Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Editor: Aubrey.
Tà vật đó đã bị người khác cầm đi rồi!!! Trong lòng Lê Chân hiện lên ý niệm này, hắn lại đi tìm một hoà thượng, hỏi đồ đệ Hư Chiếu của Tịnh Thiện đang ở đâu, nhưng không có ai biết đối phương đang ở đâu, hình như vào hôm xảy ra hoả hoạn cũng không có ai nhìn thấy người.
Bề ngoài của Hư Chiếu rất tuấn mỹ, vô cùng hấp dẫn lực chú ý của người khác. Nếu ngày đó có hoà thượng nào trong chùa gặp hắn, chắc chắn sẽ có ấn tượng.
Rốt cuộc là ai đã mang tà vật kia đi? Nếu là người bình thường thì sẽ không có bản lĩnh đó, có phải Hư Chiếu đã lấy không?
Không! Hư Chiếu cũng chỉ là một người bình thường, nếu chạm vào tà vật kia trong thời gian dài, chắc chắn sẽ không chịu nổi. Chẳng lẽ là yêu tu? Hay Tịnh Thiện đã đưa nó cho người khác rồi? Đám cháy trong chùa chẳng lẽ cũng có liên quan đến tà vật kia? Nếu quả thật là như vậy, vậy thì nguy to rồi.
Lê Chân lại tiếp tục đi tìm vài tăng nhân, hỏi về chuyện đám cháy ngày hôm đó, nghe nói ngọn lửa lớn hôm đó phát ra từ một nhà kho, hình như là có người không cẩn thận làm đổ đèn dầu. Lê Chân thì hơi nghi ngờ, trong chùa quả thật có rất nhiều vật dễ bén lửa, nhưng bọn họ quản lý rất nghiêm ngặt. Đèn dầu đổ? Lý do này rất khó có thể khiến cho người ta tin.
Lê Chân tới quá muộn, nên không tìm được một chút manh mối gì. Cuối cùng, hắn chỉ có thể đi tay không mà về.
Những ngày tiếp theo, xung quanh thành Hàng Châu không xuất hiện tà vật nào khó đối phó nữa, vẫn luôn rất yên bình, chỉ có vài tiểu quỷ tới làm ầm làm ĩ, nhưng cũng rất nhanh bị bọn họ thu thập. Mà Lê Chân cũng nhờ vào sự kiện ở thôn Tú Sơn, thanh danh bắt đầu được lan truyền. Hiện tại, địa vị của hắn ở nơi này, là một vị cao nhân rất có danh tiếng.
Hơn nữa, nhà hắn có tiền, nếu chỉ cần đối phó với mấy tiểu quỷ, thì sẽ không có ai mời hắn đến hỗ trợ. Chỉ khi nào có tà vật hung ác tới quấy phá, bọn họ mới tìm hắn giải quyết. Đại loại là dân chúng cảm thấy nếu trả thù lao bằng tiền thì có hơi bất kính với một cao nhân có cấp bậc cao như Lê Chân, nên mỗi khi bọn họ tới tìm hắn, sẽ dâng lên rất nhiều thổ sản quý hiếm ở vùng núi, khiến cho Lê Gia bọn họ thường xuyên được mở mang tầm mắt.
Sóng nước lóng lánh trên sông đưa tới một con thuyền quan, thuyền quan này không lớn, kích cỡ chỉ khoảng trung bình, thoạt nhìn rất bình thường. Những thương nhân thường lui tới trên sông vừa nhìn sẽ biết, người trên thuyền này có chức quan không cao, chắc chắn chỉ là một quan nhỏ.
"Cha! Con không muốn ăn cá, con chỉ muốn ăn quả quả thôi, người nói với bọn họ đừng làm cá nữa." Người nói chuyện là một đứa trẻ khoảng hai ba tuổi, khuôn mặt vô cùng tinh xảo đáng yêu, đang ôm cổ một nam tử trẻ tuổi làm nũng.
"Túc Nhi, đừng quấn lấy cha con. Tới đây, qua đây với mẹ này." Một phụ nhân mỹ mạo bước ra từ trong khoang thuyền, phụ nhân chỉ khoảng hai mươi tuổi, dung mạo xinh đẹp, khí chất cao quý, khiến cho người ta vừa gặp sẽ khó quên.
