Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Editor: Aubrey.
Lê Chân đi cùng binh đoàn quỷ hồn ra ngoài, những gì mà bọn họ biết về trận pháp bao phủ Long Cung rất ít, loay hoay nửa ngày, vẫn không có thu hoạch gì.
Lúc trở về, Lê Chân phát hiện Tiểu Bạch Long đang ngồi trong mai rùa, nghiêm túc nhìn bọn họ. Lê Chân thấy Tiểu Bạch Long hình như rất thích mai rùa này, khi nào rời đi, hắn sẽ để lại cho nó, dù sao tác dụng của mai rùa cũng không còn nữa, Long Cung cũng đã tìm được rồi, tất nhiên sẽ không cần tấm bản đồ này nữa. Hơn nữa, hắn cũng không thể bỏ mai rùa vào túi Càn Khôn, mang theo thì không tiện, không bằng cứ để cho Tiểu Bạch Long chơi.
"À này, bổn vương muốn hỏi vị đạo hữu này một chút, từ đâu mà ngươi có cái mai rùa này vậy?" Ban đầu, khi nhìn thấy mai rùa, Tiểu Bạch Long chỉ hơi hoài niệm một chút. Tuy biết địa hình được vẽ trong đây là Long Cung, nhưng nó cũng không để ý lắm.
Đến khi Lê Chân dẫn binh đoàn quỷ hồn trở về, bọn họ nhìn thấy Tiểu Bạch Long ngồi trên mai rùa, lập tức lại gần. Nhưng khi nhìn trong mai, bọn họ phát hiện ra một vấn đề, đó là địa hình được vẽ trong mai rùa, có hơi chênh lệch so với địa hình trong trí nhớ của bọn họ.
Tiểu Bạch Long chết quá sớm, hơn nữa cũng đã qua một ngàn năm, đối với địa hình trước kia của Long Cung, nó không thể nào nhớ rõ được, còn rất nhiều nơi trong Long Cung mà nó chưa đi qua. Nên dĩ nhiên nó không thể nhận ra điểm khác biệt trong tấm bản đồ này, nhưng các quỷ hồn ở đây thì vẫn còn nhớ rõ.
Được bọn họ nhắc nhở, Tiểu Bạch Long mới chợt nhận ra, bản đồ địa hình này, chính là địa hình sau khi Long Cung bị phá huỷ. Nó không cho rằng đây là tác phẩm của một thị vệ nào đó may mắn thoát nạn vào năm đó.
Sau khi Long Cung xảy ra chuyện, người có thể vẽ ra được tấm bản đồ này, nhất định là người có liên quan đến chuyện năm đó. Hoặc là sau khi Long Cung xảy ra chuyện, người vẽ bản đồ đã quay lại đây, còn có thể toàn thây mà ra ngoài.
Lê Chân vừa nghe vậy, lập tức nhớ tới ba ba tinh, sớm biết như vậy, lúc trước hắn đã không giết nó. Nếu không, hẳn đã có thể hỏi nó mai rùa này nó lấy từ đâu, nói không chừng có thể tìm được chút manh mối.
"Ta nhặt được từ một con ba ba tinh, bởi vì nó liên tục hãm hại các nữ nhân nhà lành, nên đã bị bọn ta giết rồi. Lúc đó, trên người nó chỉ có một cái túi Càn Khôn, sau đó bọn ta đến nhà nó, mới phát hiện cái mai rùa này." Lê Chân nói xong, lấy cây nĩa và túi Càn Khôn của ba ba tinh ra. Hắn nhớ lại những món đồ trong túi của nó, ngoại trừ vàng bạc, hắn nhớ còn có một vòng tay, lúc tìm được nó, hắn và Hồ Mao Mao còn suy đoán xem nó có tác dụng gì, chất liệu của nó rất đặc biệt, nhưng bởi vì không có linh khí lưu động, nên bọn họ mới không để trong lòng.
Hắn vừa ném nĩa xuống, lập tức có quỷ hồn bơi tới, quan sát một hồi, rồi đưa ra kết luận đây là binh khí của Long Cung. Có điều, cây nĩa này không phải hàng thượng phẩm, chỉ là một món vũ khí bình thường để cho binh lính dùng.
