Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Đi khỏi tiệm bán hoa, hai người lại vòng đường khác, đi bộ về cửa hàng Từ Luyến. Hướng Trường Không đặt chậu cây trên rổ xe điện, quay sang Từ Luyến: “Không còn sớm nữa, em về nhà đi!”
“Vâng!”
“Lái xe cẩn thận!”
“Ừm, anh cũng vậy!”
Hướng Trường Không mỉm cười nhìn Từ Luyến lái xe đi khuất mới leo lên xe điện đạp về nhà.
Sắp sang tháng mười một tiết trời càng lúc càng lạnh, ngày mai anh phải nhớ đem theo khẩu trang thôi. Về đến nhà, anh cẩn thận từng li từng tí cầm chậu hoa lên lầu, đặt nhẹ nhàng lên bàn sách.
Đây là cây xanh duy nhất trong nhà anh.
Anh không phải không thích trồng cây trồng hoa, trước đây mẹ anh trồng rất nhiều loại hoa ở ban công. Tuy nhiên, sau khi ngã bệnh, cây cối không người chăm sóc đều chết hết cả. Sau đó cả nhà dọn qua đây, lại càng chẳng có ai mua cây về nên nhà này chẳng có cành cây ngọn cỏ.
Anh hi vọng chậu bạch quyên này có thể thuận lợi vượt qua mùa đông.
Sáng hôm sau, theo lời chỉ dẫn trên quyển sổ, Hướng Trường Không tưới cho cây một ít nước, đặt ở nơi khuất gió, rồi mới đi làm.
Buổi trưa anh nhận được đơn hàng của Từ Luyến, cô lại đặt cơm đùi gà, Hướng Trường Không bất giác bật cười. Từ Luyến dĩ nhiên cũng nhìn thấy người giao hàng cho cô là Hướng Trường Không, nhìn chấm đỏ biểu hiện trên bản đồ càng ngày càng gần, cô chợt dâng lên một cảm giác rất kỳ diệu.
… Tựa như Hướng Trường Không là định vị của cuộc đời cô vậy.
Thấy anh cách mình chỉ còn hai phút, Từ Luyến đi xuống lầu, tiện cầm theo hộp cơm giữ nhiệt đã rửa sạch sẽ. Khi Hướng Trường Không đến giao thức ăn, thấy cô cầm hộp giữ nhiệt trả lại cho anh, anh mỉm cười: “Sau này cứ để anh nấu thêm một phần cho em; vì dù sao cho dù không nấu anh cũng vẫn phải qua đây giao thức ăn.”
Câu này của Hướng Trường Không khiến Từ Luyến ngại ngùng. Từ bé tính cách của cô khá độc lập, hơn nữa dựa vào công việc của ba, khi còn đi học cô thường phải ở nhà một mình… Câu này của Hướng Trường Không tựa như đang quan tâm chăm sóc cô vậy đó!
“Vậy anh có thể không giao thức ăn, hai tháng này cố gắng ôn tập.”
Hướng Trường Không đáp: “Không ảnh hưởng, công việc này thời gian tự do, ngoại trừ giờ cao điểm, còn lại khi không có đơn anh vẫn có thể đọc sách.”
Nói xong anh chỉ vào rổ xe đạp điện: “Sách anh để ở đó!”
Từ Luyến không nói thêm về sự thông minh của Hướng Trường Không nữa, “Vậy anh đi đi, anh còn đơn hàng phải giao nữa mà!”
“Ừm, mai anh lại đưa cơm sang đây!” Hướng Trường Không cầm hộp giữ nhiệt đi ra ngoài.
Trương Quả Nhi cảm giác khoảng thời gian này thật sự quá gian nan, ngày nào cũng được nhét thức ăn cho chó ….
Nhưng mà, đoạn đối thoại của boss và Hướng Trường Không đã thu hút cô ấy: “Boss à, anh Hướng đang học gì?”
Từ Luyến: “Thi nghiên cứu sinh!”
