Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Giờ giải lao giữa tiết.
Thành Khải chôn mình một góc lớp, cặm cụi ghi nhớ những công thức trước mắt.
Gần một tháng đã trôi qua,
Toàn bộ đám sinh viên đã nhao nhao bàn về cái tết nguyên đán trước mắt.
Đứa nào cũng háo hức, đứa nào cũng mong chờ.
Một điều đặc biệt của cái tết 2018 này, chính là valentine trùng vào 29 tết.
Thế nên, cũng chẳng lạ gì, cái tuổi yêu đương mãnh liệt ấy, lại có nhiều lời để nói với nhau đến thế.
Nhưng. Thành Khải chẳng muốn nghe thấy gì.
Đối với cậu, kể từ ngày bước chân ra khỏi chiếc giường bệnh kia ,
Mọi thứ, đều đã trở lên mờ nhạt, vô nghĩa.
Như thế nào cũng được.
Xuôi cũng là xuôi
Ngược cũng là ngược.
Xanh đỏ tím vàng, chẳng qua cũng chỉ là phân biệt.
Nắng hay gió, chẳng qua cũng chỉ là thứ của trời.
Bố mẹ cậu muốn cậu về lại Nam Định.
Nhưng vị bác sĩ tên Tuấn Minh ấy, lại khuyên ông bà không nên.
Cố gắng để Thành Khải ở lại, học nốt đôi ba tuần rồi về tết. Dẫu có thế nào, việc học hành, vẫn không thể bỏ dở.
Bà Thơm sốt ruột, hỏi đi hỏi lại thế có được hay không?
Nhưng vị bác sĩ kia lại hứa rằng, sẽ chăm nom cho đứa con yếu ớt của bà.
Thế cho nên, bà trăm sự nhờ lại vị bác sĩ tận tâm ấy, mà ra về.
Tiếng tin nhắn vang lên, khiến Thành Khải hơi giật mình.
Từ < Bác sĩ Minh>: Hôm nay mấy giờ em tan trường? Anh tới đón nhé?.
Thành Khải hơi chút chần chừ, rồi cũng như thường lệ mà nhắn lại: Vâng.
Từ sau khi mẹ cậu về quê,
Vị bác sĩ ấy như thể thật nghiêm túc mà giữ lời hứa với bà, chăm sóc cho cậu. Tìm thuê cho cậu một căn phòng khá thoáng đãng.
Những vật dụng thường ngày cho tới quần áo, đều để lại bên căn chung cư kia. Thành Khải chưa một lần muốn nghĩ đến, chứ không nói gì đến việc trở lại đó mà thu dọn chút đồ.
Thế nên, lại cũng là nhờ vào người em hờ tên Long ấy , và vị bác sĩ tốt bụng kia, một tay thu xếp.
Tuấn Minh cũng thường hay tiện đường mà tới đưa cậu về nhà.
Cậu thực lòng, rất biết ơn.
Thế nhưng, nỗi đau nào cũng dễ nguôi ngoai,
Chỉ có nỗi đau do tình gai tình cứa, lại cứ mãi như một cái đinh ghim chặt trong lòng, càng ngày càng rỉ sét, càng ngày càng khiến Thành Khải nhức nhối và đau đớn hơn, không cách nào lấy ra được.
=========
Tuấn Minh.
Trong ánh mắt kia, vẫn là sự u buồn.
Hơn một tháng kể từ ngày phát hiện ra, chàng sinh viên mảnh khảnh ấy, cũng là một người thuộc giới tính thứ ba như mình.
Thành Khải, vẫn như vậy, có như có, không như không.
Sự hờ hững với tất cả mọi thứ tồn tại trên đời này, khiến Tuấn Minh không khỏi cảm thấy chạnh lòng.
Thành Khải.
Hai từ đơn giản ấy, theo mỗi một nhịp suy nghĩ, lại hằn sâu hơn vào một tấc trong lòng.
Tôi biết, tôi: là rung động.
Ở bên cạnh cậu ấy, tôi tự thấy như chính bản thân mình sinh ra một cảm giác muốn che chở, muốn bảo vệ.
Làn da trắng xanh, một đường mảnh dẻ.
Tôi lại thấy, xinh đẹp,
Đúng, là xinh đẹp.