"Mẹ." Bé trai quay đầu kêu một tiếng, nhưng vẫn không chịu rời khỏi cái ôm của cha, cánh tay nhỏ vẫn gắt gao ôm cổ cha của bé.
Nam tử trẻ tuổi này có tính tình rất tốt, thấy con trai làm nũng như vậy, không cảm thấy khó chịu, chỉ cười tủm tỉm nói: "Được! Vậy chúng ta sẽ không ăn cá, nhưng trên thuyền này không có quả quả nha."
Bé trai hừ hừ, bắt đầu vặn người trên người cha của bé: "Nhưng con muốn ăn quả quả."
Hàn Nghị Thành nhìn dáng vẻ vô lại của con trai, trong lòng mềm nhũn: "Được rồi, lát nữa cha sẽ cho con ăn quả quả."
"Hàn Hạ! Lát nữa kêu nhà đò cho thuyền dừng lại, cho người đi lên bờ tìm xem, xem có món ăn nào mới mẻ hay không, nếu có loại quả nào mới, mặc kệ là cái gì, cứ mua về nhiều một chút."
"Vâng! Lão gia." Hàn Hạ đáp, không bao lâu sau, hắn kêu nhà đò dừng lại, Hàn Hạ ngồi trên một chiếc thuyền nhỏ, cùng người chèo thuyền cập bờ.
Mỹ phụ nhân đi đến bên cạnh Hàn Nghị Thành, có chút không đồng tình: "Tướng công, ngươi lúc nào cũng cưng chiều Túc Nhi như vậy. Dọc đường đi, cũng bởi vì nó mà đã trễ không ít thời gian, coi chừng đi nhầm thời gian nhậm chức đấy."
Hàn Nghị Thành mỉm cười, dùng trán cọ cọ bé trai trong lòng, bé bật cười, hắn nói với mỹ phụ nhân: "Có chậm trễ bao lâu đâu, chúng ta vốn tới đây rất sớm, cách Hồ Châu chỉ vài ngày thôi, kịp mà."
Mỹ phụ nhân nhẹ lắc đầu, đưa tay chọt nhẹ lên ót con trai mình: "Chỉ biết quấn lấy cha con."
Bé trai giơ tay qua ôm mỹ phụ nhân: "Con cũng muốn ôm mẹ."
Hai vợ chồng nhìn vẻ tinh quái của bé, bật cười. Không bao lâu sau, bé lại quấn lấy Hàn Nghị Thành đòi hắn kể chuyện xưa, Hàn Nghị Thành suy nghĩ, rồi kể cho bé nghe một câu chuyện xưa, rằng trong núi có một con yêu quái chuyên đi hù doạ người qua đường.
Mỹ phụ nhân ở một bên vừa nghe, vừa lắc đầu, cuối cùng lại cười Hàn Nghị Thành: "Tướng công, dù gì ngươi cũng là một mệnh quan triều đình, sao ngày nào cũng kể cho con nghe mấy thứ này?"
Hàn Nghị Thành cười nói: "Bởi vì rất thú vị." Những chuyện xưa mà hắn kể, chính là những chuyện mà năm đó Hồ Mao Mao kể cho bọn hắn nghe.
Lại nói tiếp, đã qua sáu năm, đều nhờ vào số bạc mà năm đó Lê Chân đã tặng cho hắn, nên hắn mới có thể sinh hoạt ở Phủ Thành. Năm ấy, Hàn Nghị Thành vốn định nhờ cậy cữu cữu của mình, nhưng thật không ngờ cữu cữu lại đối xử với hắn rất lạnh nhạt. Sau đó, Hàn Nghị Thành không thể tiếp tục ở nhà của cữu cữu được nữa, đành phải dựa vào bạc của Lê Chân, ở bên ngoài thuê một phòng trọ, vừa đọc sách, vừa dựa vào những chuyện xưa mà Hồ Mao Mao đã kể biên soạn thành sách.