Trương Quả Nhi ngẩn người, ‘Thi nghiên cứu sinh?’ … Đã bảo mà, Soái ca giao nhận không phải ếch trong ao!
“Anh ấy thi ngành gì vậy ạ?” Trương Quả Nhi cầm sẵn bút viết.
Từ Luyến mở hộp cơm, húp một ngụm canh, “Phi thiết!”
Trương Quả Nhi ngừng bút, lấy điện thoại tìm tìm kiếm kiếm, sau đó lại tiếp tục cặm cụi ghi chép.
“Thì ra soái ca giao nhận học chế tạo máy bay! Chẳng trách lái xe lưu loát như vậy!”
Không phải cô ấy nhắc đến chiếc xe điện của Hướng Trường Không!
Hướng Trường Không rời khỏi công viên Ánh sao được một đoạn, thì đột nhiên một đám người ở ven đường xông ra, anh buộc phải dừng xe. Đám người này mặt mũi trông như xã hội đen, trang phục khá giống với diễn viên trong phim Người trong giang hồ.
Hướng Trường Không nghĩ ngay tới đám du côn đến phá cửa hàng của Từ Luyến đợt trước. Thế nhưng chuyện này qua lâu rồi, nếu bọn họ muốn trả thù đâu cần phải đợi đến bây giờ chứ? Mãi cho đến khi anh trông thấy một anh chàng quen mặt từ trong đám đông bước ra, anh mới biết được đây là một nhóm khác.
Là nhóm của Ngụy Nhất Thần.
Ngụy Nhất Thần đi đến đâu cũng đều rất dễ nhận diện. Ngoài trừ gương mặt khá thu hút, thì kiểu cách ăn diện của anh ta cũng khá ‘chói mắt’. Màu sắc trang phục cũng khá giống Từ Luyến; chính vì điều này nên trước đây anh cũng nghĩ cô và người đàn ông này là một đôi.
Ngụy Nhất Thần đi đến trước mặt Hướng Trường Không, vỗ mạnh vào tay lái, chỉ nhìn anh cười mà không nói tiếng nào.
Nụ cười này của anh ta không khiến Hướng Trường Không thoải mái, đó là nụ cười xen lẫn khiêu khích và coi thường.
Hướng Trường Không lên tiếng: “Anh là bạn của Từ Luyến đúng không? Anh tìm tôi có việc gì?”
Nhắc đến tên của Từ Luyến, vẻ mặt Ngụy Nhất Thần biến chuyển rất nhanh, anh ta nhếch miệng, cao giọng: “Mày còn dám đề cập Từ Luyến với tao à?”
Đến đây thì Hướng Trường Không đại loại cũng có thể đoán ra được dụng ý của đối phương. Anh không lên tiếng, Ngụy Nhất Thần thu lại nụ cười: “Làm sao? Lại đến gặp Từ Luyến à?”
Hướng Trường Không: “Tôi chỉ đến giao thức ăn!”
“Giao thức ăn?” Ngụy Nhất Thần cười lạnh: “Tao nghe Từ Luyến kể rồi, cô ấy đang quen với mày!”
Dứt lời, anh ta lại đưa mắt quan sát Hướng Trường Không. Nhìn kỹ người đối diện anh ta đây rất tuấn tú; thế nhưng, nếu Từ Luyến chỉ vì mê trai đẹp thì ắt hẳn cô đã quen anh ta từ lâu rồi mới đúng.
Anh ta thật sự không thể nghĩ thông rốt cục cô coi trọng người này ở điểm nào.
Anh ta cười gằn: “Do lần trước mày đã giúp Từ Luyến nên tao có lòng tốt nhắc mày … Hai người không có kết quả đâu! Từ Luyến nhất thời chỉ có cảm giác mới mẻ với mày thôi. Chờ cảm xúc này qua đi, mày nghĩ coi không lẽ cô ấy lại không nói chia tay với mày ư?”