Một buổi chiều, cậu ấy đứng đó, nhìn về phía những bông thạch thảo bên một gánh hoa rong,
Một buổi chiều, cậu ấy cố đưa nốt những đồng tiền lẻ với theo một người xin ăn khi ngang qua những ngã tư vội vã.
Một cái thắng xe gấp, cả cơ thể gầy yếu, tựa lên vai tôi.
Một chút choáng váng, cả cơ thể gầy yếu, ngã trọn trên tay tôi.
Nhẹ nhàng, đến như thế.
Đơn giản, đến như thế,
Khoác trên vai chiếc áo sơ mi bỏ dở hai cúc đầu.
Cậu ấy, chính là người tôi mong muốn.
Cậu ấy, là thiên thần,
Trong cái thế giới này, đặc biệt là ở một đất nước truyền thống như Việt Nam. Khi đồng tính vẫn còn là một cái gì đó, thật quá mới mẻ, thật quá khó khăn để vượt qua, để công khai, nhất là, đối với một người yếu đuối và chịu nhiều tổn thương như thế.
Tuấn Minh, trời sinh cho tôi một gương mặt lạnh.
Tôi cũng không biết, khi cười, hình dáng sẽ ra sao.
Nghề bác sĩ, cái nghề mà hàng ngày hàng giờ đều có thể bế trên tay những sinh mạng thoi thóp,
Chứng kiến những sự chia cắt, lìa xa,
Ranh giới của sinh tử,
Như thế, tôi phải làm sao, để em có thể hiểu được,
Là Tuấn Minh tôi, đang muốn chìm vào ánh mắt u buồn đó của em. Thành Khải.
Tôi, là thương em.
Hay hơn cả thế nữa?
===========
Cho đi hay không cho đi?
Nhận lại hay không nhận lại?
Thành Khải của bây giờ, không còn đủ lý trí để nhận ra, thứ tình cảm ấy nữa rồi.
Bởi lẽ,
Con người ta chỉ để ý, khi những thứ đó, thuộc về người mà chúng ta quan tâm.
Nếu,
Nếu như, người trong chiều mưa hắt hôm ấy, phủ chiếc áo khoác trên vai cậu, là Trần Đức, có lẽ Thành Khải sẽ ghi nhớ tới ánh mắt đầy ôn nhu kia chăng?
Nếu như, người trong cơn mệt mỏi tới choáng váng hôm ấy, đỡ cậu trọn trong lòng, là Trần Đức, có lẽ Thành Khải sẽ ghi nhớ cái ghì tay chặt chẽ đó chăng?
Nếu như, hôm nay người đem tặng cho cậu bó thạch thảo rạng rỡ kia, là Trần Đức. Có lẽ, cậu sẽ cười ư....?
Thì ra, tình cảm chính là thứ như vậy,
Không quan trọng, việc đó là gì,
Chỉ quan trọng, ai là người làm ra những hành động ấy...
Nếu là người ta thương, ngớ ngẩn cũng thấy thật yêu kiều,
Nhưng nếu là người ta thương, một chút thương tổn lại thành to lớn lắm...
Trái tim đã vỡ vụn rồi,
Còn gì để mà nhớ, mà mong?
Thế nhưng, có thực là quên được..
Có thực là vô hồn?
Khi trong cơn mộng mị, ta vẫn thấy người.
Tình đầu là tình lâu quên nhất,
Tình đầu lại là thứ dễ tan đi.
Quả dứa xanh không chua cũng chát
Mối tình đầu chẳng nát thì tan...
Là thật sao...
Trần Đức..
Tôi lại hèn mọn tới mức này, tới mức qua ngã tử hai lần rồi..
Đêm đêm vẫn là nhớ tới người....
Phải sống, có thể sống..
Phải cười, có thể cười...
Bắt quên... lại càng nhớ thêm...
Hôm nay, 22 tết,
Thành Khải lên chuyến tàu về Bắc...
Về thôi, về với gia đình
Về thôi, về với cái lạnh vùng đất đền Trần thân thương,
Ngoảnh nhìn đóa bọ cạp vàng tươi tắn...
Thằng nhóc Long vẫy vẫy tay chào...
Nhưng..
Trên miệng lại khẽ thốt lên..
Trần Đức.. tết vui vẻ...
=============
Khoang tàu ngày hôm ấy, có thêm một người.
