Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trì Uyên và Trì Chúc đều không động đậy, hai người vẫn luôn đứng ở bãi đỗ xe.
Vẫn là Cố Tư và Phương Tố nhớ ra là phải đi ăn cơm, từ hoa viên bên này quay lại, mới nhìn thấy hai người đàn ông đã trở về rồi.
Phương Tố có hơi không kiềm chế được, ngay sau đó liền bật cười.
Trì Chúc nhìn bà chăm chú, khóe miệng cũng không nhịn được mà nhếch lên.
Cố Tư lại không có dáng vẻ tươi cười gì, chầm chậm từ từ đi tới bên cạnh Trì Uyên: “Đã biết gì chưa, tối nay hẹn ăn cơm với Tùy Mị.”
Trì Uyên gật đầu, trước đó Phương Tố đã gọi điện thoại nói với anh về chuyện này rồi.
Anh chìa tay, kéo tay Cố Tư nắm vào lòng bàn tay mình: “Hôm nay cô ấy đến công ty, nói về việc này, vốn anh định từ chối rồi, không ngờ mọi người lại đồng ý.”
Cố Tư cười haha: “Tùy Mị thông minh đó, xuống tay ở hai mặt.”
Phương Tố đi tới bên cạnh Trì Chúc: “Sao giữa trưa còn quay về, vừa đi vừa về tốn nhiều thời gian lắm.”
Trì Chúc căn bản không xem trọng việc này: “Không sao, dù sao thời gian nghỉ trưa cũng nhiều, vẫn còn chút thời gian.”
Phương Tố cũng liền gật gật đầu, bốn người cùng nhau đi tới nhà chính phía bên kia.
Bà cụ đứng ở cửa của nhà chính, ban đầu chỉ nghĩ tìm Cố Tư và Phương Tố ăn cơm, kết quả nhìn thấy bọn họ tới đây, liền đứng yên một chỗ nhìn theo.
Từ trước tới nay chưa từng có loại trường hợp này, không phải nói quan hệ của Cố Tư và Trì Uyên trước đây không tốt sao.
Cũng nói Phương Tố và Trì Chúc, từ trước đến nay cũng chưa từng bên nhau bình tĩnh hòa nhã như vậy.
Không phải nói cuộc hôn nhân ba mươi năm này, hai người đến cả đi tản bộ cùng nhau còn chưa từng. Trước đây, tình trạng của hai người đều chưa bao giờ tốt như thế này.
Trước kia hai người ở cùng nhau, đại đa số là Phương Tố nói chuyện, Trì Chúc thì im lặng.
Như bây giờ, hai người cùng nhau bước đi, nói nói cười cười, bà cũng chưa từng thấy qua.
Cố Tư đi có hơi nhanh một chút, nhìn thấy bà cụ đang đứng ở đằng đó, liền biết là sắp ăn cơm rồi, cô “a” một tiếng: “Em sắp đói chết rồi, nhanh nhanh lên, đi ăn cơm.”
Cô so với trước đây vẫn là có sức sống hơn.
Bà cụ thật sự càng nhìn càng thấy vừa lòng.
Bà bật cười: “Nhanh lên, cơm nước đã chuẩn bị xong xuôi cả rồi.”
Sau đó bà nhìn Trì Chúc và Trì Uyên: “Nếu biết hai người buổi trưa sẽ quay lại, cũng đã cho các người mang đi rồi.”
Trì Chúc có chút xấu hổ, cong môi cười cười.
Trì Uyên thì một chút phản ứng khác cũng không có.
Dù sao da mặt anh dày, cũng quen rồi.
Lúc ăn cơm, Cố Tư nói, buổi chiều muốn tới chỗ của Chương Tự Chi cùng với Phương Tố.
Trì Uyên dừng một lát: “Cũng được, mỗi ngày đều ở trong nhà, quả thật rất buồn chán. Chỗ của Tự Chi bên kia có nhiều thứ thú vị, em tới đó xem chút cũng tốt.”
Cô vâng dạ: “Sau đó buổi tối hai người tan làm, đến chỗ lão Chương bên kia đón bọn em là được rồi.”