Bởi vì những câu chuyện dị quái mà hắn viết rất đặc biệt, đám yêu ma quỷ quái trong truyện đều rất sống động, rất độc đáo, nên tiền nhuận bút rất cao. Cũng nhờ vào số tiền đó, nên Hàn Nghị Thành mới có thể thuận lợi thi đậu cử nhân, lúc lên kinh tham gia khoa cử là vào mùa xuân.
Thê tử của hắn là ái nữ của toà sư, hai người đã thành thân bốn năm, có một đứa con trai, nhũ danh gọi là Túc Nhi, cái tên này nghe cũng rất giống một tiểu yêu. Mỗi khi Hàn Nghị Thành ở trước mặt nhi tử, hầu như không có một chút gì giống một nghiêm phụ, so với từ mẫu còn giống hơn.
Bọn họ lại đi tiếp bốn ngày, cuối cùng cả nhà Hàn Nghị Thành cũng tới đích đến của chuyến hành trình này, thành Hồ Châu. Vừa cập bờ, Túc Nhi phấn khích chạy khắp nơi, Hàn Hạ nhanh chóng ôm lấy tiểu gia hoả: "Đừng chạy loạn như vậy, nếu không con sẽ bị đám ăn mày bắt đi đó."
Túc Nhi cười hì hì chỉ vào một cái sạp bán thức ăn ở đằng xa: "Con muốn ăn cái kia."
Hàn Hạ giao Túc Nhi cho hai đại nha hoàn bên người chủ mẫu, sau đó mới đi mua thức ăn cho bé, Hàn Nghị Thành nhìn huyện thành phồn hoa này, khẽ thở dài. Hiện tại chiến sự ở biên quan nổi lên bốn phía, phương bắc thì đang có đại hạn, không biết cuộc sống ở nơi này có thể yên ổn được bao lâu.
Từ khi chiến loạn bắt đầu, cả nhà Hàn Nghị Thành đã phải đi nhậm chức huyện lệnh ở thành Hồ Châu.
Sau khi Hàn Nghị Thành nhậm chức, hắn cũng không vội làm việc, mà đầu tiên là đi tìm hiểu tình hình ở nơi này, sau đó lại đi ra ngoài tìm hiểu cuộc sống của người dân.
Hắn đi đi dừng dừng ở trên phố, đến giữa trưa, Hàn Nghị Thành đi đến một quán ăn nhỏ. Dù hiện tại hắn không thiếu tiền, nhưng cuộc sống vẫn luôn rất đơn giản. Trong lúc ăn cơm, Hàn Nghị Thành nghe thấy cuộc đối thoại của mấy người sau lưng, thần sắc của hắn lập tức trở nên ngưng trọng.
"Hình như là nữ nhi của Lưu gia? Ngay đầu tháng này luôn, cô nương đó đã bị hái hoa tặc hái mất rồi, bọn họ còn định giấu diếm chuyện đó. Cũng may phu nhân nhà đó có quen với thẩm thẩm nhà ta, nên ta mới biết được chuyện này." Người nói chuyện là một nam tử trung niên hơi béo, biểu tình của hắn có vẻ rất đắc ý.
Bên cạnh lập tức có người chậc lưỡi: "Ài! Lại là nữ nhi Lưu gia, nghe nói nữ nhi nhà họ rất xinh đẹp, vậy mà lại bị hủy, sau này phải làm sao bây giờ."
"Ngươi rảnh rỗi lo cho Lưu gia kia làm gì? Nhà bọn họ có rất nhiều tiền, chỉ cần bỏ ra nhiều của hồi môn một chút, chắc chắn sẽ có nam nhân không chê."
Sự kiện đó cứ như vậy trở thành chuyện phiếm để cho mấy nam nhân này tán dốc, nhưng Hàn Nghị Thành nghe như vậy thì sắc mặt bắt đầu nghiêm túc hẳn lên. Hái hoa tặc? Việc này trong miệng mấy nam nhân kia là một đoá hoa dễ ngửi, nhưng đối với Hàn Nghị Thành thì đây chính là chuyện lớn.
Trong mắt Hàn Nghị Thành, hái hoa tặc chẳng khác gì mấy tên cường đạo, giết người, phóng hoả. Lỡ như bị gả vào một gia đình gia giáo, nữ nhân đó sẽ không còn đường sống.
