Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Hướng Trường Không thay quần áo, trước khi đi còn ghé qua phòng Hướng Noãn báo một tiếng. Hướng Noãn thấy anh trai ra ngoài liền hỏi: “Anh hẹn hò với chị xinh đẹp à?”
“…” Hướng Trường Không không hiểu tại sao mỗi lần anh ra khỏi nhà thì cô bé lại cho rằng anh hẹn hò, mặc dù đúng là anh đi gặp Từ Luyến.
“Anh có chút việc, sẽ về sớm thôi!”
“Không cần đâu, tối anh không về cũng không sao … Thật đó!”
Hướng Trường Không: “…”
“Anh đi đây!” Anh xoay người, tiện tay khép cửa phòng em gái. Hướng Noãn chạy đuổi theo anh ra ngoài, kéo anh về phòng: “Anh ăn mặc quá tùy tiện, đổi lại bộ khác đi!”
Hướng Trường Không than nhẹ, “Anh chỉ tiện ra ngoài đường một chút thôi mà!”
“Anh đi gặp chị xinh đẹp làm sao có thể mặc vớ vẩn thế này chứ! Đây mới là lần hẹn hò thứ hai mà anh đã qua loa thế này rồi … Đàn ông các anh có phải ai cũng như thế không vậy?!!”
Hướng Trường Không: “…”
Hướng Noãn mở tủ áo anh trai, đảo mắt nhìn một vòng rồi thở dài: “Trang phục của cánh đàn ông thật khó coi.”
Hướng Noãn thật sự cho rằng quần áo của đấng mày râu không thể lọt vào mắt, màu sắc và kiểu dáng đơn điệu chẳng sặc sỡ sắc màu như phụ nữ.
“Anh hai à, em nghĩ rằng anh cần phải mua quần áo đấy”
Hướng Trường Không: “Đã nói quần áo đám đàn ông khó coi rồi thì dù mua bộ mới cũng đều như thế cả thôi!”
Hướng Noãn: “…”
--- Dù gì ít ra nó vẫn là mới mà!!!!
“Áo len đen của anh đợt trước đâu?”
Hướng Trường Không: “Anh giặt rồi, chưa khô!”
“A …. Vậy anh mặc chiếc áo trắng này đi!” Hướng Noãn rút một chiếc áo trắng được gấp cẩn thận trong tủ, đầu ngón tay lướt nhẹ trên móc áo như đang duyệt binh: “Anh chả lẽ chỉ có áo khoác đen thôi à?”
Hướng Trường Không liếc em gái một cái, sửa lưng: “Đây không phải là màu đen, đây là xanh đen!”
“Nhìn qua cũng không khác nhau!”
Câu này của em gái khiến Hướng Trường Không bật cười: “Mấy nữ sinh bọn em chọn son sao không nói mấy màu đó cũng chẳng khác gì nhau đi?” Anh vẫn còn nhớ cảm giác bấn loạn khi cô bán hàng quầy Bunny tư vấn màu son cho anh.
“Đâu có giống nhau!” Hướng Noãn hừ lạnh, sau đó rút chiếc áo khoác xanh đen ra, “Lấy cái này đi!”
Hướng Trường Không không muốn chậm trễ, đuổi em gái ra ngoài rồi thay quần áo. Anh đứng trước gương sửa lại cổ áo, nghiêng đầu nhìn ngăn kéo nơi bàn làm việc.
Son môi anh còn cất trong đó, có nên tiện cầm theo đưa Từ Luyến không?
Anh nhìn chằm chằm ngăn kéo một lúc lâu, mãi cho đến khi Hướng Noãn gõ gõ cửa anh mới đưa tay mở ngăn lấy thỏi son cho vào túi áo khoác.
Nhìn bộ quần áo của Hướng Trường Không lúc này Hướng Noãn mới hài lòng.
Bà Ông Thục Lệ bây giờ đang ngủ trưa, Hướng Trường Không nhìn về phía cánh cửa đóng chặt, Hướng Noãn trấn an anh: “Cứ để em lo cho mẹ, tối em sẽ hâm lại đồ ăn, anh về hay không cũng không quan trọng!”
Hướng Trường Không cốc đầu em gái một cái, rồi thay giày đi ra ngoài.
Sau khi Từ Luyến nhắn tin cho Hướng Trường Không, cô liên tục nhìn đồng hồ. Nhóm Ngụy Nhất Thần và bạn bè đang đứng tán gẫu cách đó không xa cũng trông thấy cảnh tượng này, một người quay sang Ngụy Nhất Thần hỏi: “Có phải Từ Luyến hẹn bạn trai không?”
