Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Gian phòng khách khá lớn, nhưng nếu dùng cho người của cả Phân đà Thẩm Khâu thì hơi chật.
Thất Sát Kiếm Ngô Nam Vân bảo bọn tiểu nhị mang đến thêm ba bộ bàn ghế, vì bên ngoài tuyết lạnh nên phải ngồi chen chúc nhau hơi chật một chút, bảo chúng nhân đệ tử ngồi uống rượu.
Đà chủ Trần Hòa và thêm bốn tên Phó đà chủ, đầu mục được vinh dự ngồi cùng bàn với Bang chủ. Đại Lực Tôn Giả, Hình đường Đường chủ Thất Sát Kiếm Ngô Nam Vân và Đại hộ pháp Lực Bạt Cửu Nhạc Du Đại Nguyên.
Cái chính là được ăn uống cùng Bang chủ ai nấy đều tỏ ra vô cùng cao hứng.
Bộc Dương Duy đứng lên ôm quyền nói :
- Các huynh đệ ở đây cũng phải chịu nhiều vất vả để phụng sự bổn bang, thu phục được lòng tin cậy và mến phục của cư dân địa phương. Bổn tọa xin biểu dương thành tích các huynh đệ và hy vọng rằng dưới sự lãnh đạo của Trần đà chủ, mọi người tiếp tục phát huy thành tích đó, không được cậy thế làm điều bạo ngược, xứng đáng với lòng tin cậy của bá tính muôn dân.
Chàng vừa nói xong, tiếng hoan hô nổi lên như sấm.
Trần Hòa đứng lên nói :
- Thuộc hạ thay mặt cho toàn thể bảy mươi hai đệ tử thuộc Phân đà Thẩm Khâu nguyện khắc ghi kim lệnh của Bang chủ. Hiện giờ thuộc hạ đã sai bảo chuẩn bị một bữa tiệc để Bang chủ, Đường chủ và Đại hộ pháp tẩy trần. Xin Bang chủ và ba vị di giá tới Phân đà...
Bộc Dương Duy xua tay nói :
- Không cần đâu! Bổn tọa sáng mai đã lên đường rồi. Làm kinh động đến các bằng hữu võ lâm trong khu vực này sẽ không hay. Trần đà chủ và mọi người cứ coi như bổn tọa có mặt, hãy dự tiệc cho vui vẻ là được!
Trần Hòa nói :
- Hiện giờ ở đại sảnh của An Thuận khách điếm này đang có rất nhiều bằng hữu võ lâm chờ xin bái kiến Bang chủ. Nếu Bang chủ không muốn đến Phân đà...
Bộc Dương Duy nhìn sang Ngô Nam Vân cười nói :
- Nếu vậy xin phiền Ngô đường chủ đến chào hỏi họ cho đúng phép, nói rằng bổn tọa đang đón tiếp quý khách, không thể để Cách tiền bối ngồi một mình được!
Thất Sát Kiếm Ngô Nam Vân lĩnh mệnh đi ra.
Mọi người ở lại sôi nổi chuốc chén.
Rượu qua ba tuần, Trần Hòa đứng lên nói :
- Bang chủ! Các huynh đệ bổn Phân đà vô cùng vinh hạnh được cùng ngồi dự tiệc với Bang chủ, đó là diễm phúc của cả một đời. Bây giờ bổn tọa xin suất lãnh thuộc hạ trở về báo cho các huynh đệ ở nhà kẻo họ khỏi chờ lâu.
Bộc Dương Duy thấy như vậy cũng hợp lý, ở Phân đà đã có sẵn tiệc rượu nên đồng ý để họ ra về.
Đám đệ tử bái biệt Bang chủ, Đại hộ pháp và Đại Lực Tôn Giả Cách tiền bối đi được một lát thì Thất Sát Kiếm Ngô Nam Vân trở về.
Bộc Dương Duy hỏi :
- Họ giải tán cả rồi chứ?
Ngô Nam Vân lắc đầu đáp :
- Bang chủ! Theo ý ty chức thì chúng ta nên đi ngay trong đêm nay. Nếu chờ đến ngày mai thì sẽ không biết còn có bao nhiêu nhân vật võ lâm kéo đến đây nữa, chỉ e khó mà thoát thân khỏi họ.
Bộc Dương Duy cười đáp :
- Ngô Huynh cứ bình tĩnh ngồi xuống đi! Tiểu đệ cũng đã liệu trước điều này. Chúng ta ăn uống xong, ngủ một giấc rồi nửa đêm sẽ lên đường không chờ đến sáng mai đâu!
Bốn người lại tiếp tục thù tạc.
Quá nửa đêm, bầu trời u ám, nhưng mặt đất nhờ tuyết trắng phủ khắp nơi nên vẫn sáng.
Gió không dịu đi, cứ réo gào cuốn muôn ngàn bông tuyết lớn bay đầy không gian.
Trước cửa An Thuận khách điếm mười tên đệ tử Lãnh Vân bang của Phân đà Thẩm Khâu do chính Đà chủ Trần Hòa đích thân chỉ huy canh gác đảm bảo an toàn cho Bang chủ và hai nhân vật cao cấp trong bang.
Ngay cả Trần Hòa cũng không biết gì về kế hoạch của Bang chủ là nửa đêm sẽ rời khách điếm. Kiên trì đứng gác trong tuyết giá.
Mãi đến nửa đêm khi Thất Sát Kiếm Ngô Nam Vân sai bọn tiểu nhị dắt ngựa ra. Chúng mới biết Bang chủ ra đi trong đêm.
Trần Hòa ngạc nhiên hỏi :
- Hình đường chủ! Bang chủ định đi nửa đêm thế này sao?
Tiếng Bộc Dương Duy vang lên phía sau :
- Phiền Đà chủ và các huynh đệ quá! Nếu bổn tọa cứ ở lại đến sáng thì các vị chết cóng mất!