Nghĩ đến đây, Hàn Nghị Thành lập tức đi đến bàn cơm của bọn họ, hắn chắp tay, hỏi: "Tại hạ chỉ vừa đến nơi này, vừa rồi nghe các vị nói đến hái hoa tặc, thật sự trong huyện thành có những tên ác nhân như vậy?"
"À, cái này bọn ta không dám nói, khó nói lắm." Bọn họ có chút phòng bị với người đột ngột xuất hiện này, cười ha ha một hồi rồi nhanh chóng lờ đi, Hàn Nghị Thành lại nói: "Tiểu nhị! Cho bàn này thêm một bầu rượu, lại thêm hai đĩa thịt, thêm một đĩa cá chua Tây Hồ."
Chờ cho đồ ăn được mang lên, hắn mới mỉm cười giải thích với bọn họ: "Các vị không cần hiểu lầm tại hạ, vì trong nhà tại hạ có nữ quyến, nên khi nghe có chuyện hái hoa tặc, trong lòng không khỏi có chút lo lắng, chỉ muốn tới đây hỏi vài câu. Chư vị không cần khách khí, bàn cơm hôm nay cứ tính cho ta."
Sắc mặt của mấy người kia dịu đi, nam nhân mập mạp lúc nãy vừa nói chuyện, hiện tại bày ra vẻ mặt lo lắng, nói: "Nói đến tên hái hoa tặc này, nghe nói đã quậy gần nửa năm. Lúc vừa xảy ra chuyện, không có bao nhiêu người biết, nhà nào xảy ra chuyện cũng giấu diếm cho qua, nhưng bọn họ cũng không giấu được bao lâu. Bọn ta nghe nói đã có khoảng bốn năm nhà bị rồi, cũng không phải chỉ có huyện của bọn ta, nghe nói huyện bên cạnh cũng có hai nhà bị. Tên hái hoa tặc kia rất khốn kiếp, không biết hắn thăm dò từ đâu, tìm được toàn là những nữ nhân trẻ tuổi xinh đẹp, khiến cho những gia đình nào có nữ nhi trẻ tuổi cũng vô cùng bất an."
Hàn Nghị Thành nhíu mày: "Vậy quan phủ không phái người điều tra sao?"
Một nam nhân áo xám ngắt lời: "Quản? Quản thế nào được? Tên hái hoa tặc đó tới vô tung, đi vô ảnh, căn bản không tìm được. Quan phủ đã tra rất nhiều lần, nhưng vẫn không tra được manh mối nào, chỉ có thể vào ban đêm, phái nhiều nha dịch đi tuần tra một chút, nhưng cũng không làm được gì. Huyện thành lớn như vậy, mấy tên nha dịch kia làm sao mà đủ dùng."
Lúc này, một nam nhân mặc thanh y vẫn luôn im lặng từ nãy giờ, bỗng đè thấp giọng nói: "Này, ta nghe nói hình như không phải chỉ có một tên hái hoa tặc."
"Xin chỉ giáo?" Hàn Nghị Thành lập tức hỏi.
"Hàng xóm của ta, là Lý lão đầu làm nghề cầm canh gõ mõ, các ngươi đều biết phải không? Việc này là nhờ Lý lão đầu nói cho ta biết, vào tháng trước, Lý lão đầu đang làm nhiệm vụ trên phố, chợt nhìn thấy một bóng đen tròn vo trèo qua tường nhà người ta rồi nhảy xuống. Lúc ấy, lão Lý tưởng là ăn trộm, còn tự hỏi không biết tên ăn trộm nào mà lại béo như vậy. Ông ấy vừa định la lên, cái bóng đó đột ngột quay đầu lại, cặp mắt như hai cái đèn lồng nhìn chằm chằm vào ông ấy.
Lúc đó, cái thứ kia đứng ở dưới vách tường, nên bị che khuất bóng, Lý lão đầu cũng không nhìn được đó là gì, chỉ nhớ nó có hai con mắt tròn vo mà rất lớn, ánh sáng trong cặp mắt đó vô cùng doạ người. Còn có mùi tanh nhàn nhạt, may mà thứ đó không có ý đả thương người, mà chỉ nhìn chằm chằm Lý lão đầu một hồi, rồi xoay người chạy đi, không bao lâu sau thì biến mất.