Nghĩ đến người kia dùng mai rùa để vẽ bản đồ, quả thật có quan hệ với Long Cung, Lê Chân lại lấy cái vòng tay ở trong túi của mình ra.
Binh đoàn của Long Cung nhìn chằm chằm động tác của Lê Chân, thấy hắn lấy ra một cái vòng tay, bọn họ lập tức bơi tới quan sát. Kết quả, chẳng có ai nhận ra cái vòng tay này, Tiểu Bạch Long cũng lại đây quan sát, nó cảm thấy cái vòng tay này ngoại trừ có bề ngoài tinh xảo, thì hình như không có gì đặc biệt.
"Vẫn nên quan sát mai rùa này đi, nói không chừng trong đây sẽ có biện pháp phá hủy ảo cảnh." Lê Chân lại chuyển tầm mắt lên mai rùa.
Trên mai rùa, ngọn núi bao quanh Long Cung không có bao nhiêu khác biệt so với trí nhớ của họ. Nhưng con tôm hùm tinh ban đầu tập kích Lê Chân thì lại nhíu chặt mày, đầu của nó không ngừng nghiêng qua nghiêng lại quan sát địa hình trên mai rùa.
"Sao vậy? Ngươi nhìn ra mai rùa này có vấn đề gì sao?" Lê Chân thấy nó cứ liên tục lắc đầu thì có hơi khó chịu, nhịn không được hỏi.
Con tôm hùm kia nghiêng ngả nửa ngày, lật mai rùa qua, rồi lật lại xem một hồi, nó chỉ vào một góc bên phải ở phía trên, nói: "Chỗ này có gì đó không ổn, ta cảm thấy hình như chỗ này đang ẩn giấu thứ gì đó."
"Làm sao ngươi biết được?" Lê Chân vừa hỏi, vừa đưa tay sờ vào chỗ mà tôm hùm tinh chỉ, xúc cảm rất bình thường, hoàn toàn đâu có vấn đề gì?
Bên cạnh có một con cua tinh xen mồm vào: "Này, ngươi không biết đó thôi, đây chính là bản lĩnh của Thanh Lân. Năm đó, Thanh Lân là người canh gác kho dự trữ của Long Cung, chỉ cần có kẻ trộm nào dám lén lút vào trộm đồ, Thanh Lân chỉ cần liếc mắt một cái là nhận ra ngay. Thanh Lân nói chỗ này có gì đó không ổn, vậy chắc chắn chỗ này thật sự đang ẩn giấu gì đó."
Lê Chân nghe vậy, lôi thanh đao của mình ra, trực tiếp chém lên chỗ đó. Chém vài cái, Lê Chân phát hiện thì ra mai rùa này được làm từ đá vôi, bởi vì mặt trên vẽ bản đồ, nên rất khó nhìn ra. Hơn nữa, cái này thật sự rất giống mai rùa thật, sờ lên cũng có cảm giác trơn nhẵn, nếu không có người chỉ ra, hắn chắc chắn sẽ không phát hiện ra điều này.
Lê Chân rửa sạch mai rùa, lại phát hiện trên mai rùa đã bị người nào đó khoét một cái lỗ to bằng quả trứng gà, trong cái lỗ này còn có một mảnh mai rùa nhỏ. Mảnh nhỏ này hoàn toàn được khảm vào trong mai rùa, chỉ là, nó được khảm cách vách mai khoảng hai mươi milimét, kích thước này chính là cái lỗ lúc nãy mà Lê Chân đã khoét ra.
Lê Chân cào mảnh mai rùa ra khỏi lỗ, trông nó cũng không có gì đặc biệt, còn bên trong vách lỗ cũng chỉ là thạch anh bình thường. Lê Chân quan sát một hồi, bỗng nhiên cảm thấy loại thạch anh này hơi quen mắt, hắn nhớ lại, đây không phải là chất liệu của viên thạch anh trong cái vòng tay kia sao? Hắn vội lấy vòng tay ra, thử đặt vào trong lỗ.
"Cạch" một tiếng, vòng tay bị ôm chặt, phát sáng, sau đó khôi phục lại bình thường. Lê Chân kéo vòng tay ra, hắn thấy đâu có chỗ nào đặc biệt? Thứ này được giấu kỹ như thế, vậy mà lúc đặt vào, chỉ loé lên một tia sáng thôi sao?
