Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Editor: Aubrey.
Sau khi đốt trụ trì thành tro, Lê Chân ở trong chùa lục soát một vòng, tìm được bảy tám bức tượng trẻ con. Những bức tượng này có nét hoạt bát, linh động, hai mắt có thần, giống như người thật vậy. Hắn thở dài, trong này là những linh hồn của những đứa trẻ vừa được sinh ra không bao lâu, có lẽ đến tận bây giờ vẫn vô tri, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Hắn gom tượng lại, cất vào túi, lệnh Hoàng Hoả đốt sạch toàn bộ căn phòng này. Cuối cùng, hắn rời khỏi nơi này, qua ngày hôm sau, nếu người ta có phát hiện trong chùa có mấy bộ xương khô rơi đầy đất, không phải là chuyện của hắn. Vốn dĩ, sau cái chết của trụ trì, các tăng nhân trong chùa cũng đã trở lại nguyên hình của bọn họ.
Lúc Lê Chân về tới Lôi gia, được nghênh đón rất nhiệt tình. Hoá ra là Lôi Chính Nham đã nói rõ với người trong nhà, thê tử tương lai của hắn chính là nữ nhi của Lê Chân, lão thái thái nghe vậy, bà vô cùng mừng rỡ. Bà nắm tay tôn tử của mình, ánh mắt hiện lên một ý, chính là tôn tử của bà làm tốt lắm! Thật không ngờ, bọn họ đã thành công ôm đùi cao nhân. Nếu Lôi Chính Nham muốn cưới tiểu thư nhà khác, có lẽ bà sẽ không vui vẻ như bây giờ.
Bà có trực giác rất mạnh, có thể cảm nhận linh khí của Lê Chân đang chuyển động trong cơ thể mình, biến hoá như vậy đã đủ khiến bà kinh hỉ rồi. Chờ *điệt phụ được gả qua đây, trong nhà sẽ không bao giờ bị tà vật quấy phá nữa.
*điệt phụ: cháu dâu.
Lê Chân không ở Lôi gia lâu, hắn và Lôi phụ định hôn sự cho hai đứa trẻ xong, hắn lập tức vội vã về Hàng Châu.
Hồ Mao Mao không ngờ hắn chỉ đi tiễn con rể, còn tiện thể tiêu diệt một ma tu, còn mang về nhiều hồn phách của trẻ con như vậy.
"Tên ma tu kia thu thập nhiều hồn phách của trẻ con như vậy để làm gì?" Hồ Mao Mao sờ tượng ngọc, những linh hồn bên trong vẫn còn rất thuần khiết, trông rất đáng thương.
"Chuyện này ta không biết." Lê Chân cẩn thận cất tượng ngọc, thật ra, hắn cố ý mang những bức tượng này về, không phải vì mục đích nào khác, mà là muốn giao cho môn phái của Trạch Vân. Hắn hoàn toàn không biết Huyền Âm Tông là môn phái nào, nếu đó là môn phái lớn, một mình hắn và Hồ Mao Mao không thể đối phó nổi. Việc này, tốt nhất là nên tìm sự hỗ trợ của chính phái, môn phái của Trạch Vân là thích hợp nhất, mà chứng cứ của vụ việc lần này, chính là những bức tượng này.
Sau khi Tiểu Thạch Đầu nghe tin hôn sự của muội muội đã được ấn định, hắn lập tức đi khắp nơi tìm của hồi môn cho Du Nhi. Thật ra, từ mấy năm trước, hắn đã chuẩn bị của hồi môn cho Du Nhi rồi, nhưng bây giờ tự nhiên lại cảm thấy không đủ. Lê Chân thì định chờ Trạch Vân đến, sẽ hỏi xin đối phương một viên đan dược tăng nguyên thọ, bởi vì tuổi thọ của Du Nhi cao gấp đôi Lôi Chính Nham, qua sáu bảy chục năm nữa, Lôi Chính Nham qua đời, để lại Du Nhi một mình, sẽ rất khổ sở. Còn chuyện con cái của bọn họ, cứ thuận theo tự nhiên đi.
Lê Chân vì việc này, còn nói cho Du Nhi biết. Vì thế, nàng mới biết hồi nhỏ mình từng ăn một thứ có hương vị rất thơm, rất ngọt ngào, hoá ra chính là bảo vật. Thọ mệnh của mình cao hơn người thường một trăm năm, đối với nàng mà nói, như vậy đã là phúc phận rất lớn rồi, còn chuyện đan dược tăng nguyên thọ, có cũng được, không có cũng không sao.