Hướng Trường Không nhếch miệng, nhìn thẳng vào Ngụy Nhất Thần: “Anh là bạn của Từ Luyến, tôi mong anh đừng nói về cô ấy như thế!”
Ngụy Nhất Thần hừ lạnh: “Được! Vậy nói về mày đi. Mày biết cửa hàng của Từ Luyến thuê bao nhiêu tiền một năm không? Mày có biết nhà và xe của cô ấy cộng lại đáng giá bao nhiêu không? Từ nhỏ đến lớn cô ấy chưa bao giờ phải chịu khổ. Mày nghĩ coi, mày có thể cho cô ấy cái gì? Hay là mày mê tiền của cô ấy mà thôi, mày nghĩ cô ấy có thể bao nuôi mày? Ừ thì mày nghĩ vậy cũng được, bây giờ thiếu gì thằng có suy nghĩ này, đặc biệt là mấy thằng bảnh trai như mày.”
Hướng Trường Không siết chặt tay lái, sắc mặt lạnh dần. Ngụy Nhất Thần nhận ra Hướng Trường Không đang nổi giận, anh ta càng khoái trá: “Tức rồi à? Vậy thì tốt, đánh một trận. Tao đảm bảo đám đàn em của tao sẽ không nhúng tay vào.”
Hướng Trường Không thở hắt ra một hơi, nhìn anh ta: “Nếu như còn đi học, chắc chắn tôi sẽ đánh lại anh …. Nhưng hiện tại tôi chỉ cảm thấy anh thật ấu trĩ!”
Ngụy Nhất Thần bật cười thành tiếng: “Tao ấu trĩ?”
Đám anh em của anh ta cũng phá lên cười nhạo: “Sợ là mày không dám đánh với Thần ca thì có. Ở khu Thanh Nam đại ca tao chưa sợ một ai.”
Hướng Trường Không đạp chân ga, không để ý đến bọn họ: “Phiền mọi người nhường đường, tôi còn đơn hàng phải giao.”
Ngụy Nhất Thần đứng ngáng trước đầu xe Hướng Trường Không, anh ta nhìn anh một lúc lâu mới lên tiếng: “Cho nó đi!”
A Mao không phục: “Thần ca?”
---- Cứ như vậy cho tên này đi sao? Không dần cho nó nhừ tử à?
Ngụy Nhất Thần không đáp, tránh khỏi đầu xe Hướng Trường Không. Hành động này của Thần ca buộc đám đàn em phải nghe theo.
A Mao nhìn bóng lưng Hướng Trường Không, giọng tức tối: “Thần ca, tại sao anh lại dễ dàng để nó đi vậy chứ?”
Ngụy Nhất Thần nhìn chằm chằm phía trước, “A Mao!”
“Sao… sao??? Có phải bắt nó lại không?”
“Không cần! Cậu đi tra xem gốc gác của người này!” Nếu như thật sự tên này có ý đồ xấu với Từ Luyến, anh ta nhất quyết không để anh chàng này lảng vảng bên cô.
“Dạ biết! Em làm ngay!”
Hướng Trường Không lái xe thật xa, trong đầu vẫn còn vang vọng những lời của Ngụy Nhất Thần. Tuy không phải anh quen Từ Luyến vì tiền, nhưng đúng là anh chẳng thể cho Từ Luyến được cái gì. Cho dù anh thi đậu nghiên cứu sinh thì thế nào chứ, chờ đến khi tốt nghiệp cũng là chuyện của mấy năm sau. Rồi vào viện nghiên cứu thì sao, đãi ngộ cũng chẳng bao nhiêu, có khi còn phải đổi nghề như Triệu Địch.
Anh có thể vì tình yêu với sự nghiệp không quan tâm đến cái được cái mất trong ngành này, nhưng người bên cạnh anh thì sao? Anh còn cô em gái phải học đại học, bệnh tình của mẹ anh lại như thế …. Từ Luyến thật sự có thể tiếp nhận được gia đình anh sao?
