Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Hướng Trường Không không biết anh Vương đã kể với Từ Luyến những gì khiến cô lo lắng đến nỗi phải chạy qua nhà tìm anh. Anh nhìn Từ Luyến: “Vết thương của tôi thật sự không sao hết, cô đừng bận tâm. Chuyện bồi thường gì đó cũng không cần thiết.”
Từ trước đến nay Từ Luyến chưa từng thân thiết với ai, càng không nợ ân tình một ai, chỉ riêng có chuyện của Hướng Trường Không làm cô mãi không an lòng. Vì cô mà anh mới bị thương, vì cô mà anh bị người ta trách cứ, theo quan điểm của cô đương nhiên phải bồi thường cho anh. Thế nhưng Hướng Trường Không lại nói không cần, cô lại không muốn dồn ép anh quá mức: “Vậy cũng tốt, nhưng anh nhớ phải thoa chai rượu thuốc này.”
“Ừm, tôi biết rồi!”
Hai người im lặng, một lát sau Từ Luyến mới nói: “Vậy tôi về!”
Cô xoay người, mở cửa lên xe. Hướng Trường Không đứng ở sân bóng rổ chờ cho đến khi Từ Luyến lái xe ra khỏi tiểu khu anh mới về nhà.
Anh quan sát chai rượu thuốc đang cầm trong tay, đây không phải là chai hôm Từ Luyến dùng ở phòng nghỉ của cửa hàng. Chai này hoàn toàn mới, chưa được mở. Trong lòng anh đột nhiên dâng lên cảm giác ấm áp, tựa như được ánh mặt trời sưởi ấm.
Từ Luyến tốt như vậy, cô nên có được một người đàn ông tốt chứ không phải người như anh… lúc nào gặp cô chỉ nghĩ đến mấy chuyện bậy bạ.
Hướng Trường Không về đến nhà, vừa đóng cửa Hướng Noãn như một cơn gió lao đến trước mặt anh: “Anh hai, anh hai … Em vừa lướt weibo của chị ấy. Cửa hàng chị ấy hôm trc xảy ra chuyện ngoài ý muốn, có một nhân viên giao nhận đã ra tay trợ giúp, người đó là anh à!!!”
Cô bé giơ điện thoại về phía Hướng Trường Không, anh vừa nhướn mắt nhìn liền trông thấy tấm ảnh bóng lưng của mình.
“Anh đâu giúp được cô ấy chuyện gì…”
“Không giúp mà người ta đăng weibo cám ơn anh!” Hướng Noãn không dễ bị gạt. Cô bé nhìn Hướng Trường Không, ánh mắt ám muội: “Anh hai … thì ra thương tích này là bởi anh hùng cứu mỹ nhân! Có phải em sắp có chị dâu rồi không?”
Hướng Trường Không: “…”
Anh xoa xoa đầu em gái, đi vào phòng: “Từ sáng đến tối toàn nghĩ mấy chuyện đâu đâu … Lo học đi!”
“Đi đâu ấy …. Thẹn quá rồi chạy???”
“Anh cất chai rượu thuốc, em mau đi rửa tay chuẩn bị ăn cơm!” Miệng nói vậy nhưng bước chân của anh vô thức vẫn gấp gáp hơn. Anh về phòng mình đặt chai rượu thuốc lên bàn, chợt nhìn thấy ly nước đặt trên bàn. Đây chắc chắn là ly nước của Từ Luyến khi nãy.
Hướng Trường Không cầm ly lên tính dọn đi, anh chợt bắt gặp vết son môi trên miệng ly, một dấu son đỏ tươi.
… Ly nước ấm đã nguội nhưng dường như lại một lần nữa nóng lên, muốn phỏng tay Hướng Trường Không.
Anh lại nhớ đến đôi môi mềm mại luôn thu hút mê hoặc anh.
Anh không cứu được rồi!!!
Anh cầm ly vào bếp, đổ nước, sau đó ném ly vào thùng rác.
Anh bắt tay vào làm mấy món đang dang dở, xong xuôi liền gọi mẹ và em gái vào dùng bữa.
Hướng Noãn gắp một miếng măng tây xào, “Khụ khụ khụ … Anh hai! Tuy rằng anh mới mua muối nhưng đâu cần nêm nhiều như thế chứ!”
Cô bé bỏ đũa xuống uống một cốc đầy.
Hướng Trường Không thầm nghĩ em gái đang diễn quá sâu, anh gắp một đũa nếm thử, rồi nhíu chặt mi: “Khụ … Hơi mặn!”
“Không phải là hơi! Em chắc chắn anh đổ cả túi muối vào trong đấy. Mặn rùng mình!”
