Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tâm trạng Tần Thiên khẽ xao động, hắn thầm nói: “Nếu như ta nuốt vào huyết mạch cung tiễn của hắn, không biết kết quả sẽ ra sao.” Nghĩ đến đây, Tần Thiên lập tức thúc giục huyết mạch Đằng Xà. Lúc này Đằng Xà huyết mạch nổi lên, giống hệt như một con rắn sống động như thật, há miệng toang đớp lấy con mồi.
Cứ như huyết mạch của cung tiễn là thức ăn của nó vậy. Tần Thiên không do dự nữa, trực tiếp để huyết mạch Đằng Xà cắn nuốt vào.
Huyết mạch của cung tên chứa tất cả huyết khí của Liễu Kiếm Tùng.
Lúc này, Tần Thiên cảm giác được linh lực trong cơ thể hắn lại tăng lên.
“Cảnh giới của Liễu Kiếm Tùng đã đạt đến võ sư cấp hai, khí huyết cuồn cuộn, mượn sức của hắn, ta có lẽ có thể thăng cấp võ sư cấp một.” Tần Thiên nói thầm trong lòng. Lần trước, Tần Thiên nuốt quá nhiều Huyết khí của yêu quái, còn chưa dùng hết. Lại thêm huyết khí của Liễu Kiếm Tùng, quả thực có thể khiến hắn đột phá. Tần Thiên ngồi xuống, bắt đầu khai thông kinh mạch trong cơ thể.
Lần này, quá trình thăng cấp diễn ra vô cùng thuận lợi, tổng cộng có ba mươi kinh mạch được khai thông trong cơ thể hắn. Hơn nữa linh lực trong cơ thể cũng tăng lên gấp mấy lần. Quan trọng hơn là, Tần Thiên phát hiện huyết mạch Đằng Xà của mình vậy mà lại tiến hóa thành Huyết Mạch Lôi Mãng! Thể tích của Huyết Mạch Lôi Mãng lớn hơn, hơn nữa toàn thân nó lóe lên những tia chớp màu tím.
Điều này cho thấy thuộc tính của Huyết Mạch Lôi Mãng là sấm sét, không chỉ có thể nuốt chửng tia sét mà còn phóng ra tia sét. “Tốt lắm, thế này thì sức chiến đấu của ta đã tăng lên rất nhiều!” Tần Thiên hài lòng nói. Sau đó Tần Thiên bắt đầu cảm nhận được sức mạnh của chính mình có sự thay đổi. Một lúc sau, Tần Thiên cau mày nói: "Khi đạt tới cảnh giới võ sư có thể phóng xuất ra linh lực, tại sao ta không làm được?"
Trong cơ thể hắn rõ ràng linh lực tràn trề, có ba mươi kinh mạch đã được khai thông kia mà. Theo nguyên tắc thì đáng lẽ phải thế chứ nhỉ. Sau đó Tần Thiên nhắm mắt, trầm tư trong chốc lát. Khoảnh khắc hắn nhắm hai mắt lại, hắn dường như nhìn thấy một bức tranh từ thời thượng cổ. Nhân loại cường giả dựa vào sức mạnh của mình chống lại thiên tai và thượng cổ hung thú.
Hắn đã từng thấy nhiều loại thái cổ hung thú, những con hung thú đó hiện đã tuyệt chủng. Hắn cũng nhìn thấy thần thụ sinh linh trí, mỗi chiếc lá của thần thụ có thể giúp người ta kéo dài tuổi thọ sau khi ăn. Cành của cây thần còn có thể dùng để chế tạo tiên khí.
"Đây là..." Tần Thiên sửng sốt, bức tranh trước mắt trước giờ hắn chưa từng thấy qua. Một lúc lâu sau, hắn mới nghĩ tới điều gì đó, lẩm bẩm nói: "Đây lẽ nào… là cảnh giới thứ mười của võ sư Cửu trọng thiên được ghi chép trong sách cổ sao? Người đạt tới cảnh giới này có thể thông hiểu được mọi chuyện tự cổ chí kim."
Võ giả tu tiên, ai ai cũng biết, dưới mỗi cảnh giới lớn còn có chín cảnh giới nhỏ.
Nhưng luôn có những kẻ có thiên phú dị bẩm có thể làm được những điều mà người bình thường không làm được. Tần Thiên nhớ rõ trong sách cổ có nói người có thể tu luyện đến cảnh giới nhỏ thứ mười thường sẽ có được nền tảng rất tốt, thành tựu sau này là vô hạn. “Điều này có nghĩa là thành tích võ học của ta kiếp này, có thể sẽ cao hơn kiếp trước!” Nội tâm Tần Thiên kích động nói.
Thật lâu sau, Tần Thiên mới bình tĩnh lại.
Đối với một kẻ si mê võ thuật mà nói không gì có thể khiến hắn hưng phấn hơn là đột phá được tới mức giới hạn của võ thuật.
Lúc này, Chương Tuyết một thân một mình vội vã trở về. Khi Chương Tuyết vừa nhìn thấy Tần Thiên, cô liền nhận ra Tần Thiên có vẻ gì đó không giống trước đây.
Tuy nhiên, khác biệt chỗ nào thì cô không nói được.
“Sao vậy?” Tần Thiên hỏi.
"Chúng tôi đã đuổi kịp những kẻ đó, nhưng bọn chúng đã chiếm một con đèo hiểm trở, nơi đó dễ thủ khó công. Nếu chúng ta cứ bất chấp tấn công, e rằng lực lượng bên ta sẽ bị tổn thất nặng nề." Chương Tuyết nói xong những lời này liền đứng đợi quyết định tiếp theo của Tần Thiên.
"Đưa ta tới đó! Nhất định không được để cho kẻ nào trốn thoát." Tần Thiên lãnh đạm nói.
Nếu bọn họ đã dám động thủ trước, Tần Thiên hắn quyết tâm thề sẽ ăn miếng trả miếng!