Trần Hòa nói :
- Nhưng Bang chủ đi đường...
- Không sao! Ngồi trên lưng ngựa sẽ ấm hơn là đứng trong tuyết thế này...
Nói xong cùng ba người nhảy lên ngựa.
Trần Hòa và mười tên đệ tử quỳ xuống tuyết cung kính tiễn đưa, chờ cho Bang chủ và ba vị tùy hành đi xa mới đứng lên.
Ra khỏi trấn, Bộc Dương Duy quay lại nói :
- Cách lão tiền bối! Không biết chuyến này đến Thiếu Lâm có lâu không? Chúng ta phải đi gấp mới được!
Đại Lực Tôn Giả tay giữ chặt bờm ngựa đáp :
- Từ đây đến Tung Sơn chỉ có ba ngày thôi. Nhưng không biết Bang chủ đưa danh thiếp cầu kiến hay định xông vào?
Bộc Dương Duy nói :
- Vãn bối định đưa danh thiếp cầu kiến một cách đường hoàng, đồng thời chứng tỏ Lãnh Vân bang không phải kẻ vũ phu.
Đại Lực Tôn Giả gật đầu nói :
- Bang chủ hành động như vậy là đúng.
Bốn người tiếp tục ra roi phi nước đại.
Trời đầy gió tuyết, ban ngày còn rải rác có hành nhân, ban đêm tuyệt đối vắng vẻ.
Bốn người phi một mạch cả trăm dặm mà không gặp người nào. Trưa hôm thứ ba thì đến ngoại thành Đăng Phong. Từ đây đến Tung Sơn không còn xa nữa.
Đoàn người ghé vào trấn ăn uống, nghỉ ngơi một lúc rồi tiếp tục lên đường.
Sau một canh giờ, dãy Tung Sơn nguy nga đã sừng sững trước mặt...
Tới đây, bất cứ nhân vật võ lâm nào cũng có thế đến Thiếu Lâm tự mà không cần hỏi.
Có ai không biết Thiếu Lâm tự nằm ở phía nam đỉnh Thiếu Thất phong?
Vừa đến Thiếu Thất phong, người ta đã có cảm giác rơi vào nơi cổ kính tôn nghiêm với những khu rừng tùng cổ thụ, những hàng bách trăm năm vươn cành tới tận mây xanh.
Sang giờ thân, bốn con tuấn mã phi nước kiệu theo con đường rộng thẳng tắp lên núi.
Bốn người đó là Bộc Dương Duy, Thất Sát Kiếm Ngô Nam Vân và sư đồ Đại Lực Tôn Giả.
Chợt từ trong đám cổ tùng có ba trung niên hòa thượng bận cà sa màu xám bước ra đứng chặn giữa đường.
Bộc Dương Duy đi trước ghì cương dừng ngựa. Ba người đi sau cũng dừng theo.
Một trung niên hòa thượng chắp tay hỏi :
- A Di Đà Phật! Chẳng hay bốn vị định vào tệ tự có việc gì?
Bộc Dương Duy nhảy xuống ngựa ôm quyền nói :
- Tại hạ là Bộc Dương Duy, đến đây theo cuộc hội ước với một vị tục gia đệ tử của quý tự là Thiết Chưởng Hoa Vũ từ ba năm trước.
Nói xong đưa ra một tấm danh thiếp. Ba vị đồng hành cũng đã rời lưng ngựa nhảy xuống.
Cả ba trung niên hòa thượng mặt đều biến sắc, chăm chú nhìn Bộc Dương Duy.
Tăng nhân đứng giữa chắp tay hợp thập, trầm giọng nói :
- A Di Đà Phật! Bấy lâu nghe danh Bộc Dương Duy bang chủ thần uy cái thế, danh chấn tứ hải. Việc Bộc Dương bang chủ đến đây đã nằm ngoài dự liệu của Phương trượng tệ tự.
Bộc Dương Duy hỏi :
- Đại hòa thượng có thể cho biết pháp danh không?
Trung niên hòa thượng đáp :
- Bần tăng là Liễu Tính.
Rồi chỉ sang hai hòa thượng kia giới thiệu :
- Hai vị này là Liễu Chân, Liễu Nguyệt, đều là sư đệ của bần tăng. Đệ tử đời thứ năm của Thiếu Lâm thuộc bối phận chữ Liễu.
Bộc Dương Duy à một tiếng.
Hiện giờ ngũ đại đệ tử của phái Thiếu Lâm gồm các bối tự Không, Bách, Vô, Liễu, Ngộ.
Đương kim Chưởng môn nhân của Thiếu Lâm thuộc đệ nhị là Bách Nhẫn đại sư, ba người này thuộc bối phận gần cuối cùng, gọi Phương trượng bằng sư tổ.
Liễu Tính trả lại tấm danh thiếp rồi chỉ lên sơn môn nói :
- Xin mời bốn vị thí chủ cứ tiếp tục lên núi. Bọn bần tăng có chức phận tại thân không dẫn đường được, xin thứ lỗi!
Nói xong lùi bước tránh đường, dẫ hai sư đệ quay vào trong rừng.
Bộc Dương Duy nhìn theo nói :
- Thiếu Lâm tự xứng là một môn phái lớn. Đệ tử nhũn nhặn nhưng cương quyết. Chứng tỏ môn quy rất nghiêm và được huấn luyện kỹ càng.
Bốn người lên ngựa tiếp tục tiến lên. Từ đây trở đi đường được lát đá rộng rãi và rất bằng phẳng.
Từ sáng tuyết đã được quét dọn sạch. Tiếng vó ngựa nện lên đường đá nghe thật giòn dã.
Bộc Dương Duy quay lại hỏi :
- Cách lão tiền bối đã từng đến đây bao giờ chưa?
