Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Rắc rắc.
Một cái lỗ tai dài rơi trên mặt đất.
Tay bóng đen cầm một cây kéo may, nó nắm lấy lỗ tai trên đầu, một kéo cắt xuống, rắc rắc.
Nó nhắm cây kéo thẳng vào mặt mình, mũi kéo bén nhọn đâm vào giữa hai lông mày, vạch thẳng một đường xuống tới mũi…môi trên… cằm. Một gương mặt hoàn chỉnh bị chia làm hai nửa, bông vải ào ạt lộ ra bên ngoài.
Khóe miệng nửa gương mặt bên trái giật giật, nó bắt đầu cắt sửa những bộ phận khác trên cơ thể…
Rắc rắc, rắc rắc, rắc rắc,…
Tần Tử Giác bị đánh thức bởi tiếng va chạm, y bật cái đèn ở đầu giường, ánh sáng mờ nhạt lập tức tỏa ra.
“Đánh thức anh hả?”. Dưới ánh sáng nhàn nhạt, Từ Nhàn Thuyền ngồi ở đầu giường, mỉm cười xin lỗi.
Tần Tử Giác xoay người ngồi dậy, im lặng quan sát người đang ngồi xếp bằng kia, ánh mắt băng lãnh. Y luôn rất dễ thanh tỉnh, từ trạng thái ngủ đến khi hoàn toàn tỉnh táo hầu như mất chỉ vài giây.
“Xin lỗi”. Từ Nhàn Thuyền gãi gãi mái tóc rối tung, ngượng ngùng nói: “Tôi có chút lạ chỗ”.
Tần Tử Giác vẫn im lặng, ánh mắt dời đến sàn nhà dưới giường đối phương —— màu gỗ đỏ sậm lót sàn kết hợp với đống bông vải trắng như tuyết có vẻ đặc biệt chói mắt.
“A, cái này…”. Từ Nhàn Thuyền giơ cái chăn khô vắt lên, vô tội nói, “Nó từ trong chăn rơi ra”.
Khóe miệng Tần Tử Giác giật một cái, y chìa tay bấm tắt máy lạnh, lại đem chăn của mình ném qua bên Từ Nhàn Thuyền. Động tác của y có hơi thô lỗ, cái chăn thật dày thoáng cái bọc hết lên người giường đối diện.
Nhanh chóng kết thúc một loại động tác, Tần Tử Giác nằm xuống đưa lưng về phía Từ Nhàn Thuyền, không lâu sau đã đi vào giấc ngủ.
Từ Nhàn Thuyền ba chân bốn cẳng kéo cái chăn phủ trên đầu mình xuống, chăn bông mềm mại vẫn còn lưu giữ nhiệt độ cơ thể Tần Tử Giác, Từ Nhàn Thuyền áp mặt lên, lộ ra biểu tình nghi ngờ.
Khi Tần Tử Giác tỉnh dậy lần thứ hai, sắc trời đã sáng trưng, y nhu nhu mũi, ngoài ý muốn phát hiện Từ Nhàn Thuyền vẫn là bộ dạng thức trắng đêm không ngủ —— thậm chí tư thế người ở giường đối diện cũng chưa từng thay đổi. Từ Nhàn Thuyền vẫn ngồi xếp bằng ở đầu giường, trong tay ôm chặt cái chăn y ném tới hôm qua, sắc mặt vô cùng đờ đẫn. Từ Nhàn Thuyền như vậy làm kẻ khác cảm thấy khó chịu, nhíu nhíu mày, Tần Tử Giác cũng không định quan tâm đối phương, y đứng dậy đi rửa mặt.