Thật ra những chuyện này luôn tồn tại trong đầu anh, chẳng qua gần đây anh không thèm suy nghĩ đến nó.
Ngày hôm sau, Hướng Trường Không vẫn đến đưa cơm cho Từ Luyến, thấy anh đưa bữa trưa xong là đi, cô liền gọi lại: “Ngày mai anh cũng tan ca tám giờ sao?”
Hướng Trường Không: “Mai anh dự tính về nhà sớm một chút, ôn bài.”
Nghe anh nói vậy, Từ Luyến khẽ lên tiếng: “Vậy anh học đi. Cố lên!”
“Ừm!” Hướng Trường Không đáp một tiếng, rồi xoay người rời đi.
Trương Quả Nhi nhìn theo bóng lưng Hướng Trường Không, rồi quay sang nói với Từ Luyến: “Boss, chị có cảm nhận được tinh thần của anh ấy hôm nay không tốt không?”
Từ Luyến: “Chắc là vừa giao hàng vừa phải học nên anh ấy hơi mệt.”
Trương Quả Nhi ngẫm nghĩ, “Em chỉ tưởng tượng thôi cũng thấy mệt chết đi được!”
Từ Luyến nở nụ cười, mở hộp giữ nhiệt của Hướng Trường Không, húp một miếng canh.
Quả nhiên ngon hơn mấy tiệm bên ngoài nhiều.
Sau khi đóng cửa tiệm, Từ Luyến lái xe qua nhà sách, tìm mấy quyển sách dạy nấu ăn đơn giản, rồi mới về nhà. Ghé siêu thị dưới cổng tiểu khu mua ít rau và thịt.
Tối hôm đó, Từ Luyến lần đầu tiên xông pha trận mạc --- không phải nấu mì mà là làm cơm.
Cô chọn món đơn giản nhất là khoai tây chiên và cà chua xào trứng.
Theo Hướng Trường Không hai lần, cô cũng học được không ít. Ngoại trừ khoai tây sắt sợi chưa được đẹp cho lắm thì tất cả đều khá thuận lợi.
Xong hai món thì cơm cũng chín, cô bày thức ăn lên bàn, chụp một tấm, gửi cho Hướng Trường Không.
Từ Luyến: Hôm nay tự tay em nấu thử, nộp bài tập cho anh đây.
Hướng Trường Không phóng lớn ảnh một chút.
Hướng Trường Không: Nhìn bên ngoài thì cần phải nâng cao tay nghề hơn nữa, tuy nhiên cũng không tệ, có thể ăn được.
Từ Luyến: … Anh thật sự chấm điểm quá keo.
Hướng Trường Không có thể tưởng tượng ra cô đang bĩu môi khi nói câu này: Em nghĩ sao lại tự mình nấu ăn?
Từ Luyến: À … từ ngày mai em sẽ không gọi thức ăn ngoài nữa, anh cũng không cần mang cơm qua cho em, em tự mang theo.
Từ Luyến: Như vậy anh không cần dành thời gian ghé qua em, có thể tranh thủ thời gian đọc thêm sách.
Hướng Trường Không nhìn tin nhắn của Từ Luyến, đôi mắt đảo nhẹ. Thật ra Từ Luyến làm như vậy chẳng có ý nghĩa nào hết, vì cho dù không có đơn hàng của cô, anh cũng nhận những đơn hàng khác. Tuy nhiên anh biết, đây là Từ Luyến đang nghĩ cho anh.
Cô vẫn luôn tốt như thế, còn anh, chẳng thể cho cô được gì.
Anh im lặng một lúc lâu sau mới nhắn tin trả lời: Thật ra em có thể đặt hàng ở những ứng dụng khác.
Từ Luyến: …
--- Ừ nhỉ …. Tại sao cô không nghĩ ra điều này sớm hơn.
~~~
Tác giả: Cả nhà đừng sợ, có chị Từ Luyến của chúng ta ở đây sợ gì không lật được ‘trời cao’.