Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Từ Luyến không phải ngốc, cô mơ hồ nhận ra được Hướng Trường Không muốn tránh mình. Cô thật sự muốn truy hỏi cho ra lẽ, nhưng cân nhắc một lúc, cô chỉ gửi lại cho anh một icon OK.
Thật sự kỳ thi của Hướng Trường Không càng lúc càng gần, mặc kệ anh xuất phát từ nguyên nhân gì, đọc thêm bài vở là đúng, cô cũng không muốn anh phân tâm.
Nhìn tin nhắn trả lời của Từ Luyến, trái lại lại khiến Hướng Trường Không bận tâm. Hướng Trường Không biết Từ Luyến không ngốc, cô nhất định sẽ suy nghĩ, nhưng cô lại không hỏi, giống như đợt gặp mẹ cô lần trước vậy. Anh bỏ điện thoại di động xuống, mở ngăn kéo lấy thỏi son môi anh vừa mua, ngắm nghía một hồi rồi lại cho vào chỗ cũ.
Thứ bảy Hướng Noãn về nhà, như thường lệ Hướng Trường Không lại mua một đống thức ăn. Hướng Noãn mở cửa, bỏ balo xuống là phi ngay vào bếp ăn vụng, giọng hưng phấn: “Ừm ừm … Anh hai làm sườn xào chua ngọt là số dzách!” Ăn xong một miếng cô bé còn mút mút ngón tay.
Hướng Trường Không bật cười, muốn đuổi em gái ra khỏi bếp. Hướng Noãn nhanh tay gắp thêm một miếng: “Haizza, miếng sườn thơm ngon thế này không biết đến khi nào chị gái xinh đẹp mới được uống đây?!!”
Hướng Trường Không đang xào rau, chợt khựng lại, anh bưng dĩa sườn xào chua ngọt lên, nhét vào tay Hướng Noãn: “Em mang ra ngoài ăn đi, nhà bếp nhiều khói dầu!”
Hướng Noãn cầm dĩa, đảo mắt, vẫn chưa chịu đi: “Đến khi nào anh mới dắt chị ấy về nhà vậy?”
“Em không cần bận tâm!” Hướng Trường Không lại đảo chảo rau, “Thành tích kỳ thi tháng này của em thế nào rồi?”
Hướng Noãn đơ người, “A … ha ha ha. Em không quấy nhiễu anh, anh cừ từ từ mà làm!” Sau đó cô bé cầm dĩa sườn bưng thật nhanh ra bàn ăn.
Ăn xong mấy miếng sườn cô bé mới ra khỏi bóng mây u ám của kỳ thi tháng. Cô bé rút điện thoại tìm weibo của Từ Luyến, rồi nhắn một tin: Chị ơi, chị còn nhớ em không? Em là Hướng Noãn, em gái anh Hướng Trường Không.
Từ Luyến đang tham gia một bữa tiệc rượu với mẹ. Gia đình cô không phải xuất phát từ dân làm ăn buôn bán nhưng cũng tính là danh môn, có tiền có của. Hoạt động của giới thượng lưu thế này đôi khi mẹ cô vẫn phải tham gia, còn Từ Luyến là lần đầu tiên đến đây. Cô vốn không thích mấy hoạt động xã giao, càng không cần nhắc đến mấy dạng tụ họp kiểu giả dối này.
Ngụy Nhất Thần cũng tham dự, nhìn thấy Từ Luyến đứng một góc, anh ta bước đến: “Không ngờ em cũng có mặt ở đây!”
Từ Luyến nhếch môi lộ nụ cười khổ, cầm một chiếc bánh cupcake: “Hai ngày nữa mẹ em lại đi rồi, bà muốn em đến đây trải nghiệm thực tế!”
Ngụy Nhất Thần cười cười, ngửa cổ uống một ngụm rượu lớn: “Mẹ em vừa gặp mấy bà bạn đã khoe em có bạn trai, nhìn dáng vẻ của bà tựa như bị ép phải về nước vậy đó!”
“…” Từ Luyến im lặng một lát, rồi trả lời: “Tẻ nhạt!”
Ngụy Nhất Thần nghiêng đầu đánh giá Từ Luyến, “Cơ mà …. Hôm nay em mặc bộ này rất đẹp!”
Trang phục này là do chính tay mẹ cô chọn, còn uy hiếp bắt cô phải mặc. Từ Luyến chưa bao giờ tham gia những buổi tiệc rượu này dĩ nhiên không mua lễ phục. Vì vậy cho dù cô không hài lòng đồ mẹ cô chọn cho lắm thì vẫn phải mặc.
Cũng đâu thể mặc áo da đến ăn tiệc.
“Nhất Thần, con qua đây trò chuyện với chú Nhiếp đi!” Ngụy Chấn Đình nhìn sang hướng hai người bọn họ, gọi Ngụy Nhất Thần. Từ Luyến trông thấy ông liền cúi đầu lễ phép chào, ông Ngụy Chấn Đình cũng cười cười gật đầu đáp lại.
Ngụy Nhất Thần uống cạn ly rượu trên tay, nghiêng đầu nói với Từ Luyến: “Anh đi một chuyến!”