Lúc ấy, Lý lão đầu bị doạ đến mức hai chân mềm nhũn, không dám đuổi theo, sau khi bình tĩnh lại thì lập tức đi gõ cửa căn nhà kia. Kết quả, khi người trong nhà biết tin, thì nữ nhi của bọn họ đã bị hại, bọn họ khóc thảm thiết trông rất đáng thương. Sau đó, bọn họ lại năn nỉ Lý lão đầu đừng nói việc đó ra ngoài, Lý lão đầu đáp ứng. Ta và Lý lão đầu vốn có quan hệ tốt, nên ông ấy mới nói cho ta nghe, chỉ là, không nói rõ là nữ nhi nhà nào đã xảy ra chuyện. Cô nương đó cũng thật là đáng thương, không ngờ lại gặp phải sự tình như vậy."
Hàn Nghị Thành nghe xong, trong lòng trầm xuống, chẳng lẽ hái hoa tặc không phải là người, mà là yêu quái sao?
Sau khi cáo biệt với bọn họ, Hàn Nghị Thành không còn tâm trạng tiếp tục đi dạo nữa, mà trực tiếp trở về nha môn. Hắn sai người gọi Chu bộ đầu đến nha môn, hắn muốn hỏi về chuyện hái hoa tặc này.
Ban đầu, Chu bộ đầu vẫn còn ấp a ấp úng, nội dung mà hắn kể còn không bằng câu chuyện của những người lúc chiều ở quán ăn. Sau đó, Hàn Nghị Thành trực tiếp hỏi có phải trong chuyện này có yêu quái quấy phá hay không? Lúc đó, biểu tình của Chu bộ đầu chợt thay đổi, sau đó mới kể lại tình hình thực tế mà hắn biết với Hàn Nghị Thành.
Hoá ra ngày hôm đó đám nha dịch đã sớm phát giác ra có nhiều chỗ bất ổn, tuy những gia đình gặp phải sự kiện kia đều cẩn thận giấu diếm, nhưng vẫn không giấu được bao lâu. Bọn họ đã thử đi tra xét những gia đình đó, kết quả, nữ nhi của họ đều bị hại giống nhau, đều là buổi tối đang ở trong phòng, sau khi ngửi thấy có mùi tanh, bọn họ lập tức ngất đi, sau khi tỉnh lại thì phát hiện phía dưới rất đau, các nàng biết là mình đã bị mất thân.
Nếu trong phòng có nha hoàn, có khi nha hoàn đó cũng sẽ bị hại. Đám nha dịch đã tra xét phòng của những nữ nhân kia, cùng với tường viện nhà bọn họ, nhưng không tìm được dấu chân của con người. Thật ra, bọn họ đã phát hiện ở đầu tường có một số dấu cào do dã thú để lại, dấu cào đó rất lớn, lớn khoảng một cái bát.
Chu bộ đầu có phác hoạ ra mấy dấu rồi mang về, nhưng huyện lệnh tiền nhiệm là Ngô huyện lệnh lại nói đó là chứng cứ mà bọn chúng ngụy tạo, ông ấy còn lấy lý do bọn họ hành sự bất lực mà phạt bọn họ mười bản tử. Sau đó, Chu bộ đầu bọn họ không dám nhắc lại chuyện có yêu ma quấy phá nữa, mỗi buổi tối chỉ tăng thêm người tuần tra trên phố thôi.
Hàn Nghị Thành vừa nghe có vết cào do móng vuốt của dã thú để lại, hắn lập tức nhờ Chu bộ đầu mang đến. Chờ sau khi Chu bộ đầu mang đến, Hàn Nghị Thành mới phát hiện bản phác hoạ này chỉ phác hoạ sơ qua mà thôi, có rất nhiều chỗ trông vẫn còn rất mơ hồ, cũng khó trách tại sao Ngô huyện lệnh lại nói bọn họ làm việc bất lực. Hắn cầm bản phác hoạ xem nửa ngày, nhưng vẫn không nhìn ra được đây là dấu vết của loài động vật nào.
