Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tôi tỉnh dậy vào hai ngày sau, lúc tôi tỉnh, chỉ cảm nhận được bàn tay bị ai đó nắm chặt. Lúc tôi nhìn xuống đã thấy Kình Nguỵ ngồi bệt xuống nền gạch, gối đầu lên giường, tay còn đang nắm lấy tay tôi.
Tôi khẽ cử động nhưng tôi quên mất là tôi bị trúng hai viên đạn, nên có hơi đau, tôi lỡ miệng rên lên sau đó liền bịt miệng lại.
Nhưng vẫn không nhanh hơn Kình Nguỵ, anh ta mở mắt, hành động đầu tiên là vội vã hỏi han tôi sau đó mới gọi Chương Niên đến khám cho tôi.
Lúc khám xong, Chương Niên dặn dò tôi vài câu sau đó tính đi ra nhưng bị tôi cản lại, tôi nói:" Lần sau dẫn Nhiếp Sương qua nhà tôi được không? Bình thường ở nhà chán lắm, có em ấy mới vui" Giọng điệu tôi yếu ớt, nghe giống như đang khẩn cầu.
Chương Niên quay đầu lại, nhìn tôi một lúc sau đó gật đầu.
Sau đó hắn đi ra ngoài, Kình Nguỵ đứng ở ngoài khoanh tay. Lúc Chương Niên đi ra thì cơ mặt dần giãn ra, Chương Niên nói:" Không sao rồi" Sau đó cả hai vào phòng khác nói chuyện.
Chương Niên nhìn Kình Nguỵ, dường như rất không biết có nên hỏi hay không, Kình Nguỵ hiểu ý nên đã hỏi trước:" Có chuyện gì?" Tay anh ta vừa rót rượu vừa kẹp điếu thuốc.
Chương Niên thành thật hỏi:" Cậu có thấy Tử Đằng có điều gì lạ không?" Kình Nguỵ giương mắt nhìn hắn, cuối cùng nói:" Có gì cứ nói đi" Kình Nguỵ rất hiểu ý hắn, dù không nói nhưng vẫn biết.
" Tôi nhớ Nhiếp Sương và Tử Đằng không thân đến mức gọi điện thoại hàn huyên cả tối, mà mỗi lần gọi đều lén lút như ăn trộm. Ban nãy Tử Đằng nói muốn tôi đưa Nhiếp Sương qua đây chơi" Chương Niên nói, có hơi nghi hoặc nhìn Kình Nguỵ.
Từ đầu đến cuối Kình Nguỵ vẫn giữ khuôn mặt lạnh tanh, nhưng trong đầu anh cũng đang suy nghĩ. Liệu tôi có đang phản bội anh ta không?
Con người anh ta, tôi đều hiểu rất rõ.
" Ừ, chuyện này tôi biết. Nhưng tôi không quan tâm, chuyện cá nhân của cô ấy, một câu tôi cũng không đếm xỉa." Sở dĩ anh ta nói vậy, là vì chuyện của anh ta, tôi chưa bao giờ ngó ngàng đến.
Có lẽ anh ta làm vậy vì tôn trọng tôi.
Chương Niên lại nói:" Tôi biết. Nhưng chúng ta thuộc về thế giới u ám, nơi mà những kẻ như Tử Đằng hay Nhiếp Sương đều không nên lui tới. Xung quanh chúng ta, đâu biết ai là địch ai là bạn, bởi vì thế nên tôi mới sinh ra lòng nghi ngờ. Nhưng nếu tôi nói sai, thì cứ xem như tôi chưa nói gì" Tôi hiểu nỗi lòng anh ta mà Kình Nguỵ cũng vậy.
Anh ta nói đúng.
Cả tôi và Nhiếp Sương vốn dĩ thuộc về thế giới đối lập, vốn không nên đi vào thế giới của họ.
Nhưng vì công lý, chính nghĩa nên chúng tôi có nhiệm vụ loại trừ thế giới đó.
Cả Chương Niên và Kình Nguỵ đều là ác quỷ cố gắng thoát ra địa ngục.
Còn tôi và Nhiếp Sương là người được phái đến để tống Chương Niên và Kình Nguỵ về lại địa ngục.
Người như bọn họ, không đáng để người đời sợ hãi.
Càng không đáng để người đời nể mặt.
Kình Nguỵ đương nhiên là hiểu ý của Chương Niên, vậy nên bây giờ họ phải cẩn thận với chúng tôi hơn sao?