Trì Uyên nói “được” một tiếng, tiếp tục ăn cơm, trên bàn ăn liền không có tiếng động.
Thật sự là quy củ của nhà họ Trì chính là như vậy.
Cố Tư ăn cơm được một nửa, ngẩng đầu nhìn Phương Tố.
Phương Tố cũng đúng lúc nhìn cô, hai người đều nhìn thấy được sự bất đắc dĩ trong mắt của đối phương.
Trước đây hai người đều cảm thấy như thế này rất bình thường, cũng không biết hiện tại như thế nào lại có chút nhịn không được.
Trì Chúc ở bên cạnh ăn một lúc, sau đó quay đầu nhìn Phương Tố: “Vết thương đã ổn chưa?”
Phương Tố giật mình, liền gật đầu: “Vốn cũng không nặng, chỉ là va chạm một chút thôi, một ngày đã ổn rồi.”
Trì Chúc thu tầm mắt: “Em trước đây ấy à, va chạm đỏ một chút thôi cũng có thể tức giận với anh rồi.”
Phương Tố không nhịn được, liền bật cười: “Trước kia khác người vậy đó, cảm thấy hơi tý va chạm chính là chịu oan ức, chỉ muốn cùng anh kể lể thôi ,cũng là muốn khiến anh cảm thấy đau lòng một chút đó.”
Sau đó ngẫm lại, nói rồi cũng không có tác dụng gì, vết thương kia sưng đỏ một hồi, không đến mấy phút liền không sao rồi.
Trì Chúc một ngày công việc nhiều như vậy, đã đủ buồn phiền rồi, lại còn phải lo mấy việc lông gà vỏ tỏi cùng bà nữa.
Ông ấy hẳn là thấy rất phiền đi.
Trì Chúc thu lại vẻ mặt, cúi đầu ăn cơm, nét mặt ở nơi Phương Tố không nhìn thấy, có chút tĩnh mịch.
Đợi ăn xong bữa cơm, Trì Uyên và Trì Chúc lại phải rời đi.
Trì Uyên nhìn Cố Tư: “Anh đưa hai người đi, đến đây.”
Như vậy kỳ thực là tốt nhất, Cố Tư và Phương Tố vội vàng thay quần áo, ngồi lên xe Trì Uyên, đi tới hội sở của Chương Tự Chi.
Đi được nửa đường, Cố Tư gọi điện thoại cho Chương Tự Chi, kết quả Chương Tự Chi bây giờ vốn không ở trong hội sở.
Cậu chủ Chương bên kia không biết đang làm cái gì mà gào khóc u u oa oa.
Cố Tư nhíu mày: “Tôi nói này lão Chương, anh có đến được hay không được vậy, trả lời tôi đi chứ. Hôm nay tìm anh, anh không ở đó thì chúng tôi tìm ai chơi đây hả?”
Chương Tự Chi lập tức cười hì hì: “Mọi người đến đi, tôi lập tức liền quay trở về. Cô đừng vội, tôi bây giờ trở về liền đây.”
Bên này nói xong, anh ta hình như mở miệng nói với người khác: “Hôm nay tôi có việc, chỗ này hôm khác nói sau. Tôi nói với cô, hôm khác tôi lại tới. Cô trốn tránh cũng không thoát được đâu.”
Mấy lời này Cố Tư nghe vô cùng rõ ràng, cô có hơi bất ngờ.
Chương Tự Chi giọng điệu thật sự không tốt lắm, đối phương hẳn là người nào đó mà anh thấy chán ghét.
Cố Tư chép miệng, lẽ nào là nhà họ Ninh ở bên kia.
Nhưng chính là cảm thấy cũng không giống lắm. Nếu Chương Tự Chi gặp được mấy người nhà họ Ninh kia, với tính tình của anh ta, sớm đã xắn tay áo bắt đầu xử lý rồi.
Làm sao có thể chỉ để lại mấy câu nói dọa nạt được.
Bên này Chương Tự Chi đã cúp điện thoại, Cố Tư cũng chỉ có thể thu điện thoại lại.