- Bác sĩ Minh?
- Thành Khải...
Làm sao để người hiểu?
Khuôn mặt ta lạnh bao nhiêu, trái tim ta lại nồng ấm bấy nhiêu,
Làm sao để người hiểu?
Chiếc vé tàu trên tay người cầm, là một cặp....
Là vì người,
Thành Khải....
Trở đêm, chiếc giường nằm trên khoang tàu lại như không còn cứng nhắc nữa,
Khẽ nâng cần cổ thon dài của Thành Khải, tựa gối lên trên đùi,
Đưa tay vuốt nhẹ lọn tóc lòa xòa kia,
Khóe miệng Tuấn Minh, cong lên một chút.
Tôi, là vì em.
Ánh trăng sáng ngoài trời kia, có đẹp như mái tóc mềm của em, xõa rủ trên trong lòng tôi, hay không?
Lại cúi xuống, nhìn người đang say ngủ,
Thành Khải. Em rất đẹp.
=============
Phía bên kia, từng nhịp từng nhịp ray của đường tàu, cứ lăn đi.
Phía bên này, lại là những tiếng cãi vã xung đột đến nảy lửa.
Nửa đêm, Trần Đức không ngủ được,. Những chén rượu nồng buổi tối khiến cổ họng cậu như nứt ra. Cậu khát. Muốn xuống bếp lấy một chút nước.
Cậu đã sống ở nhà của Sơn ngay từ ngày rời khỏi khu đỏ đen ấy.
Nhưng, sự bao bọc của bạn bè, bao giờ cũng có giới hạn của nó.
Giới hạn ấy, đôi khi không phải đến từ chính người được gọi là bạn kia, nhưng, nếu là gia đình của họ, thì cũng không thể loại trừ,
Dưới phòng khách, tiếng đôi co vang vọng trong đêm, dĩ nhiên, là không một chữ nào thừa hay sót, mà đều như điểm lên vành tai của Đức, rõ mồn một.
- Ba, nói nhỏ một chút, nó còn ngủ trên kia.
- Tốt nhất là nó nghe thấy rồi mau cuốn gói khỏi chỗ này.
- Ba!.
- Tao nuôi một mình thứ ăn hại như mày chưa đủ sao? Giờ lại phải nuôi báo cô cả nó nữa? Cả tháng rồi đấy!. Đây không phải khu từ thiện!
- Ba nói con ăn hại? Hàng tuyển về là ai làm?
- Mày dám nói? đây là cái gì? Hóa đơn ăn chơi một đêm của chúng mày là bao nhiêu? *** mẹ!.gần 20 triệu! . Bao nhiêu con điếm bán thân một đêm mới đủ cho chúng mày chơi bời?
- Đủ rồi đó ba!
- Sao mày ngu vậy Sơn? Bên tập đoàn X, ba nó đã tuyên bố người thừa kế rồi. Là thằng anh hai nó!. Nó một xu cũng không có!. Mày tỉnh lại đi, nói nó nếu biết điều một chút, mau mau cút xéo khỏi đây!
Cút xéo?
Anh Hai?
Thừa kế...
Một xu cũng không có...
Trần Đức cứ thế, siết chặt đôi tay...
Cút xéo sao...
Trong đời, đây là lần thứ hai, Trần Đức phải nghe thấy hai từ nghiệt ngã ấy...
Tai cậu như ù đi, không muốn nghe, không muốn thấy gì hết...
Cậu lặng lẽ, rời khỏi căn nhà của thằng bạn duy nhất.
Bước đi.
Sài Gòn về đêm, chưa hề vắng vẻ.
Đã bước sang 23 Tết, lại càng không chút nào của sự cô tịch.
Thế nhưng,
Sự cô đơn trong lòng theo từng bước chân, mà lại như rõ ràng hơn, thấm đẫm hơn,
Tất cả những gì cậu mang theo, ngoài bộ quần áo mặc trên người, chỉ còn là chiếc chìa khóa nhỏ. Nơi căn nhà hương hỏa của mẹ cậu. Bà Hà.
Không biết bước bao lâu,
Không biết băng qua bao nhiêu con đường
Không biết vượt qua bao nhiêu sự trưng bày phô trương của phố thị những ngày giáp tết
Từng chậu hoa cúc đại, chúm chím nụ, trong mắt cậu, giờ đây, không còn đẹp nữa.