" Nếu Tử Đằng muốn phản bội tôi, vậy thì cứ như vậy mà làm. Được chết trong tay cô ấy, tôi chẳng hối tiếc gì" Lời nói của anh ta nhẹ tênh, tựa như xem đây là điều rất bình thường.
Chương Niên thoáng sững sốt, anh ta đã vào sinh ra tử với Kình Nguỵ biết bao nhiêu lần, cũng biết Kình Nguỵ sẽ không tha thứ cho kẻ phản bội.
Giờ đây lại nghe được câu nói ấy của Kình Nguỵ.
Không hoảng mới lạ.
Chương Niên bất lực, nhưng ngay cả anh ta cũng chẳng thể phủ nhận.
Chính anh ta cũng đã yêu Nhiếp Sương.
Bản thân anh ta còn không rõ thì ai rõ đây?
Chương Niên ngồi lại một lát rồi ra về luôn, còn nói vài ngày nữa là sinh nhật Nhiếp Sương, muốn mời chúng tôi đi ăn cùng. Kình Nguỵ đồng ý.
Từ ngày đó Kình Nguỵ chăm sóc tôi kĩ càng, nấu ăn cho tôi, mặc dù còn dở lắm nhưng người như anh ta biết nấu mấy món như này đã là hay lắm rồi. Khi nào cần thay băng gạt thì anh ta sẽ thay cho tôi, bôi thuốc cho tôi.
Kình Nguỵ còn gội đầu, tắm luôn cho tôi, anh ta không cho tôi động vào bất cứ thứ gì. Coi tôi như trứng, hứng tôi như hoa, nhưng vài ba hành động của anh ta vẫn không thể làm tôi lung lay nhiều được.
Ít ra, tôi vẫn nhớ mục đích của mình.
Sau khi tôi khỏi bệnh, anh ta lại đi công tác, vì sợ tôi gặp nguy hiểm nên đã kêu Nguỵ Túc làm tài xế riêng cho tôi, tôi muốn đi đâu thì gọi cậu ta chở đi.
Tôi cũng không có ý kiến gì, hằng ngày rảnh rỗi tôi sẽ đi ra thư viện đọc sách, hoặc là đi ăn vài món lề đường gì đó. Nguỵ Túc canh chừng tôi rất cẩn thận, tôi không thể phủ nhận, cậu ta rất tinh mắt, chỉ cần liếc nhẹ qua đã thấy có điểm bất thường.
Vì vậy tôi không dám tấn công mạnh.
Ngày đó, tôi gắn con chip nhỏ trên xe, sau đó lại cùng cậu ta đi ăn uống hoặc là đọc sách. Khi nào không thích tôi sẽ nói cậu ta đi đâu đó một lát, bởi vì tôi thích có không gian riêng tư, mà thật ra là tôi đi bàn kế hoạch với Nhiếp Sương.
Chẳng thể ngờ, khi tôi chưa kịp lấy con chip kia đã bị cậu ta phát hiện. Hôm đó, cậu ta vẫn chở tôi ra ngoài, đột nhiên cậu ta hỏi:" Cô sẽ không phản bội lão đại chứ?" Bình thường cậu ta vẫn thường gọi tôi như vậy, không dám gọi tôi hai tiếng" chị dâu".
" Có chuyện gì à?" Đầu tôi chạy rất nhiều chữ, chẳng lẽ cậu ta phát hiện ra con chip rồi? Kình Nguỵ đã trở về cách đây vài ngày, tôi còn chưa nghe được câu chuyện của bọn họ, bây giờ lại bị vạch trần sao?
" Tôi hỏi thôi" Nguỵ Túc thản nhiên đáp.
" Sẽ không" Tôi lại nhàn nhạt nói.
" Vậy cái này là gì?" Dường như cậu ta chỉ chờ tôi nói câu đó, tôi nghẹn họng, cố giữ bình tĩnh. Tôi cười nhạt, đảo mắt nhìn về phía trước.
Sau đó tôi cười rộ lên, nói:" Sao nào? Cậu tính chạy về méc anh ta sao?" Tôi bày ra vẻ mặt thách thức, Nguỵ Túc nhìn qua gương chiếu trên đầu, khuôn mặt lộ rõ sự ngạc nhiên lẫn tức giận.
Chắc cậu ta cũng không nghĩ tôi lại là người như thế đâu nhỉ? Nhưng tiếc thật, tôi chính là loại người như thế.
" Đáng lẽ ra, chúng tôi không nên thân thiết với cô." Nguỵ Túc hối hận, anh ta hối hận vì đã thân thiết với tôi, chắc anh ta cũng hối hận vì đã tổ chức sinh nhật cho tôi. Nhưng dòng đời đưa đẩy, người như anh ta trước giờ khó lòng mà tin người, ấy vậy mà lại toàn tin sai người.