Khách sạn cung cấp bữa ăn sáng miễn phí, dùng thẻ mở phòng là có thể lấy được thức ăn. Hàn Giai Doanh đặt phòng tiêu chuẩn, nên có thể tận hưởng dịch vụ mang thức ăn đến tận phòng. Thế nhưng năm người đã cùng nhau trải qua rất nhiều chuyện, vì thế không ai bảo ai đều lựa chọn tự mình đi đến nhà hàng dùng cơm. Nhà hàng lầu một vào buổi sáng cũng giống như ban đêm, không có bao nhiêu người, Tần Tử Giác liếc mắt nhìn người đàn ông ngồi lui vào trong góc, trên người người kia tản ra khí tức nguy hiểm, vả lại từ khi bọn họ tiến vào nhà hàng cho tới giờ, ánh mắt người đàn ông kia chưa từng rời khỏi người Từ Nhàn Thuyền.
“Cậu biết người kia sao?”. Hàn Giai Doanh đến gần Từ Nhàn Thuyền rồi nhỏ giọng hỏi.
Từ Nhàn Thuyền ngoẹo đầu suy nghĩ một chút, thành thật trả lời: “Đêm qua có gặp”.
Theo đối thoại của hai người, Dương Diệp và Cao Thông cũng không thể không chú ý tới người kia.
“A! Là hắn”. Cao Thông kêu lên thất thanh.
“Nhỏ giọng một chút”. Hàn Giai Doanh bất mãn trừng mắt nhìn, lập tức tò mò hỏi, “Anh cũng đã gặp qua?”.
Cao Thông lướt mắt nhìn qua phía người kia, hạ giọng nói: “Ngày hôm qua gặp ở hành lang”.
“Trùng hợp vậy…”. Hàn Giai Doanh nhéo cằm tự hỏi, “Anh nói xem vì sao hắn ta luôn nhìn chằm chằm mấy người chúng ta?”.
“Làm sao tôi biết”. Cao Thông bĩu môi, rồi như chợt nhớ tới cái gì, sắc mặt liền đại biến, “Có phải mấy người chúng ta không được bình thường?”.
“Ý anh là gì?”.
“Tôi muốn nói chúng ta gặp phải những chuyện quỷ dị như vậy, có thể hay không, có thể trên người chúng ta xảy ra biến hóa gì đó?”. Cao Thông lắp bắp nói. Hắn thậm chí bắt đầu hoài nghi, không chừng bọn họ đã bị bọn quỷ kia hại chết, chỉ là chính bọn họ vẫn không biết gì?
Hàn Giai Doanh nhất thời nhìn trân trân không nói nên lời, cả người ngây ngẩn. Bỗng nhiên mấy phút sau, cô vỗ bàn cười như điên: “Tôi van anh, anh còn dám có sáng ý như vậy sao? Ha ha ha”.
“Chúng ta đã tách rời con người rất lâu rồi”. Cao Thông giải thích.
“Được, vậy tôi hỏi anh. Nếu chúng ta chết rồi, vậy làm sao bạn của tôi lại nhìn thấy chúng ta? Anh đừng nói với tôi là có lẽ bạn của tôi trên đường tới đây đã xảy ra tai nạn rồi chết đi…Còn có, nếu như chúng ta là quỷ, người trong nhà hàng này tại sao lại thấy chúng ta. Ngược lại nếu không nhìn thấy thì cũng tốt, tôi đỡ được một khoản tiền thuê phòng”.
“Cái này…”.
“Được rồi, đừng có tự dọa bản thân nữa”. Hàn Giai Doanh hào khí vỗ vỗ vai Cao Thông, con ngươi chuyển động, cười nói: “Không biết là coi trọng người nào trong chúng ta đây?”.
“A?!”. Cao Thông chợt nhớ tới nụ cười quỷ dị của người đàn ông kia, ngay lập tức run lẩy bẩy.
“Nghĩ gì thế!”. Hàn Giai Doanh đẩy vai hắn một cái, “Nếu có thì cũng là coi trọng tôi!”. Đúng vậy, cô là người phụ nữ duy nhất ở đây, hơn nữa lại trẻ đẹp, phẩm vị không tầm thường, bị bốn người đàn ông đặc biệt bao vây ở giữa, nói không lâng lâng thì là gạt người.
