Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ngoại truyện: Sơn Long
Sau cái hôm tỏ tình cực kỳ dữ dội ấy, Long chính thức trở thành người yêu kiêm người tình của cậu. Mỗi ngày một lần? Sơn cũng chưa muốn Long khỏi cần đi học. Thế nên vẫn cứ là để cho cậu nhóc nhỏ này một chút nghỉ ngơi.
Yêu, hay là không yêu? Vậy mà, Long vẫn chưa một lần nói ra khỏi miệng, một câu tưởng như đơn giản tới thế.
Sơn ngồi trên phòng của quán café, chân gác thẳng lên bậu cửa sổ.
Chiều tối, từng làn mây vởn vơ bay qua trước mặt cậu biến thành từng chùm xám xịt rồi lặng lẽ hóa những giọt mưa, rơi xuống.
Cậu từng bị bao nhiêu người sỉ vả, chính cậu cũng chẳng nhớ. Người ta thậm chí còn không muốn con cái có bạn là một kẻ như cậu. Thế nên mới nói thứ tình cảm mà cậu có được với Đức, chính là thứ tình bạn hiếm hoi mà cậu phải trân trọng.
Những thứ gì được gọi là anh em, những thứ gì được gọi là bạn bè trong hoạn nạn, cậu dường như chẳng bao giờ có được. Cậu, là Gay.
Thở dài một hơi.
Quay ngược quãng thời gian mấy tháng này kể từ ngày Long đồng ý ở bên cậu. Sơn nhắm mắt lại, mặc cho từng hạt mưa ngoài trời kia thay nhau hắt đầy lên vành tai, vành cổ.
Long, em là yêu anh, hay miễn cưỡng ở bên anh?
- ---------
Cách.
Tiếng cánh cửa phòng hé mở. Khuôn mặt nhỏ nhắn có chút ướt vừa thò chân vào phòng đã bĩu môi:
- Ngủ giờ này?
- ....!
Sơn mở mắt nhìn kẻ mới bước vào, dĩ nhiên không ai khác, chính là Long. Căn phòng này nói cho cùng cũng chỉ có Long mới dám ngang nhiên không bao giờ thèm gõ cửa, cứ thế mà phủi đi chút ướt trên quần áo, ngồi phịch xuống giường:
- Sao vậy? đêm qua đi chơi với em nào mà giờ này ngủ bù?
- .....!
Vẫn thấy Sơn không nói gì, đôi mắt vừa lướt qua người mình lại rời đi. Đôi tay khoanh trước ngực, chân vẫn gác lên bậu cửa đã dường như ướt hết một đoạn vì mưa. Long nhăn mặt tiến đến, đánh luôn lên chân Sơn một cái thật mạnh:
- Mù sao? Mưa đấy!, bỏ chân xuống!
Sơn vô thức mà làm theo lời Long. Vừa hạ chân xuống Long đã vội vàng khép lấy cánh cửa vào, trước mặt Sơn bây giờ là một tấm lưng nhỏ nhắn, Sơn đưa tay, ôm lấy, tựa gương mặt mình lên. Nhỏ giọng:
- Long, em có yêu anh không?
- Yêu cái quần què!. Buông ra!
Long giãy ra. Sơn như cũ không buông. Thế nhưng Long lại nhận ra thực sự có gì đó không đúng lắm. Nếu như bình thường sau cái câu trả lời như thế, Sơn sẽ lập tức đè cậu ra mà " phạt". Khi thì hôn tới không thể thở, khi thì trực tiếp nắn mông cậu mấy cái. Hôm nay, Sơn chỉ lặng im. Cứ thế mà vùi đầu vào lưng mình.
Những giây phút im lặng đều trôi qua, Long không giãy nữa. Một lúc lâu sau mới nhẹ giọng:
- Sao? ốm à?
- Ừm. Ốm.
- Ghê vậy?
Long buồn cười:
- Nếu mà biết anh ốm như thế này tôi sẽ ngày ngày nấu ăn cho anh một là tiêu chảy chết hai là lải nhải cho anh giức đầu tới sốt.
- Em còn chưa trả lời câu hỏi.
- Nếu không phải anh ép tôi thì còn lâu!. Tôi cũng đường đường là một thằng con trai mà. Khổ cái thân tôi lại đi dính vào anh.
