Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Đối phó với băng đảng của tên Dư và lấy được thông tin là điều không tưởng đối với ba người ngoại tộc, cho nên bà cụ tên Tịnh được Lăng Trạch nhắc đến là đầu mối khả thi hơn cả. Tuy nhiên các cụ đã nói: "Gừng càng già càng cay", không hề dễ đối phó với bà lão đó, nhất là khi tên Trạch nói rằng bà lão này còn có chút không bình thường.
Ba người tìm tới địa chỉ tên Trạch đưa cho thì mới biết đó là một ngôi nhà lụp xụp nằm sâu trong ngõ cuối làng. Ngay sau căn nhà còn sát bờ sông, gió thổi bạc cả màu ngói. Anh Thành bước tới cổng gõ mạnh vài cái. Mãi sau mới có người đàn ông ra mở cửa. Đó là một người đàn ông độ tuổi hơn tầm anh Thành và cả thầy Kính, đâu đó ngoài năm mươi.
Anh Thành tìm hỏi về bà cụ tên Tịnh trong căn nhà đó.
"Mẹ tôi...Mẹ tôi không ở đây nữa! Bỏ đi rồi!" Ánh mắt anh ta láo liên, coi bộ nói dối rất kém.
"Anh làm con mà không biết mẹ anh đi đâu à? Sao lại thế?"
"Anh nói cái kiểu gì thế! Mẹ tôi thần kinh không được bình thường... Đi mấy hôm lại về ấy mà. Làm sao đi tìm mãi được, còn làm còn ăn. Thôi anh đi đi! Đi ra chỗ khác tôi còn đi làm..."
Nói xong người đàn ông đóng cánh cửa, khóa vào rồi lầm lũi đi một mạch lên con đường làng.
"Trời, toàn người khó bảo thế chứ..." Thầy Kính thấy thái độ của người đàn ông đó liền chép miệng.
Anh Thành đành phải gõ cửa bấm chuông một, hai ngôi nhà lân cận để hỏi thăm. Rất may vẫn có người ở nhà. Ở căn nhà chéo bên trái nhà của bà Tịnh có một bà cụ cũng đâu tầm 70 tuổi ra mở cửa. Trông bà vẫn còn khỏe khoắn với làn da hồng hào dủ đã nhăn nheo hết cả. Cũng như ở Việt Nam, ở đây những người lớn tuổi luôn là những người am hiểu nhiều nhất về mọi thứ, cũng là người nắm rõ mọi chuyện trong lòng bàn tay.
Anh Thành hỏi han về tung tích bà Tịnh, người ở căn nhà đối diện bà cụ. Bà cụ nói:
"À... Tôi ở đây cũng với con trai con dâu và các cháu, bên ấy cũng thế nhưng chỉ có ba người, các cháu đi học đi làm xa cả rồi. Bà Tịnh hơn tôi mấy tuổi, tôi hay gọi là chị. Nhưng cũng ít giao du... Vì bà chị đó hơi... hâm hâm... Bà ta hay nói mấy câu ghê ghê như là nhà này có người chết, nhà kia có quỷ quái gì đó... Y như rằng có người chết thật, nên có người nể, có người lại sợ, gặp bà ấy là tránh như tránh tà. Tuy nhiên có lúc những câu bà ấy nói linh tinh thì lại sai nên chẳng biết đường nào mà lần. Hình như bà ấy đang luyện bí thuật gì đó. Có người thấy bà ta bắt rất nhiều gà về nhà, cắt tiết rồi vứt ra đầy sân. Có hôm nửa đêm còn hú hét đốt lửa ngoài bờ sông. Đã thế, một năm trước bà chị ấy bị bệnh gì đó về da, trông sần sùi phát khiếp... Bệnh điên cũng ngày một nặng hơn. Có lần bà chị đó đi lạc trong rừng mất hai ngày, cả nhà tìm không được, khi thấy chỉ mặc mỗi chiếc áo đang đi loanh quanh. Gặp bà ta vào buổi đêm chắc tôi cũng thăng thiên sớm. Tôi ở bên đây thấy gia đình nhà đó lục đục cự cãi suốt. Rõ khổ, ở với người như thế thì... Dạo đây bà ấy luôn đòi bỏ đi, kêu ở làng không được thoải mái..."