Sau đêm hôm đó, buổi sáng ngày hôm sau, hậu viện của Lê gia vốn đang yên tĩnh, đột nhiên có tiếng động lớn vang lên, giống như có thứ gì vừa nổ vậy. Các thành viên trong nhà đều bị tiếng nổ này làm bừng tỉnh, Lê Chân là người chạy tới đầu tiên, chờ hắn tới nơi mới phát hiện ra, tiểu viện phát ra tiếng nổ chính là nơi mà năm xưa Bạch Hổ ngủ say. Tiểu viện này đã bị phong ấn nhiều năm, Lê Chân còn tưởng con hổ kia sẽ ngủ như vậy luôn, nhưng không ngờ, hôm nay lại xuất hiện động tĩnh, chẳng lẽ nó sắp tỉnh rồi.
Trong không khí, linh khí bắt đầu chậm rãi xao động, càng ngày càng có nhiều linh khí hướng tới tiểu viện của Bạch Hổ. Bầy tiểu hồ ly cũng lục tục chạy tới, họ vẫn còn nhớ rõ con hổ con hung dữ kia, lần nào gặp bọn họ cũng hất mặt lên trời. Không phải nó đã ngủ rồi sao? Hay là ngủ đủ rồi, bây giờ muốn ra ngoài?
Đợi trong chốc lát, Lê Chân phát hiện linh khí ở đây càng ngày càng dày đặc, lông mao trên người bầy tiểu hồ ly đã bắt đầu dựng lên, cả bầy đều xù lông.
Tiêm Trảo vùi đầu trong lòng Tiểu Thạch Đầu, liên tục kêu meo meo, bộ dạng trông vừa đáng yêu, vừa đáng thương, nhưng Lê Chân cảm thấy nó chỉ đang làm bộ thôi. Tuy nhiên, nhìn Tiểu Thạch Đầu vừa ôm vừa dỗ nó, hình như cũng rất mỹ mãn, hắn đành im lặng, coi như đó là thú vui riêng của bọn họ đi. Còn đám Quỷ Phó trong nhà, bọn họ vốn rất sợ Bạch Hổ, nên không một ai dám đến đây xem.
"Trở về hết đi, trận náo nhiệt này không có gì hay để coi đâu." Lê Chân đuổi đám tiểu yêu đang tụ tập trong sân về, thật là, rõ ràng bọn họ không chịu nổi khí tức này, mà vẫn kiên trì ở lại xem náo nhiệt.
Đuổi đám tiểu gia hoả đi xong, Lê Chân đứng chờ ở ngoài viện, hắn có thể cảm nhận được dao động cảm xúc của Bạch Hổ, hình như đang khó chịu, nhưng cũng có một chút đắc ý. Gia hỏa này lại nghĩ gì rồi?
Hồ Mao Mao đợi một hồi, vẫn chưa thấy Bạch Hổ ra, y đi vào nhà bếp, cầm một con gà nướng ra, vừa ăn vừa chờ ở ngoài viện.
Linh khí trong không trung tụ họp lại, trực tiếp bay vào nơi ở của Bạch Hổ. Một tiếng hổ gầm từ trong viện truyền ra, âm thanh này khiến cho những người ở gần Lê Gia Trang bị doạ xém ngất, tiếng hổ gầm từ đâu phát ra vậy?! Doạ chết bọn họ rồi! Tiếng hổ gầm khiến cho tinh thần của bọn họ bắt đầu thấp thỏm, lo sợ.
Lê Chân cũng bị tiếng gầm này doạ sợ, gia hoả Bạch Hổ này, tỉnh thì tỉnh đi, còn kêu lớn như vậy làm gì. Tiếng gầm vừa dứt, Lả Lướt Sát từ trong viện bay ra, ánh sáng trắng bỗng chốc loé lên, Bạch Hổ xa cách mấy năm cuối cùng cũng xuất hiện trở lại trước mặt Lê Chân.
Bạch Hổ ngẩng đầu, chờ Lê Chân khen ngợi. Lê Chân thì lại ngây người một hồi lâu, bộ dạng hiện tại của Bạch Hổ, chính là thành quả bế quan tu luyện sau mấy năm?
Lúc nghe tiếng hổ gầm, Lê Chân còn cho rằng hắn sẽ được nhìn thấy bộ dạng uy phong lẫm liệt của Bạch Hổ, vậy con hổ con đáng yêu trước mặt hắn là gì đây?