Đại Lực Tôn Giả lắc đầu :
- Lão phu nay mới đến lần đầu.
Lão thở dài nói thêm :
- Thiếu Lâm tự danh tiếng lừng vang thiên, nhưng lão phu lại không có việc gì phải đến đây cả. Chuyến này nếu mà không gặp Bang chủ thì chắc không có điều kiện nào mà đến nữa.
Sắp tới sơn môn. Đã có thể thấy rõ hai pho tượng Đại Lực Kim Cương sừng sững đứng hai bên cổng tự to lớn.
Bên trong đã là khu vực Thiếu Lâm tự uy nghiêm hùng vĩ.
Thất Sát Kiếm Ngô Nam Vân thấy không ít tăng nhân thấp thoáng dọc đường thấp giọng nói :
- Bang chủ, chắc rằng hôm nay chúng ta muốn vào tự sẽ không bình đâu!
Lực Bạt Cửu Nhạc Du Đại Nguyên hừ một tiếng nói :
- Nếu vậy thì bọn lừa trọc này thật không hiểu xự! Với uy danh của Bang chủ chúng ta mà không chịu đón tiếp đàng hoàng, lại dám ngăn trở, bổn Hộ pháp sẽ cho chúng một bài học!
Bộc Dương Duy chỉ cười không nói gì, tiếp tục giật cương cho ngựa phi tới. Cách cổng lớn chừng hai chục trượng thì lại có năm tăng nhân từ trong rừng nhảy ra chặn lại.
Bọn này cũng mặc cà sa màu xám, chắc bối phận cũng thuộc hàng chữ Liễu.
Bốn kỵ sĩ lại dừng ngựa.
Trung niên hòa thượng đứng giữa chừng bốn mươi tuổi, thân người thấp bé, huyệt Thái Dương nhô cao, nhãn thần sáng quắc.
Hắn giương mắt nhìn bốn người một lúc rồi dừng lại trên mặt Bộc Dương Duy nói trống không :
- Muốn bái tự thì phải bỏ binh khí lại đây!
Lực Bạt Cửu Nhạc Du Đại Nguyên tuy tức giận nhưng vì chưa có ý kiến của Bang chủ nên không dám bày tỏ thái độ, chỉ buông lời châm chọc :
- Các vị hòa thượng chắc đã ở đây lâu nên lạnh cóng, gặp chúng ta muốn động tay động chân chứ gì?
Bộc Dương Duy thấy vậy nghĩ thầm :
- Vị Du huynh này tính tình nóng nảy mà hôm nay giữ được trầm tĩnh như vậy thật là quý hóa!
Chàng không nói gì, vẫn ngồi trên ngựa đưa mặt lạnh lùng nhìn năm tên hòa thượng.
Tăng nhân đứng giữa nhìn Du Đại Nguyên đáp :
- Thí chủ nói không sai! Bọn bần tăng vâng mệnh Phương trượng ra đây chờ nghênh đón quý khách từ lâu.
Bộc Dương Duy hỏi :
- Quý Phương trượng biết chúng tôi là ai chứ?
Tăng nhân đứng giữa nói :
- Thí chủ chắc hẳn là Ngọc Diện Tu La Bộc Dương bang chủ danh chấn giang hồ, không sai chứ?
Bộc Dương Duy cười đáp :
- Thật không ngờ quý bang truyền tin nhanh chóng như vậy! Tại hạ vô cùng thán phục.
Lại hỏi :
- Đại sư có thể cho biết pháp hiệu không?
Tăng nhân đứng giữa đáp :
- Bần tăng là Liễu Tri...
Bấy giờ Bộc Dương Duy và ba vị đồng hành mới xuống ngựa.
Bộc Dương Duy ôm quyền nói :
- Phiền năm vị đã chờ lâu. Nay xin vào báo giúp cho Phương trượng một tiếng bảo Bộc Dương Duy xin gặp.
Liễu Tri hòa thượng nhắc lại :
- Các vị muốn vào bái tự thì hãy bỏ lại binh khí tại đây!
Lực Bạt Cửu Nhạc Du Đại Nguyên nhíu mày hỏi :
- Chẳng lẽ đó là điều bắt buộc?
Liễu Tri gật đầu :
- Không sai! Tuy nhiên theo quy định của bổn phái, nếu khách nhân không chịu bỏ binh khí thì phải cùng đệ tử thủ giữ ấn sơn ấn chứng võ công.
Bộc Dương Duy hỏi :
- Ý đại sư là muốn động võ với chúng tôi?
Liễu Tri gật đầu :
- Đó là quy định...
Thất Sát Kiếm Ngô Nam Vân ngắt lời :
- Chỉ sợ với bản lĩnh của năm người thì không xứng đâu!
Năm tên hòa thượng nghe nói mặt đều biến sắc.
Liễu Tri nhíu mày hỏi :
- Thí chủ đại ngôn như thế tất là nhân vật rất có uy danh, tiếc rằng bọn bần tăng chưa biết...
Ngô Nam Vân ngạo nghễ đáp :
- Chẳng có gì đáng gọi là uy danh. Tuy nhiên các vị không thể không nghe đến danh hiệu Thất Sát Kiếm của phái Ngũ Đài sơn.
Năm tên hòa thượng nghe Ngô Nam Vân tự giới thiệu không khỏi giật mình chấn động.
Bộc Dương Duy lạnh lùng nói :
- Dám hỏi đại sư, không biết theo quy định của quý tự thì ấn chứng võ công theo phương thức nào?
Liễu Tri tuy nghe danh đối phương đều là nhân vật hiển hách, nhưng chưa từng động thủ nên chưa biết võ công cao cường tới đâu.
Hơn nữa xưa nay chưa ai tới Thiếu Lâm với thái độ cao ngạo như thế nên rất tức giận.