Người bên cạnh nâng ly rượu cười cười: “Chúng ta thôi sát muối lên vết thương của Thần ca đi!”
Mấy người xung quanh ngầm hiểu ý, phá lên người. Ngụy Nhất Thần vẫn bình thản nhìn về hướng Từ Luyến, uống một hớp rượu. Giang Chương Lạc bây giờ mới tới, vừa vào sảnh đã đi thẳng đến hướng Ngụy Nhất Thần, “Ngụy Nhất Thần sao cậu dám uống hết chai rượu tớ gửi trong quán bar hả??? Cậu biết chai đó tớ mua tốn bao nhiêu lúa không???” Giang Chương Lạc khá tức giận vì chai rượu ấy vừa đắt lại vừa khó mua, anh ta còn không dám uống. Một bình rượu quý như thế anh ta chỉ mong tìm được cô bạn gái xinh đẹp hợp cạ, rồi thì ‘chàng một ly nàng một ly’ … đời còn gì bằng.
Kết quả sao chứ …. Mỹ nữ không thấy thì thôi đi mà ngay cả rượu cũng nằm trọn trong bụng Ngụy Nhất Thần.
Ngụy Nhất Thần nheo mắt nhìn anh ta, nhếch miệng cười: “Chính vì biết chai rượu đó bao nhiêu tiền tớ mới lấy uống đấy!”
“Cậu….!” Nếu không phải đang trong bữa tiệc thì Giang Chương Lạc thật sự muốn đấm cho Ngụy Nhất Thần một phát.
Cố Bảo đi đến gần cười hì hì: “Chương Thiếu, cậu đừng tức nữa. Trong lòng cậu ấy còn khó chịu hơn cậu gấp trăm ngàn lần đấy. Người phụ nữ đeo đuổi bao năm trời bây giờ lại lọt vào tay kẻ khác!”
Câu này của cậu ta giúp Giang Chương Lạc bớt giận đi ít nhiều, thậm chí còn bật cười: “Một chai rượu đổi lại kết thúc có hậu cho quá trình chín năm tu luyện khổ ải của Ngụy Nhất Thần … Đáng … đáng lắm!”
Ngụy Nhất Thần nhếch miệng … rốt cục bạn bè của anh ta là đám bạn chó má gì đây chứ?!!
Trong lúc bọn họ nói chuyện, Hướng Trường Không đến rồi, Từ Luyến nhận được tin nhắn của anh lập tức đi thẳng ra ngoài. Hướng Trường Không chờ cô ở trước cửa nhà hàng, Từ Luyến vừa bước ra anh liền trông thấy.
Trang phục của Từ Luyến thường là dạng đồ công sở, ưa dùng những gam màu thẫm. Tuy nhiên hôm nay là đi tiệc nên hiếm thấy cô mặc một chiếc áo trắng, cổ chữ V được kết ren trang trí, váy màu xanh lục kết hợp với mái tóc vấn cao kiểu dân quốc, trông cô toát lên vẻ quý phái, trang nhã.
Hướng Trường Không nhất thời sững sờ đứng yên một chỗ. Từ Luyến bước trên đôi giày cao gót tiến tới, giơ tay huơ huơ trước mắt anh: “Anh sao vậy?”
Hướng Trường Không lúc này mới tỉnh trí, anh ngại ngùng dời tầm mắt sang hướng khác, hai má chợt nóng lên: “Không … Không có gì … Chỉ cảm thấy hôm nay em không giống ngày thường.”
Từ Luyến cúi đầu nhìn bộ quần áo trên người mình, hỏi anh: “Đẹp không?”
“Đẹp … Rất đẹp!”
Từ Luyến cười cười: “Là mẹ chọn đó, em không quen lắm … Nhưng mà được lắm đúng không?”
Nụ cười trên môi cô lọt vào đáy mắt Hướng Trường Không, còn chói mắt hơn ánh mặt trời ban trưa. Anh một lần nữa phải dời tầm mắt, lên tiếng hỏi: “Em mặc như vậy có lạnh không?”
Bây giờ đang là tháng mười một, trên con đường này chỉ có mình Từ Luyến là mặc mỏng manh nhất.
Từ Luyến: “Em muốn sưởi nắng, trời ấm áp, rất dễ chịu!”