So với trước kia chỉ cao thêm một chút, lông trên người cũng không dài ra, nhìn tới nhìn lui vẫn chỉ là một con hổ con! Hơn nữa, còn xinh đẹp hơn phiên bản cũ.
"Biến hoá trong suốt mấy năm của ngươi cũng rõ ràng nhỉ." Lê Chân co rút khoé miệng, nói.
"Tất nhiên." Bạch Hổ đắc ý phô ra thân thể của mình, sau đó, nó ghét bỏ nhìn cái đầu lông nhím của Lê Chân: "Ngươi thật sự muốn thành lừa trọc sao? Sao đầu trọc lóc rồi."
Lê Chân đen mặt: "Ai thèm làm hoà thượng, chỉ là không cẩn thận bị cháy thôi."
"Vì sao ở đây chỉ có ngươi với tiểu hồ ly ngu ngốc này?" Bạch Hổ hỏi, quay đầu trừng Hồ Mao Mao đang gặm chân gà, tay thì đầy dầu mỡ, cái mặt vẫn đần như cũ, đây là bộ dạng để nghênh đón nó sao?! Hơn nữa, ngoại trừ hai người này, sao không thấy người nào khác ở đây? Không giống như trong tưởng tượng của nó, khi nó bước ra, tất cả bọn họ sẽ khom người nghênh đón nó, không giống chút nào cả!
"Động tĩnh của ngươi quá lớn, bọn trẻ trong nhà chịu không nổi, nên ta kêu bọn họ về trước rồi." Lê Chân giải thích.
Bạch Hổ nghe vậy, mới vừa lòng, ai bảo nó cường đại như vậy, không thể trách bọn họ được. Nó vòng quanh Lê Chân một vòng, vừa định nói mấy năm qua không có bản đại nhân, lúc trảm yêu trừ ma có cảm thấy khó khăn hay không. Đột nhiên, nó phát hiện ở đan điền của Lê Chân có một khí tức xa lạ đang xao động, khí tức cũng rất cường đại. Hơn nữa, tốc độ hút linh khí cũng rất đáng sợ.
Sắc mặt của Bạch Hổ trầm xuống: "Ngươi lại ở bên ngoài thông đồng với thứ gì?!"
"Cái gì mà ta thông đồng với thứ gì?" Lê Chân bị Bạch Hổ hỏi vậy, không hiểu hỏi lại, Hồ Mao Mao cũng kinh ngạc nhìn hắn, không gặm chân gà nữa. Chẳng lẽ gia hoả này dám ở bên ngoài có tam thê tứ thiếp?! Nghĩ đến đây, trong lòng y khó chịu đến cực điểm. Nghĩ đến người mỗi tối đều cùng y làm chuyện thân mật, cũng làm như vậy với người khác, mặt y nhăn lại như cái bánh bao. Mấy năm trước, chỉ vì sợ ảnh hưởng đến tu vi của hắn nên y mới không nhận lời hắn, còn từ khi hắn kết đan cho đến nay, chỉ cần có cơ hội, không một đêm nào hắn chịu buông tha cho y.
Lê Chân ôm lấy Hồ Mao Mao, nói: "Đừng nghĩ lung tung, con hổ này chỉ nói bậy thôi, ngày nào ta cũng ở cùng với ngươi, làm gì có cơ hội đi ra ngoài thông đồng với người khác."
Bạch Hổ giận dữ, chỉ vào đan điền của Lê Chân: "Vậy cái thứ trong đan điền của ngươi là gì?!"
Lê Chân sửng sốt, gọi một tiếng: "Hoàng Hoả." Gà con lập tức mơ mơ màng màng bay ra ngoài, lại có đồ ăn sao? Hoàng Hỏa nhìn xung quanh, lại nhìn Lả Lướt Sát oánh nhuận phát sáng trước mặt mình, khí tức rất cường đại, vừa nhìn là biết đồ ăn ngon. Đây là đối tượng mà hôm nay chủ nhân muốn thiêu sao? Hoàng Hoả bay trên không trung, chờ Lê Chân ra lệnh, nó sẽ lập tức thiêu ngay.
"Đây là hoả linh mà ta vừa thu phục gần đây, rất lợi hại, trừ việc ăn hơi nhiều, còn lại đều rất tốt." Lê Chân gãi cằm Hoàng Hỏa, nó đắc ý xoay đầu, chủ nhân đang khen mình, không biết có cho ăn nhiều thêm hay không.
