Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Bỏ lại tiếng cười sau lưng, cậu thiếu niên rời khỏi trường học, đến chỗ làm thêm, quán kem bảy mùi quen thuộc.
Sau khi bưng kem cho khách ở đầy các chòi, y được ngơi nghỉ chút xíu. Đứng cạnh quầy thu ngân dùng tay quạt quạt tạo mát cho cơ thể, đồng phục nhân viên ướt đẫm mồ hôi bám sát da thịt y, hơi thở y có phần hỗn loạn. Chị làm kem ngồi trong quầy đẩy ly nước đá đến trước mặt y, cười cười:
"Nhiên Nhiên, uống nước đi, hôm nay lượng khách hơi đông."
"Dạ, em cám ơn chị!" Y lễ phép đón lấy ly nước, uống một mạch đến hết, cô ta lại cười cười nhìn y:
"À, Nhiên Nhiên nè, cậu bạn hôm trước của em đó, sao mấy bữa rài không thấy tới đây ăn kem?"
"Hơ...em không biết, chắc tại cậu ta đi chơi với bạn?"
"Đi chơi với bạn, không phải em với cậu ta là bạn sao, chị thấy hai đứa chơi thân với nhau lắm mà? Hôm trước còn đến đây lôi em về không cho em đi làm, nếu em không phải con trai chị còn hiểu lầm là cậu ta có ý gì đó với em, thiệt không thân, đừng gạt chị nha em."
"Hơ, không thân đến mức đó đâu, em và hắn chỉ học cùng trường, hắn nhiều bạn toàn con nhà giàu, làm gì kết bạn với em, ha ha" Y bật cười ha hả, hai vành tai trái lại đỏ rần đến tóc gáy cũng đều dựng đứng lên, cố giấu giếm xúc cảm nơi đáy lòng đã bị chị làm kem vô tình đoán trúng.
Có điều chị ta chỉ đoán trúng có một nửa, là y có ý với hắn, còn hắn...Hoàn toàn không có ý đó với y. Hắn đã từ chối y rồi.
Nghĩ đến đây gương mặt y càng cúi thấp xuống, lồng ngực nhói đau. Hễ nhớ đến hắn, trái tim của y lại đau, lại đau...
Chị làm kem không hề biết được cảm giác của y khắc này, khẽ dúi vào tay y một phong thư, gương mặt đỏ bừng xấu hổ:
"Nhiên Nhiên, cái này...Nhờ em đưa cho cậu ta giùm chị, chị muốn kết bạn với cậu ta nhưng không biết cách nào để liên lạc, nhờ em cả nha."
Y thoáng chốc vụt câm lặng, đáy mắt chùng xuống. Nhìn vào phong thư gấp ngay ngắn trong lòng bàn tay mình, lại nhìn gương mặt lấp lánh mong đợi của chị làm kem, chị ấy thật dịu dàng dễ thương, y không nỡ làm chị ấy thất vọng, miễn cưỡng gật đầu.
Mười giờ quán đóng cửa, y tan làm, lững thững đi về trên con đường quen thuộc. Đến khu trùm bao vắng vẻ, từ xa y đã nhìn thấy hai thằng Trí Hòa đang đứng đợi sẵn tự bao giờ, mắt y mở to giật giật, biết chúng nó đón đánh y. Y không nói không rằng vội vã quay đầu bỏ chạy.
Chúng phắn xe theo chặn đầu y lại, rịn tay ga ìn ìn, khói từ cái bô cũ kĩ phun ra trắng đục cả một mảnh đất hoang vắng.
"Má nó, tụi mày đừng có mà làm phiền tao." Y đi làm về mệt, mấy ngày qua lại đối diện với nỗi đau thất tình, bị người ta chối bỏ, lại nhận được hung tin rằng mình sắp lìa đời không còn sống được bao lâu. Giờ đám này lại đeo bám cố tình gây sự với y, nỗi đau chồng chất bức áp y tới đường cùng, chọc cho y điên tiết lên. Y tức giận mở miệng văng tục, hai mắt hung dữ trợn trừng, tay chân thủ thế sẵn sàng đáp trả lại tụi nó.
"A đù, thằng này bị đại thiếu gia cho ăn đá miệng vẫn còn láo dữ à ta." Nói dứt lời hai đứa tụi nó cùng xông vào đánh y, y liều mạng chống trả. Rất tiếc y cùng chúng xấp xỉ nhau, vừa mới đi làm về thân thể lại suy kiệt, y vốn dĩ không phải là đối thủ của chúng. Đấm vào mặt chúng được hai cú, y là đã nhận lại cả chục đấm vào đầu vào mặt. Hai thằng cùng đè y xuống đất, cười cười vuốt ve bờ môi bị đấm đến gỉ máu của y, bật miệng xuýt xòa.
"Chà chà, mấy bữa rài được thiếu gia họ Hàn bao nuôi, ăn ngon mặc đẹp nó trắng trẻo ngon lành ra à nha, môi mềm giống hệt môi con gái."
"Mẹ kiếp, tụi mày muốn làm gì? Bỏ bàn tay bẩn thỉu của tụi mày ra khỏi người tao" Y giật nảy mình gạt phăng tay chúng ra khỏi bờ môi mình, hốc mắt long sòng nhìn chúng.