Vừa nói cô vừa ngẩng đầu nhìn trời xanh. Hôm nay trời rất đẹp, bầu trời xanh trong, ánh nắng xuyên qua những đám mây trắng, cô mỉm cười: “Chúng ta hẹn hò đi!”
Đề nghị này của cô khiến tim Hướng Trường Không đập thình thịch. Anh ngắm nhìn người phụ nữ đang đứng trước mặt mình, trong thoáng chốc anh còn cho rằng dù bất cứ yêu cầu nào của cô, anh đều sẽ vui vẻ đồng ý.
“Em nghe Trương Quả Nhi nói hôm nay ở công viên trò chơi có biểu diễn chương trình đặc biệt, chúng ta qua đó xem đi!” Từ Luyến dựa sát vào người anh một chút, đôi môi đỏ tươi tựa như đang muốn dụ bắt con mồi: “Lần trước hẹn nhau đã bị lỡ, xem như đây là lần hẹn hò đầu tiên!”
Hướng Trường Không gật đầu theo bản năng, tim đập loạn cả lên: “Được!”
“Em đi lấy xe, anh ở đây chờ em một chút!”
Cô từ bãi đậu xe chạy ra, lái đến trước Hướng Trường Không bấm kèn báo hiệu. Hướng Trường Không ngồi vào trong, Từ Luyến chờ đến khi anh cài dây an toàn xong xuôi mới khởi động máy.
Đây là lần đầu tiên Hướng Trường Không ngồi xe Từ Luyến, cô lái xe không nhanh nhưng rất chắc tay lái. Nghe cô nói công viên trò chơi không nằm trong trung tâm thành phố, lái theo hướng dẫn của máy định vị gần năm mươi phút mới trông thấy cổng công viên.
Hôm nay là thứ bảy, lại có chương trình đặc biệt nên công viên khá đông, Từ Luyến đăm chiêu nhìn hàng xe dài dằng dặc, tự hỏi không biết còn chỗ đậu hay không.
“Bên kia còn một chỗ, nhưng không lớn lắm.”
Vị trí anh vừa nói Từ Luyến cũng trông thấy nhưng khoảng cách khá nhỏ, muốn lái vào phải có kỹ thuật … bằng không thì ….
“Xe của em đậu lọt đó!”
Từ Luyến chậm rãi lái xe gần đến đó, biểu hiện nghiêm túc như đang dự thi lấy bằng lái: “Độ rộng thì lọt đó, nhưng em không biết đánh lái vào thế nào!”
Hướng Trường Không nghiêng đầu nhìn cô: “Để anh lái cho. Em xuống xe trước đi chứ không lát nữa rất khó mở cửa.”
Từ Luyến đưa mắt nhìn anh, khá bất ngờ: “Anh có bằng lái rồi sao?”
Hướng Trường Không ừ một tiếng: “Anh thi lấy bằng từ khi tốt nghiệp cấp ba, anh cũng từng lái xe ba anh rồi, em yên tâm đi.”
Với Hướng Trường Không mà nói Từ Luyến luôn tín nhiệm anh một cách mù quáng, dù cho anh đã mấy năm không lái xe cô cũng không mảy may nghi ngờ khả năng của anh.
Cô dừng xe nhường chỗ cho Hướng Trường Không. Dựa vào camera trước và sau, anh xoay bánh lái mấy lần rồi chuẩn xác đậu vào đúng vị trí.
…. Từ Luyến chợt có cảm giác thất bại, cô vốn dĩ còn muốn đứng ở bên cạnh chỉ đạo trái trái phải phải cho anh nữa cơ.
Khoảng cách giữa hai chiếc xe thật sự rất hẹp, sau khi Hướng Trường Không đỗ xe, cánh cửa chỉ có thể hé ra một khe nhỏ. Từ Luyến nhìn anh lách người từ bên trong chui ra, cô không nhịn được bật cười.
Hướng Trường Không đi về phía cô, cô đưa tay phủi phủi áo khoác anh: “Làm dơ hết rồi!”
“À … ừ nhỉ ….” Hướng Trường Không ngượng ngùng, anh phủi phủi trên vai, rồi quay sang Từ Luyến: “Chúng ta qua mua vé đi!”
“Được!” Từ Luyến bước lên một bước, nắm chặt tay trái của anh.
Lòng bàn tay đột nhiên âm ấm, Hướng Trường Không ngây người, tay Từ Luyến rất mềm, rất mịn, chạm vào thật sự thoải mái. Từ Luyến nhác thấy dáng vẻ ngơ ngác của anh, khẽ hỏi: “Không phải hẹn hò đều phải nắm tay ư?”