Hồ Mao Mao thấy là Hoàng Hỏa, lập tức yên tâm, y đứng bên cạnh Lê Chân tiếp tục xem kịch, tiếp tục gặm chân gà chưa gặm xong.
Bạch Hổ bị chọc giận, nó chỉ ngủ có mấy năm, Hoả Vân Đao thì linh tính không đủ mạnh, nó không so đo với thanh đao kia, vậy còn hoả linh này, hắn thu phục làm gì?!
Trong lòng Bạch Hổ hiểu rõ, giới Tu Chân năm xưa, người nào mà có được hoả linh, thì sẽ một lòng một dạ mà bồi dưỡng, từ ngọn lửa thành hoa lửa, nuôi dưỡng cho đến khi thành nguyên hình, đến khi tinh thần của cả hai chủ tớ đều câu thông. Chính vì vậy, những pháp khí như nó sẽ bị làm lơ, bởi vì lực sát thương của hoả linh mạnh hơn rất nhiều. Hơn nữa, một khi dưỡng thành, hoả linh sẽ trở thành khí linh cao cấp nhất. Nghĩ đến đây, trong lòng Bạch Hổ dấy lên nguy cơ, rốt cuộc Lê Chân muốn làm gì?!
Đối với một tên nhà quê trong giới Tu Chân như Lê Chân, dĩ nhiên hắn sẽ không nhận ra lo lắng của Bạch Hổ. Hắn chỉ cho rằng mình chỉ đơn thuần nuôi một hoả linh thôi, không phải thu phục thêm pháp khí nào khác, vì sao con hổ này lại phản ứng lớn như vậy?
Bạch Hổ ấm ức nói: "Ngươi chọn nó hay chọn ta?" Ý tứ trong mắt rất rõ ràng, nếu ngươi dám chọn nó, ta sẽ cào chết ngươi.
Hoàng Hoả đã hiểu, con mèo thoạt nhìn ngu xuẩn này, có ý đồ muốn chủ nhân đuổi nó đi. Nhất thời, gà con lập tức tạc mao, mấy ngàn năm qua nó không được ăn ngon, khó khăn lắm mới tìm được một chủ nhân. Đang yên đang lành, con mèo ngốc này dám đuổi nó đi, thật không thể tha thứ.
Bây giờ, Hoàng Hoả vẫn chưa biết quan hệ của Bạch Hổ và Lả Lướt Sát, nó hung hăng trừng mắt nhìn linh thể trước mặt, muốn thiêu linh thể thì hơi vất vả một chút, nhưng không phải không thể thiêu. Dĩ nhiên, Bạch Hổ cũng đã nhận ra sát khí trong mắt Hoàng Hoả, ánh mắt của Bạch Hổ cũng lộ ra hung ý, chỉ cần nuốt chửng hoả linh này, nó sẽ không thể tranh giành địa vị với mình nữa, còn nhờ vậy mà có thứ để ăn.
Lê Chân còn đứng sờ sờ ra đó, tất nhiên cũng nhận ra sát ý của hai con vật này: "Ai dám giết đối phương, ta sẽ giết luôn kẻ còn lại!"
Cả hai lập tức quay đầu nhìn Lê Chân, trong mắt đều có cùng một ý, ngươi vậy mà lại vì nó áp chế ta?!
Biểu tình của các ngươi như vậy là đã bình tĩnh rồi sao?
"Đánh nhau thì có thể, nhưng không được đả thương đối phương, cũng không được phá hoại đồ đạc trong nhà của ta, đồ đạc của người ta càng không thể. Ta không quan tâm bị cháy hay bị hỏng, ta sẽ cắt linh khí của kẻ đó một ngày!" Cách giải quyết của Lê Chân vô cùng đơn giản, thô bạo, nhưng rất hiệu quả. Hoàng Hỏa phẫn nộ phun một đốm lửa với Bạch Hổ, rồi trở về đan điền của Lê Chân. Còn Bạch Hổ thì ngậm Lả Lướt Sát chạy đi, trước khi đi, nó còn để lại một câu với Lê Chân: "Chỉ biết phóng hoả, toàn là mấy kẻ đầu óc đơn giản, vũ phu."
Hồ Mao Mao xem náo nhiệt xong, chân gà cũng gặm xong, mới đồng tình nói với Lê Chân: "Lát nữa tìm đồ ăn ngon cho bọn họ, hẳn là có thể dỗ được."