Nhưng vì được nghiêm lệnh của Chưởng môn nên Liễu Tri không dám làm trái quy định, nén giận nói :
- Điều kiện rất đơn giản. Có thể cùng xuất thủ, có thể đơn đả độc đấu, chỉ cần đánh bại chúng tôi là có thể mang binh khí vào tự.
Bộc Dương Duy chưa trả lời thì Lực Bạt Cửu Nhạc Du Đại Nguyên bước lên trước chắp tay nói :
- Nếu vậy thì tốt! Bổn Hộ pháp sẽ đại diện cho Lãnh Vân bang muốn cùng các vị thử sức mấy chiêu.
Liễu Tri đưa mắt ước lượng đối phương một lúc rồi gật đầu nói :
- A Di Đà Phật! Vậy thí chủ chuẩn bị đi!
Nói xong lùi lại.
Bốn trung niên hòa thượng kia, chừng như là sư đệ của Liễu Tri, nhất tề rút giới đao bước lên.
Lực Bạt Cửu Nhạc Du Đại Nguyên quay lại chắp tay hướng sang Bộc Dương Duy và Đại Lực Tôn Giả bái lễ xong bước lên sẵn sàng ứng chiến.
Liễu Tri thấy vậy nghĩ thầm :
- Như vậy trong bốn người này, ngoài Thất Sát Kiếm Ngô Nam Vân ra thì hán tử cao lớn này có thân phận thấp nhất. Nếu đối phương thắng được, chúng ta không có lý do gì để đấu tiếp nữa. Ít nhất phải quyết thắng trận này, nếu không thì còn đâu thể diện của Thiếu Lâm tự?
Nhưng y chưa kịp dặn dò các sư đệ thì Du Đại Nguyên đã xuất thủ, đồng thời đánh ra bốn chưởng.
Kình phong lập tức nổi lên.
Bốn tên hòa thượng cùng thét to, đồng thời vung giới đao lên ra chiêu nghênh địch.
Đao quang múa lấp loáng, phối hợp nhịp nhàng, tạo thành một bức tường thép chặn đứng kình phong.
Lực Bạt Cửu Nhạc Du Đại Nguyên quát to một tiếng, song chưởng đánh ra liên hồi tạo thành vô số chưởng ảnh đẩy lùi màn đao quang.
Liễu Tri thấy tình thế nguy cấp, vội rút đao ra, một mình lao lên trước phát liền năm chiêu một lúc.
Bốn tên kia lập tức tản ra bốn hướng vây lấy đối phương vung giới đao tấn công tới tấp.
Đao quang loang loáng khắp nơi bao trùm lấy người Du Đại Nguyên, tiếng đao xé gió rít lên ghê rợn.
Trong bảy mươi hai loại võ thuật của phái Thiếu Lâm thì đao pháp và trượng pháp được chú trọng nhất, vì đó là loại binh khí phổ biến của mọi đệ tử qua các thời kỳ.
Kiếm pháp của Thiếu Lâm có thể kém hơn Võ Đương, Ngũ Đài sơn, Hoa Sơn, Nga Mi nhưng đao pháp được xưng là vô địch thiên hạ!
Chỉ tiếc rằng bọn này bối phận còn thấp hơn Chưởng môn nhân hai bậc nên công lực và hỏa hầu còn chưa đủ.
Đại Lực Tôn Giả Cách Liệt Hành đứng ngoài xem qua mấy chiêu chỉ cười nụ mà không nói gì.
Còn Bộc Dương Duy và Thất Sát Kiếm Ngô Nam Vân quan sát với vẻ mặt hết sức bình thản.
Qua bảy tám chiêu, chợt Du Đại Nguyên quát to một tiếng vận Lôi Đình chưởng đánh ra!
Chỉ nghe Bình Bình mấy tiếng, ba tên hòa thượng bị đánh bật giới đao khỏi tay bay vút lên không, người cũng bị chấn lui ba bốn bước.
Liễu Tri và tên kia đành lùi lại.
Ngô Nam Vân cười to nói :
- Đao Pháp của Thiếu Lâm tự không phải tầm thường, nhưng Lôi Đình chưởng của Du hộ pháp lại trên một bậc!
Du Đại Nguyên cười hô hô nói :
- Thế nào? Các vị còn muốn giao thủ nữa không?
Đã gọi là ấn chứng võ công, lấy sức năm người đấu một mà ba người đã bị đánh bay binh khí thì còn đấu tiếp gì nữa?
Liễu Tri mặt tái nhợt, cố nén giận giắt đao vào vỏ, chắp tay hợp thập nói :
- Lôi Đình chưởng của Du đại hộ pháp uy lực như thế, huynh đệ bần tăng xin cam bái hạ phong! Xin các vị cứ đi tiếp!
Nói xong còn đưa mắt phẫn hận nhìn Du Đại Nguyên lần nữa mới lùi lại tránh đường.
Bộc Dương Duy ôm quyền đáp :
- Xin phiền các vị!
Nói xong lên ngựa dẫn đầu ba người tiếp tục tiến vào sơn môn.
Đại Lực Tôn Giả Cách Liệt Hành quay sang Lực Bạt Cửu Nhạc Du Đại Nguyên cười nói :
- Đồ nhi! Mấy năm không gặp, không ngờ bây giờ công lực của ngươi tăng tiến hơn trước nhiều như thế! Hô Hô! Chẳng trách nào Bộc Dương bang chủ tín nhiệm để ngươi giữ trọng trách. Chỉ e vài năm nữa ngươi chẳng còn kém lão phu nữa đâu!
Du Đại Nguyên tuy được khen trong lòng cao hứng nhưng vẫn khiêm tốn nói :
- Sư phụ quá khen! Chỉ mong sao mười năm sau luyện thành võ công như lão nhân gia là đồ nhi quá mãn nguyện rồi!