"Hay là, đi ra ngoài kiểm tra xem?" Tiểu Bạch Long kiến nghị, đám quỷ hồn gật đầu đồng ý, bọn họ cũng đã nhìn nửa ngày, vốn tưởng bảo bối này sẽ cho ra hiện tượng kỳ lạ gì đó, nhưng kết quả chẳng có gì.
Lê Chân mang vòng tay ra khỏi Long Cung, viên thạch anh trên vòng tay đột ngột chiếu ra một hình ảnh, Lê Chân ngơ ngác nhìn chằm chằm khung cảnh kia, sau đó quay đầu gọi những người còn lại đến xem: "Các ngươi nhìn xem, đây có phải là khu vực ở gần cửa chính của Long Cung không?"
Hắn vừa nói xong, có bốn năm quỷ hồn bơi tới, bọn họ vừa thấy khung cảnh kia, cũng vô cùng kinh ngạc: "Quả thật nơi này rất gần cửa chính của Long Cung, ta nhớ rõ trên bậc thang này còn có một viên đá màu đỏ, hình dạng của nó rất giống với trứng tôm, mỗi lần nhìn là thèm."
Một con cua tinh chỉ vào một chỗ trong đó, nó vừa nói xong, Thanh Lân thân là tôm hùm tinh lập tức trừng mắt liếc nó một cái.
Lê Chân đưa tay lên thử chạm vào, khi sờ được bức tượng bằng đá trong khung cảnh, hắn mới chợt nhận ra khung cảnh này hoàn toàn là thật.
Không ngờ vòng tay này lại có khả năng phá vỡ ảo cảnh, năm đó, lúc con ba ba tinh nhặt được vòng tay này, phỏng chừng chỉ nghĩ nó cũng có giá trị nên mới đem đi. Nếu không nhờ Thanh Lân phát hiện ra trên mai rùa có chỗ bất thường, chỉ sợ hắn cũng sẽ giống con ba ba tinh kia, cả đời không phát hiện được huyền cơ ẩn giấu bên trong.
Tiểu Bạch Long nhìn khung cảnh trước mắt, ngây người một hồi lâu. Cảnh tượng trong trí nhớ lại một lần nữa xuất hiện trước mặt mình, hơn một ngàn năm, nó mới chân chính được nhìn lại cảnh tượng năm xưa.
"Đạo hữu, bổn vương... Có một yêu cầu quá đáng." Tiểu Bạch Long có chút thấp thỏm nhìn Lê Chân.
Lê Chân nhướng mày: "Chuyện gì?"
"Ngươi có thể giúp ta phá hủy toàn bộ ảo cảnh không? Ta muốn khôi phục nơi này trở lại như xưa, không biết đạo hữu có đồng ý giúp ta không?" Ánh mắt của Tiểu Bạch Long sáng long lanh nhìn Lê Chân, sau đó lại vội vàng nói thêm: "Đạo hữu có thể lấy thêm vài bảo bối trong Long Cung."
Mỗi lần Tiểu Bạch Long nhìn cảnh tượng bên ngoài ảo cảnh, sẽ bắt đầu cảm thấy bi ai. Hơn một ngàn năm giằng co trong ảo cảnh, luôn nhắc nhở nó nhớ lại thảm kịch năm xưa, nó không được nhìn ngắm bất kỳ cảnh tượng quen thuộc nào của năm đó nữa, chỉ còn ảo cảnh do người nọ để lại mà thôi.
Lê Chân cười đáp: "Để ta thử xem."
Thật ra, cho dù Tiểu Bạch Long không đề cập đến yêu cầu này, hắn vẫn muốn phá vỡ ảo cảnh. Ảo cảnh này có thể đánh lừa các giác quan của hắn, lần này có cơ hội, dĩ nhiên hắn sẽ thử tìm hiểu một chút.
Lê Chân làm theo lời một con cá thờn bơn tinh, được cho là sinh vật hiểu rõ Long Cung nhất, để nó dẫn đường cho hắn, đi tìm nơi mà ảo cảnh được tạo ra.
Tiểu Bạch Long cũng muốn đi theo, nhưng lại bị đám thủ hạ của mình nhảy ra ngăn cản.
"Ý của bổn vương đã quyết, bổn vương muốn nhìn xem ảo cảnh bao vây Long Cung suốt một ngàn năm bị phá như thế nào."
