Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Giáo sư bước lên bục giảng nói " Trước tiên, như thường lệ, tôi sẽ kiểm tra trình độ thanh nhạc của các trò trước, có ai muốn xung phong lên thử trước không?".
Thẩm Mặc trầm mặc, cậu khá là ngại trước đám đông nên không dám giơ tay, đây là một cơ hội tốt để gây ấn tượng với giáo sư cho nên có vài người đã giơ tay. Giao sư chọn một người, người này lên trình bày một đoạn hát, vừa khoe ra chất giọng vừa thể hiện được trình độ thanh nhạc của mình, mọi thứ đều khá ổn nhưng giáo sư lại mắng thẳng vào mặt cậu ta " Đã học tới năm hai rồi còn sai một lỗi cơ bản như thế".
Cậu bạn kia vốn đang hãnh diện chờ được khen nhưng nghe thấy lời mắng của giáo sư liền thất vọng cúi đầu nhìn chân mà về chỗ. Vốn dĩ Thẩm Mặc nghĩ vị giáo sư này khá dễ nói chuyện, ai ngờ vừa vào chuyên môn một cái liền đổi thái độ.
Mấy người tiếp theo lên đều bị chê tới thậm tệ, lúc này đã không còn ai dám lên hát nữa rồi, Mặc Hán Lương chậm rãi đi lên bục thể hiện một ca khúc do anh ta tự viết.
Thẩm Mặc cảm thấy bài hát này khá hay, mỗi tội tại sao càng nghe càng thấy quen tai, cậu nhíu mày nghe kĩ từng giai điệu và nốt nhạc trong bài hát đó. Không sai, đây chính là một trong những bản nhạc do cậu sáng tác dùng trong hộp nhạc, là loại hộp nhạc giới hạn chỉ có một cái mà thôi cho nên người bên ngoài sẽ không biết có những bản nhạc này tồn tại, thế nhưng làm cách nào mà anh ta có thể biết được, hơn nữa, nếu coi như là trùng hợp sáng tác giống nhau cũng không nên giống tới 90% như vậy chứ, 10% khác nhau còn lại là ở việc bản nhạc của cậu không có lời, còn của anh ta thì có.
Thẩm Mặc bối rối không biết làm thế nào, có lẽ chốc nữa tan học phải gọi cho sư phụ xem sao, cũng lâu rồi cậu chưa gặp ông ấy.
Chỉ riêng Mặc Hán Lương là được giáo sư khen ngợi không dứt, không chỉ nói anh ta có nền tảng thanh nhạc tốt, còn có khen khả năng sáng tác của anh ta vô cùng đỉnh cao.
Lượt tiếp theo không ai muốn lên để làm bệ đỡ cho Mặc Hán Lương cả, hát sau anh ta chẳng khác nào tự sát cả. Không ai dám lên nên giáo sư gọi tên theo danh sách, không may người đen đủi đó lại là Thẩm Mặc.
Thẩm Mặc lúng túng đi lên bục, vốn dĩ bản thân cậu rất sợ đứng trước đám đông cho nên chân hơi run, Thẩm Mặc âm thầm cầu khấn bản thân lúc trước khi mất trí nhớ từng nhảy múa trên sân khấu lớn kia truyền cho mình một chút nghị lực, cậu nhắm mắt bĩnh tĩnh lại rồi cất tiếng hát.
Thẩm Mặc không có chuẩn bị trước, cậu hát lên một giai điệu tự vang lên trong đầu, dần dần chìm vào cảm xúc và giai điệu của bài hát. Đó là một giai điệu lần đầu cậu sáng tác cho việc làm hộp nhạc từ 5 năm trước, bởi vì có hứng thú nên viết thành một bản nhạc có lời, cũng vì là bản nhạc đầu tiên cậu sáng tác nên có rất nhiều lỗi, không thể dùng vào hộp nhạc được, Thẩm Mặc vẫn luôn giữ lại nó làm kỉ niệm, thỉnh thoảng lại lôi ra để sửa chữa hoặc thay đổi một số nốt nhạc để nó hoàn thiện hơn.
Một bản nhạc được cất giữ và ngày càng hoàn thiện khiến cho nó trở nên vô cùng hoàn hảo, dựa vào giọng hát nhẹ nhàng, êm ru của Thẩm Mặc và chính cảm xúc của người viết ra bài hát nên mọi thứ trở nên vô cùng trọn vẹn. Giống như trở lại vào cái ngày Thẩm Mặc tham gia vào chương trình tuyển chọn thần tượng, ở buổi sơ khảo cậu cũng lúng túng lên sân khấu rồi khi bắt đầu cất tiếng hát liền như hòa vào làm một cùng giai điệu đó.
Mọi người ở trong giảng đường đều bị giọng hát của cậu làm cho như bị thôi miên mà đắm chìm vào nội dung của bài hát, đến cả giáo sư cũng lặng thinh không nói lên lời nào lúc âm thanh êm ái kia kết thúc, ông vỗ tay " Bạn học Thẩm Mặc thể hiện rất tốt, hiếm lắm mới có một người có thiên phú giọng hát mê hoặc như vậy, tôi vốn không tin nó có thật, không ngờ hôm nay lại gặp được, tốt lắm, em về chỗ đi".