"Còn có thể làm gì? Hỗm rài mày được đại thiếu gia che chở, không đánh được mày, tay chân tụi tao ngứa ngáy bỏ mẹ." Miệng nói chúng đã phun một bãi nước bọt ra đất, tay tiếp tục sờ soạng đôi môi y, nhạo nhạo: "Hôm nay nó không có ở đây, để bọn tao chơi với mày."
"Đậu má, buông tao ra, tao là con trai đó, tụi mày đừng có mà lên cơn điên." Thân thể y run lên bần bật, lồng ngực đập liên hồi hoang mang tột độ. Cái lũ thối tha này tính làm gì y, chỗ này vắng hoe giờ không ai qua lại, biết cầu ai bây giờ, mình có chết ở nơi này cũng không ai hay biết?
"Thôi nào, mày còn giả vờ nai tơ, chỗ này chắc bị thiếu gia nhà họ Hàn chơi chán rồi, vẫn còn xách đít đi cầu cạnh nó, mày xem ra nhu cầu cao hơn tụi tao tưởng." Miệng nói, chúng đã luồng tay xuống dưới hạ thể của y.
"Lũ chóa, chúng mày đừng chạm vào tao, đừng chạm vào tao." Y gào lên, hai đứa nó hợp lại đè y xuống.
Thúc cùi chỏ vào bụng y một cú, nhếch mép cười cười:
"Thằng đĩ đực, hôm nay tụi tao cũng thử đâm chỗ này của mày xem mùi vị nó thế nào?" Chúng cười ha hả, cùng nhau dùng sức hợp lại đè y xuống đất, vươn tay lột quần của y ra.
Y bị đấm đau hai hốc mắt đứng tròng, lại bị chúng khóa chặt chân tay, bị chúng xâm phạm thân thể mà không thể vùng vẫy, miệng bị bịt chặt không thể gào. Y kinh hoàng bấn loạn trong vô vọng.
Giây phút ngỡ cầm chắc cái chết trong ô nhục, chợt có đèn pha chiếu sáng một góc đường hoang vắng. Hai chiếc xe thắng két lại, Hàn Tử Đằng mở cửa lao đến túm cổ hai đứa tên Trí Hòa xách lên, tung quyền liên tiếp vào mặt chúng. Minh Luân cùng đám bạn cũng rời xe chạy theo sau, cả đám xúm lại đập cho hai tên kia bầm dập.
Tử Đằng đạp đế giày xuống mặt một tên, đường chân mày nhíu chặt, sát khí đằng đằng: "Tao còn thấy tụi mày động đến nó lần nữa, đừng trách tao độc ác."
Miệng nói Tử Đằng dùng đế giày ấn xuống hạ thể chúng, ấn đến chúng kêu cha gọi mẹ. Minh Luân cùng đám bạn đi cùng nhìn mà rét lạnh.
Tử Đằng liếc mắt nhìn An Nhiên đang nằm lay lắt gần đó, nện bước đi lại, kéo quần tây của y lên. Cũng may y chưa có bị gì, có điều quần sịp lồ lộ trưng ra trước mặt hắn khiến y vừa mất mặt vừa xấu hổ đến không nói được lời nào, quay mặt sang một bên cố né tránh ánh mắt lạnh như băng của hắn đang nhìn mình. Hắn cũng không nói không rằng, vòng tay bế thốc y lên, mang về xe của hắn.
"Hơ...Tử Đằng, mày tính làm gì với nó?" Minh Luân gấp gáp đi theo sau, lên tiếng:
"Còn có thể làm gì, tao đưa nó về, nhờ mày hộ tống tụi nó về giùm tao." Hắn đặt y vào trong xe, lại ngồi vào ghế lái, đóng sầm cửa lại, động tác quá nhanh gọn.
Minh Luân ngớ cả người, hốc mắt tối sầm nhìn chiếc xe của hắn lăn bánh rời đi, nó khắc này mới vung tay đấm mạnh vào kính xe ô tô của nó một cái rầm.
"Mẹ kiếp, lại là nó."
"Luân, mày lại lên cơn cái gì vậy, thằng Nhiên nó đang bị thương, mày cũng thấy tình cảnh vừa rồi, thằng Đằng đưa nó về cũng hợp nhẽ thôi, mày nổi nóng cái gì?" đám thằng Thiện khoác tay lên vai Minh Luân an ủi, đáy mắt lại có chút ngờ ngợ với thái độ của thằng bạn thân, khắc này Minh Luân mới biết mình đã quá nóng vội, nó liền điều chỉnh lại thái độ một chút.
"Ờ ờ...tao không nổi nóng, tao chỉ không ưa thằng mọi rợ kia, sợ nó làm hại thằng Đằng. Thôi, khuya rồi, tụi mày lên xe hết đi, tao đưa về."
"Ờ ờ" nói rồi chúng lên xe đi thẳng. Lúc này hai tên Trí, Hòa mới lồm cồm bò dậy, mặt mày sưng vêu, sợ đến xón đái cả ra quần.
"Mẹ nó, ai nói Hàn thiếu gia không còn quan tâm đến nó?"
"Mày nói chứ còn ai."
"Lần này coi như tao sáng mắt."...