Sơn bỏ qua lời châm chọc ấy, khẽ xoay người Long lại, đặt ngay lên đùi đối mặt với mình:
- Anh hỏi em lần này là thật sự. Em không có chút nào tình cảm với anh sao?
- .....
Long muốn mở miệng giỡn nữa, nhưng nhìn ánh mắt Sơn khác hẳn ngày thường, thực sự câu nói ra tới miệng lại nuốt vào. Dò xét một hồi, thấy Sơn vẫn như cũ mà nhìn chăm chăm. Long khẽ đỏ mặt, uốn lưỡi mấy lần rồi cũng không muốn nói ra. Hôn chụt lên má Sơn một cái:
- Chụt!
- .....
- Đấy, đã hiểu chưa?
- Chưa hiểu.
Long hừ một tiếng, đôi mắt to đảo quanh một lát rồi- xoẹt. Một đường cởi chiếc áo ra khỏi người.
Sơn hơi giật mình. Long đã choàng cả nửa người trên trần trụi qua cổ Sơn:
- Như vậy thì hiểu rồi?
- Vẫn chưa.
- Cái đồ dâm tặc!
Long cởi nốt tất cả những gì còn sót lại trên người ra, cả thân như thế mà ngồi bên cánh đùi của Sơn, nhéo mũi Sơn một cái:
- Hết rồi nhé? Không còn gì để che!
Sơn mỉm cười chua chát. Có vẻ đây là quả báo. Trước đây mỗi một lần gần Long mà muốn chơi mấy cái trò vờn chuột này, Sơn vẫn hay làm bộ làm tịch muốn Long tự thoát, thế nên hôm nay câu hỏi vô cùng thật lòng của mình, lại nhận được đáp án là cả một thân người trần trụi của Long đang áp sát trong lồng ngực.
Một lúc sau vẫn không thấy Sơn có động tĩnh gì. Long liền trêu ghẹo:
- Sao? Yếu sinh lý!
- ....!
- Ưm...
Cái gì có thể, chứ bị chê thế này quả thực quá mất mặt lão công rồi. Sơn một đường bế bổng cả thân hình Long lên giường.
- Hôm nay chớ có xin tha!
- Nhào vô!. Còn chưa biết ai đi tù!
- Gan càng ngày càng lớn!
Vần vũ, Sơn gần như gặm lấy từng tấc da trên người Long mà liếm mà cắn.
- Ưm... A...
Những tiếng rên gần như nức nở của Long vô cùng gợi tình vang lên liên tục, hai hạt anh đào trước ngực sưng mọng, hậu huyệt dâm đãng ướt đầm khúc thịt nóng bỏng của Sơn khi ra vào.
Sơn không để cho Long có một chút nghỉ ngơi, đến khi cả hai gần như kiệt sức, chôn trong vòng tay nhau mà ngủ say sưa.
- --------
Trái tim Long.
Yêu hay là không yêu?
Yêu.
Tuy thật khó mà thừa nhận, tuy thật khó mà bật thốt ra thành lời. Thế nhưng con người ta càng dấu lại càng lộ. Hắn không có một điểm nào tốt. Đã thế mình lại tự dưng bị trở thành Gay. Mà đã Gay lại còn là một cái thụ.
Chán!. Long không thể tưởng tượng được một ngày chính mình đã không được đâm lại còn bị đâm.
Ban đầu là ghét cay ghét đắng. Sau cái lần bị chịch đầu tiên ấy, đau đến 2 ngày nhừ tử. Tên đó đã thế mà lại chẳng nhẹ nhàng gì, không chừa cho cậu lấy một chút xấu hổ mà bắt cậu mở mắt ra nhìn chỗ giao nhau. Vừa xấu hổ vừa tức tới điên người.
Một lần, rồi lại một lần.
Long đóng cửa, trốn tên khùng đó mọi lúc mọi nơi. Rồi cả tuần không thấy bóng dáng hắn, tưởng như hắn đã chán thì lại thành ra bản thân có chút chút không vui. Vậy mà một hôm nghe qua Đức nói, Sơn phải đi khám lại những vết thương cũ, có một vết bị Kiên đánh vào như thế mà giờ lại dở đau.
Long cuống quít chạy vào bệnh viện. Chẳng có ai.
Lại cuống quít chạy về nhà hắn. Ai dè... Hắn lột sạch cậu ăn không còn một miếng xương mà nhả, giã cho cậu tới nở hoa. Ba ngày chỉ có húp cháo với nằm sấp.
