tư thở ra một hơi, “Thích cũng không có nghĩa là tất cả. Trì Uyên, anh đều lớn như vậy rồi vẫn không hiểu điểm này sao? Em đã qua cái tuổi đó rồi, bây giờ tất cả lựa chọn của em không chỉ dựa vào thích mà chọn, em chọn cái phù hợp nhất.”
Tốt lắm. Chỉ một câu đã làm Trì Uyên một lần nữa bị đánh bại.
Cố Tư gỡ tay anh ra và đổi chủ đề, “Ba anh muốn chúng ta khi nào thì quay về bên kia vậy? Thật ra lúc đầu em không muốn qua nhà tổ lắm, nhưng nếu có thể làm mối cho hai người bà Phương thì em vẫn có thể chịu đựng chút.”
Trì Uyên suy nghĩ một chút, “Càng nhanh càng tốt thì phải. Sắp tới anh cũng sẽ bận bịu nhiều việc cho nên để em và mẹ ở chỗ này anh cũng không yên tâm lắm. Nếu qua nhà tổ thì sẽ có người ở đó chăm sóc cho hai người, anh cũng có thể yên tâm chút.”
Cố Tư không có ý kiến về nơi cô sẽ dùng để tiêu pha thời gian, “Vậy nghe mọi người đi.”
Trì Uyên nghe cô nói lời này, trong lòng xem như chắc chắn.
Đêm đó hai người không nói gì quá nhiều. Ngày hôm sau Trì Uyên đi làm, Cố Tư vừa ăn xong bữa sáng, bên ngoài liền có người đến.
Người tới nói là đến tiếp Cố Tư cùng Phương Tố đi nhà tổ.
Hành động này cũng nhanh quá nhỉ.
Bên nhà tổ cái gì cũng có, cũng không cần các cô mang theo quá nhiều đồ, ba người lập tức lên xe rời đi luôn.
Trì Chúc có lẽ cũng đã dặn dò trước bên phía nhà tổ. Bà cụ đứng ở cửa chờ, vừa thấy Cố Tư tới, trên mặt cười đều sắp nở hoa.
Phương Tố xuống xe trước sau đó dìu Cố Tư đi xuống.
Bà cụ nhìn Phương Tố một chút, “Nghe nói con bị thương.”
Phương Tố cười, “Không phải vấn đề gì lớn, không có chuyện gì đâu ạ.”
Bà cụ thở dài, “Lát nữa để bác sĩ gia đình khám một chút đi, có phải vấn đề lớn hay không thì cũng phải khám mới nhìn ra được.”
Phương Tố liền ừ một tiếng.
Bà cụ nhìn Cố Tư, nụ cười trên mặt lại ra tới, “Nào nào nào, chúng ta đi vào rồi nói, bà chờ mấy đứa đã lâu.”
Bà cụ đưa Cố Tư và Phương Tố trở lại tòa nhà chính, nói Cố Tư ở lại trong phòng Trì Uyên luôn.
Còn Phương Tố, bà cụ nhìn một chút rồi nói bà ta vẫn là ở trong phòng bà ta đã từng ở với Trì Chúc đi.
Phương Tố cau mày một cái, “Đổi phòng đi ạ, bây giờ không còn thích hợp nữa.”
Bà cụ rõ ràng rất kinh ngạc với phản ứng của Phương Tố.
Chẳng qua bà cụ vẫn gật đầu, “Cũng được, hay là con ở lại trong phòng bên cạnh phòng A Uyên đi. Căn phòng kia cũng là lúc trước con sắp xếp, chắc là con vẫn còn khá thích.”
Chỉ cần đó không phải là phòng của Trì Chúc thì mấy phòng khác đều được.
Phương Tố lập tức gật đầu.
Mới nói như vậy được vài câu, Trì Uyên đã gọi điện đến.
Cố Tư nhìn một chút rồi nghe máy. Không cần Trì Uyên hỏi, chính cô đã nói ra, “Em đang ở bên nhà tổ, anh yên tâm đi.”
Trì Uyên nói giữa trưa sẽ trở lại xem một chút, Cố Tư không rõ anh muốn trở về xem cái gì.
Chẳng qua Cố Tư vẫn ừ một tiếng, “Được thôi, vậy anh cứ làm như vậy.”