“Ừm!”
Ngụy Nhất Thần đặt ly ở trên bài dài, bước về phía ông Ngụy Chấn Đình. Thấy con trai, ông khẽ nói: “Con không nghe dì Từ kể chuyện Từ Luyến đã có bạn trai à? Còn không buông tay?”
Ngụy Nhất Thần cười cười: “Nhiếp Lôi cũng nói cô ấy không hợp với con, ba không thể từ bỏ chuyện này được ư?”
“Đâu có giống nhau. Nếu cả hai vẫn chưa có đối tượng thì vẫn còn cơ hội phát triển. Có thích hợp hay không phải tiếp xúc một thời gian mới biết được!”
Ngụy Nhất Thần mím mím môi không phát biểu ý kiến.
Từ Luyến ăn xong chiếc bánh cupcake, lại ra trước bàn dài chọn một món khác. Lần này cô đồng ý đến dự tiệc còn có một nguyên nhân quan trọng khác đó chính là nhà hàng Định Âu này có những món bánh rất ngon, rất nổi tiếng.
Mẹ Từ Luyến thấy con đứng mãi một góc, không bước ra chào hỏi ai, tách hẳn tầm nhìn của mọi người, cúi gằm đầu vào điện thoại, không nhìn một ai.
Mẹ Từ Luyến banh môi cảnh cáo ngầm con gái, rồi lập tức quay sang trò chuyện vui vẻ với mấy người bạn. Từ Luyến mở wechat nhìn chằm chằm avatar của Hướng Trường Không một lúc, sau đó thoát ra, mở weibo.
Nhận được vài tin nhắn mới, đầu tiên là thư mời hợp tác.
Được một lát đầu ngón tay Từ Luyến dừng lại ở avatar của một nữ sinh anime, cô không lướt tiếp.
Là Hướng Noãn?
Cô dĩ nhiên nhớ ra, cô nhắn tin trả lời: Ừm, chị nhớ. Em tìm chị có việc gì không.
Ăn cơm xong xuôi, Hướng Noãn rốt cục cũng nhận được tin nhắn của Từ Luyến. Cô bé cầm điện thoại một tay, lưu loát bấm phím: Nghe anh hai kể, hai anh chị đang quen nhau. Em chúc mừng anh chị nhé! *icon đáng yêu* … Nhưng mà, hôm nay em thấy anh hai sao sao ấy, có phải anh chị cãi nhau không? *icon đau khổ*
Từ Luyến ngẫm nghĩ một lúc, hỏi: Anh hai có nhà không?
Hướng Noãn: Có ạ! Anh hai vừa về phòng, hôm nay anh hai được nghỉ theo ca.
Từ Luyến: Ok! Chị biết rồi!
Hả? Hướng Noãn lơ mơ …. Chị ấy biết gì cơ? Sao mình cái gì cũng không biết?
Hai người rốt cục có phải là cãi nhau không vậy? Lo chết đi được.
Tuy nhiên, nhân cơ hội này Hướng Noãn kết bạn wechat với Từ Luyến, như vậy về sau muốn tìm Từ Luyến cô bé không phải đi lòng vòng nữa.
Từ Luyến thêm Hướng Noãn vào wechat, sau đó mở avatar của Hướng Trường Không, nhắn tin: Anh đang học à?
Thật sự là Hướng Trường Không đang đọc sách, nhưng không hiểu sao khi thấy Từ Luyến hỏi như vậy, anh chợt chột dạ: Ừm.
Sau đó anh còn chụp tấm ảnh đang đọc sách gửi cho Từ Luyến.
Nhìn tấm ảnh gửi đi rồi, Hướng Trường Không chợt hối hận, cái này giống giấu đầu lòi đuôi quá. Hay là xóa đi? Cơ mà… khẳng định là Từ Luyến xem thấy rồi.
Khi anh còn đang do dự thì Từ Luyến lại nhắn tin đến.
Từ Luyến: Tuy rằng không muốn quấy nhiễu anh đang học, nhưng bây giờ anh đến đón em được không?
Hướng Trường Không nghi ngờ, đón cô? Xảy ra chuyện gì sao?
Hướng Trường Không: Em bị sao vậy?
Từ Luyến: Em bị mẹ kéo đến một bữa tiệc. Quá mệt mỏi, mẹ còn không cho em về.
Từ Luyến: Em nói với mẹ chiều nay hẹn anh rồi. Nếu anh qua đây, nhất định mẹ sẽ cho em đi.
Hướng Trường Không không trả lời, Từ Luyến suy nghĩ một chút rồi ‘tăng thêm liều’.
Từ Luyến: Van anh đó! *chấm lệ*
Hướng Trường Không: ….
Hướng Trường Không: Được, anh qua tìm em. Em gửi địa chỉ cho anh đi.
Từ Luyến: Nhà hàng Định Âu, sảnh lầu hai.
Từ Luyến: Chờ anh!
~~~
Tác giả có lời muốn nói: Trọng điểm, ngày mai 001 lại muốn lên sàn!