Mọi người ngồi dưới đều kinh ngạc trầm trồ, chỉ riêng Mặc Hán Lương là nhíu mày khó chịu vì bị người khác cướp mất nổi bật, anh ta càng kinh ngạc hơn là bài hát của Thẩm Mặc lại có phong cách khá tương đồng với những bản nhạc mà anh lấy được từ chỗ người kia, chắc có lẽ là trùng hợp mà thôi, có khi cậu ta cũng là fan hâm mộ của Mặc gia cho nên bắt chước theo phong cách đó cũng nên.
Thẩm Mặc thở phào đi về chỗ ngồi, sau khi toàn bộ sinh viên đều thể hiện qua một lần, giáo sư ghi chép lại ưu nhược điểm của từng người vào cuốn sổ để có thể chỉ ra phương pháp học tập cho từng người rồi bắt đầu giảng bài giảng.
Tới 11 giờ trưa thì buổi học kết thúc, Thẩm Mặc nhanh chóng xếp đồ vào ba lô rời đi, vệ sĩ vẫn luôn đứng chờ ở bên ngoài, vừa thấy cậu ra thì liền giúp xách đồ.
Mặc Hán Lương nhìn thấy thì cười khỉnh nói móc " Đến một người hâm mộ đến còn không có mà bày đặt cái gì?".
Vốn dĩ anh ta thấy tin tức Thẩm Mặc kết hôn với Thẩm Kỳ nên mới sinh ra ý ghen ghét với cậu vì anh ta từ lâu đã đem Thẩm Kỳ thành người đàn ông trong mộng của mình, Mặc Hán Lương từ nguồn tin mật biết được Thẩm Kỳ là fan của Mặc gia nên mới tìm mọi cách có được mấy bản nhạc kia.
Anh ta cho rằng Mặc gia trước nay không ra mặt hẳn là có lí do nào đó nên sẽ không để ý tới chuyện anh ta đạo nhạc của mình, Mặc Hán Lương mới liều mình dùng những bản nhạc đó viết thêm lời rồi tuyên bố do mình sáng tác, từ đó mà anh ta khá nổi tiếng, chỉ cần như vậy thì Thẩm Kỳ sẽ nghĩ anh ta chính là Mặc gia, Mặc Hán Lương muốn tiếp cận được Thẩm Kỳ bằng cách này, ai ngờ ở đâu nhảy ra một cái Thẩm Mặc cướp lấy vị trí mà anh ta mơ ước từ lâu khiến cho Mặc Hán Lương vô cùng tức giận, vì vậy anh ta nên mới cố tình gây khó dễ cho cậu, sau khi bị Thẩm Mặc cướp mất hào quang khi nãy anh ta lại càng tức tối hơn.
" Không phải chuyện của anh!" Thẩm Mặc không hiểu sao lại cảm thấy không muốn tiếp xúc với người này.
Mặc Hán Lương biết vị thế của Thẩm Mặc lúc này rất cao nên anh ta không dám thẳng mặt nói những lời khó nghe, anh ta chỉ ước có thể thoải mái mà mắng Thẩm Mặc là hồ ly tinh đi quyến rũ đàn ông của người khác.
Lúc này có bóng một người đàn ông cao lớn từ xa đi tới, Thẩm Mặc vui mừng chạy tới, Thẩm Kỳ hốt hoảng " Không được chạy!". Thẩm Mặc chột dạ mà đứng lại, cậu quên mất trong bụng mình hiện giờ còn có hai nhãi con đây này.
Thẩm Kỳ ôm cậu vào lòng hỏi han đủ thứ như thể đi học là đi đánh trận vậy. Mặc Hán Lương không tin được có thể gặp người đàn ông trong mộng mà anh ta tư tưởng đã lâu ngoài đời thật nên chân tay cứng đơ, nhìn hai người tình tứ ôm ấp khiến anh ta ghen ghét mà vặn vẹo ngón tay.
Mặc Hán Lương giả vờ như một thiếu niên vui vẻ mà đi tới bắt chuyện làm quen " Thẩm tổng, rất vui được gặp anh!".
Thẩm Kỳ liếc sang, ừm một tiếng rồi định dắt vợ nhỏ rời đi, ai ngờ Mặc Hán Lương mặt dày định giơ tay kéo tay anh lại, chỉ là chưa kịp chạm vào đã bị vệ sĩ chen vào. Mặc Hán Lương bắt hụt vào không khí thì nghiến răng tức giận nhìn vệ sĩ, còn Thẩm Kỳ và Thẩm Mặc đã rời đi mất rồi, anh ta chỉ đành nuốt cơn tức này vào bụng " Nhất định sẽ có ngày tôi sẽ giành lại vị trí bên cạnh Thẩm tổng, hừ!".