Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 70 Chăm sóc người khác
*Chương có nội dung hình ảnh
**********
Ngoài tiêm hạ sốt ra thì bác sĩ còn kê thêm một ít thuốc.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Bệnh này không cần phải nhập viện, khám xong là có thể về.
Trì Uyên lại đưa Cổ Tư về khách sạn.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Tử Thư cầm bộ ga mới sang trải lên giường, sau đó Trì Uyên đặt Cổ Tự lên đó.
Cổ Tư tự động có người lại.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Trì Uyên đắp chăn cho cô.
Sau đó anh đứng bên cạnh và nhìn Cố Tu.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Trên chiếc tủ đầu giường vẫn còn đặt một viên thuốc.
Tuy Trì Uyên không biết nhưng anh nhận ra được hộp thuốc bên cạnh.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Anh nhìn chằm chằm vào viên thuốc đó một lúc lâu mới dời mắt.
Tử Thư đang đun nước nóng bên ngoài.Sau đó anh ta cầm thuốc hạ sốt bước đến, “Cho cô ấy uống đi, tối nay ngủ một giấc ngon là ngày mai sẽ khỏi.”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Trì Uyên ừ một tiếng rồi nhận thuốc và nước.
Nước vẫn còn hơi nóng, Trì Uyên để sang một bên, "Đợi lát nữa, đã muộn rồi, cậu đi nghỉ ngơi trước đi, ở đây cứ giao cho tôi”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Tử Thư gật đầu và rời khỏi phòng họ.
Trì Uyên kéo ghế tới, anh ngồi ở mép giường trông coi Cổ Tư.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Từ trước tới nay anh chưa bao giờ làm chuyện như vậy.
Đột nhiên cảm thấy dường như có chút mới mẻ.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Đúng lúc này thì điện thoại trong túi rung lên.
Trì Uyên lấy điện thoại di động ra xem, đã muộn như vậy rồi mà bà Trì còn nhắn tin cho anh.Tin nhắn được gửi từ WeChat, anh mở ra xem thì thấy là một bức ảnh.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Bà Trì rất hiếm khi chụp ảnh, có lẽ những người ở độ tuổi đó không thích chụp ảnh lắm, cảm giác như bất kể bày ra động tác gì thì cũng đều có vẻ giả tao.
Trì Uyên nhìn tấm ảnh bà Trì gửi tới, trong đó có hai người.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Bà Trì và Tùy Mị.
Muộn như vậy rồi mà hình như hai người vẫn còn ở bên ngoài.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Chắc là đang dùng cơm.
Hiếm khi bà Trì còn làm động tác V trước ống kính.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Bà ta thực sự thích Tùy Mị.
Trì Uyên nhìn Tùy Mị trong bức ảnh.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Nhà họ Tùy có gia cảnh tốt, thật ra lúc trước anh cũng cảm thấy mình và Tùy Mị xứng đôi hơn.Dù anh không tiếp xúc nhiều với Tùy Mị nhưng vẫn có thể thấy cô ta là một cô gái có giáo dưỡng và học thức.
Nếu cưới kiểu người này về nhà thì có lẽ sẽ rất khiến người ta yên tâm, không phải lo lắng gì cả, cứ giao cả gia đình cho cô ta là được. Cập nhật chư*ơng mới nhất tại Truyện88.vip
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Nhưng sau đó, không biết Cổ Tư lại chui từ đầu ra.
Trì Uyên lại liếc mắt nhìn Cố Tư.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Cô vẫn giữ tư thế nằm co ro, cô vẫn còn mê man như trước.
Anh suy nghĩ một chút rồi sờ vào cốc, nhiệt độ nước đã vừa đủ.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Anh cầm thuốc hạ sốt, sau đó ngồi ở bên giường. “Cổ Tư, dậy uống thuốc đi.”
Cổ Tư không có phản ứng.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Trì Uyên đành phải đỡ Cổ Tư ngồi dậy.
Cả người cô đều choáng váng, mũi hơi bị nghẹt.Trì Uyên thấy cô như vậy thì ôn tồn nói: “Uống thuốc trước đã, uống xong lại ngủ tiếp.”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Cổ Tư mím môi, mặc dù vẻ mặt không vui nhưng vẫn uống thuốc.
Sau đó anh đỡ cô nằm xuống.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Trì Uyên thở ra một hơi, anh chưa từng chăm sóc ai cẩn thận như vậy.
Đột nhiên không biết phải làm như thế nào.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Cổ Tư không ăn cơm tối nên một lát sau dạ dày lại bắt đầu đau.
Cô ôm bụng, lật qua lật lại lên giường.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Trì Uyên nằm bên ngoài, anh vừa nghe thấy tiếng động là vội vàng dậy.
Anh đi tới, “Cố Tư, cô làm sao vậy.”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Cổ Tư không hề mở mắt, “Đau dạ dày.”
Lúc này Trì Uyên mới nhớ ra rằng Cổ Tư không ăn cơm tối.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.