Cậu ngẩng mặt lên trời, thế nhưng, giọt nước mắt vẫn ngoan cố mà trào ra, lăn trên khóe miệng, mặt chát.
Thật sự, là cậu đang sống?
Thật sự, là cậu đang tồn tại ư?
Nếu ngay giờ đây, cậu biến mất,
Liệu, cha cậu có một phút nào ăn năn không nhỉ?
Nếu, cậu biến mất, có ai vì cậu mà rơi lệ hay không?
Người duy nhất yêu thương cậu, là mẹ cậu, cũng đã từ bỏ cậu, từ rất lâu, rất lâu rồi.
Bước đến căn nhà của mẹ cậu, khi chiếc chìa khóa vừa tra vào ổ,
Một tiếng nói xa lạ lại cất vang:
- Có muốn đổi đời không? Cậu em?
Trần Đức ngoảnh ra, là một kẻ trong sòng bạc khi xưa.
Hóa ra, cậu vẫn còn giá trị sao?
Giá trị tới mức bọn chúng lại cho sẵn người canh ở cửa ngôi nhà duy nhất – thứ tài sản có giá trị duy nhất còn sót lại của cậu. Để me mồi. Nực cười. Trước giờ, chỉ có cậu đi săn. Còn cái cảm giác bị săn thế này, thực đáng để tâm ư?
Đức bỗng bật cười, chua chát.
Tất cả các ngươi, là vì tiền,
Mụ dì ghẻ, là vì tiền,
Cha cậu, là vì tiền, nên cũng quên mất sự tồn tại của cậu sao?
23 tết.
- Được.
Đức cũng không thể biết được rằng, chỉ một tiếng nói đó của cậu,
Mà chỉ trong vòng đúng một tuần.
30 tết.
Cậu chính thức mất đi hoàn toàn căn nhà cuối cùng của mẹ cậu để lại.
Bảy ngày đánh bạc,
Bảy đêm thức trắng.
Khi cậu bị lũ đàn em trong sòng bạc, tống cổ ra ngoài đường. Không ai còn nhận ra cậu nữa.
Thuốc lá, rượu, những thứ thức ăn nhanh vội vã tống qua dạ dày, đã biến cậu trở thành một kẻ nhếch nhác tới thảm hại.
Trần Đức lại cười,
Hết cũng tốt, Còn gì để mất?
May hay không may đây?
Khi mà bọn chó đói lại nhất định không chịu cho cậu ký giấy nợ,
Vì sao?
Cha cậu đã chính thức nhận người thừa kế khác, Chính thức cắt đứt quan hệ cha con với cậu,
Một xu nợ e rằng cũng là khó lấy lại,
Chỉ tổ mất thời gian.
Thế nên, đơn giản mà quẳng cậu ra đường.
Tốt thôi,
Một chiếc ghế trong công viên cô quạnh ngày 30 tết. Trần Đức. Ngủ.
=========
Trong căn biệt thự,
Người báo tin vừa rời đi,
Bà Lan đã vội vã xách giỏ muốn lao ra khỏi nhà.
Ông Độ lập tức ngăn giọng:
- Đứng lại đó!
- Em phải tới đón con về!
- Anh nói em đứng lại.
- Anh,...nhưng...
- Kệ xác nó! Từ bây giờ trở đi, cũng không cần phải theo tin nó làm gì nữa. ngưng hết ngay!
Ông Độ tiến tới, kéo tay bà Lan lại. Ấn bà ngồi xuống ghế.
Người mẹ kế sốt ruột tới chực khóc.
Đúng như dự đoán của ông.
Chỉ chưa đầy mấy tháng, ngay cả căn nhà hương hỏa của mẹ nó, cũng đi tong. Cũng may rằng ông luôn cho người theo sát, trả một cái giá cao hơn để mua lại chính căn nhà của con trai mình vừa bán đứt. Nếu không, tết này, hương hồn người vợ cũ, biết đi về đâu đây?
Bà Lan vừa nghe tin Đức đang cuộn mình trên một chiếc ghế ngoài công viên. Thực sự không thể chịu nổi.
Bà, là yêu thương hắn.
Bà, là không nỡ,
Cây cỏ sống với nhau kết thành chùm thành bụi.