Cố Tư nhíu mày, liếc mắt nhìn Trì Uyên: “Anh có biết tình hình lão Chương bên kia không? Em cảm thấy anh ấy dường như có chuyện gì đó giấu diếm em.”
Trì Uyên mỉm cười: “Em lát nữa tự mình hỏi cậu ta là được rồi, cậu ta thật sự coi em là người nhà, em hỏi cậu ta, có lẽ cậu ta sẽ nói thôi.”
Cố Tư thở ra một hơi: “Em cảm thấy, anh ấy có vẻ không muốn nói về chuyện này.”
Chương Tự Chi trước đây, cứ cho là Cố Tư không hỏi, anh nhất định cũng sẽ đến gần nói với cô trước tiên.
Bây giờ không nói, hẳn là không biết nên nói như thế nào mới ổn.
Trì Uyên quay đầu nhìn Cố Tư, sau đó nói: “Anh nghe nói Ninh Tôn bên kia mấy ngày nay hình như có thời gian nghỉ, để cho bọn họ tự mình thư giãn. Cậu ta có lẽ sẽ đến tìm em.”
Cố Tư “a” một tiếng, đề tài nói chuyện chuyển có hơi nhanh, cô không phản ứng lại kịp: “Ninh Tôn?”
Cô dừng một chút: “Ôi, đúng rồi, Ninh Tôn. Anh ấy ở bên kia có thời gian nghỉ? Vậy nhất định là muốn quay về rồi. Anh ấy cũng không có bạn bè gì nhiều, cũng không có nơi nào để đi, lại nói mấy người ở bên này vẫn luôn đợi anh ấy mà.”
Trì Uyên ậm ừ: “Đến lến đó đổi gió cho cậu ấy, sau đó, chuyện của chúng ta, anh cảm thấy, hẳn là nên nói cho cậu ta biết một chút.”
Phương Tố ngồi ở bên cạnh, không nhẹ không nặng mỉm cười.
Bà gần đây cũng thật sự đã cùng với Cố Tư có cùng suy nghĩ đen tối, không cần đợi Cố Tư hỏi, bà đã mở miệng: “Chuyện của các con, các con thì có chuyện gì hả?”
Trì Uyên chớp chớp mắt, giọng điệu không đổi: “Chuyện chúng con ở bên nhau, còn có chuyện Cố Tư mang thai nữa. Mẹ, mẹ sao thế, nếu không biết còn cho rằng mẹ là mẹ kế của con đó.”
Anh từ gương trước nhìn Phương Tố một chút; “Mẹ có phải đã không xem con là con trai ruột của mẹ nữa rồi đúng không?”
Phương Tố không nhịn được bật cười: “Mẹ cảm thấy con cũng đâu xem mẹ là mẹ ruột nữa đâu, mẹ cảm thấy con đối với Cổ Nhan so với mẹ đều tốt hơn đó.”
Trì Uyên ngây người, anh không ngờ đến Phương Tố sẽ nghĩ như vậy.
Anh nói: “Làm sao có thể? Mẹ vì sao lại cho rằng con đối với dì Cổ tốt chứ, con không cảm thấy như vậy.”
Phương Tố dựa lưng vào ghế: “con ngẫm nghĩ lại xem con trước đây đối với mẹ thái độ như thế nào, dù sao mẹ cũng cảm thấy, thái độ của con đối với Cổ Nhan tốt hơn đối với mẹ nhiều lắm.”
Trì Uyên cười haha: “Có thể trước đây hai người có một số việc có phần không giống nhau, sau đó giọng điệu và thái độ của con có nặng nề một chút, liền khiến mẹ cảm thấy con thiên vị dì Cổ. Kỳ thực không hề có, chẳng qua chỉ là con tùy việc mà xem xét, bà ấy tuy rằng có mục đích không trong sáng, nhưng thời gian đó mẹ và ba, tình hình cũng thật sự không được tốt lắm. Ba con cũng có chút mệt mỏi, con chỉ là nghĩ như vậy thôi, không có ý gì khác.”