Lúc này Cao Thông cổ quái nhìn Tần Tử Giác và Từ Nhàn Thuyền đang lẳng lặng ăn cơm —— không biết tại sao từ khi quen biết hai người này, hắn tự nhiên tiếp nhận quan hệ thân mật giữa hai người đàn ông, còn chưa có một chút tranh đấu mà đã hoàn toàn tiếp nhận. Khi Hàn Giai Doanh nói đùa là người đàn ông kia có thể đã coi trọng một người trong số họ, hắn cư nhiên trực tiếp quên đi vấn đề giới tính, đầu tiên nghĩ ngay đến chính mình như một điều dĩ nhiên. Hắn lau mồ hôi trên trán nhưng vẫn mạnh miệng nói: “Cũng không phải nhất định là vậy, ngày hôm qua chúng tôi gặp phải người kia, hắn ta còn tiến đến bên cạnh Dương Diệp ngửi một cái”.
“Khụ!”. Dương Diệp đang húp cháo thì bị sặc, đối với hành vi tha hắn xuống nước của Cao Thông thì không biết nói gì.
“Hả?”. Hai mắt Hàn Giai Doanh sáng rực.
“Không đúng không đúng”. Dương Diệp vội vàng khoác tay phủ nhận. Nhưng nghĩ tới khí tức của người đàn ông làm người khác nổi da gà kia, hắn do dự nhiều lần nhưng vẫn lên tiếng, “Tôi cảm thấy hình như người kia đang theo dõi chúng ta”.
Ngày trước vào những lúc này, Từ Nhàn Thuyền nhất định sẽ hăng hái bừng bừng tham gia với bọn họ, nhưng hôm nay cậu ta yên lặng dị thường, từ đầu tới cuối không nói một câu nào, đồng thời còn lộ ra bộ dạng tôi không hứng thú với chuyện của mấy người.
Thật chẳng giống với cậu ta.
Ba người Hàn Giai Doanh bên kia đã bàn xong, bọn họ quyết định ở lại thành phố X một đêm nữa, ngày mai mới khởi hành đi huyện N. Ngày nghỉ hôm nay, mấy người bọn họ lên kế hoạch đi dạo chơi ở những chỗ gần khách sạn. Khi Hàn Giai Doanh muốn mở miệng hỏi ý kiến Từ Nhàn Thuyền, thì Từ Nhàn Thuyền một lần nữa làm cho người khác bất ngờ, cậu ta muốn ở lại khách sạn.
Lễ phép bày tỏ ý xin lỗi với mọi người, Từ Nhàn Thuyền đứng dậy đi về phòng. Ngay lúc cậu vừa rời đi, người đàn ông trong bóng tối vẫn chăm chú nhìn cậu cũng đi theo ra ngoài.
Bởi vì quyết định của Từ Nhàn Thuyền, Hàn Giai Doanh tự nhiên không hỏi ý kiến Tần Tử Giác, trực tiếp cho là y cũng ở lại. Đối mặt với hành động vứt bỏ của ba người kia, Tần Tử Giác cũng lười tính toán, trực tiếp mang dụng cụ vẽ tranh lên lưng, dự định đi đến nơi gần đây vẽ vật thực.
Ngay khi vừa rời khỏi khách sạn, ở trước cửa có một đôi cha con hấp dẫn lực chú ý của y ——
“Ba ba, vì sao lâu như vậy mới tới gặp con?”. Cậu bé mặc áo khoác sọc vằn, cầm trong tay một cái bóng bay.
“Ba ba phải cố gắng làm việc, như vậy mới có tiền mua đồ chơi cho con”. Người đàn ông yêu thương sờ sờ đầu đứa con.
“Con cũng có thể giúp ba làm việc! Giống như chị thỏ nhỏ”. Cậu bé nghiêm túc nói.
Người đàn ông cười cười: “Ngoan lắm, nhưng mà hiện tại con còn quá nhỏ”.