Từ lão đại đến đàn em, đều như nhau cả.
Tôi vắt chéo chân, lúc cậu ta không để ý thì tháo dây giày bata của tôi ra, cũng may là sợi dây dài, nên tôi đã vòng vào cổ cậu ta, siết chặt. Nguỵ Túc trợn mắt nhìn tôi, ú ớ không nói nên lời, còn tôi lại cười sảng lên, vô cùng khinh bỉ.
" Nếu cậu không nhiều chuyện, thì đâu đến mức như này." Tôi giễu cợt, nếu cậu ta không nhiều chuyện, ít nhất vẫn giữ lại cái mạng quèn này.
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, Nguỵ Túc tắt thở mà chết. Sau đó tôi bẻ lái tông vào một cây cột gần đó, song cũng mở cửa nhảy ra bên ngoài, cửa kính xe vỡ tanh, mảnh thuỷ tinh bay vào người Nguỵ Túc làm đầu của cậu ta chảy máu, phần mặt cũng bị máu làm nhoè đi khuôn mặt điển trai đó.
Lúc nhảy ra, tôi dùng thân cuộn tròn lại để không bị thương quá nhiều, chiếc xe vừa tông vào nghe một tiếng " bùm" lửa từ đâu nhảy phọt lên, cả chiếc xe bốc cháy.
Tôi xé vài chỗ trên cơ thể, đánh rối cho tóc xong sau đó rút điện thoại ra gọi cho Kình Nguỵ, tôi run rẩy, lắp bắp nói với Kình Nguỵ:" A..Kình.. Cứu..cứu em với" Sau đó tôi oà khóc, đầu giây bên kia nghe vậy liền hoảng loạn, hỏi tôi đã xảy ra chuyện gì.
Tôi nói:" Ban nãy, Nguỵ Túc chở em đi chơi không may bị mất lái, tông vào cây cột. Lúc đó em tung cửa nhảy ra ngoài được, còn cậu ấy thì không kịp, đã chết rồi. Anh mau đến đây đi" Tôi nức nở nói, Kình Nguỵ vội vàng lấy xe đi đón tôi.
Lúc đến nơi, anh ta thấy tôi ngồi bơ phờ trên nền đất thì hoảng loạn, vội vã chạy đến ôm tôi, vuốt mái tóc rối tung của tôi mà dỗ dành, tôi úp mặt vào lồng ngực anh ta, khóc nức nở.
" Ngoan, không sao cả. Đã qua rồi, qua rồi" Kình Nguỵ dỗ dành tôi, anh ta gọi người lấy xác Nguỵ Túc ra, sau đó đưa về bệnh viện khám nghiệm tử thi.
Hai tuần sau đó tôi nhút nhát ở trong nhà, đám tang của Nguỵ Túc không đông lắm, chỉ có vài người trong tổ chức dự. Họ đều mặc trang phục màu đen, tay cầm một bông hoa cúc trắng, Nguỵ Nha và Nguỵ Nam đứng sừng sững trước mộ Nguỵ Túc, không khóc không quấy. Chỉ là đau lòng thay cho người bạn này.
Tôi không đến dự,là vì Kình Nguỵ sợ tôi sẽ nhớ lại nên đã đặc biệt dặn quản gia săn sóc tôi cẩn thận. Dù tôi không tham dự đám tang nhưng vẫn biết đám tang đó diễn ra thế nào.
Ngày chôn Nguỵ Túc, trời đổ mưa, tất cả người ở đó đều che ô đi viếng. Khuôn mặt họ đa số là không có biểu hiện gì,giống một cái xác không hồn, lơ đễnh đi về phía trước.
Khi quan tài của Nguỵ Túc được đặt xuống, Nguỵ Nha không dám nhìn, người anh em của anh ta cứ như vậy mà ra đi. Một đi không trở lại nữa.
Bộ ba Tam Nguỵ chỉ còn lại 2 người.
Sau đám tang, ai về nhà nấy, việc ai nấy làm, không ai phiền đến ai. Kình Nguỵ không mấy đau buồn, tôi thấy anh ta xem như đây chỉ là một việc quá đỗi bình thường. Nguỵ Túc là thân cận của anh ta, cũng là người đi theo anh ta lâu nhất, vậy mà anh ta chẳng có biểu hiện gì. . Đam Mỹ Hay
Có lần tôi đã hỏi:" Anh không buồn sao? Việc của Nguỵ Túc ấy" Kình Nguỵ không nhìn tôi, chỉ đáp:" Ở thế giới này, cho dù có là anh em thân thiết thì lúc chết đi, chỉ giống như là cây cỏ bị nhổ. Ở đây, không cho phép kẻ nào yếu đuối, thế giới chỉ công nhận những kẻ có uy quyền, không chứa chấp kẻ hèn mọn, yếu đuối." Tôi nghe xong liền hơi chột dạ, tôi đã hỏi quá ấu trĩ rồi.