Vì có thêm Tiểu Bạch Long gia nhập, bên cạnh Lê Chân ngoại trừ con cá tinh, còn kéo theo một đám quỷ hồn thủy tộc đi theo hắn. Lê Chân nhìn bọn họ, thầm thở dài, từ khi hắn đến nơi này, lúc nào cũng bị đám tôm cua cá này vây quanh. Hơn nữa, bọn họ đều rất béo tốt, chỉ tiếc bọn họ đều là quỷ hồn.
Tiểu Bạch Long đi bên cạnh Lê Chân, còn thường xuyên nhìn khung cảnh được viên thạch anh chiếu ra. Ký ức của nó vẫn còn rất mơ hồ, chỉ nhớ được vài chỗ mà nó có ấn tượng nhất, nhất là những nơi mà năm xưa phụ vương thường dẫn nó đi chơi.
Lê Chân thấy Tiểu Bạch Long thường xuyên ngẩn người nhìn khung cảnh trong thạch anh, còn nhìn không chớp mắt, hắn dứt khoát bảo nó bám lên cánh tay của mình, như vậy sẽ nhìn được rõ hơn. Tiểu Bạch Long do dự, cuối cùng vẫn không nhịn được, bám lên cánh tay của Lê Chân. Lê Chân cảm thấy cánh tay của mình hơi nặng xuống một chút, hắn nhìn Tiểu Bạch Long, chỉ thấy nó đang rất chăm chú nhìn cảnh tượng phía trước.
Cứ như vậy, Lê Chân mang theo một đám quỷ hồn loanh quanh cả ngày, nhưng vẫn chưa tìm được điểm khởi nguồn của ảo cảnh.
"Tên ác nhân kia thật là âm hiểm, dám ẩn giấu trận pháp kín đáo như vậy." Binh đoàn phía sau bắt đầu trút giận lên tên ác nhân năm xưa.
Tiểu Bạch Long vẫn nhìn chằm chằm khung cảnh trước mặt, lẩm bẩm: "Hình như còn một nơi mà chúng ta chưa đi qua."
"Nơi nào?"
"Đỉnh núi." Năm đó, bọn họ vốn phá núi để xây dựng Long Cung, đỉnh núi được xem như là nóc nhà của Long Cung, rất ít ai đến đó, bởi vì trên đó chẳng có cảnh nào đẹp. Hơn nữa, vì nơi đó đã từng bị tàn phá, nên để lại không ít mấy cái hố, huyệt động,... Chủ nhân năm đó của Long Cung, cảm thấy như vậy cũng là một mỹ quan riêng, nên đã không cho người chỉnh đốn, cứ để mặc như vậy.
Tuy nói là nóc nhà, nhưng thật ra nó vẫn cách Long Cung hơn một ngàn mét, cũng may nơi này là đáy biển, Lê Chân không cần phải thật sự leo lên núi, chỉ cần bơi lên đó là được.
Lại nói tiếp, nội đan của thủy tộc mà Thanh Cẩm cho hắn cũng thật là thần kỳ. Bọn họ ở sâu dưới đáy biển, nhưng hoàn toàn không cảm nhận được áp lực cực lớn của biển, giống như có một màn bao tàng hình bao lấy hắn vậy, lẳng lặng ngăn chặn áp lực của nước.
Dòng chảy trên đỉnh núi vô cùng hỗn loạn, Lê Chân ổn định cơ thể, giơ vòng tay lên, bắt đầu quan sát xung quanh, Tiểu Bạch Long cũng tập trung quan sát.
Đột nhiên, Lê Chân nhìn thấy khung cảnh trước mặt xuất hiện một màn sương mù trắng xoá.
Rất có thể nơi này chính là điểm khơi nguồn của ảo cảnh, Lê Chân chấn động, vội vã bơi về phía trước. Những quỷ hồn sau lưng hắn cũng đi theo, nhưng chỉ trong chớp mắt, bóng lưng của Lê Chân đã biến mất, đám quỷ hồn lại bị kéo vào ảo cảnh, mà bây giờ Lê Chân và Tiểu Bạch Long không rảnh bận tâm đến bọn họ.