Từ đó, cậu không trốn nữa, nói cho đúng thì là không dám trốn nữa.
Một lần thì có hai lần, hai lần thì có ba lần.
Nhưng lần sau đó khi mà cậu hít thở hít thở căng thẳng thì hắn lại tự thân cúi miệng xuống mà phục vụ cho cậu. Từng chút khiến cả cơ thể cậu bay lên trời làm tiên. Cậu, không còn bài xích hắn, chí ít là về thể xác.
Còn lời yêu thương kia, cậu thực sự chưa dám bật ra khỏi miệng. Bởi biết đâu cho được, kẻ nằm ngay bên cạnh cậu lúc này, lại cũng chỉ coi cậu như một thứ tình nhân đổi tình lấy tiền mà thôi? Lời yêu một khi thật lòng mà thốt ra khỏi miệng, chính là tự nhận phần thua thiệt về mình.
Long không dám cá, cũng không dám chắc rằng chính Sơn, là thật lòng hay là dối trá?. Vậy nếu như chỉ là một trò vui đùa, có phải tình yêu của cậu chính là thối nát, chính là thứ bỏ đi hay không?
Cậu, không muốn.
===============
Một ngày, hắn nghe được cậu nói chuyện với mẹ, nhà cậu lại bị dột. Căn nhà xây tạm bợ che nắng che mưa theo năm tháng cũng đã có chút rêu phủ.
Hắn lập tức đưa cho cậu một xấp tiền. Kêu gửi về quê cho mẹ.
Cậu nhận.
Mẹ cậu mừng biết bao nhiêu khi cậu có được công việc tốt, lại có tiền. Cậu chua xót. Thế nhưng hãy là để sau đi hãy nghĩ tới cái sĩ diện kia, nụ cười của mẹ cậu ngày căn nhà cao rộng ra, chính là ngày cậu đã nghĩ lời cảm ơn người kia bằng chính trái tim cậu đây.
Ai chê cậu, cậu chịu.
Ai mắng nhiếc cậu là kẻ tham lam. Cậu chịu.
Cậu chỉ có như thế, và như thế mà thôi.
Yêu được, tức là chấp nhận và có cả phần nào chịu đựng được cả con người của đối phương kia nữa. Long biết rằng, mình cũng chẳng tốt đẹp gì. Thế nhưng cậu cũng không muốn nghĩ tới đoạn đường quá xa. Cậu không giống Thành Khải, Sơn lại chẳng phải Đức. Thế nên cứ bên nhau được tới đâu thì hay tới đó. Vốn dĩ từng ngày trôi qua cứ vui vẻ là được.
Suy cho cùng, sướng khổ tại tâm. Sơn cho gì, cậu nhận lấy. Không mè nheo đòi hỏi những thứ quá đáng, cũng chẳng tội gì mà từ chối thịnh tình. Yêu thích đối với Long mà nói, cũng có thể là một loại sòng phẳng và rạch ròi. Cậu cũng chưa từng khép nép bản thân trên giường, phóng túng và thoải mái. Con đường kia đi là dài hay rộng, được bao nhiêu Long chưa từng nghĩ tới.
- ----------
Dụi đầu lên ngực Sơn. Long trêu chọc:
- Sớm mai tôi về nhà, mấy cô bạn gái ở quê đang nhớ tôi đến điên đảo rồi.
- Về quê?
- Thì đúng rồi, bị đâm lâu ngày giờ cũng muốn đi đâm chứ!
Sơn nhăn mặt:
- Vậy sao? Vậy còn phải bước qua trym tôi đã!
- Hả?
Thấy Sơn vừa cười nửa miệng, vừa dò đôi tay lên khóe mông của mình, Long liền giãy nảy:
- Anh định làm nữa thật đó hả?
- Em nghĩ sao?.
- Khoan khoan!
Long vội vàng bắt lấy cánh tay Sơn:
- Mai là sửa lại nhà rồi. Về quê phụ hồ thấy bà luôn!. Anh mà còn làm tôi nữa tôi bắt anh về phụ hồ thay tôi đấy!
Sơn rút lại đôi bàn tay đang mò mẫm trên mông kẻ nào đó, nhíu nhíu mày:
- Có lý, cũng đến lúc phải ra mắt nhà vợ rồi nhỉ?
- Hả?
- Mai anh sẽ về cùng em.
- Anh điên hả?
- Ừ.
- WTF? Không được!