“Ừm … đúng ….” Hướng Trường Không không dám nhìn cô, bàn tay anh thoáng siết chặt hơn, cảm nhận được đầu ngón tay Từ Luyến mát lạnh.
Trời đã về chiều, lại may mắn đến kịp trước giờ diễn nên người xếp hàng mua vé không đông lắm. Bên dưới sân khấu có khá nhiều du khách cầm điện thoại di động quay lại chương trình, Từ Luyến cũng lôi điện thoại khỏi túi xách, hướng máy quay về những diễn viên trên sân khấu. Biểu diễn chỉ vỏn vẹn trong mười lăm phút, Từ Luyến kề sát Hướng Trường Không: “Chúng ta chụp một tấm nhé!”
Hướng Trường Không biết con gái rất thích selfie, Hướng Noãn nhà anh cũng vậy; chỉ có điều, hình như Từ Luyến không phải là người thích chụp hình --- anh thực sự không thể tưởng tượng ra cảnh Từ Luyến quay camera về phía mình, không ngừng chu mỏ, phùng má, chớp chớp mắt.
Đúng là Từ Luyến không thích selfie, thậm chí còn không có phần mềm chụp ảnh nào. Cô mở camera, chỉnh camera trước, sau đó phát hiện ngay cả lỗ chân lông của mình cũng bị phóng lớn.
“…” Cô bình tĩnh tắt camera, quay sang Hướng Trường Không, “Anh chờ một chút, em tải ứng dụng chụp ảnh selfie.”
Mấy ứng dụng chụp ảnh selfie đầy rẫy, Từ Luyến nhìn một icon quen mắt, hình như là ứng dụng Trương Quả Nhi hay xài, vội vàng tải về. Một lần nữa mở camera, Từ Luyến gật gù hài lòng. Lần này đẹp hơn nhiều rồi.
“Anh nhích sát vào em một chút!” Từ Luyến lên tiếng chỉ đạo, mãi cho đến khi bả vai hai người chạm nhau. Trông thấy cô cầm điện thoại khó khăn quá, anh liền chủ động, “Để anh cầm cho!”
Anh tìm góc đẹp, bấm chụp…. Đúng lúc này, Từ Luyến bỗng hôn lên má anh một cái.
Dĩ nhiên cảnh này nằm hoàn toàn trong bức ảnh.
Hướng Trường Không: “….”
“Ha ha ha! Cũng không tệ lắm!” Từ Luyến lấy lại điện thoại, xem bức ảnh vừa chụp. Khuôn mặt Hướng Trường Không ửng hồng, Từ Luyến rút một tờ khăn giấy trong túi xách, đưa ra trước mặt anh: “Anh lau đi!”
“Sao?” Hướng Trường Không vẫn chưa hiểu.
Từ Luyến khẽ nhíu mi, cầm khăn xoa xoa má anh mấy cái. Khăn giấy trắng dính chút màu đỏ, cô giơ ra trước mặt Hướng Trường Không, “Dấu son!”
Hướng Trường Không: “….”
Mặt lau sạch sẽ hai người tiến sâu vào bên trong công viên. Trên đường đi gặp xe bán kem, thấy Từ Luyến rất muốn ăn, Hướng Trường Không liền chạy qua mua cho cô một cây. Từ Luyến cắn một miếng, rồi chìa sang bên cạnh: “Anh nếm thử không? Ngon lắm!”
Khóe miệng cô vẫn còn dính kem, Hướng Trường Không cúi đầu nhìn, mỉm cười lắc đầu: “Anh không ăn đâu, em ăn đi!”
Từ Luyến ngẫm nghĩ một lát, rồi gọi: “Hướng Trường Không!”
“Sao?”
Từ Luyến nhoẻn miệng cười, một tay ôm cổ anh, nhón chân hôn nhẹ lên môi anh.
Môi miệng Từ Luyến mang theo hơi lạnh của kem, nhẹ nhàng dán trên môi anh, Hướng Trường Không cảm giác chóp mũi mình lắp đầy hương vị của Từ Luyến.
Lần đầu tiên anh cảm nhận được Từ Luyến rất ngọt.
Nét mặt Từ Luyến rất tươi, còn Hướng Trường Không bị hôn đến mức kinh ngạc ngây người. Sau khi hôn, kem trên môi cô dính một ít lên môi Hướng Trường Không. Anh lè lưỡi liếm đi, gương mặt ửng đỏ: “Còn ở bên ngoài, em đừng làm vậy ….”