"Vâng đúng thế. Người đàn ông hình như là con trai bà cụ đã nói với tôi thế... Vậy tức là bà ta mất tích rồi hả bác?" Anh Thành hỏi.
"Khà khà... Tôi nghĩ chúng biết thừa mẹ mình đang ở đâu. May là cái đêm họ đi, tôi mất ngủ nên ra ngoài cửa ngồi đan len nên trông thấy. Cách đây có hai tuần thôi. Lúc ý là khoảng đâu 11, 12 giờ đêm... Khụ khụ..." Bà lão ho khục khặc rồi nói tiếp. "Họ đi lấm lét lắm, mang theo một cái giỏ phủ kín. Mà họ đi theo hướng ra sau sông, rẽ phải kìa... Lối đó không ra được đầu làng mà chỉ dẫn đến một trảng rừng thôi. Điều ngạc nhiên là khi đi họ đi ba người, về còn mỗi mình anh con trai và chị con dâu..."
"Vậy là...tức là...?" Anh Thành ngỡ ngàng, vẫn hết sức ngạc nhiên khi biết câu chuyện. Có lẽ lại có thêm tội ác nào đó đã diễn ra.
"Hắn ta cùng cô vợ lôi bà lão đi rồi mất tích hả?"
"Không không...bà lão đi tự nguyện lắm. Mà tôi cũng không chắc lúc đó thần trí chị ta còn tỉnh táo không. Tuy nhiên những ngày sau, ngày nào họ đều đi vào tầm giờ đó rồi trở về, cũng theo hướng đó. Mà hướng đi chỉ dẫn ra đúng một chỗ ít ai lui tới... nên tôi đâm tò mò. Tuổi già mà, rảnh rỗi lắm haha!"
"Vậy là chúng cháu tìm đúng người rồi... Bác có phát hiện ra gì nữa không ạ?"
"Tôi có đi theo... Ở sau trảng rừng đó có hai tàn tích cũ, là hai ngôi mộ của tục Hạ Lão của người Hồi cổ..."
"Tục gì hả bác?"
"Tôi nghe những nhà chính quyền thẩm định hai ngôi mộ đó rồi. Sau làng có hai ngôi mộ đắp đất của người Hồi cổ. Họ có tục lệ là đưa người già không còn khả năng lao động vào đó để họ chết dần vì kinh tế không có... Nó nằm khuất sau những lùm cây ấy nên chẳng ai nhớ tới. Một tục lệ vô đạo đức nhỉ... Giờ tôi nghĩ con trai tôi mà đưa tôi vào đấy thì chắc tôi cắn lưỡi tự tử luôn cho rồi... Thế mà, bà Tịnh đang ở trong đó đó...Chắc con trai và con dâu hết muốn có trách nhiệm rồi." Bà lão hàng xóm thì thầm những câu chữ ở cuối.
"Bác đi theo và phát hiện ra ạ? Sao không báo cáo chính quyền đưa bà ấy ra?"
"Tôi có tới gần và định đưa bà ta ra rồi đó chứ. Nhưng bà ta cứ ngồi lì ở trong mà đuổi tôi đi. Nói rằng bà ta muốn thế và đừng động vào, nếu tôi còn nói cho ai nữa thì bà ta sẽ nguyền rủa cả nhà tôi. Vậy là tôi đành kệ. Làm ơn mắc oán quá..."
"Vậy là bà ta sẽ chết dần trong đó hay sao?"