Không biết con gì gây nên không quan trọng, vấn đề mấu chốt hiện tại là phải nhanh chóng bắt thứ này lại, nếu không, trong huyện sẽ lại xảy ra đại sự. Hiện giờ, nữ nhân luôn lấy danh tiết làm trọng, một trong những gia đình mà Chu bộ đầu điều tra, có một nữ nhân đã tự sát. Nhưng với năng lực của nha dịch, nếu muốn bắt yêu ma, thật sự là một chuyện rất khó khăn.
Nếu ân nhân bọn họ cũng sống ở nơi này thì thật tốt, tà vật như vậy, chắc chắn bọn họ sẽ bắt dễ như trở bàn tay. Hàn Nghị Thành cảm khái một chút, lại hỏi Chu bộ đầu: "Gần đây có cao tăng nào không? Hoặc đạo sĩ nào đó có bản lĩnh bắt yêu trừ ma cũng được."
Chu bộ đầu sửng sốt, Huyện thái gia mới tới này có suy nghĩ thật là phóng khoáng. Trước đây, cho dù có xảy ra chuyện gì, Ngô lão gia cũng không bao giờ mời người tới đây bắt yêu, chỉ một mực đốc thúc bọn họ mau chóng bắt người về. Thật không ngờ, vị này không bố trí công việc cho bọn họ, mà chỉ hỏi có cách nào để diệt trừ con yêu nghiệt kia không, xem ra vị lão gia mới nhậm chức này cũng tin trên đời này có yêu quái.
Nghĩ thì nghĩ như vậy, nhưng có thể giao việc này cho người chuyên nghiệp đi làm, Chu bộ đầu vẫn rất cao hứng.
Thật ra, từ sau khi bọn họ phát hiện là do tà vật tác oai tác quái, thì đã đi hỏi thăm rồi, mục đích là muốn mời cao nhân đến hỗ trợ, đáng tiếc Ngô huyện lệnh vẫn luôn không tin.
Hiện giờ, nghe Hàn Nghị Thành hỏi như vậy, Chu bộ đầu lập tức liệt kê những ngôi chùa, đạo quán lớn ở mấy huyện thành gần đây, còn có một số thầy trừ tà, thầy cúng nổi danh, ông đều liệt kê ra cho Hàn Nghị Thành biết. Đến khi hắn nghe thấy cái tên cuối cùng là một người vô cùng có bản lĩnh ở Lê Gia, Hàn Nghị Thành giật mình.
Hắn vẫn còn nhớ rõ, năm đó ân công bọn họ nói muốn đến phía nam định cư, chẳng lẽ người kia chính là ân công? Hắn vội vàng hỏi: "Lê lão gia đó là ai?"
Chu bộ đầu lập tức kể ra xuất thân của Lê Gia, trong mắt bá tánh, gia đình của Lê Chân có rất nhiều điểm đặc biệt, những cái khác không nói, chỉ nói hai con lừa nhà hắn thôi, thì đã vô cùng đặc biệt rồi. Bọn chúng rất có linh tính, người khác nói cái gì gần như bọn chúng cũng hiểu.
Đến lúc Chu bộ đầu nói Lê lão gia có một nữ nhi và một nhi tử, trong nhà không có nữ chủ nhân, mà chỉ có một công tử vô cùng tuấn mỹ luôn ở bên cạnh hắn. Đến lúc này, Hàn Nghị Thành đã có thể khẳng định tám chín phần chính là ân công bọn họ, hắn vui mừng đến nỗi hiện rõ sự vui vẻ lên mặt, có một cao nhân như ân công ở đây, hắn không cần lo lắng sẽ không bắt được tà vật kia nữa.
Hàn Nghị Thành lập có chút ngồi không yên, hắn muốn nhanh chóng đi tìm tung tích của Lê Chân, nhờ người ra tay hỗ trợ bắt lấy tà vật chuyên gây hoạ với các nữ nhân này.
Có điều, lúc này sắc trời đã tối, thôn trang của Lê Gia thì cách nơi này tận hai huyện thành, hắn không thể đi trong lúc này được.