Tôi không hỏi thêm gì nữa, tôi cũng bắt đầu đẩy nhanh tiến độ của kế hoạch. Ban đầu, tôi chỉ muốn nhắm tới Kình Nguỵ mà thôi, nhưng đến nước này, tôi lại nghĩ kẻ nào chen đường tôi, tôi giết luôn.
Tôi sẽ không còn là Bạch Mộng Tử của năm 17 tuổi nữa.
Năm 17 tuổi, tôi trong sáng, thuần khiết.
Năm 27 tuổi, tôi lại là kẻ giết người.
Người ta nói, ai rồi cũng sẽ thay đổi, mà cái thay đổi đó lại chính là cái thay đổi trước đây mình ghét nhất. Và tôi, cũng vậy.
Hai tháng nữa là sang năm mới, lại là năm thứ 7 của chúng tôi. Nhưng mà, con số 7 năm quá dài, nó khiến tôi đêm nào cũng ngủ không yên bởi vì cái mối thù hận chết tiệt đó.
Ngày nào Kình Nguỵ còn sống, thế giới còn hoảng loạn mà đất nước còn thống khổ, thì mối thù đó vẫn không thể chấm dứt.
Kiệt Huân trong mơ đều nhắc nhở cho tôi nhớ, cái chết của anh vẫn chưa được làm sáng tỏ, mà tội phạm thì đang nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.
Từ khi Nguỵ Túc mất, Kình Nguỵ bắt đầu bận rộn hơn, có lẽ vì ngày trước có Kình Nguỵ một tay lo chuyện quán xá, lo thêm cả chuyện vận chuyển hàng. Bây giờ cậu ta mất rồi, việc đó cần phải có người thay thế gấp, Kình Nguỵ đắn đo không biết tin tưởng ai, thời gian này anh ta còn phải lo biết bao nhiêu việc.
Mỗi đêm đều thức để xem lại sổ sách, cộng tiền thuế tiền lãi, và tiền lời. Tôi thấy anh ta vất vả liền lấy lòng, tối nào tôi cũng pha một ly sữa nóng đặt trên bàn cho anh ta, lúc thấy anh ta mệt mỏi sẽ bóp vai cho anh ta, lúc anh ta đói sẽ nấu cơm cho anh ta.
Tôi sẽ cùng anh ta ngồi chung một phòng, anh ta làm việc của anh ta, còn tôi thì chờ anh ta làm việc, giống như một người vợ đợi chồng mình làm xong việc để đi ngủ với mình vậy. Khi tôi không thức nổi nữa sẽ tự giác nằm trên so pha mà ngủ.
Hầu như mỗi ngày Kình Nguỵ đều ngủ rất ít, thậm chí là không ngủ. Việc Nguỵ Túc mất bên ngoài bàn tán ra vào, có vài người thuận thế làm tới, nhiều người nhân lúc này mà đánh úp sau lưng Kình Nguỵ, phải nói kẻ thù của anh ta chất cao hơn Đỉnh Everest.
Anh ta dặn tôi thời gian này không nên ra ngoài một mình, sẽ rất nguy hiểm. Việc tôi được Kình Nguỵ nuông chiều đã không ít người biết, đa số đều không biết mặt tôi nhưng bọn họ đều biết Kình Nguỵ có nuôi một cô gái, tên là Tử Đằng.
Tôi thoả hiệp với anh ta.
Bốn ngày sau là sinh nhật của Nhiếp Sương, tôi đã chuẩn bị quà cho cô ấy. Chương Niên mời chúng tôi đi dự tiệc sinh nhật, hình như nhân cơ hội này mà cầu hôn với cô ấy.
Tôi muốn xem phản ứng của Nhiếp Sương thế nào.
Bốn ngày sau đó, Kình Nguỵ tạm gác công việc sang một bên, nói đúng hơn là anh ta đã tìm ra được người thay thế Nguỵ Túc, đó là Nguỵ Nam. Ý này, cũng là do tôi đề cử.
Tôi thấy Nguỵ Nam rất có năng lực, về trí tuệ, minh mẫn, tình trường cũng dày dặn, lại còn là người không dễ tin tưởng. Ít nhất thì theo tôi, cậu ta còn đáng tin hơn Nguỵ Nha.