Cách Liệt Hành thành thực nói :
- Ta nói thật đấy! Nếu chờ mười năm nữa thì còn gọi là hậu sinh khả uý gì nữa?
Chính lúc ấy lại có ba tăng nhân từ trong rừng lao ra.
Ba người này, bận cà sa màu vàng. Nhiều tuổi hơn tám tên mà họ vừa gặp, thân pháp cũng cao hơn nhiều.
Thất Sát Kiếm Ngô Nam Vân nói :
- Chắc mấy tên này bối phận vào hàng chữ Vô, trên bọn Liễu Tri một bậc!
Du Đại Nguyên càu nhàu :
- Bọn lừa trọc Thiếu Lâm thật phiền phức! Không biết từ đây vào chùa chúng còn bày thêm bao nhiêu trò hề nữa?
Ba lão hòa thượng đứng thành hình chữ Phẩm chặn đường.
Bốn người lại một lần nữa dừng ngựa.
Lão đứng giữa tuổi độ ngũ tuần, mặt vuông tai lớn, bước lên chắp tay nói :
- Các vị thí chủ quả nhiên võ công phi phàm. Bần tăng là Vô Trần chờ ở đây đã lâu!
Giọng lão ta sang sảng như chuông xem ra rất hữu lực.
Bốn người xuống ngựa.
Bộc Dương Duy bước lên ôm quyền nói :
- Phiền ba vị Đại sư chờ lậu như vậy, tại hạ thật áy náy bất an. Không biết lần này chúng tôi có bắt buộc phải ấn chứng võ công nữa không đây?
Đệ tử thuộc bối phận chữ Vô chỉ đứng sau hàng chữ Bách của Chưởng môn và một vài vị quá cao niên còn sống thuộc hàng chữ Không.
Tuy nhiên về võ công của đệ tử hàng chữ Vô không đều, Vô Trần chỉ thuộc hàng trung bình.
Lão vừa thấy Lực Bạt Cửu Nhạc Du Đại Nguyên đánh bại bọn Liễu Tri cách đó chỉ mười trượng.
Trong số bọn bị đánh bại thì có tới hai tên đệ tử của Vô Trần nên lão rất tức giận, quyết lần này dốc tận lực để báo thù.
Nghe hỏi, Vô Trần vẫn cười nhã nhặn đáp :
- Bộc Dương bang chủ quả là người hảo sảng! Thí chủ đã nói thế thì bần tăng cũng không khách sáo nữa. Vị nào trong bốn vị chỉ giáo trước đây?
Nói xong lấy ra một chiếc phất trần tỏa ánh bạc lóng lánh.
Chiếc phất trần rất lớn, dài tới ba thước, với những sợi tơ bạc, mỗi lần cử động là phát ra tiếng lanh canh.
Thất Sát Kiếm Ngô Nam Vân bước lên :
- Bổn tọa đành tiếp Đại hòa thượng mấy kiếm vậy!
Vô Trần cười nói :
- Thất Sát Kiếm Ngô thí chủ hiệu xưng Ngũ Đài đệ nhất cao thủ, bần tăng được thỉnh giáo Ngô thí chủ là quá vinh hạnh rồi!
Ngô Nam Vân cười nhạt đáp :
- Khéo nói! Đại hòa thượng xuất thủ đi!
Nói xong rút kiếm chờ.
Vô Trần tiến hai bước, giương phất trần nói :
- Bần tăng cung kính không bằng theo mệnh vậy!
Dứt lời công xuất liền năm chiêu.
Kình khí rít lên dữ dội, từ mũi phất trần phát ra vô số ngọn chỉ phong nhằm vào mười hai yếu huyệt trên người đối phương.
Thất Sát Kiếm Ngô Nam Vân không lùi cũng không tránh, trường kiếm điểm ra hàng chục vệt tinh quang đẩy lùi kình khí của địch.
Vô Trần phát năm chiêu đều bị hóa giải không thu được kết quả nào, nổi giận bạt ngang chiếc phất trần đẩy chếch thanh kiếm của đối phương rồi lập tức biến chiêu, điểm sang hõm ngực và hai đối thủ, đồng thời tay trái chập hai chỉ điểm tới sườn phải.
Thất Sát Kiếm Ngô NamVân không chịu lùi nửa bước, xuất kiếm phản công, đồng thời phát một chưởng đẩy lùi chỉ phong.
Lần thứ hai bị đẩy lùi, Vô Trần định dốc toàn lực tấn công chiêu quyết định thì chợt thấy kiếm quang lóe sáng, kinh hãi lùi lại nhưng không kịp, đưa phất trần chém chếch sang hòng hóa giải.
Nhưng vừa lúc ấy thì kiếm quang biến mất.
Thất Sát Kiếm Ngô Nam Vân nhảy lùi lại, tra kiếm vào vỏ ôm quyền nói :
- Được Đại hòa thượng nhường nhịn, bổn tọa cảm kích vô cùng!
Vô Trần ngơ ngác nói :
- Thí chủ...
Ngô Nam Vân nói :
- Đại hòa thượng cứ nhìn xuống ngực áo mình thì biết!
Vô Trần hốt hoảng nhìn xuống, thấy ở ngực áo cà sa bên trái bị khoan thủng một lỗ nhỏ bằng móng tay.
Thực ra vừa rồi lão cũng biết rõ ngay chiêu thứ ba mình đã bị đánh mất công thế.
Trong khi đấu bằng binh khí, bị đối phương áp sát vào cự li gần như thế mà không có phương sách đánh bật lại, đối với một danh gia kiếm thuật như Ngô Nam Vân sẽ rất nguy hiểm.
Tuy thừa nhận đối phương chiếm được thượng phong nhưng Vô Trần không sao tin được rằng chỉ mới ba chiêu mình đã bị bại, thậm chí mình không nhận ra bại ở đâu nữa.