Sau khi Hàn Nghị Thành biết Lê Chân bọn họ cũng ở gần nơi này, trong lòng rất là vui sướng. Lúc hắn trở về nhà, thê tử Ôn thị của hắn thấy hắn như vậy, nàng có hơi ngạc nhiên, sao hôm nay lão gia nhà mình lại có tâm trạng tốt như vậy?
"Phu nhân, ta tìm được ân công bọn họ rồi." Hàn Nghị Thành vừa nhìn thấy Ôn thị, lập tức phấn khích nói lại việc này, những chuyện năm đó mà hắn từng trải qua, hắn đã kể lại với Ôn thị, nên tất nhiên nàng cũng biết gia đình Lê Chân. Tướng công nhà nàng đã từng rất nhiều lần muốn tìm người hỏi thăm tin tức của Lê Chân, nhưng không ngờ lại gặp được người đang ở gần nơi này.
Hàn Nghị Thành ở trong nhà hưng phấn suốt một đêm, mãi cho đến ngày hôm sau, lúc rời giường, hắn vẫn còn ở trong trạng thái kích động. Đến lúc sắp ra ngoài, hắn còn đặc biệt dặn Ôn thị, trong lúc hắn ra ngoài, nàng ở nhà phải cẩn thận một chút, mấy ngày tới không được ra khỏi nhà. Ôn thị gật đầu ứng, nhìn theo bóng lưng Hàn Nghị Thành rời khỏi nha môn.
"Tiên nhân! Ngài xem, cha ta làm sao vậy? Tại sao không động đậy gì hết?" Người nói chuyện là một người đàn ông trung niên, ông nhìn phụ thân của mình vẫn đang hôn mê bất tỉnh trên giường, nước mắt liên tục chảy ròng. Cha của ông bị bệnh nhiều ngày như vậy, dù ông đã mời đại phu đến xem, nhưng tình hình lại càng ngày càng kém. Sau đó, có người nói với ông có phải cha của ông đã trúng tà rồi không? Lúc đó, ông mới được biết đến tên tuổi của Lê Chân, biết đây chính là vị cao tăng lợi hại nhất ở nơi này, ông lập tức chạy tới cửa cầu cứu Lê Chân, vừa khóc vừa lạy, cuối cùng mới mời được Lê Chân về nhà.
Lê Chân nhìn lão nhân đang nằm trên giường, dao động tinh thần của ông đã thấp đến mức gần như không còn, hắn biết người này có thể không thể sống được nữa. Chỉ là, điều khiến cho hắn để ý là thân thể của lão nhân, hình như trên người ông vẫn còn một chút tinh thần lực mỏng manh.
Chẳng lẽ trên người ông còn có thứ gì đó? Điều đầu tiên mà Lê Chân nghĩ đến là trên người ông còn vật sống khác, chỉ sợ nó đang ký sinh trên người ông.
Nhìn nam nhân trung niên đang không ngừng gạt lệ bên cạnh, Lê Chân vẫy tay, kêu ông đi ra ngoài. Người này là một người con có hiếu, nếu để cho ông nhìn thấy thân thể của cha mình bị cắt, chỉ sợ ông sẽ làm ầm lên.
Ông ngoan ngoãn đi ra ngoài, Lê Chân chờ ông đi ra xong, lập tức rút đao ra, nhắm ngay chỗ có dao động tinh thần mạnh nhất mà trực tiếp hạ đao xuống.
Sau đó, Lê Chân lắp bắp kinh hãi, lúc hắn vừa chém xuống, thân thể của lão nhân không hề chảy ra một giọt máu nào. Hơn nữa, cảm giác khi cắt giống như vừa cắt một thứ gì đó khô héo, hoàn toàn không phải cảm giác khi cắt thịt.
Hắn mở vết cắt ra, màu sắc và nội tạng bên trong vô cùng kỳ quái, các cơ bắp đều biến thành phấn trắng, lúc sờ lên còn có cảm giác thô ráp. Nhìn kỹ một chút, hình như trong thịt còn mọc ra thứ gì đó.