“…” Cái này đúng là nói quá rồi! Anh bỏ dĩa măng sang một bên, nói với mẹ: “Mẹ khoan ăn món này, tối nay con nấu lại!”
Hướng Noãn lại rót cho mình ly nước đầy, ngồi lại bàn: “Món đấy không cứu được nữa đâu! May là chị ấy hôm nay không ở lại ăn cơm.”
Hướng Trường Không: “…”
Hướng Noãn cầm đũa gắp một miếng sườn xào chua ngọt, từ từ bỏ vào miệng: “Ố … Món này ngon nè!”
Hướng Trường Không đáp lời em gái: “Vừa rồi anh chỉ xào mỗi măng tây, mấy món kia làm xong từ trước rồi!”
Hướng Noãn: “Thì ra chị gái xinh đẹp đã khiến anh mất hồn!”
“… Không phải, chỉ do anh không cẩn thận, hơi quá tay thôi!” Hướng Trường Không thấy em gái vẫn còn muốn nói gì đó, liền gắp một miếng sườn: “Em thích sườn xào chua ngọt thì ăn nhiều một chút!”
Hướng Noãn vừa ăn sườn vừa quan sát anh trai…
Có vấn đề!
--- Mình thật sự … sắp có chị hai???
Sau khi rời khỏi nhà Hướng Trường Không, Từ Luyến lái thẳng xe về công viên Ánh Sao. Trương Quả Nhi đang ngồi trước quầy thu ngân trông tiệm, không ngờ boss nhanh như vậy đã về, cô ấy đứng bật dậy: “Boss, chị về sớm vậy?”
Từ Luyến cầm chìa khóa xe trong tay, bước đi trên đôi giày cao gót: “Ừm, xong việc thì về thôi!”
Trương Quả Nhi trợn tròn mắt: “Làm việc gì ạ?”
Từ Luyến: “Đưa cho anh ấy chai rượu thuốc!”
Trương Quả Nhi: “…”
--- Chỉ vậy thôi ư?
--- Đang trêu mình à?!!
Từ Luyến đi vào phòng nghỉ, thấy hộp cơm trưa đặt ở trên bàn nhưng đã nguội, cô cầm lên, quay ra nói với Trương Quả Nhi: “Chị qua bên kia nhờ lò vi sóng hâm lại thức ăn.”
Trương Quả Nhi kinh ngạc ngây người: “Chị vẫn chưa ăn cơm?”
--- Có nghĩa là … thật tình là chỉ đưa chai rượu thôi???
Từ Luyến: “Đúng rồi, chị đi rồi về ngay thôi!”
Trương Quả Nhi: “…”
Chắc là do cô ấy còn quá nhỏ nên chưa thể hiểu hết được suy nghĩ của những người trưởng thành. Tuy nhiên cô ấy phát hiện sau khi Từ Luyến từ nhà Hướng Trường Không về, tâm trạng boss của mình đã đỡ hơn rất nhiều.
Bắt đầu giờ làm việc buổi chiều, Từ Luyến say mê giải quyết đơn hàng. Qua được một lúc lâu, muốn nghỉ tay một chút cô bèn cầm điện thoại lên lướt weibo. Đột nhiên cô nhớ ra chuyện gì đó, lập tức đánh vào khung tìm kiếm bốn chữ ‘Phi hành động lực’.
Có rất nhiều kết quả, cô nhất thời không biết nên chọn lọc thông tin nào, cuối cùng ánh mắt của cô dừng lại ở cụm từ ‘Thiết kế máy bay’.
“Thiết kế máy bay …” Cô lẩm bẩm, sau đó đánh cụm từ này lên thanh tìm kiếm.
“… Thiết kế máy bay là ngành học cấp một cuả Khoa kỹ thuật hàng không và vũ trụ, tương ứng ngành học cấp hai là …” Từ Luyến cảm thấy những từ chuyên ngành này hơi khó hiểu, cô tập trung hơn …
Hướng Trường Không học thiết kế máy bay sao?
Cô đọc tiếp, trên trang này có ghi rõ trường đại học A là nơi đào tạo chuyên ngành này tốt nhất và đây cũng chính là một trong những trường đại học lớn nhất nước, vậy Hướng Trường Không … tốt nghiệp đại học A ư?
Có thể người bình thường sẽ không bao giờ liên hệ một anh giao nhận với một sinh viên tài cao được theo học tại đại học lớn nhất nước … nhưng riêng với Hướng Trường Không, nếu anh nói mình tốt nghiệp đại học A, cô sẽ chẳng cảm thấy bất ngờ.
Bản thân cô cũng không biết tại sao.