“Đừng làm gì???”
“…” Hướng Trường Không không thể nói tiếp.
Từ Luyến đu người lên cánh tay của anh, đưa tay vẫn đang cầm cây kem chỉ về phía trước: “Chúng ta chơi trò kia đi!”
“Được!”
Hai người vừa ăn vừa chơi, xem xong buổi biểu diễn cuối cùng trong công viên thì trời cũng nhá nhem tối. Hướng Trường Không lo cô bị lạnh, anh cởi áo khoác cho Từ Luyến: “Tối gió lớn, coi chừng bị cảm.”
“Ừm!”Từ Luyến mặc áo khoác anh vào, trên đó vẫn còn lưu lại độ ấm cơ thể anh, tựa như anh đang ôm lấy cô vậy. Từ Luyến cười cười, đút tay vào túi … chợt cô đụng phải chiếc hộp nhỏ dài dài.
“Trong túi anh có cái gì nè?” Cô lấy đồ vật đó ra, phát hiện đó là một thỏi son, “Son bóng 007?”
Cô ngơ ngác nhìn Hướng Trường Không, anh lắp bắp mấy lần mới nói tròn câu: “À …. Lần trước anh đặt mua, vốn muốn tặng cho em trước, ai ngờ chơi một hồi quên mất!”
Từ Luyến vẫn đăm đăm nhìn anh, đến khi nhận ra hai vành tai anh đang đỏ lựng, cô mới chịu cất cây son, “Qua nhà em nhe!”
Hướng Trường Không nhìn thẳng vào mắt cô, đôi mắt trong vắt kia giờ khắc này dường như thu hết ngôi sao trên bầu trời đêm.
“Đi thôi!” Từ Luyến xoay người, đi về hướng bãi đậu xe.
Từ công viên trò chơi về đến nhà của Từ Luyến cũng mất gần năm mươi phút. Về đến nhà cô để áo khoác và chìa khóa xe trên ghế sofa, Hướng Trường Không đứng ở ngay sau lưng. Từ Luyến xoay người, đan hai tay luồn qua sau gáy anh: “Ngày hôm nay hôn anh hai lần, bây giờ cho anh cơ hội trả thù!”
Hướng Trường Không nhìn cô, rồi bỗng chốc ôm chầm lấy eo, hôn lên môi Từ Luyến.
Lực của anh rất lớn, siết mạnh vùng eo của Từ Luyến, cô hơi đau nhưng đã lâu rồi anh không ôm cô như vậy, cô thật sự không muốn đẩy anh ra.
Khí lực dần bị nụ hôn này rút hết, hai chân cô mềm nhũn, Hướng Trường Không nhận ra được thân thể cô có biến hóa, thuận thế đặt cô tựa lên ghế sofa. Từ Luyến chạm tay vào thành ghế, đưa tay dò tìm xung quanh. Hướng Trường Không đang ôm cô rất chặt, cô phải dùng hết sức mới có thể rút được chiếc hộp nhỏ ra ngoài.
Chiếc hộp đỏ này đã quá quen với Hướng Trường Không, anh nắm chặt tay cô, giọng trầm khàn: “Ngay ở chỗ này sao?”
“Ừm …”
--- Sofa cũng to mà.
Hướng Trường Không không nói nữa, anh rút bao, đưa lên miệng, bất chợt anh cố gắng kìm nén kích động của bản thân: “Mẹ em …”
“Mẹ em về bên nhà kia, tối không qua đây!”
Không chút do dự, Hướng Trường Không lập tức lấp đầy tất cả khoảng trống còn sót lại giữa hai người.
Đêm nay Hướng Trường Không còn nhiệt tình hơn hai lần trước … đặc biệt còn biết ‘làm khó làm dễ’ Từ Luyến. Cô ôm chặt lấy anh, cảm nhận từng bắp thịt căng cứng, ngữ điệu đứt quãng: “Đừng … đừng …. Như vậy …”
Hướng Trường Không nghiêng người, dán sát vào tai cô: “Vậy em hi vọng anh sẽ làm thế nào?”
Từ Luyến không trả lời, cũng không nói ra hơi, tất cả thanh âm cô phát ra chỉ là những tiếng rên rỉ, đầy kích thích.
Hướng Trường Không cong môi cười, càng ôm chặt Từ Luyến vào lòng: “Sau này muốn cầu xin, chỉ cần vào ngay thời điểm này xin anh là được rồi!”