- Được. Hoặc giờ sẽ làm em tới xỉu. Em có thể chọn.
- ??????
Thế rồi ngày hôm sau, Long đau khổ mà dắt theo kẻ nào đó về Miền Tây Kiên Giang.
Đối lập hoàn toàn với cảnh đẹp hữu tình, những chiếc ghe qua lại trên từng nhịp thắt của dòng kênh, thư thái và yên ả. Từng hàng dừa hai bên bờ, qua bao nhiêu đoạn ngoằn ngoèo mới có thể tới được cái nơi mà Long gọi là nhà kia.
Ấn tượng ban đầu của Sơn, là sốc.
Sốc, thực sự, đôi mái nhà đã rách, từng chút không khí ẩm ướt của mùa mưa khiến căn nhà càng trở lên thê lương tới không tưởng. Sơn nghĩ rằng, cảnh này chỉ là có ở trên phim!
Tồi tàn và không sức sống. Người đàn bà hơn 60 tuổi bước ra khỏi vách nhà đã rơi vữa ấy, cười một nụ cười tươi với Sơn, khiến cậu hoàn hồn.
- Dẫn bạn về hả con? Vào đi, vào đi.
Sơn bước chân vào trong nhà. Tất cả những gì có giá trị, chỉ là một cái ti vi cũ. Chỗ ngồi cũng chỉ là một cái phản tre. Sơn đảo mắt xung quanh. Thực sự không thể tin nổi!.
Long thì đã quá quen thuộc, vào vách trong nhà thay ra bộ quần áo thoải mái, bước tới vệ nước sau nhà mà rửa ráy tay chân.
Mẹ Long rót một ly nước đưa cho Sơn:
- Uống nước đi cháu.
- Dạ.
Rồi như nhìn ra trong con mắt của Sơn có chút ái ngại. Bà liền cười cười:
Nó không có bố đâu, bác tới 40 tuổi mà chưa lấy được chồng, nhà nghèo quá mà, nên đi " xin" được nó. Hai mẹ con cứ thế sống thôi. Hồi trước còn khỏe, bác đi cào nghêu, làm hẹ, làm cỏ thuê, một ngày cũng được trăm hai với trăm rưởi. Nhưng giờ già rồi, đau nhức lắm, muốn đi trông đìa thuê cũng không ai mướn. Nên giờ chỉ ở nhà trông vào mấy ít dừa ngoài kia. Cũng may có cái vườn dừa đấy chứ không thì đói con ạ.
Nói rồi bà đưa đôi mắt đầy âu yếm nhìn ra phía rặng dừa trước cửa. Cảm giác chua xót lập tức đốt cháy tâm can Sơn.
Hoàn cảnh đáng thương cậu cũng đã thấy nhiều, thế nhưng đó lại rơi vào người mà bây giờ cậu thực sự muốn yêu muốn thương, cứ thế mà nhân lên gấp bội lần...
Cậu cũng biết, nhà Long khó khăn. Nhưng thực lòng thì cũng không nghĩ là tới mức như thế này. Nhìn người đàn bà già nua trước mặt, đang cố vần buồng dừa từ góc nhà ra. Sơn chưa kịp ra đỡ thì Long đã bước vào:
- Ui, mẹ, để con!
Long ăn mặc khác hoàn toàn với ngày thường.Chiếc quần đùi nhiều nếp nhăn tới mức có thể sánh với chiếc quần " lò xo" huyền thoại. Chiếc áo thun rẻ tiền rộng thùng khoác qua người.
Long tỏ vẻ như không quan tâm một chút nào tới cái tên đang ngồi chình ình kia. Cứ thế mà vác buồng dừa lại.
- Không cần không cần, không cần tốn nước dừa cho hắn đâu!
- Cái thằng! Nói bậy không!
Nói rồi bà quay ra phía Sơn:
- Con lại đây đi, chặt lấy mấy trái mà uống!.Bác ra gọi đội thợ xem sao.
Sơn vâng dạ, sau đó tiến lại quầy dừa. Đặt nghiêng đặt ngả.
- Búp!
Một phát dao chém mạnh làm quả dừa văng đầy nước vào mặt Sơn.
Long bật cười:
- Ah ah ha!. Quả dừa cũng không biết chặt!
Sơn ai oán nghiêng đầu nhìn gương mặt đang sáng lên vì cười kia.
Thì ra, cậu cũng lại đáng thương như thế?.
