Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
"Ha ha ha!" Nghe được lời của Tần Thiên, Mục Thanh Dương bỗng nhiên ngửa mặt lên cười lớn tiếng.
Như thể hắn đang phải nghe một câu chuyện cười lớn nhất trên thế gian này vậy.
"Ta thật không hiểu rõ đây là do ngươi quá tự tin hay là ngu xuẩn nữa."
"Nếu ta đoán không sai, ngươi mới đạt đến cảnh giới võ giả cấp tám?"
"Thực lực thấp kém như thế đến ta ngươi còn không đánh thắng được mà lại dám nói ra những lời ngông cuồng rằng muốn tiêu diệt Mục gia. Thật không biết là ai cho ngươi cái dũng khí đó nữa." Mục Thanh Dương cười lạnh nói.
Tần Thiên không muốn tốn thời gian nói lời vô ích với hắn bởi vì truy binh của Mục gia đã đuổi tới nơi.
"Điều quan trọng bây giờ là giải độc cho dì Ngọc. Nếu không ta nhất định sẽ ở lại làm thịt tên khốn nạn này!" Tần Thiên nhìn kĩ Mục Thanh Dương một lần rồi lao mình vào bóng đêm.
Mục Thanh Dương còn muốn đuổi theo nhưng hắn không thể đuổi kịp được tốc độ của Tần Thiên nên chỉ đành bỏ cuộc.
"Thanh Dương thiếu gia, tên vừa rồi đi đâu ạ?" Lúc này một tên cường giả của Mục gia đã đuổi đến nơi hỏi.
"Hắn chạy rồi. Tốc độ của hắn quá nhanh đến ta cũng đuổi theo không kịp. Tên đó chính là Tần Thiên! Truyền lệnh xuống trong hai ngày này tăng cường tuần tra trong thành, nhất định phải bắt được hắn!" Mục Thanh Dương phân phó mệnh lệnh xuống.
Tuy rằng Tần Thiên đã dịch dung nhưng Mục Thanh Dương vẫn có thể dùng trực giác đoán được ra hắn.
"Rõ!"
Lúc này Tần Thiên đã thoát khỏi toàn bộ truy binh của Mục gia.
Hắn dự định đến Hồi Xuân Đường mua một ít đan dược giải độc.
Hiện tại hắn có thể cảm nhận được hơi thở của Lăng Ngọc càng ngày càng mỏng manh, đã cực kỳ nguy cấp.
"Tiểu Thiên, ta sắp không ổn rồi...Con mau thả ta xuống, ta có một số điều rất quan trọng muốn nói cho con." Giọng nói của Lăng Ngọc bây giờ vô cùng suy yếu.
Nghe vậy, Tần Thiên nhẹ nhàng đặt Lăng Ngọc xuống dưới.
"Dì Ngọc, người cố gắng kiên trì thêm chút nữa." Tần Thiên lo lắng nói.
"Hự!" Lăng Ngọc còn chưa kịp nói đã phun ra thêm một ngụm máu đen, sắc mặt của nàng bây giờ càng thêm tái nhợt, mà khí tức của nàng bây giờ giống như ngọn đèn lung lay trước gió, lúc nào cũng có thể bị dập tắt.
"Tiểu Thiên, ta còn giữ một bí mật về thân thế của con mà ta vẫn luôn giữ kín không cho con biết. Đến hôm nay cũng nên nói ra rồi." Lăng Ngọc nói.
Nghe như vậy, Tần Thiên hơi sửng sốt.
"Kỳ thật ta cũng không phải di nương ruột của con. Ta chỉ là một nha hoàn của mẫu thân con mà thôi. Đến cả họ của ta cũng là do gia tộc ban cho."
"Mẫu thân con vốn dĩ là một thiên kim tiểu thư của một võ đạo thế gia. Mà võ đạo thế gia ấy còn mạnh hơn trăm lần so với Phi Ưng tông. Vì thế hôn sự của phụ mẫu con năm đó không được xem trọng."
"Trong một năm con được sinh ra, mẫu thân con đã bị bắt quay trở về, còn con thì không được thế gia kia chấp nhận. Mẫu thân con mặc dù rất yêu nên không muốn rời xa con nhưng nếu nàng không về thì con sẽ gặp phải nguy hiểm."
"Vì vậy nàng để ta ở lại chăm sóc cho con, nhưng đồng thời cũng không cho ta nói ra thân thế thực sự của con."
"Đến bây giờ, ta đã nhận ra được con không phải một phế vật. Con có thể tu luyện võ đạo, hơn nữa còn lợi hại hơn so với ta tưởng tượng rất nhiều! Nên ta mới quyết định nói bí mật này cho con biết."
Vừa nói nàng vừa rút từ trong người ra một miếng ngọc thạch trông rất cổ xưa, phía trên mặt của nó có khắc hai chữ "Yên Trần".
"Đây là tín vật của mẫu thân con, nhớ cất cho kỹ." Nàng đưa miếng ngọc cổ đó cho Tần Thiên.
Nói xong Lăng Ngọc lại bắt đầu ho khan, tiếp tục phun ra một ngụm máu đen.