Nhưng sự thật quá rõ ràng, Ngô Nam Vân phát kiếm, thu kiếm đều vô cùng chuẩn xác, vừa đủ để làm thủng áo mà không chạm tới da thịt.
Vô Trần hòa thượng mặt tái nhợt rồi đỏ ửng lên, thu phất trần lại chắp tay nói :
- Kiếm thuật của Ngô thí chủ xuất thần nhập hóa, uy danh Ngũ Đài đệ nhất cao thủ danh bất hư truyền, bần tăng cam nhận hạ phong!
Vừa nói xong không nhìn ai khác, dẫn hai tăng nhân kia lướt nhanh vào rừng.
Lực Bạt Cửu Nhạc Du Đại Nguyên bực mình nói :
- Bọn lừa trọc này thật không có thiện chí chút nào. Cứ thế này thì đến khi nào mới vào được Thiếu Lâm tự?
Bộc Dương Duy thở dài nói :
- Biết làm thế nào được?
Thất Sát Kiếm Ngô Nam Vân tiếp lời :
- Bang chủ! Xem ra đối phương không có thiện chí và đã có đề phòng, chúng ta nên kiên quyết hơn mới được!
Bộc Dương Duy gật đầu.
Lúc này đã cách cổng đại tự chưa tới mười trượng.
Bốn người buộc ngựa vào những gốc cây bên đường rồi đi bộ thẳng vào cổng.
Quang cảnh uy nghiêm hùng vĩ của Thiếu Lâm cổ sát đã hiện rõ trước mặt.
Cánh cổng chính sơn đen rộng tới ba trượng đóng chặt, chỉ có hai cổng phụ còn mở.
Hai bên cổng có hai câu đối tám chữ lớn :
PHẬT MÔN QUẢNG ĐẠI, PHỔ ĐỘ HỮU DUYÊN.
Chữ khảm trên hai cánh cổng đá dát vàng, trong ánh tuyết nhập nhoàng phát ra sắc màu vô cùng rực rỡ.
Trước cổng có hai pho tượng Kim Cương cao tới hai trượng đứng uy nghi, càng tăng thêm vẻ tôn nghiêm của một tòa cổ sát bậc nhất thiên hạ!
Bên cổng có mười tên hòa thượng trẻ tuổi tay cầm giới đao đứng thành hai hàng canh gác.
Khi bốn người tiến đến gần thì thấy có hai lão hòa thượng bận tăng y màu vàng từ trong cổng bước ra.
Hai người này chừng sáu mươi tuổi, dáng đi trầm tĩnh, khí độ uy nghi, trong đó lão tăng bên tả tầm vóc rất cao lớn.
Hai lão hòa thượng đi thẳng đến trước mặt bốn người.
Bộc Dương Duy hỏi phủ đầu ngay :
- Tin rằng hai vị biết rõ tại hạ là ai và tới đây với mục đích gì rồi chứ?
Cả hai đồng thanh đáp :
- Không sai!
Lão hòa thượng cao lớn bên tả chắp tay nói :
- Bần tăng pháp hiệu Vô Vi, Giám viện Kim Cương viện của Thiếu Lâm tự...
Hòa thượng kia tiếp lời :
- Còn bần tăng là Vô Duyên.
Bộc Dương Duy nói tiếp :
- Quí Phương trượng không cử đại sư của Tri Khách viện mà cử hai vị, tất lại có ý định ấn chứng võ công?
Vô Vi thản nhiên đáp :
- Bộc Dương bang chủ đoán không sai! Chính Phương trượng của tệ tự ra lệnh như vậy, và đó cũng là quy định của bổn phái.
Bộc Dương Duy cười nhạt hỏi :
- Qui định của Thiếu Lâm tự là bất cứ một vị Chưởng môn nhân của môn phái nào đến đây có việc cần gặp Phương trượng là buộc phải tỷ đấu?
Vô Vi lúng túng nói :
- Không phải thế... chỉ là mục đích của thí chủ có khác...
Bộc Dương Duy Hừ một tiếng nói :
- Không phải do mục đích, mà chỉ vì Thiếu Lâm tự coi mình đứng cao hơn các môn phải khác nên đặt ra những quy định quái gở thì đúng hơn. Thôi được! Các vị chuẩn bị đi!
Vô Vi là cao thủ kiệt xuất nhất trong bối phận chữ Vô, vì thế được đề cử là Giám viện Kim Cương viện, chẳng những võ công cao cường mà chức trách chỉ kém mấy vị thuộc bối phận hàng chữ Bách cùng hàng với Phương trượng Bách Nhẫn đại sư.
Nghe Bộc Dương Duy nói, hai người không đáp, đứng hai bên tả hữu ngưng thần vận công chờ đợi.
Bộc Dương Duy hỏi :
- Các vị cho biết cách tỉ đấu thế nào?
Hai lão hòa thượng chưa kịp trả lời thì Đại Lực Tôn Giả chợt cất tiếng oang oang :
- Khỏi phải ấn chứng võ công làm gì cho rắc rối. Các vị cứ xem lão phu biểu diễn một chút, nếu không phục thì cứ định phương thức, lão phu sẽ chiều tất!
Vô Duyên hòa thượng nhìn Vô Vi thăm dò hỏi, chỉ thấy sư huynh gật đầu liền nói :
- Nếu vậy xin thí chủ cho bọn bần tăng được mở rộng tầm mắt!
Bên tả đại môn cách chừng hai trượng có một tảng đá rất lớn, ước mấy nghìn cân chỉ lộ khỏi mặt đất chừng một nửa.
Đại Lực Tôn Giả đứng cách ba trượng, nhìn hai lão hòa thượng phái Thiếu Lâm hỏi :
- Nếu hai vị nhận thấy mình có khả năng dùng chưởng lực di chuyển nó đi nơi khác thì chúng ta sẽ tìm phương thức khác...