Người mang tiếng một đời làm dì ghẻ này, nhìn nó lớn lên, sao nỡ đành lòng?.
Cứ như thế, nó gây gổ
Cứ như thế, nó ngang bướng
Bà lại tự trách mình không đủ phận vuông tròn,
Thế nhưng, Ông Độ nhất quyết không để bà đi tìm nó.
Nhìn ánh mắt quả quyết của người chồng, bà đành nín nhịn.
Trần Đức, tuy chưa một lần con gọi dì tiếng mẹ.
Nhưng, con vẫn là con của dì...
==========
Nam Định.
Mưa xuân lạnh tới tê cóng đôi bàn tay.
30 tết, cửa hàng vải lại có phần nhộn nhịp.
Thành Khải được giao nhiệm vụ dọn dẹp nhà cửa với bố cậu -ông Trường.
Còn mẹ cậu thì tất bật ngoài cửa hàng cùng với cậu em trai.
Miết những chiếc lá dong cho sạch, đôi tay nhỏ của Thành Khải nhuốm nước lạnh tới đỏ au.
Bỗng nhiên, một đôi tay khác, chườm tới, nhặt hết đám lá dong còn lại lên tay.
Thành Khải vội vàng ngoảnh sang:
- Bác sĩ Minh?
- Sao vậy? không đón khách?
- A...
Thành Khải thực sự ngạc nhiên,
Thế nhưng mẹ cậu đã từ đâu mà đon đả:
- Mau mau, để đó, hai đứa vào nhà đi, bố nó ơi, có khách quý này!
- Bác sĩ Minh, cháu ở lại chơi, ngoài cửa hàng đông quá, để bác ra đã nhé.
- Vâng/
Tuấn Minh mỉm cười, tay cũng nhanh chóng mà dìm những lá dong còn lại vào nước, liếc sang đôi tay của Thành Khải, Tuấn Minh hắng giọng:
- Em vẫn còn chưa khỏe hẳn đâu, xem xem...
- À,...
Thành Khải cũng nhìn xuống đôi tay mình, ngại ngùng mà rụt lại.
Tuấn Minh, thực ra không phải công tử bột gì,
Gia đình khá giả, nhưng bên nước ngoài bao nhiêu năm, là bấy nhiêu năm cậu đều đi làm thêm kiếm tiền trang trải.
Thậm chí, cậu còn tích góp được một số cổ phiếu, giá trị nếu so ra tiền Việt. Đủ để cậu đạt tới cái gọi là: tự do tài chính.
Thế nhưng, sau khi tốt nghiệp, cậu lại quyết định về Việt Nam. Phần vì mẹ cậu, nhưng cũng phần vì cậu vẫn muốn tìm được một nửa thực sự của mình. Nói ra, lại hơi buồn cười. Cậu không thích người nước ngoài, họ quá thoáng. Đối với họ mà nói, tình yêu và tình dục, đôi khi không liên quan gì tới nhau.
Thế nhưng, một vị bác sĩ mặt lạnh như cậu, lại chỉ thích một người – như Thành Khải đi -. Như vậy, thật đáng yêu...
Đôi mắt chăm chú của Tuấn Minh, khiến Thành Khải thực sự bối rối...
Rót một chén nước vối nóng ấm, Thành Khải nhỏ giọng:
- Bác sĩ Minh..sao anh lại... tới đây?
- Tới thăm bệnh nhân.
- Dạ... vâng...
Sau bữa cơm trưa,
Thành Khải được bố mẹ giao cho nhiệm vụ đưa Tuấn Minh đi dạo thăm một chút,
Cả hai sóng bước bên bờ hồ Vị Xuyên, Chọn lấy một chiếc ghế đá, Tuấn Minh bỗng rút ra bên chiếc túi đeo chéo bên hông, một chiếc hộp. Đưa tới cho Thành Khải:
- Chậm một ngày.. có được tính không?
Chậm một ngày,
Hôm qua... là valentine...
Thành Khải sững sờ.
Tuấn Minh trầm giọng. Bộ mặt than bốn mùa không gợn của cậu, ấy vậy mà trước mặt con người mềm yếu kia, lại muốn dịu đi biết bao nhiêu phần:
- Chậm một nhịp, vẫn có thể chứ?
- Bác sĩ Minh...
- Hãy gọi anh, là anh....
==============//=============