Sau khi bước vào sương mù, Lê Chân chợt phát hiện ngũ giác của mình đã trở nên vô năng. Nghe không được, nhìn không thấy, cũng hoàn toàn không cảm nhận được bất cứ thứ gì xung quanh.
Lê Chân chưa bao giờ trải nghiệm tình cảnh như thế này, giống như hắn không còn tồn tại trên cõi đời này vậy. Hắn không cảm nhận được bản thân, cũng không cảm nhận được xung quanh. Dần dần, hắn cảm thấy cơ thể của mình như đã biến mất, chỉ còn lại linh hồn.
Trấn định, phải trấn định lại, Lê Chân thầm mặc niệm hai chữ này, ngay cả nhịp tim của mình mà hắn cũng không cảm nhận được. Tinh thần lực được thả ra, xung quanh chẳng có gì cả, cái gì cũng không cảm nhận được. Trạng thái vô tri vô giác này không biết giằng co trong bao lâu, có lẽ chỉ trong một phút đồng hồ, có lẽ là một ngày, hoặc có lẽ càng lâu hơn, cảm quan của Lê Chân bắt đầu hỗn loạn, hắn muốn biết có phải hắn đã chết rồi hay không.
Trong lúc tinh thần lực của hắn đang mờ mịt, ngực đột nhiên nóng lên, cảm giác này xuất hiện một cách bất thình lình.
Trong nháy mắt, tinh thần của Lê Chân chạy thẳng đến nơi toả ra hơi nóng, cảm giác này, cùng với độ ấm này đang hoà làm một với cơ thể của hắn. Cơ thể của hắn vẫn chưa biến mất, hắn còn sống, trong lúc đó, tinh thần của hắn cũng đã ổn định lại.
Hơi nóng càng ngày càng lớn, giống như một ngọn lửa, lan toả khắp cơ thể của hắn. Dưới cái nóng này, Lê Chân cảm thấy giác quan của mình đang từ từ hồi phục, hắn có cảm giác như vừa tìm được đường sống trong chỗ chết. Nếu không nhờ hơi nóng này đột ngột xuất hiện, chỉ sợ không bao lâu, tinh thần của hắn sẽ hoàn toàn cạn kiệt, cũng sẽ luôn ở trong trạng thái vô tri vô giác, dần dần mà chết đi, có lẽ hồn phách cũng sẽ bị giam cầm tại nơi này, vĩnh viễn không được siêu thoát.
Vị trí xuất hiện của hơi nóng là ở ngực của hắn, có lẽ là Bảo Châu, là viên Bảo Châu mà hắn luôn giấu ở trong ngực. Một lần nữa, Lê Chân lại cảm thấy may mắn vì mình đã nhặt được bảo bối tuyệt vời này.
Theo cái nóng đang quay cuồng, Bảo Châu đột ngột phát sáng, Lê Chân phát hiện không biết từ khi nào thị giác của hắn đã khôi phục, Tiểu Bạch Long bám trên cánh tay của hắn đã hôn mê. Lê Chân quay đầu lại, phát hiện ban nãy bọn họ chỉ mới bước một bước vào màn sương trắng này mà thôi, chỉ mới có một bước mà đã khiến cho bọn họ hoàn toàn rơi vào hôn mê.
Vòng tay trên tay hắn đã mất hết tác dụng, xung quanh chỉ còn lại một màu trắng xoá.
Hình như màn sương này đang ẩn giấu sinh vật gì đó, hắn nghe thấy tiếp đập theo quy luật, liên tục hớp lại rồi phình ra.
Lê Chân nhìn theo ánh sáng phát ra từ Bảo Châu, bước lên phía trước một bước. Lần này, ngũ giác của hắn không còn biến mất như lúc nãy nữa, Bảo Châu trên ngực vẫn luôn toả ra hơi nóng, hắn kiên định tiến về phía trước.
Màn sương này thật dày đặc, nhưng thực tế phạm vi của nó không lớn, bước hơn mười bước, trước mặt bỗng xuất hiện một đài tế. Trên đài tế có rất nhiều bùa chú, còn có một hạt châu rất kỳ lạ, lúc thì nó tan thành sương mù, sau đó thì ngưng tụ thành hạt châu.