Chương Niên nói muốn cầu hôn ở bên Pháp, vì đó là nơi hai người họ lần đầu tiên gặp nhau. Tôi hơi thắc mắc, từ lúc nhận nhiệm vụ đến giờ tôi chưa nghe Nhiếp Sương kể về chuyện đi Ý hay gặp Chương Niên ở Ý cả.
Cả bốn người chúng tôi sẽ ở Pháp 5 ngày, ban đầu Kình Nguỵ không chịu, vì sợ công việc không ai quản nhưng dưới sự thuyết phục của tôi mà Kình Nguỵ lại miễn cưỡng thoả hiệp.
Ngày đầu tiên ở Ý, chúng tôi đi dạo ở thủ đô Paris, ngắm nghía cảnh đẹp nơi đây xong đi ăn, Nhiếp Sương nhờ chúng tôi chụp vài tấm cho cô ấy và Chương Niên.
Hình ảnh cô gái dịu dàng, thuỳ mị đứng bên cạnh một người đàn ông chững chạc, ương nghạnh thật là chênh lệch, nhưng nhìn kỹ thì lại rất đẹp đôi.
Trong tấm ảnh Nhiếp Sương cười tươi như thể tất thảy những ánh hào quang đều thuộc về cô ấy còn Chương Niên lại hơi cong cong khoé môi, đôi mắt không còn là sự lạnh lẽo nữa mà thay vào là đôi mắt ngập tràn hạnh phúc.
Nhiếp Sương năn nỉ tôi vào chụp hình nhưng tôi hơi ngại, tôi không thích đứng trước ống kính cho lắm cho nên cứ mãi cười ngượng lắc đầu. Nhưng ý chí của Nhiếp Sương rất mãnh liệt, liên tục thúc giục tôi nên tôi đành đồng ý cho đỡ mất thời gian. Dù sao cũng chỉ là một tấm ảnh, không mất mác gì.
Kình Nguỵ không nói gì, chỉ đứng yên lặng đợi tôi trả lời. Lúc tôi gật đầu, khoé môi anh ta còn hơi giật giật.
Chúng tôi đứng dưới toà tháp Eiffer, một trai một gái ngượng ngùng không biết tạo kiểu thế nào. Sau khi được chỉ dẫn tận tình, chúng tôi cũng miễn cưỡng làm theo.
Tôi giơ hai ngón tay lên, để thành số hai sau đó cong khoé miệng cười mỉm còn Kình Nguỵ đứng im như tượng, nhìn thấy dáng vẻ này của tôi Kình Nguỵ có chút muốn cười nhưng lại cố kiềm chế lại.
Anh ta bị Nhiếp Sương nhắc đứng xích vào trong một chút, anh ta cũng máy móc xích lại, lúc Nhiếp Sương đếm 123, khi đến giây thứ 3, Kình Nguỵ đột nhiên ôm eo tôi, khẽ mỉm cười.
Tôi trong tấm hình thì trợn mắt, cả cơ thể cứng đờ, còn anh ta thì lại ung dung, nở nụ cười rất đẹp, còn khiến cho Nhiếp Sương khen một câu:" Lần đầu tiên thấy anh cười đấy, rất đẹp" Đến Chương Niên cũng bị sững người, trước giờ Kình Nguỵ không bao giờ cười, ít nhất là với anh ta.
Sau khi nhận được tấm hình, cả tôi và Kình Nguỵ đều ngượng ngùng. Anh ta quay đầu nhìn về phía khác, còn tôi thì lại đờ người nhìn anh ta trong ảnh.
Quả thật, tấm ảnh rất đẹp.
Máy ảnh của Nhiếp Sương rất tốt, rửa hình cũng không bị bể, mà màu flim lại rất đẹp, rất thơ mộng. Tôi lén xin Nhiếp Sương rửa thêm một tấm nữa, sau đó lén nhét vào túi áo của Kình Nguỵ.
Về sau, mỗi khi mở ví tiền của Kình Nguỵ ra, đều có tấm ảnh đó được đặt gọn ở một chỗ trong ví. Mỗi khi như vậy, tôi sẽ nhìn anh ta mà châm chọc.
" Còn không phải chê sao? Giờ lại cất vào đây rồi?"
Kình Nguỵ chỉ gãi gãi đầu, sau đó quay mặt đi chỗ khác.
Còn một tấm nữa, tôi cũng cất vào một cuốn sách mà tôi yêu thích nhất.
Tựa hồ như đã yêu anh.