Long, tôi nhất định sẽ che chở cậu.
Ai da, thế nhưng tiếng lòng thì ai mà nghe thấy. Long đắc chí cười tới nắc nẻ rồi mới ra tay tương trợ, miệng thì nói tiếc dừa không muốn đãi cái tên này. Nhưng tay thì lăm le chặt tới mấy quả, luôn miệng hỏi có ngọt hay không?
- ------------
Sáng hôm sau, thợ tới.
Căn nhà thực tế thì không có gì để mà dỡ mà dọn nhiều, một lát là không còn thấy vết tích.
Trong khi đội thợ miệt mài làm việc, Sơn và Long lại bị giao cho nhiệm vụ dựng tạm một cái nán bên ngoài.
Đi chặt lá dừa?
Thế thì phải trèo cây dừa.
Mẹ ơi!. Đời Sơn chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ trèo dừa kiểu gì. Thực ra thì có đầy cây thấp, với tay phạt xuống là xong, thế nhưng Long lại cố tình chỉ Sơn lên mấy cây cao cao. Kết quả là đừng có nói chạm tới được lá dừa, chỉ có mông Sơn chạm đất mà thôi!
Lết cái mông đau sau khi đã ngã chổng vó, Sơn mới ngờ ngợ nhìn ra:
- Ủa! Kia cũng cây dừa mà? Sao lại không lấy ở mấy cây thấp kia?
Long bụm miệng đã cười thành tiếng, một chân cũng đã chạy đi. Sơn lắc lắc đầu. Thôi thì đất có thổ công sông có hà bá. Đợi về tới Sài Gòn lại trị sau!.
Thế rồi, rút cuộc thì cũng phải làm phụ hồ thật. chẳng có cái bộ quần áo nào ra dáng phụ hồ, Sơn bèn cởi trần.
Một chút vôi vữa dính trên bả vai đang để trần của Sơn. Long đưa tay, lau đi. Chẳng có một chút ý nghĩa, thế mà hắn lại dám nói với cậu rằng: ước gì dính cả chỗ ấy thì tốt. Cậu điên tiết, lấy luôn một cái phay trát đầy vữa, dí theo hắn chạy khắp xóm. Như thế, mà lại gần nhau hơn. Như thế, mà nụ hôn lại dời từ trên má, xuống dưới cánh môi mềm.
Rồi hắn tập chèo xuồng nhỏ, chao đảo cả cái rạch.
- Á!. Cứu!
- Ha ha ha!
- Bõm!
Sơn rơi thẳng xuống nước. Cố gắng nhoài người lên mà bơi. Long vậy nhưng vẫn đứng vững trên xuồng, ai cũng cười hắn tới ngả nghiêng. Cậu, lại thấy hắn mất hết đi những nét điên cuồng khốn kiếp hàng ngày. Đưa tay tới, muốn kéo hắn lên:
- Bõm!
Sơn co tay, một đường kéo thẳng Long cũng ngã nhào xuống nước. Cả hai lại một màn thi bơi, giống hệt hai đứa trẻ con cứ thế mà nô đùa tới mệt nghỉ. Tiếng cười vang vọng một đoạn kênh.
Ban đêm, mẹ Long đi ngủ nhờ bên hàng xóm. Để lại cho hai đứa cái lều nhỏ trông coi chút vật liệu. Sơn cứ tưởng như trong phim!. Nghĩ nghĩ sao mà dã ngoại cũng chưa chắc có thể loại miệt vườn này.Nhưng đâu có gì mà quan trọng, điều cốt yếu vốn chẳng phải là bạn ở đâu, mà quan trọng là người đang bên cạnh là ai thôi.
Hắn đốt một nhóm lửa rồi hát hát cho cậu nghe. Cậu lại mắng to:
- Hát cái con khỉ!, muỗi đốt đến sưng hết cả người!.
- Vậy em thích muỗi cắn hay thích người cắn?
- Hả?
Nhìn một chút, thực sự mang tiếng là " hàng xóm" nhưng nhà nọ cũng cách nhà kia vài rặng dừa, thế nên Sơn chẳng nể nang mà muốn đánh dã chiến. Nhìn chút xương quai xanh của Long ẩn hiện dưới chiếc áo thun cổ rộng, thực sự là kích tình tới chết!.
- ------
Sơn ư?