Vô Vi hỏi với giọng hoài nghi :
- Thế nào? Thí chủ tự tin mình dùng chưởng lực đánh bật tảng đá đi nơi khác?
Đại Lực Tôn Giả gật đầu :
- Không sai!
Vô Vi hòa thượng nói :
- Chỉ cần thí chủ làm được điều đó, huynh đệ chúng tôi cam bái hạ phong mà không cần ấn chứng võ công gì thêm nữa!
Đại Lực Tôn Giả gật đầu, bước đến cách tảng đá chừng hai trượng thì dừng lại bắt đầu vận công.
Sau một lúc, lão hơi chùng người xuống, thân thể cao tới hơn tám thước thấp xuống chỉ bằng người có tầm vóc trung bình, hữu chưởng đã vận sẵn công lực từ từ đẩy ra.
Tảng đá bắt đầu rung động.
Mười ánh mắt tập trung vào tảng đá đó.
Thất Sát Kiếm Ngô Nam Vân nghĩ thầm :
- Tảng đá nặng ít nhất là ba bốn ngàn cân, lại bị chôn sau trong đất, vì thế phải có chưởng lực vạn cân may ra mới làm được nó lay chuyển. Nếu quả thật vị tiền bối này làm được điều đó thì quả là thần lực vô song, trong thiên hạ không ai sánh nổi!
Tảng đá lay chuyển mạnh dần.
Đại Lực Tôn Giả không ngừng phát kình lực đánh ra.
Một lúc sau, tảng đá bắt đầu xoay tròn làm đất đá xung quanh bắn tín ra xung quanh.
Cuối cùng Đại Lực Tôn Giả thét to một tiếng vận toàn lực vào chưởng đánh mạnh ra.
Chỉ nghe ầm một tiếng như trời long đất lở, tảng đá bị chưởng lực vạn cân đánh vào làm sụt đất phía đối diện bay sang bên kia rồi rơi ầm ầm xuống dốc!
Hai lão hòa thượng phái Thiếu Lâm tự mặt tái dần đi.
Bộc Dương Duy thán phục nói :
- Lão tiền bối quả là thần nhân! Chỉ sợ trong giang hồ không ai có được nội lực như thế!
Du Đại Nguyên hứng khởi nói :
- Lão nhân gia nay đã gần tám mươi nhưng thần lực vẫn không kém gì mười năm trước ở Hoàng Sơn...
Đại Lực Tôn Giả cười hô hô đáp :
- Đâu có? Ngươi hiệu xưng Lực Bạt Cửu Nhạc, nhất định không kém lão phu đâu! Chỉ là chưa đến lúc trổ thần uy đó thôi!
Một lúc sau, Vô Vi đại sư mới trấn tĩnh lại.
Lão chắp tay đọc một câu Phật hiệu rồi hướng sang Đại Lực Tôn Giả nói :
- Thí chủ công lực cái thế, bần tăng vô cùng ngưỡng phục, dám hỏi quí tánh đại danh?
Đại Lực Tôn Giả đáp :
- Lão hủ chỉ còn hai năm nữa là tròn tám mươi tuổi. Tuy không phải là người tu hành nhưng các bằng hữu trong giang hồ đều xưng là Đại Lực Tôn Giả...
Nghe đối phương xưng danh, Vô Vi và Vô Duyên đại sư mặt đều biến sắc.
Trong giang hồ có ai không biết danh hiệu đó?
Đại Lực Tôn Giả xoa xoa cái đầu trọc, cười nói :
- Này hai vị hòa thượng! Nói không phải khoe khoang. Mười năm trước Hoàng Sơn lão nhân thách ta đánh bay tảng đá trấn sơn ở đó, so với nó thì tảng đá này còn kém xa!
Vô Vi đại sư lúc này thì đã tâm phục khẩu phục, cười ngượng ngùng nói :
- Thì ra thí chủ là vị Đại Lực Tôn Giả Cách lão tiền bối uy danh hiển hách ở Quan Đông! Bần tăng có mắt mà không nhìn thấy Thái Sơn, thật đáng hổ thẹn!
Bộc Dương Duy chắp tay hỏi :
- Hai vị đại sư! Xin hỏi bây giờ các vị đã có thể dẫn vào gặp quí Phương trượng được chưa? Hay còn muốn chỉ giáo thêm nữa?
Vô Vi đại sư đáp :
- Không dám! Xin bốn vị đi theo bần tăng!
Rất quát bảo bọn tăng nhân trước cổng :
- Mở cửa ra!
Vô Duyên hòa thượng lúc ấy còn chưa phục, nhưng vì Vô Vi sư huynh cả võ công lẫn cơ trí cũng như địa vị đều cao hơn mình nên lão ta không dám phản kháng.
Hai cánh cổng đồ sộ được mở ra, Vô Vi, Vô Duyên dẫn bốn vị khách nhân bước vào.
Hai vị đại sư dẫn khách tiến vào đại môn Thiếu Lâm tự.
Bên trong cổng là một quảng trường rộng thênh thang.
Giữa quảng trường có một đám tăng nhân đứng uy nghiêm như những pho thạch tượng.
Đứng trên cùng là một lão tăng tuổi độ thất tuần, mặt như trăng rằm, bận cà sa màu hồng thêu kim tuyến, dáng rất uy vũ khiến người ta không dám nhìn thẳng mặt.
Bộc Dương Duy nghĩ thầm :
- Chắc lão hòa thượng này là Bách Nhẫn đại sư, Phương trượng phái Thiếu Lâm...
Sau lưng vị này còn có lão hòa thượng cũng bận tăng y màu hồng nhưng không thêu kim tuyến, kế nữa là hai hàng mười người trẻ hơn bận tăng y màu vàng.
Cả mười bốn vị cao tăng đều chắp tay hợp thập, đứng uy nghi bất động.