"Không, dì Ngọc, trong mắt con, người chính là di nương ruột của con. Người chăm sóc con giống như mẫu thân vậy. Vì thế con sẽ không để người chết đâu!" Tần Thiên cất miếng ngọc đi, hốc mắt đỏ bừng nói.
Nghe được lời này, Lăng Ngọc chật vật nở ra một nụ cười: "Tiểu Thiên, nghe được những lời này là dì Ngọc đã rất mãn nguyện rồi. Con nhớ cho kỹ, mẫu thân của con tên là Lăng Yên Trần, võ đạo thế gia mà nàng đang ở cũng không phải ở Đại Chu Hoàng Triều."
"Nếu trong tương lai con trở nên mạnh mẽ hơn thì chắc chắn có thể tìm được nơi ấy. Nhưng nếu như con không đủ mạnh thì cho dù con có đến được đó cũng không thể nào tìm được mẫu thân của con."
"Tiểu Thiên, dì Ngọc không thể đi cùng con được nữa rồi..."
Nói tới đây, khí tức của Lăng Ngọc đã vô cùng mong manh, lúc nào cũng có thể nhắm mắt xuôi tay.
Tần Thiên ôm Lăng Ngọc vào trong lòng vô cùng đau đớn.
Qua một lúc sau, trong ánh mắt của Tần Thiên bỗng lóe lên một tia sáng, hắn đã nghĩ ra được một biện pháp có thể cứu Lăng Ngọc.
"Ta còn nhớ kiếp trước đã từng đọc qua một cuốn sách cổ tên là "Thái huyền tục mệnh kinh". Trong đó có nhắc tới một cách có thể cứu mạng người trong thời khắc nguy cấp. Có điều cách này sẽ có tổn hại cực lớn đối với thân thể chính mình." Tần Thiên thầm nghĩ.
Có điều, tình thế bây giờ cũng không quan tâm được nhiều đến thế, cứu Lăng Ngọc quan trọng hơn.
Kế tiếp, Tần Thiên đỡ Lăng Ngọc ngồi dậy, hai tay hắn đặt lên hai bàn tay của nàng, dùng lực lượng căn nguyên của bản thân truyền vào trong cơ thể Lăng Ngọc.
Thời gian trôi qua, chỉ thấy trên người Lăng Ngọc xuất hiện từng làn khói đen bay ra ngoài.
Những làn khói đen ấy vừa đụng phải cành cây thì lá cây và cành cây ngay lập tức đều héo rũ.
Nhìn thấy Lăng Ngọc tỉnh lại, Tần Thiên vội vàng hỏi: "Dì Ngọc, người cảm thấy trong người như thế nào rồi?"
"Tiểu Thiên, ta cảm thấy hiện tại bản thân đã đỡ hơn rất nhiều rồi." Lăng Ngọc nói.
"Vậy là tốt rồi, dì Ngọc, người đi cùng con đến võ phủ Thương Viêm đi. Nơi đó sẽ an toàn hơn ở đây." Tần Thiên nói.
Thế nhưng Lăng Ngọc lại lắc đầu. Nàng vuốt ve khuôn mặt của Tần Thiên nói: "Tiểu Thiên, con đã trưởng thành rồi, không cần đến sự chăm sóc của ta nữa. Nếu ta còn ở bên cạnh con thì chỉ tăng thêm gánh nặng cho con mà thôi. Năm đó ta đã đồng ý với mẫu thân con rằng một khi con đã biết được sự thật về thân thế của chính mình thì ta sẽ rời đi."
"Dì Ngọc, người muốn đi đâu?" Tần Thiên hỏi.
"Lăng hoàng điện, hiện tại mẫu thân con đang ở nơi này. Ta phải quay về đó để nói cho nàng biết rằng con trai của nàng bây giờ đã khôn lớn rồi, rất có tiền đồ, cũng rất tuấn tú. Chắc hẳn nếu nàng biết được những điều này nhất định sẽ rất vui mừng." Lăng Ngọc nói.
"Hiện tại bốn bề đều là người của Mục gia, con thật sự không yên tâm để người đi một mình." Tần Thiên lo lắng nói.
"Yên tâm, ta chỉ là một nhân vật bé nhỏ không đáng quan trọng, bọn họ sẽ không để ý đến ta đâu. Ngược lại là con đó, đáp ứng với ta nhất định phải giữ bình an đấy." Lăng Ngọc nói một cách không nỡ.
Tần Thiên là do một tay nàng nuôi nấng trưởng thành, bây giờ rời đi chắc chắn trong lòng nàng có vạn phần không nỡ.
Nhưng chim non rồi cũng đến một ngày phải lớn lên, tự do bay lượn bằng chính đôi cánh của bản thân mình.
Tần Thiên tiếp tục chăm sóc cho Lăng Ngọc vài ngày, đợi đến lúc vết thương của nàng đã khỏi hẳn thì hai người mới tách nhau ra.
"Tiểu Thiên, ta và mẫu thân con sẽ ở Lăng hoàng điện chờ con!" Nhìn bóng lưng Tần Thiên rời đi, Lăng Ngọc nói một cách đầy lưu luyến, trong hốc mắt nàng đã có vài giọt nước mắt xuất hiện...