Cô tìm rất nhiều tài liệu liên quan đến ngành học thiết kế máy bay bao gồm cả việc hiện trạng hiện nay các sinh viên đều quay lưng với ngành này. Sinh viên sau khi tốt nghiệp đại học, theo những công việc trái ngành là điều không hiếm gặp, có rất nhiều nguyên nhân ảnh hưởng đến yếu tố chọn việc làm. Công việc họ đổi qua thường là những ngành đang rất ‘hot’ như tài chính hoặc IT.
Tuy nhiên Hướng Trường Không không giống bọn họ, tại sao anh lại đổi sang nghề giao nhận.
Từ Luyến khẽ nhíu mi, đầu ngón tay vô thức di chuyển đến trang web ở phía dưới. Là tin chiêu sinh chương trình thi lên nghiên cứu sinh của Viện nghiên cứu Nhất Phi. Hiện tại đang nhận hồ sơ, Từ Luyến đọc kỹ hơn, ngày hết hạn đăng ký là ngày 31 tháng này.
Còn sáu ngày.
Từ khi Từ Luyến cầm điện thoại, Trương Quả Nhi luôn quan sát nhất cửu nhất động của cô.
Trương Quả Nhi cầm bút: Boss không biết nghĩ tới điều gì đột nhiên tâm trạng chuyển biến ‘tệ’ hơn hẳn. Kinh nghiệm của mình cho biết căn bệnh này của boss chính là: yêu đương.
Bên phía nhà của Hướng Trường Không, sau khi anh chỉ bài cho Hướng Noãn anh ra bếp nấu bữa tối, còn Hướng Noãn ở trong phòng nghiên cứu tiếp bài tập của mình, không bao lâu sau nghe tiếng anh trai gọi ra ăn cơm.
Cô bé ra phòng khách, nhìn món măng tây xào đã được Hướng Trường Không chuyển thành canh măng, còn có thêm miến.
Anh đựng trong tô canh thật lớn, Hướng Noãn quýnh lên: “Anh à, uống xong chén canh này còn ăn được cơm không?”
“…” Hướng Trường Không không trả lời em gái mà chỉ giải thích: “Nếu không thêm nhiều nước như vậy thì sẽ không khử hết mặn!”
… Được rồi!!!
Vừa uống canh Hướng Noãn ngẫm nghĩ trong đầu ‘Anh hai vẫn mãi là anh hai của mình!’
Cô bé không thể không thừa nhận Hướng Trường Không đặc biệt thông minh, không chỉ học tập mà hầu như tất cả mọi mặt anh đều làm rất tốt. Nói chi đâu xa, chỉ việc nấu nướng này thôi. Từ khi bà Ông Thục Lệ ngã bệnh thì việc nấu nướng do một mình Hướng Trường Không đảm nhận. Lần đầu tiên Hướng Noãn được ăn cơm anh trai nấu, cô bé đã kinh ngạc không thôi, vì nó còn ngon hơn cả mẹ cô bé làm.
Rồi ngay cả món măng xào này đây, rõ ràng cô bé thấy nó mặn vô phương cứu chữa, vậy mà tối này Hướng Trường Không có thể biến nó thành một chén canh miến măng rất ngon, rất vừa miệng. Hướng Noãn ăn một hơi hai ba chén canh, no kềnh bụng.
… Anh hai rõ ràng là đang nuôi heo mà!!!
“Không xong rồi, em phải đi lại cho tiêu cơm!” Hướng Noãn vuốt vuốt cái bụng nhô lên của mình.
Hướng Trường Không dọn dẹp bát đũa. Anh chờ mẹ tắm xong thì mình cũng vào tắm rửa. Thay quần áo ngủ, anh về phòng ngồi lên giường, thừ người nhìn chai rượu thuốc của Từ Luyến. Một lúc lâu sau anh mới vặn nắp đổ một ít ra lòng bàn tay.
Thủ pháp Từ Luyến đã dạy anh đều nhớ kỹ. Anh học theo cách của Từ Luyến, nhẹ nhàng xoa bóp vết bầm ở chân mình.
Mấy ngày nay anh cũng đã xức thuốc, vết thương đỡ hơn nhiều, vết bầm tuy vẫn còn đậm màu nhưng thật sự đã hết đau.
Rượu thuốc bắt đầu phát huy tác dụng, nóng dần lên. Cảm giác này lại khiến anh nhớ đến cảnh tượng ở phòng nghỉ ngơi hôm đó, bàn tay Từ Luyến cũng như thế này, kề sát lên da anh, xoa xoa nhè nhẹ. Tay cô rất nhỏ, cũng rất mịn, những nơi cô chạm đến tựa như ngọn lửa âm ỉ cháy lan …
Hướng Trường Không đột nhiên khựng lại.
Anh lấy cánh tay đang chống lên giường che mặt mình. Rốt cục anh đang suy nghĩ bậy bạ gì đây.
Thật sự … đầu óc anh càng ngày càng đen tối.