Nếu không có ánh mắt sáng quắc nhìn bốn vị khách đang bước vào thì người ta dễ nhầm đó là những pho tượng.
Hai vị hòa thượng hàng chữ Vô dẫn khách đến cách ba trượng thì dừng lại.
Vô Vi đại sư đến trước vị cao tăng mặt như trăng rằmg cung kính thi lễ nói :
- Khải bẩm Phương trượng sư thúc, đệ tử đã theo lệnh dẫn khách nhân đến, xin thỉnh thị pháp dụ...
Lão tăng bận hồng y thêu kim tuyến quả nhiên là Bách Nhẫn đại sư, Phương trượng Thiếu Lâm.
Lão không trả lời Vô Vi, mắt nhìn thẳng Bộc Dương Duy bước lên hai bước.
Bộc Dương Duy cũng bước lên ôm quyền thi lễ nói :
- Tại hạ là Bộc Dương Duy, lâu nay ngưỡng mộ đại danh Phương trượng đại sư. Hôm nay mạo muội đến đây có chỗ đường đột, xin đại sư xá tội!
Bách Nhẫn hơi mỉm cười, hành một lễ nói :
- Bộc Dương thí chủ quá lời! Lão nạp tuy chấp chưởng phái Thiếu Lâm nhưng chưa làm được gì để giúp thương sinh và võ lâm trừ kiếm nạn, không dám nhận lời thí chủ!
Bộc Dương Duy nghe nói mặt sa sầm tự nhủ :
- Lão hòa thượng này có ý chỉ trích mình sau khi hạ sơn đã gây nên nhiều họa kiếp đây!
Nghĩ vậy nhưng cố ghìm lại không tỏ thái độ gì.
Bách Nhẫn đại sư nói tiếp :
- Xin Bộc Dương thí chủ giới thiệu mấy vị tráng sỹ đồng hành với lão nạp được không?
Bộc Dương Duy cứ từng người một giới thiệu cho Phương trượng và chúng tăng nghe.
Bách Nhẫn chắp tay nói :
- Hôm nay có duyên được gặp mấy vị thí chủ uy danh hiển hách, thật là đại phúc cho lão nạp. Bây giờ xin mời bốn vị vào phòng khách dùng trà.
Mười ba lão tăng đứng sau nhanh nhẹn dãn ra nhường lối.
Bộc Dương Duy cùng Thất Sát Kiếm Ngô Nam Vân và sư đồ Đại Lực Tôn Giả theo Bách Nhẫn đại sư, phía sau có cả đoàn cao tăng tháp tùng tiến vào tự.
Theo con đường lát đá xanh tới gần Đại Hùng bảo điện, nhưng Bách Nhẫn không vào đó mà sẽ phải băng qua một hành lang.
Từ Đại Hùng bảo điện vang lên tiếng mõ và tiếng cầu kinh của hàng trăm hàng nghìn người.
Đi hết dãy hành lang dài ước hai ba chục trượng thì đến khi nội viện rất u tịch, có giả sơn, thủy tạ.
Sau nội viện là ngôi chính điện tuy không lớn bằng Đại Hùng bảo điện nhưng rất cổ kính uy nghiêm.
Bách Nhẫn không vào chính điện mà rẽ sang trái tới một dãy tịnh thất, cuối cùng dừng lại trước một gian phòng lớn trên cửa treo tấm bảng viết ba chữ :
Diễn Võ đường.
Đọc thấy ba chữ đó, trong đầu Bộc Dương Duy liền nảy ra ý nghĩ :
- Nguyên là Thiếu Lâm tự vẫn chưa chịu từ bỏ ý đồ động võ! Hừ! Để xem chúng sẽ đưa ra những nhân vật nào?
Bách Nhẫn đại sư dừng lại trước cửa sảnh quay lại như để thăm dò phản ứng của đối phương.
Bộc Dương Duy giữ vẻ mặt thản nhiên bước theo.
Diễn Võ đường rộng tới ba mươi trượng vuông, mái cao vút, trong đó để rất nhiều hình nộm, ngựa gỗ và những vật để phục vụ cho những cuộc đấu võ.
Ở bốn góc tường có bốn giá đựng binh khí, trong đó dựng hàng trăm thứ binh khí, từ những thanh cổ kiếm đến đao thương, thiết trượng, giới đạo, cung tên, chuỳ đồng, ám khí.
Có lẽ tất cả các loại binh khí mà trong giang hồ người ta có sử dụng đều có đại diện ở đây.
Trong sảnh có cái bục cao chừng năm thước trên xếp một dãy bàn, giống như ban giám khảo của những cuộc tỷ đấu.
Bách Nhẫn chờ mọi người vào hết trong sảnh mới chỉ lên dãy bàn, chắp tay nói :
- Mời các vị ngồi uống trà.
Trong số bốn vị khách, chẳng riêng gì Bộc Dương Duy phát hiện ra mình được dẫn đến nơi không được bình thường mà cả Thất Sát Kiếm Ngô Nam Vân, Đại Lực Tôn Giả và Lực Bạt Cửu Nhạc Du Đại Nugyên đều có nhận xét như vậy.
Cả bốn người đều tỏ ra khẩn trương, vận cương khí để hộ thân và tập trung trí lực để sẵn sàng ứng phó với mọi bất trắc.
Trong Diễn Võ đường đã có mười hai đệ tử Thiếu Lâm thân phận vào hàng chữ Liễu bận tăng y màu xám đứng hai bên chờ.
Tuy người đông như vậy nhưng không khí trong sảnh tĩnh lặng đến xuất kỳ, không ai thốt ra một lời nào.
Bách Nhẫn đại sư chỉ tay mời khách, sau đó cùng ba vị sư đệ bận hồng y đến ngồi vào ngôi chủ tọa ở dãy bàn trên bục.