Thứ này là gì? Lê Chân dùng mũi đao vạch thứ kia ra, nhìn thì khá giống nấm, màu đỏ tươi, dài khoảng nửa xăng-ti-mét, nhỏ nhắn, dao động tinh thần là từ trên người nó phát ra. Lê Chân lại cắt ra vài đao, từng đường đao hạ xuống, gần như đều xuất hiện những cây nấm đỏ tươi như vậy.
Cuối cùng, Lê Chân cũng biết đây chính là đầu sỏ gây tội khiến cho lão nhân không thể sống được, nhưng rốt cuộc đây là gì? Sao lại có thể phát triển trên cơ thể người?
Hắn mở cửa, gọi nam nhân trung niên vào, hỏi: "Mấy tháng nay cha ngươi đã đến những nơi nào? Có từng ăn gì kỳ lạ không?"
Nam nhân trung niên sửng sốt, sau đó cẩn thận nhớ lại: "Thường ngày cha ta chỉ ra ngoài đi dạo, chỉ đi xung quanh nhà, không đến những nơi khác. Còn cái gì kỳ lạ... Tiên nhân, cái gì kỳ lạ là sao?"
"Chính là món nào đó mà các ngươi chưa từng ăn bao giờ, hoặc uống loại nước nào đó bất bình thường." Trong nhà chỉ có một mình lão nhân này xảy ra chuyện, vậy chứng tỏ là chỉ có một mình ông tiếp xúc với cái thứ không bình thường kia.
Nam nhân trung niên xoay người, kêu người cho gọi nữ đầu bếp vào đây, kêu bà báo cáo những món ăn mà bà đã nấu cho lão thái gia, lão thái gia đã ăn những gì, trong nhà còn người nào khác cũng ăn không?
Nữ đầu bếp thấp thỏm trả lời: "Những món mà thường ngày lão thái gia ăn đều giống với mọi người trong nhà. Chỉ có đồ bổ mà lão thái gia mua về là một mình ngài ấy ăn, những người khác không ăn."
Gia đình này cũng có một chút của cải, nhưng không phải là phú hộ. Đồ bổ trong nhà, chỉ có một mình lão thái gia ăn.
Lê Chân nghe là đồ bổ, lập tức nhớ tới những thứ sinh trưởng trong da thịt của lão nhân có hình thù khá giống nấm, lại hỏi: "Có ăn nấm hay linh chi gì không?"
"Có! Có! Lần trước lão gia mua về một đoá linh chi đỏ như máu, nghe nói là một món đại bổ khó gặp, nên mới cố ý mua về cho lão thái gia. Trong ngày hôm đó, ta lập tức mang đi nấu, lão thái gia ăn xong có nói vô cùng thơm ngon. Lúc ấy, lão gia còn nói sẽ đi mua thêm một đoá, nhưng không tìm được người bán nữa, nên đành từ bỏ."
"Chẳng lẽ linh chi kia có vấn đề?!" Nam nhân trung niên kinh ngạc đến ngây người, hắn thấy thứ kia khá là quý hiếm, còn nghe người bán thổi phồng nó thần kỳ đến khó lường, nên lúc ấy mới bỏ ra một số tiền lớn mua một đoá về nhà. Lúc ấy, người bán linh chi lấy ra ba bốn đoá, đoá nào cũng được người khác trả giá cao mang đi. Chẳng lẽ, ông bỏ ra nhiều tiền như vậy mua thứ đó mang về, lại trở thành bùa đòi mạng cha của ông sao?!
Lê Chân gật đầu, lại hỏi: "Trong nhà còn đoá linh chi đó không?"
"Không có, lão thái gia thích ăn, chỉ mất mấy ngày đã ăn xong rồi." Nữ đầu bếp trả lời.
Nam nhân trung niên gần như không còn nghe thấy bọn họ đang nói cái gì nữa, hiện tại ông đã trở nên thất hồn lạc phách.
Lê Chân phát hiện tinh thần của ông đang hoảng loạn, hắn lập tức hạ ám chỉ tinh thần: "Linh chi đó mua được từ đâu? Ngươi có còn nhớ mặt của người bán không? Tên đó còn dư đoá linh chi nào không?"