Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Nhìn những con số vẫn còn đang tăng lên trên màn hình, Ngụy Thiết vô cùng gian nan nuốt một ngụm nước bọt xuống.
Trên trán, sau lưng, cả vùng hông, eo đều toát ra mồ hôi lạnh, làm cả người hắn ướt đẫm như mới lội từ dưới nước lên.
Ấy thế mà thằng Ngụy Thiết có biệt danh là Thiết Thú vang dội này lại lau cũng không dám đưa tay lên lau một chút. Bây giờ, trong đầu hắn đều là hình ảnh ba mươi đấm vừa rồi nện vào người mình.
Tuyệt đối sẽ… bị đánh chết!
“Cậu là Thiết ca của lớp 3 đúng không? Cậu tìm tôi có chuyện gì không?” Lý Diệu cũng nhận ra người này chính là người có hung danh vang dội trong ngôi trường này nên kiên nhẫn hỏi lại thêm lần nữa.
Đôi môi của Ngụy Thiết run run, không biết nên mở đầu như thế nào.
Lý Diệu chớp chớp mắt, cảm thấy vô cùng kỳ quái… Hắn nghe đồn Ngụy Thiết là một người tàn nhẫn từ lâu rồi, nhưng trước giờ hắn và Ngụy Thiết đều là nước giếng không phạm nước sông, cũng không có liên hệ gì. Hôm nay là lần đầu tiên hắn nói chuyện với Ngụy Thiết, mà sao thằng nhóc này có vẻ… hơi ngốc?
“Bạn, bạn Lý Diệu. Tôi có việc muốn nhờ cậu giúp đỡ.” Ngụy Thiết lắp ba lắp bắp nói.
“Chuyện gì vậy?” Lý Diệu cười, hỏi lại.
“Là, là thế này. Lúc tôi ra đòn luôn cảm giác có gì đó không đúng lắm, không biết bạn Lý Diệu có thời gian rảnh không, có thể chỉ cho tôi một chút không? Theo như lời của thầy dạy võ thì với lực lượng của tôi thì tôi có thể tung ra quyền mạnh hơn 50%, nhưng chưa bao giờ tôi ra quyền đạt tới mức đó cả!” Ngụy Thiết nói, giọng điệu vô cùng thành khẩn.
Lý Diệu ngẩn người ra, sửng sốt cả một hồi lâu rồi mới trả lời có lệ: “Được thôi! Đều là bạn học với nhau, chỉ bảo nhau là chuyện đương nhiên. Nhưng hôm nay tôi bận rồi, hay để lần sau tôi có thời gian rồi mình bàn luận tiếp nhé?”
“Được được! Nếu anh Diệu có việc bận thì lần sau mình bàn luận tiếp cũng được. Bây giờ em đi về lớp đây, anh Diệu cứ làm việc của mình đi nhé!”
Ngụy Thiết nói xong liền quay lưng bước đi, hay nói cách khác là… quay lưng bỏ chạy.
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy thì thật sự rất khó để tin tưởng rằng một người vạm vỡ cao 2m1, nặng hơn 150kg có thể thi triển “linh xà bộ pháp” một cách nhuần nhuyễn như vậy. Hắn chuồn nhanh, gọn, dứt khoát và nhẹ nhàng đến nỗi không chừa lại bất kỳ dấu vết gì để người khác có thể lần theo.
Hắn chuồn mất, để lại hơn 100 học sinh đang đứng xem trợn mắt há mồn trong sân vận động. Họ vô cùng kinh ngạc, rồi dùng một loại ánh mắt đờ đẫn nhìn chằm chằm Lý Diệu, như thế hắn chính là vua của yêu thú đang đội lốt người.
“Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra? Sao Thiết Thú vừa nói hai câu đã hốt hoảng chạy mất? Bọn họ đã nói gì đó?”