"Đúng rồi. Mỗi ngày tên con trai đều đi đưa cơm rồi lấp dần một viên gạch vào cho tới khi nào kín cửa mộ... Chắc bà ta sẽ ra đi trong khoảng một tháng nữa thôi. Đúng là bà điên. Tôi đang tính xem có nên nhờ ai đó can thiệp không thì đúng các anh hỏi. Các anh tới vận động bà ta ra khỏi đó đi. Kể cả con trai làm ăn khó khăn cũng không nên đối xử với mẹ mình như thế. Chứ tôi già cả ốm yếu rồi không làm được gì, không muốn nhiều chuyện."
"Vâng, bác chỉ đường cho chúng cháu với..."
Bà cụ chỉ đường cho ba người đi ra sau trảng rừng ven sông theo con đường mòn. Anh Thành rối rít cảm ơn rồi dẫn thầy Kính và anh Tuấn đi.
Con đường mòn sau làng dẫn ra bờ sông chỉ có một bãi cát rất nhỏ và ngay bên phải là khu rừng ven núi rậm rạp. Họ chỉ nhìn thấy một con đường mòn bé xíu vẫn còn lưa thưa cỏ dẫn sâu vào trong rừng. Có vẻ như thật sự khu vực này ít ai lui tới.
Ba người dấn thân vào trong con đường rừng, trong lòng tràn ngập sự tò mò xen lẫn lo lắng. Đâu ai biết rừng ven núi này sẽ có những loài vật gì, côn trùng gì? Liệu có thể đi qua các bờ bụi trông rất dày kia không?
Rất may rằng con đường đi không quá khó khăn. Theo con đường mòn vào vài trăm mét thì hai ngôi mộ đất đã hiện ra. Trông chúng sập xệ như hai gò đất nhỏ nhưng lại được bọc bằng những viên gạch cũ. Những viên gạch trông rất lạ như là được đúc từ thời xưa lắm. Một bên cửa mộ trống hơ hoác để lộ khoảng trống bên trong. Cửa mộ bên còn lại đã được xây một nửa bằng gạch.
Thầy Kính tiến dần về phía ngôi mộ thứ hai, ngôi mộ đang bị lấp dở.
Trong ngôi mộ thấp thoáng bóng người đang ngồi. Thấy có người tiến lại gần, tiếng nói khàn đục từ phía trong vọng ra.
"Hôm nay sao tới sớm thế...?"
"Bà Tịnh...Có phải bà Tịnh đó không ạ?" Anh Thành đáp lời. "Hôm nay chúng tôi tới đây để hỏi bà một số chuyện..."
"Cái gì? Các người là ai? Mau cút đi!"
"Tại sao bà lại vào trong này để đón nhận cái chết như thế? Chúng tôi sẽ báo cáo cho chính quyền là con trai bà đã ngược đãi..."
"Tao muốn thế! Tao cần phải làm thế...Hừ hừ..." Bà cụ ngồi bên trong rít lên, khuôn mặt thấp thoáng phía trong bóng tối rồi dần dần lộ ra. Đó là một khuôn mặt mà ai nhìn thấy cũng phải sởn da gà: Nhăn nheo chảy xệ với từng lớp vảy loang lổ trên mặt, mí mắt bà ta sụp xuống, chiếc miệng đã móm mém để lộ ra những chiếc răng ngả vàng đã sứt sẹo. Bà ta nhìn cả ba người với ánh mặt hằn học.
"Tôi nghe nói... Bà từng sai bảo những tên đầu bò đầu bướu trong làng này đi giết hại một cô gái tên Băng Liên phải không?"
"Hừ...hừ..." Bà lão rên rỉ chứ không nói gì.
"Bà nói mau! Không tôi sẽ đạp tung cái gò này ra đấy!" Anh Thành hét lên. Đáp lại anh là một tràng cười ghê rợn của bà lão.
"Hahahahaha...hahahaha.... Phải đấy! Ta rất vui!"
"Tại sao bà lại làm thế? Bà có gì mà ghen tuông với cô ta chứ? Bà sai chúng chôn cô ta ở đâu? Mục đích của bà là gì?"