Hắn thối tha tới mức một đường mà ôm cậu, ghì dưới gốc dừa mà hôn, mà sờ nắn. Hắn liếm một chút lên cần tay vừa bị muỗi chích của cậu, thì thầm:
- Con nào dám hôn em anh liền giết con ấy!
Cậu phì cười. Đi dọa cả cái đám muỗi, chắc chúng hiểu tiếng người ư?
Tán lá dừa đung đưa theo nhịp gió. Một người hôn lấy một người, nhẹ giọng:
- Anh sẽ che chở cho em. Và cả mẹ em nữa.
- Được.
- Em có yêu anh không?
- Bây giờ có quất không?
- Hả?
- Câu trả lời của anh như thế nào, thì em cũng vậy.
- Có. Vậy... làm ba hiệp luôn nhé?
Sơn lướt xuống đôi môi Long, chẳng mấy mà quần áo trên người đã gọn ghẽ vắt ngang qua cành dừa,
Long dựa lưng vào gốc dừa, kẻ bên dưới lại muốn bế cậu mà đặt lên trên
- Hựm... a...
Một đường khó khăn để ngồi xuống, đặt huyệt hậu của mình bao lấy từng chút cậu em nhỏ của Sơn. Theo một cú đẩy mạnh từ dưới, mới có thể chặt chẽ bao lấy nhau. Sướng đến tê dại. Sơn cứ thế mà bóp lấy hai cánh mông mềm trong tay, miệng gặm lấy ngực Long, hông liên tục đẩy lên đẩy lên nữa.
Long gần như phá ra mà rên rỉ...
Đầy những âm thanh va chạm khắc lên từng nhịp sóng dưới kênh kia.
Trong tiếng thở dốc tới muốn bắn ra, Long thực sự thảng thốt:
- Sơn, Em yêu anh...
- ------------
Cuối tháng 9/2019. Mùa mưa
Trong phòng khách của gia đình Sơn.
- Lấy vợ?
Sơn nhảy thẳng từ ghế một đường bật lên. Dường như chưa thể tin vào tai mình những lời ba cậu vừa nói, hỏi lại:
- Ba nói cái gì? Lấy vợ sao?
- Ngồi xuống!
Ba Sơn nhăn mặt:
- Mày cũng 22 rồi, lấy được rồi, bớt suốt ngày lêu lổng!
- Ha ha ha!
Sau khi xác định được ba Sơn vừa nói chuẩn xác là kêu cậu lấy vợ thì cậu bật cười tới nghiêng ngả:
- Ba ơi là ba!. Ba hôm nay bị cái gì vậy? Ba thừa hiểu con trai ba là Gay, cưới vợ cái gì chứ? Bộ mang về rồi ngồi ngó nhau à?
- Gay thì Gay chứ có phải là không có cái đó đâu mà không được?
Trời ơi!. Sơn cười tới chảy cả nước mắt:
- Ba nghĩ sao vậy? bộ cứ có cái đó là lấy vợ được chắc?
- Tao không cần biết những thứ bệnh hoạn vớ vẩn đấy của mày. Tuần nữa mẹ nó đưa nó tới đây. Nhận tiền rồi thương lượng xong xuôi sẽ tổ chức đám cưới. Nhà nó khó khăn, cưới xong đẻ cho tao 2, 3 đứa cháu rồi chúng mày muốn làm gì lúc đấy tùy.
- Đùa kiểu này không vui đâu ba?
- Đùa cái gì mà đùa!. Họ cũng biết mày là Gay, nhưng tao cũng không cần biết nhiều chuyện như thế. Cứ vậy đi.
- ....Không được! Ba. Ba!
Dĩ nhiên, ba Sơn chẳng thèm nghe cậu nói. Vốn ông bà đã chẳng ưa gì thằng con trai vừa hư hỏng vừa là Gay này. Thế nhưng cái mác Gay đó đối với ông bà cũng không có ý nghĩa. Bởi đơn giản thì Gay hay không nhưng vẫn phải cưới vợ, sinh vài ba đứa để có người nối dõi.
Về đứa con gái kia. Tên Hân, quê miền Tây. Ông bà đã điều tra qua, nhan sắc được, nghe nói cũng học tới năm 3 đại học rồi bỏ do gia đình quá khó khăn. Đợt trước có một lần trong khi những chân rết của Ông đi săn hàng mới có dụ nhưng cô gái không đồng ý làm hàng. Nhưng khi ba Sơn gặp thuyết phục, cô bé chấp nhận cưới và sinh cháu cho ông bà với cái giá là 1 tỉ. Đủ để đổi đời một con người.