“Thiết Thú cũng không phải là loại thùng rỗng kêu to, tôi còn tưởng là hắn sẽ đánh gãy hết xương sườn của Lý Diệu nữa kìa!”
“Rốt cuộc là Lý Diệu đã thi triển loại tiên pháp gì nhỉ? Chẳng lẽ trên người nó có giấu một tấm “thôi miên phù” hảo hạng? Rồi nó đã thôi miên Thiết Thú?”
Các học sinh nghị luận sôi nổi, họ đang kinh ngạc vô cùng.
Người anh em chí cốt Mạnh Giang xoa bụng dưới, vô cùng gian nan nhích tới bên cạnh Lý Diệu, vội vàng la lên mặc kệ cả cơn đau: “Tiểu Yêu! Mày có bị gì không đấy? Rốt cuộc là Thiết Thú đến tìm mày làm gì vậy?”
Lý Diệu gãi đầu, rồi lắc đầu, nói: “Không biết nữa! Tao cũng không thể hiểu được. Nó bảo muốn cùng tao nghiên cứu quyền pháp, rồi bàn luận với nó.”
Mạnh Giang hoảng sợ, quát to lên: “Hả? Thiết Thú muốn nghiên cứu quyền pháp với mày? Mà có biết cái thằng cùng Thiết Thú “nghiên cứu quyền pháp” trước đó đã bị hắn tươi sống đập gãy xương đùi thành ba khúc không! Nhưng mà sao tự nhiên nó lại đi rồi?”
“Tao nói nay tao bận, không có thời gian nên hẹn nó lần sau rồi nó “à” một tiếng cái quay lưng đi luôn! Ủa, sao tự nhiên mày lại ói vậy?” Lý Diệu nhìn từ trên xuống dưới thằng bạn chí cốt của mình. Khi phát hiện dấu giày trên phần bụng dưới của thằng bạn thì con ngươi trong mắt hắn chợt co rụt lại, đáy mắt tản ra ánh sáng lạnh.
Hắn hiểu rồi.
“Hình như tao biết ban nãy Ngụy Thiết tới tìm tao làm gì rồi. Chết tiệt, đáng lẽ ban nãy phải giữ nó lại… Tiểu Giang, mấy ngày này mày nên cách xa tao một chút sẽ tốt hơn.” Lý Diệu nói vô cùng nghiêm túc.
Mạnh Giang ngẩn người ra, hỏi lại: “Tại sao cơ chứ?”
Lý Diệu cau mũi, nói: “Nãy chẳng phải mày nói là trong lớp mình có thằng đần đi trêu chọc vào Hách Liên Liệt, nên sẽ phải rơi vào sự trả thù vô cùng thê thảm sao? Thằng đần kia… hình như chính là tao.”
“Cái gì???”
Mạnh Giang hoảng sợ, cơ thể tự động nhảy ra xa hơn 3m như thể Lý Diệu chính là ôn thần. Sau khi phát hiện ra hành động kỳ cục của mình, hắn cảm thấy có chút ngượng ngùng, vẻ mặt đau khổ, nói: “Tiểu Yêu! Chúng ta là anh em, đừng nói tao không nghĩa khí! Nói đi, mày muốn nằm phòng chăm sóc đặc biệt của bệnh viện nào? Bây giờ tao liền đi đặt giường sẵn cho mày!”
… … …
Ngụy Thiết chạy thẳng một mạch vọt ra khỏi sân vận động số 9, vừa đến một khúc cua thì liền thấy có một người thanh niên cao gầy, vẻ mặt hung ác đang đứng bên cạnh bồn hoa.
Đôi chân người thanh niên ấy rất dài, ít nhất cũng phải 1m2, hơn nữa cơ bắp phần chân vô cùng vạm vỡ khiến cho cái quần đồng phục rộng thùng thình cũng trở nên ôm sát vào chân như thể quần bó.
