Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Sakura Trang
Mới cách một ngày, trong triều cũng đã nhấc lên một trận lốc mới. Thánh nhân hạ chỉ, cựu Thượng thư bộ Hộ, cựu Tả Thị lang bộ Hộ bị phán chém đầu toàn gia, tài sản phi pháp sung công, tộc nhân trở lại nguyên quán.
Sau đó lại ra lệnh tất cả hoàng thất, huân quý, quan viên nợ tiền quốc khố, trong vòng thời gian một tháng trả lại tất cả. Người không trả, luận xử theo tội mưu phản!
Chờ Chử Dung Cẩn kết thúc kì nghỉ quay lại thượng triều thì, lần đầu tiên mọi người trong triều thực sự chú ý đến Tả Thị lang bộ Hộ này. Chỉ thấy tay y nâng thai bụng, nhàn nhã bước chậm đi vào đại điện, mặc dù mọi người nhìn chăm chú, cũng chưa thấy chút hoảng loạn nào.
Mọi người trên điện nhìn nhau một cái, nhưng không ai bước lên chào hỏi với y, lúc này mọi người mới kịp phản ứng, đây… Trong khắp đại điện nhiều người như vậy mà không có người nào thân quen với y hay sao?
Đứng vào vị trí bình thường mình vẫn đứng, hàng trước y là Thượng thư bộ Hình Lâm Khê Vân xoay người lại, tán gẫu với y: “Thai này của Chử đại nhân mấy tháng rồi?” Dung Cẩn đỡ bụng, “Sắp sáu tháng rồi.”
“Chúc mừng Chử đại nhân, cũng nên chúc mừng cả Phụ Quốc công nữa, nghe nói một mạch của Phụ Quốc công mấy đời đơn truyền, từ Chử đại nhân vào cửa, Phụ Quốc công ở vấn đề con nối dõi không cần lo lắng nữa rồi.”
“Nhiều con mới nhiều phúc mà! Có điều thai này đến cũng là ngoài ý muốn, dù sao ở tuổi này rồi, cũng không nghĩ rằng vẫn có thể có duyên với con cái.” Dung Cẩn trả lời chậm rãi.
“Nghe nói hiện tại trưởng nữ của Chử đại nhân cũng đã đến tuổi nghị thân, vậy đã có người được chọn chưa?” Lời này của Lâm Khê Vân đúng là đánh giữa hồng tâm, gần đây Dung Cẩn luôn suy xét việc này, nhưng vẫn chưa chọn được ai.
“Không dối gạt Lâm đại nhân, tình huống trong nhà ta người cũng biết, trong nhà chỉ có mình tiểu nữ là nữ nhi, trong truyện này ta thật sự là không có chút kinh nghiệm nào. Ông nội cũng quen biết nhiều người, nhưng phần lớn là huân quý, tiểu nữ lại không thích lắm, bởi vậy…”
Đang nói giữa chừng liền ngừng lại, vị đại nhân này sẽ không vô duyên vô cớ nhắc tới chuyện này, nghĩ vậy, đổi đề tài, “Không biết Lâm đại nhân có người phù hợp muốn giới thiệu cho ta sao?”
Lâm Khê Vân vuốt râu cười, “Người phù hợp không thì chưa biết, có điều, cháu đích tôn của ta năm nay mười sáu, học thức cũng được, năm ngoái đã trúng tú tài, hiện tại đang đọc sách ở thư viện Vũ Đồng, chuẩn bị hai năm nữa thi cử nhân.”
“Tình huống nhà ta nói vậy Tử Nghiêm cũng biết qua, cũng chỉ là gia đình vừa làm ruộng vừa đi học, không có quá nhiều quy củ, cũng không có thói quen nạp thiếp, nếu bàn về dòng dõi, là nhà ta trèo cao nữa!”
Nghe những lời này của ông, trong lòng Dung Cẩn có chút ý động. Cũng không phải là vừa ý với tiểu tử nhà Lâm gia, mà là nói, những lời của Lâm Thượng thư mở ra một suy nghĩ mới cho y.
Trước đây luôn luôn nghĩ muốn môn đăng hộ đối nữ nhi mới không bị khổ, nhưng nếu chuẩn bị đủ của hồi môn, nữ nhi gả thấp, ở phu gia cũng không cần nhìn sắc mặt người, ngày mới có thể trôi qua thoải mái.