So với việc làm đĩ, dẫu sao cũng là có một cái đám cưới, cũng mang danh có chồng, cũng là một lần khoác váy trắng... Nhìn cảnh ba mẹ nghèo khổ, chính mình cũng phải dang dở học hành. Hân không mất quá nhiều thời gian để đồng ý. Hơn nữa, con cái sẽ có tương lai tốt đẹp hơn nhiều khi có gia đình nhà nội bề thế.
Thế nên dẫu biết Sơn là Gay, với Hân cũng như vậy thôi. Cưới và yêu vốn dĩ là hai chuyện hầu như chẳng liên quan gì tới những kẻ được sinh ra làm con nhà nghèo.
- ----------
Sơn không phục. Gạt tay người mẹ đang đặt trên vai mình khuyên nhủ nỉ non ra. Sơn gần như gào lên:
- Không bao giờ!
- Nếu con không cương được thì cứ lấy t*ng trùng là đủ. Ba mẹ thực sự chỉ mong có cháu bế bồng, nhà mình sao tuyệt tự được?
- Không được là không được. Tào lao!
- Nếu con không nghe lời ba con chuyện này, mẹ tin chắc sẽ có phiền phức. Con cân nhắc cho kỹ.
Sơn cau có bước ra khỏi phòng. Thực ra trước đây đã có mấy lần ba mẹ cậu nói về vấn đề này. Lúc đó nghĩ cậu cũng chẳng thèm nghĩ chứ nói gì tới mảy may quan tâm. Thế nhưng hiện giờ sự thực phơi bày ngay trước mắt. Hai hôm nữa, " nhà gái" đã lên nói chuyện. Tránh kiểu gì bây giờ?
Với bản tính của ba Sơn thì Sơn thừa hiểu, nếu cậu không ngoan ngoãn có thể sẽ bị đánh gãy chân.
Nhưng cậu thà rằng bị đánh gãy chân cũng không muốn để cái chuyện vô lý này xảy ra.
Cậu vốn là kẻ bất cần. Đáng lý với những việc như thế này cũng kệ luôn là xong chuyện. Ba cậu cũng đã nói rất rõ ràng chỉ cần sinh hai ba đứa, cuộc sống hôn nhân ông bà hoàn toàn không can thiệp.
Tất cả những chuyện này là vì sao?
Mái tóc bông xù, Lý do, chỉ có vậy.
Sợ cậu ta buồn, cũng chỉ có vậy.
Phải làm sao? Phải làm sao?
Sơn chặc lưỡi. Đành vậy!
Sơn thu thập ít bằng chứng về việc " phạm tội" của chính ba mình.
Sau đó quỳ xuống trước mặt ông bà. Làm một cái thương lượng:
- Ông bà muốn có cháu. Sơn đồng ý. Nhưng đám cưới thì không.
Nhìn thằng con trai vừa quỳ xuống xin lại vừa sẵn sàng lăm le nhắm số công an để gọi báo án. Ba của Sơn suýt lên cơn đau tim.
Cách giáo dục của ông bà nhất định là có vấn đề!
Nhất định là có vấn đề!
- -------
Mười tháng sau.
Sơn bế trên tay về một bé trai.
Long há ngoác mồm tới không thể tin nổi "
- Anh... anh không phải là Gay sao?
- Ủa? Chứ ai nói là Gay thì không thể có con?
- Anh dám... dám...? Đứa bé này...
- Là con của anh và em!
- Sao có thể?
- À, là vì khi anh bắn, anh nghĩ về em!
- Oắt đờ heo????
Chuyện hoang đường như vậy, thô thiển như vậy. Thế nhưng lại hóa ra một tiếng cười ấm áp. Nhà, có ba người.
Vài tháng sau, bế bé nhỏ trên tay lúc này đã có chút răng sữa, Long lại hỏi:
- Mà nghe nói, nhà anh Khải cũng mới đón về một cặp sinh đôi long phụng đúng không?
- Ừm. Nhận thông gia luôn!
- Rồi chứ anh tính thông gia với long hay với phụng?
- À, cái đó thì còn tùy!
Long khẽ lắc đầu, đưa những ngón tay của mình tới, đón lấy đôi bàn tay bé xinh kia. Áp lên.
====================//==============