Lúc nó ngưng tụ lại, sẽ chiếu vô số hình ảnh. Lê Chân lại gần hơn một chút, phát hiện trên đài tế có một bản đồ địa hình dưới đáy biển, được vẽ khá tinh tế. Món đồ này, nếu hắn nhớ không lầm, giống hệt với cảnh trong thạch anh!
Thủ phạm giam cầm binh đoàn Long Cung suốt một ngàn năm, chỉ là một hạt châu và một tấm bản đồ thôi sao? Lê Chân lại ngẩng đầu nhìn hạt châu, phát hiện không biết từ khi nào, nó lại chiếu một khung cảnh khác. Người trong khung cảnh đó là hắn và Hồ Mao Mao, hai người đang ở trên một mảnh đất khô cằn, cả người hắn toàn là máu, còn Hồ Mao Mao thì đang vô cùng sốt ruột, lo lắng.
Lê Chân đang muốn xem tiếp, khung cảnh đó lại đột ngột thay đổi, vô số mỹ nữ đang khiêu vũ, còn có một mỹ nam tử trông rất quen mắt, gã nghiêng người ngồi một bên, ánh mắt tràn ngập ý trào phúng.
"Vậy là sao?" Lê Chân ngơ ngác nhìn những hình ảnh không ngừng thay đổi trong hạt châu, những cảnh hắn vừa được chứng kiến là gì? Hạt châu này có khả năng tiên đoán sao? Hắn và Hồ Mao Mao đang ở đâu? Tại sao cả người hắn toàn là máu?!
"Đây là Thận Long Châu, vật này không nên xuất hiện tại trần gian." Giọng nói này, chính là giọng nói mà năm đó hắn nghe được từ Bảo Châu, nhiều năm như vậy, cuối cùng giọng nói này cũng xuất hiện một lần nữa. Không chờ Lê Chân hỏi tại sao bọn họ lại xuất hiện trong Thận Long Châu, tia sáng từ Bảo Châu đột ngột toả ra tứ phía. Ánh sáng này quá chói mắt, Lê Chân chỉ có thể nhắm mắt lại, sau đó, chợt có tiếng nổ vang lên bên tai của hắn.
Lê Chân cố gắng mở mắt ra, chỉ thấy Thận Long Châu đang không ngừng thay hình đổi dạng, nhưng lại bị ánh sáng từ Bảo Châu bao lại. Không khí xung quanh như hoá thành cơn gió, kéo tới từ khắp nơi nghiền nát Thận Long Châu.
Thận Long Châu mỹ lệ bị không khí nghiền nát, chầm chậm vỡ thành từng mảnh nhỏ. Chúng chưa kịp rơi xuống đất, đã hoá thành sương trắng, dần dần hoà tan vào trong nước. Từng mảnh vỡ chứa đựng những hình ảnh khác nhau, Lê Chân nỗ lực mở to mắt, nhịn xuống cảm giác chua xót ở trong mắt vì bị ánh sáng chiếu vào, hắn muốn nhớ kỹ những hình ảnh kia.
Nhưng giọng nói lúc nãy lại đột ngột vang lên: "Nhắm mắt lại."
Tức thì, ánh sáng từ Bảo Châu càng mãnh liệt hơn, như muốn chọc thủng hai mắt của Lê Chân. Hắn cũng hiểu, Bảo Châu không muốn cho hắn xem những hình ảnh trong Thận Long Châu, nếu hắn còn tiếp tục xem, chỉ sợ Bảo Châu sẽ không chỉ đơn giản tăng thêm độ sáng như vậy nữa. Nghĩ đến đây, Lê Chân chỉ có thể thành thật nhắm mắt lại, nhưng trong lòng vẫn ngứa ngáy vô cùng.
Dần dần, Lê Chân cảm thấy hơi nóng trên ngực đang giảm xuống, tiếng nổ lúc nãy cũng đã biến mất. Lê Chân mở mắt, phát hiện cảnh vật xung quanh đã khôi phục lại, ảo cảnh đã hoàn toàn biến mất, bản đồ trên đài tế thì vẫn còn nhưng hình dạng của nó không còn giống như ban đầu nữa, trông rách nát hơn rất nhiều, không giống như ấn tượng ban đầu. Xem ra, món đồ này dựa vào Thận Long Châu để duy trì, mới có tác dụng.