Cúp điện thoại, bà cụ hỏi hai người buổi trưa muốn ăn cái gì.
Cố Tư nhìn chị Trần, “Chị Trần nấu thì cháu đều thích, cháu không kén ăn.”
Chị Trần ở bên cạnh cười, “Cô Cố rất phối hợp, ăn cơm cũng bớt lo, cho nên về sau đứa nhỏ nhất định sẽ phát triển rất tốt.”
Bà cụ mừng lắm, bà cụ cười phá lên khi nghe đứa nhỏ nhất định sẽ phát triển rất tốt.
Ở chỗ này trò chuyện một lúc, Cố Tư liền buồn ngủ.
Phương Tố cũng có chút mệt mỏi, thế là hai người đều lên lầu đi nghỉ ngơi.
Phương Tố đi đến phòng bên cạnh phòng Trì Uyên. Nhớ ngày đó, phòng này là bà ta chuẩn bị cho Tùy Mị.
Sau đó Cố Tư có vào ở, lúc đó còn làm bà ta tức muốn chết, tức đến mất ngủ mấy đêm liền.
Không ngờ tới bây giờ bà ta tự mình vào ở.
Cố Tư dựa vào khung cửa, “Cũng tốt chứ nhỉ. Bác thích phòng này như thế cuối cùng bác lại vào ở.”
Phương Tố cười, “Thật là mỉa mai.”
Nói xong, bà ta lấy điện thoại ra, nhìn rồi nhếch mép: “Nhìn xem, ở đây còn mỉa mai hơn.”
Tùy Mị gửi cho bà ta một tin nhắn, hỏi bà ta là vì chuyện lúc trước nên mới giận sao.
Phương Tố mím miệng, hỏi Cố Tư, “Cô nói tôi nên trả lời như thế nào.”
Cố Tư đi thẳng đến cầm điện thoại và nói, “Đưa nào, tôi giúp bác trả lời.”
Tùy Mị là người tinh ý vô cùng, nếu nói không tức giận, cô ta nhất định là không tin.
Vì vậy, Cố Tư chỉ trả lời nói hơi thất vọng về cô ta.
Tùy Mị không gọi điện thoại tới, chỉ liên tục gửi tin nhắn nói lúc ấy cô ta thật sự không phải cố ý làm vậy, nhưng sau đó nghĩ lại, cô ta cũng cảm thấy hành vi của mình có lẽ cũng không thỏa đáng lắm.
Cho nên cô ta muốn mời Phương Tố, Cố Tư và Trì Uyên ăn một bữa cơm, giải thích cho rõ ràng chuyện này.
Cố Tư cười toe toét nhìn Phương Tố, “Cô ta muốn mời ba người chúng ta ăn cơm. Sao tôi cứ có cảm giác cô ta dường như muốn giải quyết tất cả chúng ta một lần cho xong luôn vậy?”
Mặc dù rất không đúng lúc, nhưng Phương Tố vẫn cười, “Vậy cô cảm thấy có nên đồng ý không?”
Cố Tư suy nghĩ một lúc rồi trả lời, nói là cái đó nói sau, bây giờ hơi bận.
Tùy Mị bên kia cũng không có kì kèo mãi, chỉ nói hai ngày nữa lại hẹn gặp.
Xem ý câu này tức là cô ta vẫn chưa bỏ cuộc.
Cô ta như thế này làm Cố Tư luôn cảm thấy cô ta chắc là có mục đích gì đấy.
Tùy Mị làm người thanh nhã cao ngạo, nếu chỉ đơn giản chỉ là vì xin lỗi, cô cũng không tin lắm.
Cố Tư đưa điện thoại cho Phương Tố, “Có lẽ khoảng hai ngày nữa cô ta sẽ còn tìm bác, đến lúc đó bác đồng ý đi. Tôi cũng muốn xem thử trong đầu cô ta đang nghĩ tới cái trò quái quỷ gì.”
Phương Tố chậc chậc hai lần, “Sau này trước mặt đứa nhỏ ăn nói chú ý một chút, đừng có cái gì cũng nói ra miệng, dạy hư con, cô biết chưa?”
Cố Tư cười toe toét lên, “Được rồi, tôi biết rồi.”