"Những người đẹp thường không có gì tốt đẹp... Cô ta phải biến mất... cô ta phải biến mất! Cô ta ở đây không tốt cho mọi người. Cô ta về rồi...cô ta lại về rồi... Ta mới yên được vài tháng...cô ta lại về... Ta cần làm thế! Ta cần làm thế, ta cần làm thế! Cút đi! Cút đi! Ta phải ở đây...Ở đây tốt hơn..." Bà lão lẩm bẩm những câu vô nghĩa.
"Bà già này điên thật rồi, sợ không khai thác được gì..." Anh Thành ngán ngẩm nói với hai người còn lại.
"Mộ cô ta ở đâu!? Làm ơn nói đi chúng tôi sẽ để bà yên..."
"Những đứa trẻ...biết đấy haha...Chúng vẫn gặp nhau đêm đêm mà. Các người đừng hòng động vào... Ta đã yểm chặt chỗ cô ta đang nằm rồi haha! Cô ta về, cô ta về đấy! Không được lấy gì của ta hết... Cô ta sẽ không lấy được! Hahaha!"
"Tại sao chứ! Lũ khốn kiếp!" Anh Thành hét lên. "Tôi còn tưởng bà ta thần bí thế nào, đằng này không khác gì một mụ điên! Vậy mà những con súc vật đó nghe lời bà ta đi giết hại cô gái vô tội đó với không một lí do rõ ràng!" Thành nói với thầy Kính.
"Đúng là khó tin!"
"Tôi sẽ lôi bà ra khỏi đó, tôi sẽ tống con trai bà vào trại cải tạo!" Thành nói.
"Không! KHÔNG! KHÔNG! CÚT ĐI! Ta phải ở đây... Ta làm thế là tốt, đừng động vào ta! Đồ của ta! Đồ của ta của ta!"
Bà già gào thét ầm lên trong rừng khiến anh Thành phải ái ngại. Cả ba đành rời khỏi trảng rừng quay lại làng, dự định sẽ mời chính quyền can thiệp sau khi tìm được mộ Băng Liên để tránh những rắc rối phát sinh.
"Ý bà ta là chúng ta phải hỏi những đứa trẻ à? Chúng nó biết sao?" Tuấn hỏi anh Thành.
"Đúng vậy, tuy nhiên anh chưa chắc là lời bà ta có đáng tin hay không...Bây giờ đem chuyện mồ mả ra hỏi lũ trẻ thấy hơi kì. Thôi đành đi theo chúng vào ban đêm vậy. Bà ta có ý như thế..."
Vậy là buổi tối hôm đó, cả ba vẫn phải ở lại làng. Họ chuẩn bị cho tối và đêm hôm ấy đi tìm mộ, sẵn sàng đồ nghề để có thể quật mộ làm lễ luôn càng sớm càng tốt. Sau khi tiếng còi vang lên, lũ trẻ ùa vào rừng như những cơn lốc, cả ba phải vất vả đuổi theo một nhóm trẻ.
Chúng nhẩn nha cúi xuống thi thoảng nhặt nhạnh là này lá khác. Sau cùng, chúng cũng tập trung ở một nơi có chiếc cây rất to ở giữa. Cảnh tượng này gần giống như trong giấc mơ Tuấn nhìn thấy.
Ở dưới gốc cây còn có một tổ ong rất lớn đang ngự trị. Lũ trẻ ngồi quây quần xung quanh gốc cây, vừa vỗ tay vừa hát theo lời bài hát. Xong xuôi, chúng còn bắt từng con côn trùng xung quanh bỏ vào miệng nhai rau ráu. Tuấn chứng kiến hành động này cảm thấy lợm ở cổ họng.
"Em nghĩ ngôi mộ ở ngay kia kìa... Dưới tổ ong"
"Sao em biết?" Anh Thành hỏi.
"Em đã từng mơ thấy!... Giờ chúng ta phải đào lên nữa là xong..."
"Mộ tổ ong đấy... Phá dỡ không đơn giản đâu!" Thầy Kính nói.
(còn tiếp)