Nghĩ đến Thận Long Châu đã bị hủy, Lê Chân hơi tiếc một chút, bảo bối đó nhất định là kỳ trân dị bảo. Có thể dễ dàng tạo ra ảo cảnh, phong ấn Long Cung suốt một ngàn năm, còn có thể áp chế thần hồn của những sinh vật đến gần nó, áp chế đến nỗi mất đi ngũ giác. Còn có vô số hình ảnh xuất hiện trong Thận Long Châu, hẳn là những sự kiện sẽ xảy ra trong tương lai.
Lê Chân yên lặng nhớ lại hình ảnh mà hắn nhớ kỹ nhất, những người trong đó, hắn chẳng quen ai cả, cảnh sắc trong đó cũng rất kỳ lạ. Có điều, ai biết được, sau này những sự kiện đó sẽ xảy đến với hắn như thế nào, hắn phải nhớ thật kỹ, Lê Chân thầm tự an ủi bản thân.
Sau khi Thận Long Châu bị tiêu hủy, không bao lâu sau, Tiểu Bạch Long tỉnh lại, nó vốn là quỷ hồn, lúc tỉnh lại, vẫn còn hơi mơ màng, trôi nổi trong không trung. Đến khi phản ứng lại, nó mới nhận ra khi vừa bước vào nơi này là mình lập tức mất đi ý thức.
"Đây là đỉnh núi? Màn sương trắng kia đâu? Ảo cảnh đâu? Có phải đã mất hết rồi không?!" Tiểu Bạch Long phát hiện cảnh vật xung quanh đã trở lại bình thường, đỉnh núi không có sương trắng vờn quanh, còn có thể nhìn thấy cảnh dưới núi, những bức tượng đá của Long Cung!
"Có chuyện gì vậy?" Tiểu Bạch Long ngơ ngác nhìn Lê Chân, không dám tin vào phán đoán của mình.
"Nơi này có một hạt châu gọi là Thận Long Châu, đã bị phá hủy rồi, Long Cung của các ngươi cũng đã khôi phục lại bình thường." Lê Chân giải thích đơn giản, hắn sẽ không nói Thận Long Châu đã bị Bảo Châu xử lý.
Tiểu Bạch Long không có hứng thú với chuyện Thận Long Châu bị hủy, nó chỉ tập trung nhìn về phía Long Cung, lại nhìn ngọn núi này, nhìn cảnh vật xung quanh, cứ như muốn khắc sâu toàn bộ cảnh vật mà suốt một ngàn năm qua không được nhìn thấy vào trí nhớ của mình.
Binh đoàn quỷ hồn đang cuống cuồng đi tìm tung tích của hai người Lê Chân, chợt phát hiện ảo cảnh đã biến mất, cảnh vật cũng đã khôi phục lại bình thường. Phản ứng của bọn họ cũng không khác Tiểu Bạch Long, cũng ngây người ra, một lần nữa nhìn lại cảnh vật chân thật trước mặt mình.
Lúc Lê Chân dẫn Tiểu Bạch Long xuống núi, Hồ Mao Mao bọn họ đã chờ sẵn ở dưới. Ngay lúc ảo cảnh vừa biến mất, Hồ Mao Mao lập tức dẫn hai cha con Thanh Cẩm vào trong.
Thật ra, lúc Lê Chân trở lại Long Cung, hai cha con Thanh Cẩm cũng muốn đi theo, nhưng Hồ Mao Mao lại nói với bọn họ, sau khi đi vào ảo cảnh sẽ rất khó ra ngoài. Những quỷ hồn kia đã bị giam cầm suốt một ngàn năm, mà vẫn không tìm được đường ra ngoài, lời nói của y đã doạ sợ hai cha con.
Nhưng sau đó, Thanh Cẩm nghĩ tại sao ảo cảnh lại có thể mê hoặc những quỷ hồn kia suốt một ngàn năm, còn hai người Lê Chân thì chỉ cần tốn mấy ngày là ra được. Không phải lúc bọn họ bơi ra, vẫn còn tung tăng nhảy nhót được sao?
Chờ đến khi Thanh Cẩm biết Lê Chân xem hai cha con bọn họ là đèn soi đường, hắn buồn bực. Hắn vốn tới nơi này là để được chiêm ngưỡng Long Cung, cuối cùng lại để cho người ta xem mình là đèn soi đường.