“Nhanh vậy. Chắc chắn đã đánh gãy mười cây xương của nó chưa? Quay phim lại rồi chứ hả, lát nữa tao còn phải gửi cho đại thiếu Hách Liên xem đấy!” Thấy Ngụy Thiết trở về nhanh như vậy, người thanh niên có vẻ mặt hung ác hơi bất ngờ.
Đứng trước mặt người thanh niên này, Ngụy Thiết không dám lộ ra một tí hống hách nào, thái độ vô cùng thành thật ngoan ngoãn.
Bởi vì người thanh niên tên Triệu Lượng này chính là học sinh của lớp chọn.
Tuy rằng trong lớp chọn, thứ hạng của hắn chỉ đứng thứ 41, là học sinh đội sổ của lớp. Nhưng hắn cũng được xếp vào bậc tinh anh vì có độ khai phá linh căn là 60%, không phải là cấp bậc mà Ngụy Thiết có thể chống lại.
“Anh Lượng, em vừa tới sân vận động liền cảm thấy bụng quặn đau, giống như là bị viêm ruột thừa vậy nên em phải đi khám bác sĩ ngay lập tức ạ!” Đảo mắt cái, hắn cắn răng, khuôn mặt nhăn nhó, cả cái cơ thể cao lớn cũng bắt đầu run rẩy, trên trán còn toát ra một lớp mồ hôi lạnh.
“Viêm ruột thừa? Đùa hay thật vậy!” Triệu Lượng nổi giận đùng đùng, hận không thể tát một phát vào mặt cái thằng cao to đang đứng trước mặt mình, kìm giọng gầm lên: “Vốn tao thấy mày có chút tiềm lực, tính khen mày vài câu trước mặt đại thiếu Hách Liên Liệt để sau này mày còn được hưởng chút phúc lợi. Ai dè mày chỉ là cục bùn nhão, vào thời khắc mấu chốt như vậy lại không dính nổi lên tường!”
“Vâng, vâng, anh Lượng nói đều đúng! Cái ruột thừa ngu si của em lại bị viêm vào cái lúc này! Ai da, đau quá! Đau quá! Chắc bưng mủ ở trỏng rồi anh ơi!” Ngụy Thiết ôm bụng, giả vờ nhỏ vài giọt nước mắt như thể đau lắm rồi híp mắt, dò hỏi: “Em vào đấy nghỉ ngơi một chút, nếu không có vấn đề gì thì sau đó em đi dạy bảo cái thằng láo toét ấy nhé?”
“Cút cút cút! Đại thiếu Hách Liên muốn xem bộ dáng thằng nhóc kia răng rơi đầy đất ngay bây giờ! Ai chờ nổi thằng bùn nhão như mày khám bệnh? Thôi để tao tự ra tay vậy, thật là phiền phức!” Triệu Lượng giơ chân ra đạp một phát thật mạnh vào người Ngụy Thiết, không chút nể nang. Chân hắn tung đòn nhanh, mạnh như một cái roi da, tạo ra tiếng “đùng” to rõ.
Ngụy Thiết đau đến mức nhe răng trợn mắt nhưng lại vui mừng ra mặt, nói liên hồi: “Anh Lượng mà đã ra tay thì nhất định thằng kia sẽ bị đánh đến mức bố mẹ nó cũng nhận không ra. Dạ, em đi khám bệnh nhé, em sẽ gặp anh đền tội sau ạ!”
Ngụy Thiết rụt cổ lại rồi co giò lên chạy liền một mạch, thoắt cái đã không còn thấy tăm hơi hắn đâu.
“Thằng này hôm nay sao lại có gì đó là lạ, cứ lấm la lấm lét?” Triệu Lượng không rõ nguyên nhân gãi gãi đầu, mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng lắm. Nhưng khi nhớ tới bộ dáng Hách Liên Liệt tức giận đến mức muốn phát điên lên thì không khỏi rùng mình một cái, rồi dứt khoát bước vào sân vận động.
“Lý Diệu là thằng nào? Lăn ra đây!”