“Con không nhỏ, con đã…”. Lời nói còn lại của cậu bé chưa kịp thốt ra thì miệng nó đã bị người đàn ông dùng tay che lại. Người đàn ông tựa hồ biết tới sự hiện diện của Tần Tử Giác, ông ta thân thiện cười một cái với y rồi lại nhanh chóng cúi đầu —— hình như ông ta rất sợ người khác nhìn thấy bộ dạng của mình.
Người đàn ông mặc đồng phục của khách sạn, Tần Tử Giác nhìn lướt qua —— Quản lí đại sảnh: Bành Vỹ. Chỉ bằng cái nhìn này, y tựa hồ nhớ ra điều gì, y lần nữa quan sát người đàn ông này, rồi xoay người đi vào khách sạn.
Sau lưng y, vẻ mặt người đàn ông tức giận giãy mạnh cái tay đang bị con trai lôi kéo, ông ta giơ tay xáng một bạt tai. Đứa bé con bưng gương mặt bị đánh, không nói một lời mà chạy đi.
…
Khi Tần Tử Giác về đến phòng, Từ Nhàn Thuyền ngồi đối diện cái gương, đang chỉnh sửa lông mày. Tư thế của cậu ta rất quái dị, trong tay cầm một cây kéo. Cậu đè xuống biểu tình kinh ngạc, nhìn Tần Tử Giác cười cười: “Anh không đi cùng bọn họ sao?”.
Tần Tử Giác đặt dụng cụ vẽ tranh xuống, hai tay khoanh trước ngực đứng ở cửa.
“Anh cứ đi vẽ tranh, không cần để ý đến tôi, tôi chỉ hơi mệt một chút”. Lông mày Từ Nhàn Thuyền một bên to một bên nhỏ trông rất buồn cười. Tần Tử Giác chợt phát hiện, lông mày bên phải của đối phương rất giống lông mày của mình.
“Ách…Vậy anh nghỉ ngơi đi, tôi không quấy rầy anh nữa”. Từ Nhàn Thuyền cúi đầu, lách người đi ra ngoài.
Đúng lúc này, Tần Từ Giác đột nhiên hỏi: “Cậu là ai?”
Y nhìn như là tùy ý đứng đó, nhưng thực tế là ngăn không cho người ra ngoài. Từ Nhàn Thuyền bị y ngăn lại, bất đắc dĩ ngẩng đầu nhìn y: “Tôi không hiểu anh muốn nói gì”.
“Cậu là ai?”. Tần Tử Giác rất nhẫn nại mà lặp lại lần nữa, chỉ là lần này giảm bớt ngữ điệu.
Biểu tình Từ Nhàn Thuyền thay đổi, sắc nhọn mà âm ngoan: “Ý anh là gì?”.
Lúc này Tần Tử Giác ngay cả lời cũng tiết kiệm, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm Từ Nhàn Thuyền.
Từ Nhàn Thuyền bỗng nhiên nở nụ cười, cậu ta cầm lấy cái kéo, hung hăng đâm vào da thịt mình. Không hề có máu chảy ra, cậu ta dùng lực kéo mạnh, một lổ hổng xuất hiện trên mặt cậu.
Tần Tử Giác ngay cả lông mày cũng không động, ánh mắt có chút không kiên nhẫn. Động tác Từ Nhàn Thuyền rất nhanh chóng, cậu ta bắt đầu cắt sửa gương mặt mình, răng rắc, răng rắc, răng rắc, một gương mặt hoàn chỉnh xuất hiện trước mắt Tần Tử Giác.
“Anh nói xem tôi là ai?”. Từ Nhàn Thuyền…Tần Tử Giác nhếch miệng.
Đối diện với gương mặt giống mình như đúc. Tần Tử Giác cuối cùng…cũng nhíu mày.
“Tôi nói rồi, kẻ này khẳng định không phải anh”. Có một người từ ngoài đẩy Tần Tử Giác ra rồi bước đến —— Từ Nhàn Thuyền híp mắt cười nói, “Cậu không cho tôi gương mặt đẹp chút nào”.