Trong đầu suy nghĩ nhưng cũng không làm y trả lời chậm: “Trong kinh quý nữ vô số, vì sao công tử quý gia lại nhìn trúng tiểu nữ vậy?”
Đích xác Dung Cẩn có chút thắc mắc, tuy trong mắt cả nhà Hi nhi không có chỗ nào không tốt, nhưng trong mắt người ngoài, sợ là không có tốt như vậy.
Y cũng nghe qua Cốc Vũ bọn họ nói bên ngoài đàm tiếu, nói nữ nhi không có chủ mẫu giáo dưỡng, phủ Phụ Quốc công lại suy tàn, không thực quyền, không phải đối tượng tốt để thông gia.
Lời truyền đến tai y, tự nhiên Tương Thư Diễn cũng có thể nghe được, hắn tức giận muốn đi chửi người, vẫn là Hi nhi ngăn cản: “Phụ thân, miệng mọc trên người bọn họ, bọn họ thích nói cái gì thì nói, con ngược lại muốn nhìn một chút, nữ nhi nhà bọn họ có thể có đường ra tốt gì!”
Từ khi Sầm Diễm mang theo nàng tham dự các loại yến hội tôn thất, hơn nữa mấy năm nay Chử Dung Cẩn thăng quan, mới dần dần không ai dám có gan nói trước mặt, nhưng làm trò khua môi múa mép nói sau lưng thì khó tránh.
Quay lại chuyện trước mắt, lại nghe Lâm Thượng thư nói: “Là như thế này, tiểu tử kia thuở nhỏ tang mẫu, hàng năm đến ngày giỗ mẫu thân nó, chuyết kinh* đều dẫn nó đến Phổ Tế tự ở ngoại ô kinh thành thắp nén hương, đốt một chiếc trường minh đăng, để bày tỏ sự tưởng nhớ.”
*chuyết kinh: thê tử, vợ
“Năm nay tất nhiên cũng đi, vừa lúc đụng tới tiểu thư nhà ngươi đi thưởng mai, chủ trì Phổ Tế tự để tránh đụng chạm liền đóng cửa chùa. Hai ông cháu bọn họ đều cho rằng cúng tế năm nay không được, ai ngờ Tương đại tiểu thư chủ động né tránh, mới có thể thành toàn.”
“Tiểu tử kia nhà ta xa xa nhìn thấy cô nương nhà ngươi, từ đó ngày nhớ đêm mong. Vốn chuyết kinh định đến làm mai, nhưng nghĩ tới tình huống nhà ngươi, ta liền đích thân ra mặt vậy.”
Nghe Lâm Thượng thư nói xong, trong lòng Dung Cẩn đã có tính toán, không nói đồng ý, cũng không nói phản đối. Chỉ nói nữ nhi tuy muốn nghị thân, nhưng phải chờ đến sau cập kê, nhà bọn họ cũng không nói cái gì mai mối, chỉ cần nữ nhi muốn gả là được.
Lâm Thượng thư còn muốn nói gì thêm, lại nghe giọng nội giám vang lên, thánh nhân đến, chỉ phải lui về, chuyên tâm lâm triều, nghĩ chờ hạ triều lại bàn tiếp với Chử Dung Cẩn, nhưng ai ngờ hạ triều Chử Dung Cẩn lại được thánh nhân gọi vào Ngự thư phòng.
Bên trong Ngự thư phòng, Dung Cẩn nhìn thánh nhân chưa kịp nói đã ho khan không ngừng, không khỏi nói: “Thánh nhân nên bảo trọng thân thể!”
Thánh nhân xua xua tay, “Không sao, lần này Tử Nghiêm kiểm tra sổ sách có công, muốn trẫm thưởng ngươi cái gì?”
Vốn là không có, nhưng hôm nay lúc lâm triều nói chuyện với Lâm Thượng thư lại nhắc nhở y. Chử Dung Cẩn khom người nói: “Hạ thần không có mong muốn gì, chỉ là trưởng nữ của thần đã gần đến tuổi nghị thân, muốn cầu thánh nhân một ân điển.”