“Tại sao ngươi lại ở chỗ này?”. Tiểu “Tần Tử Giác” kêu lên thất thanh.
“Vậy cậu nghĩ tôi nên ở chỗ nào?”. Từ Nhàn Thuyền cười hì hì nhìn tiểu “Tần Tử Giác” trước mặt, cảm thấy rất thú vị. Sở dĩ nói tiểu “Tần Tử Giác” là bởi vì nó chỉ sửa đổi gương mặt của mình, vẫn chưa kịp điều chỉnh lại thân hình, hiện tại đúng là mặt của Tần Tử Giác, bất quá gương mặt lại được đặt trên người của “Từ Nhàn Thuyền”.
Từ Nhàn Thuyền dám đem toàn bộ tài sản ra đánh đố, động tác nhướn mày ban nãy của y tuyệt đối không phải là kinh ngạc, mà là triệt triệt để để khinh bỉ. Đúng là kinh bỉ thân hình “Từ Nhàn Thuyền”.
“Ngươi không phải là…”.
“Cần phải ở trong quán rượu?”. Từ Nhàn Thuyền tiếp lời.
Tiểu “Tần Tử Giác” lộ ra vẻ mặt bất khả tư nghị —— người này không phải là đã say như chết sao? Nó rõ ràng đã kiểm tra qua!
“Say thì cũng có thể tỉnh mà”.
Năm chai rượu đỏ, sáu kết bia, cộng thêm bốn bình Nhị Oa đầu, uống như vậy không chết là may rồi, làm sao có thể qua một đêm lại tỉnh rượu được! Đúng rồi, còn có 49 ly rượu cocktail… Người này là quái vật sao?
“Được rồi, được rồi, thỏ cục cưng, nói cho tôi biết ba cậu ở đâu?”. Từ Nhàn Thuyền cười híp mắt dẫn dụ.
Tiểu “Tần Tử Giác” lắc đầu, cự tuyệt trả lời.
Từ Nhàn Thuyền tính tình vẫn rất tốt mà cười cười, ôn hòa nói với Tần Tử Giác: “Trói lại”.
…
Đem thỏ cục cưng trói gô ở trong phòng tắm, Từ Nhàn Thuyền thỏa mái nằm ở trên cái giường lớn của mình.
“Làm sao anh biết đó không phải là tôi?”. Bỗng nhiên cậu nghiêng đầu hỏi.
Quấy rầy người khác nghỉ ngơi rồi nói lời xin lỗi, lại còn cảm thấy ngượng ngùng thì không phải là Từ Nhàn Thuyền. Tần Tử Giác hiếm thấy mà liếc mắt nghĩ, cái từ “Lễ độ” đặt trên người Từ Nhàn Thuyền, nhìn sao vẫn thấy kỳ dị.
Kỳ thực, khi Từ Nhàn Thuyền và Cổ Tiểu Nhị nói chuyện, y có nghe được ——
Ba tôi là quản lý một khách sạn lớn ở thành phố X. Khi đó Cổ Tiểu Nhị nói như thế.
Theo thói quen không nhận được câu trả lời, Từ Nhàn Thuyền tiếp tục nói: “Bản lĩnh của thỏ cục cưng vẫn chưa tới nơi tới chốn, ngày hôm qua hầu hạ tôi giống như là Thái Thượng Hoàng. Nếu như là anh, tôi nhiều nhất cũng chỉ là một đại nội Tổng quản”. Suy nghĩ một chút, ánh mắt xoay chuyển, cậu hỏi: “Lần này anh giải thích thế nào?”.
“Cơ quan”. Tần Tử Giác mặt không thay đổi phun ra hai chữ.
“…”
Qua hồi lâu, Từ Nhàn Thuyền hỏi: “Này, anh có cảm thấy là đem nó nhốt trong phòng tắm hình như không được tốt lắm”.
Có cái gì không tốt? Tần Tử Giác dùng mắt hỏi.
“Không tốt ở chỗ, tôi muốn đi vệ sinh”.
“…”
END 35