Vừa hay lúc này có thể dùng ân điển xin cho nữ nhi, muốn cầu một danh hiệu. Thánh nhân đồng ý rất thoải mái, vốn nữ nhi của siêu phẩm Quốc công liền có thể được phong làm Hương quân, nếu Phụ Quốc công không nữ nhi, phong chắt của ông cũng không quá đáng.
Lập tức mệnh Thư trung xá soạn chỉ, phong Tương thị Gia Hi là Bình Dương Hương quân, được triều phụng, về phần lễ phục thì giao cho Chức tạo xử đẩy nhanh tốc độ, trong bảy ngày là có thể đưa đến trên tay Bình Dương Hương quân.
Lúc Phụ Quốc công và Tương Thư Diễn bọn họ nhận được ý chỉ đều thắc mắc không biết lý do, vẫn đợi Dung Cẩn về đến nhà giải thích tiền căn hậu quả, mọi người mới rõ ràng.
Phụ Quốc công nói: “Không sai, nam tử muốn công danh, chính mình đi phấn đấu là được, thế đạo có nhiều bất công với nữ tử, Hi nhi có phong cáo trong người, tương lai nó cũng có thêm bảo đảm.”
Chử Dung Cẩn và Tương Thư Diễn đều gật đầu. Tương Gia Hi dường như có chút không phản ứng kịp, nhìn thánh chỉ minh hoàng, cuối cùng chỉ gọi nhỏ một tiếng: “Cha…”
Dung Cẩn đứng lâu hơi mệt chút, đang nâng bụng, nghe tiếng gọi của nữ nhi, tay vỗ vỗ đầu của nàng.
“Con là nữ nhi duy nhất nhà chúng ta, vốn nên được muôn vàn sủng ái, nhưng con vẫn luôn rất hiểu chuyện, cũng không cho chúng ta có cơ hội này, không dễ có được cơ hội như vậy, cha tuyệt đối sẽ không bỏ lỡ!”
Hi nhi hít hít mũi, bức nước mắt lùi về, lộ ra khuôn mặt cười thật tươi. Người một nhà vượt qua một bữa trưa vui vẻ.
Vốn dĩ tháng ngày trôi qua trong yên bình. Nhưng vào buổi sáng hôm nay ngày hai mươi hai tháng, còn chưa tới giờ vào triều, chợt nghe trong thành vang lên tiếng quân lính giới nghiêm, tiếp theo, không lâu sau thì có nội giám tới cửa, thông tri một nhà Phụ Quốc công, thánh nhân tấn thiên.
Tất cả mọi người có chút khiếp sợ, nhưng dù khiếp sợ thế nào cũng vô dụng, vội vàng kêu già trẻ trong nhà nhanh chóng chế tạo tang phục, đợi ngày hôm sau mặc vào cung. Ngày hôm nay chủ yếu là do quan viên bộ Lễ thảo luận thụy hào cho thánh nhân.
Thái tử ở bên cạnh nhìn, cuối cùng bộ Lễ và Tông chính phủ thương nghị một phen, quyết định thụy xưng là Văn.
Kinh vĩ thiên địa viết văn, đạo đức bác văn viết văn, học cần tốt hỏi viết văn, từ huệ yêu dân viết văn, mẫn dân huệ lễ viết văn, thánh nhân xứng đáng danh hiệu này. Miếu hiệu Cao tổ, hậu thế lịch sử xưng Huy Văn đế.
Tới buổi chiều, người nhà họ Tương thông qua Sầm Diễm mới biết được vì sao thánh nhân qua đời. Thì ra, mấy năm nay thánh nhân sủng ái Thái tử, dẫn tới hậu cung không đông, mẫu phi Thập Hoàng tử Lý phi sinh lòng oán độc, hạ độc thánh nhân lúc đang giao hoan, mưu toan cải lập Thập Hoàng tử.
Đương nhiên thánh nhân sẽ không đồng ý, Lý phi đổ toàn bộ độc dược còn dư lại vào trong người thánh nhân. Cuối cùng Lý phi bị bắt, nhưng thánh nhân cũng vô pháp xoay chuyển trời đất, vừa qua giờ Tý, liền tấn thiên.
Thái tử hận chết mẫu tử Lý phi, biếm Thập Hoàng tử làm thứ dân, giam lỏng trong cung, Lý phi biết mình chạy không thoát, uống độc tự sát.
Nhưng tộc nhân Lý thị vẫn còn, tất cả lửa giận của Thái tử đều rơi lên trên người bọn họ.
Ngay sau đó là đại sự lễ tang của Hoàng đế.
Bào thai trong bụng Dung Cẩn mới tròn sáu tháng, hiện tại thân thể coi như nhẹ nhàng, chỉ là vừa nghĩ tới chu trình tang lễ rườm rà, Tương Thư Diễn liền không nhịn được lo lắng y có thể chịu đựng được không.
Mà Sầm Diễm, lúc này đã mang thai hơn tám tháng, Cần Vương phi liền trần tình với hoàng hậu, cuối cùng, Thái tử miễn chuyện Sầm Diễm phải đi theo hầu lễ, chỉ cần đến hoàng cung tế bái là được.
Sáng sớm ngày hôm sau, một nhà Phụ Quốc công mặc xong tang phục, đội mũ ô sa, đi nội phủ nghe tuyên đọc di chiếu. Đến đây chưa phải là xong, sau đó Dung Cẩn còn phải trai giới ở bên trong quan thự của mình, cùng với ở mấy buổi lễ trên điện khóc một thời gian ngắn.
Nguyên nhân Tương Thư Diễn chỉ có huân tước, không có chức quan, chuyện trai giới Dung Cẩn chỉ có thể tự mình vượt qua. Ba ngày sau, quan viên đổi áo tang thành thành phục, tiếp tục đến Phụng Tiên điện tiến hành khóc tang và xâu linh.
Mà trình tự này cần vẫn duy trì liên tục đến Hoàng đế hạ táng mới có thể kết thúc, thành phục cũng là có thời gian, phải mặc hai mươi bảy ngày mới có thể cởi.
Mỗi ngày Dung Cẩn ngoại trừ khóc vẫn cần thượng triều, xử lý công vụ bộ Hộ, không đến ba ngày, Dung Cẩn ngất xỉu ở ngay quan thự.
Ngày ấy y đang làm việc, cảm thấy bụng quặn đau một trận, y tưởng mình ngồi thời gian quá dài hài tử làm ầm ĩ, liền dừng lại an ủi thai bụng tròn vo.
Không bao lâu sau, bụng đau đớn biến thành cảm giác trĩu xuống, Dung Cẩn không dám khinh thường, nhanh chóng bảo Cốc Vũ đỡ y chuẩn bị trở về phủ, lại bảo Kinh Chập đi gọi Tương Thư Diễn, kết quả không chờ y bước ra khỏi phòng, đã ôm bụng ngất đi.
Lúc Tương Thư Diễn đến thấy dưới y phục màu trắng đã có vết máu, sợ đến hắn hồn phi phách tán, vội vàng ôm lấy người hồi phủ gọi đại phu.
Sau khi tân đế biết việc này, đã hạ chỉ, để y và Sầm Diễm cùng với quan viên mệnh phụ có thai khác an tâm dưỡng thai, không cần gắng gượng tham gia nghi thức tống táng của Tiên đế.
Chờ khi Dung Cẩn tỉnh lại, đã là buổi tối. Khi tỉnh lại y liền xoa bụng, xác nhận nơi đó vẫn tròn vo nhô cao như cũ mới yên lòng. Sau đó cảm giác bụng và dưới thân vẫn đau nhức.
Tương Thư Diễn thức dậy theo, vội vàng giữ tay y lại, “Ngươi có biết, hôm nay ngươi ra máu rồi không, đại phu nói rồi, ngươi bắt buộc phải năm yên trên giường tĩnh dưỡng.”
“Hài nhi vẫn ổn chứ?” Dung Cẩn đỡ bụng hỏi.
“Tạm thời không sao. Nói là vì suy nghĩ nhiều, hơn nữa mệt nhọc quá độ, mới dẫn đến thai tức không ổn, ngươi hãy thư giãn, buông lỏng tinh thần. Thánh thượng đã hạ chỉ, miễn ngươi không cần tham gia tang lễ.”
Dung Cẩn gật đầu, uống chén canh, trầm trầm chìm vào giấc ngủ.