Bạch Hổ ngồi trên nóc nhà, trong lòng bực bội vô cùng, tu vi chỉ mới nhiêu đó mà đã dám áp chế mình. Năm đó, chủ nhân trước kia còn sống, nó đâu bao giờ phải chịu ủy khuất như vậy, đều tại mấy con lừa trọc kia!
Tiêm Trảo thấy trên nóc nhà có một con mèo đang nằm trên đó, nó lập tức nhảy lên, mới phát hiện đối phương là một linh thể, nó kêu meo một tiếng: "Ngươi chết rồi hả? Meo."
Bạch Hổ lười biếng liếc nhìn nó: "Ngươi mới chết rồi."
Tiêm Trảo liếm móng vuốt của mình: "Ta không muốn chết, meo. Ta muốn ở bên cạnh Tiểu Thạch Đầu mãi mãi, còn muốn được ăn cá ngon mỗi ngày, meo."
"Tên tiểu tử ngốc kia? Sao ngươi lại coi trọng hắn?" Bạch Hổ đánh giá Tiêm Trảo một chút, con mèo này trông cũng đẹp, nhưng không ngờ ánh mắt lại kém như vậy.
Tiêm Trảo tìm một chỗ phơi nắng, nằm xuống, lười biếng duỗi thân thể, lại nói: "Tiểu Thạch Đầu đối xử với ta rất tốt, ngày nào cũng chảy lông cho ta meo, còn cho ta ăn cá ngon meo, còn cho ta ngủ chung meo. Hơn nữa, hắn cũng không đi sờ mấy con mèo khác, meo."
"Thật tốt." Bạch Hổ giơ trảo vuốt vuốt Lả Lướt Sát, quay đầu hỏi: "Nếu có một ngày, Tiểu Thạch Đầu nuôi con mèo khác, ngươi sẽ làm gì?"
"Cào mặt hắn meo, cào cho đến khi hắn không thể nuôi thêm con mèo nào nữa." Tiêm Trảo nói, giơ móng vuốt ra, trong mắt tràn ngập sát khí.
Bạch Hổ nhìn mấy cái móng vuốt sắc bén của Tiêm Trảo. Đúng vậy, tại sao mình phải ở đây sinh khí, phải hung hăng cào Lê Chân một trận cho hả giận mới được.
"Ngươi có thể cho ta mượn cái này chơi một chút được không? Meo." Ánh mắt của Tiêm Trảo phát sáng nhìn chằm chằm Lả Lướt Sát, xem ra rất muốn lấy.
Bạch Hổ lắc đầu: "Cái này không cho ngươi chơi được, sau này ta sẽ nói Tiểu Thạch Đầu làm cái khác cho ngươi." Nói xong, nó cúi đầu, ngậm Lả Lướt Sát, đi tìm Lê Chân trút giận.
Lê Chân cầm một bình rượu trái cây, nguyên liệu trong đây đều là các loại trái cây được trồng sau hậu viện, bên trong còn có vài giọt linh thủy trích ra từ Thủy Linh Châu. Bình rượu này khoảng một lít rưỡi, chôn dưới đất nhiều năm, vốn dĩ Lê Chân không nỡ lấy ra, nếu không phải vì muốn dỗ con hổ kia, hắn nhất định sẽ uống một mình. Vừa mở nắp ra, mùi thơm ngào ngạt đã lan toả khắp phòng, còn bay ra ngoài.
Lúc Bạch Hổ tới, phát hiện Lê Chân đã chuẩn bị sẵn rượu và đồ ăn ngon, hương vị cũng rất thơm. Hoá ra gia hoả này cũng biết lấy lòng mình, Bạch Hổ tạm vừa lòng.
"Nói đi, tại sao hôm nay lại tức giận với ta? Hoàng Hoả không phải pháp bảo, sao ngươi lại tức giận với nó?"
Bạch Hổ sửng sốt, nó đột nhiên nhớ tới, gia hoả này căn bản không biết gì nhiều về giới Tu Chân. Nói như vậy, không phải hắn có ý định bồi dưỡng linh khí nên mới thu phục hoả linh.
Bạch Hổ dạo quanh phòng một vòng, nói: "Ngươi phải đáp ứng với ta một chuyện, ta sẽ không so đo với ngọn lửa ngu xuẩn kia nữa."
Lê Chân không vội đáp ứng: "Chuyện gì? Nói thử xem, nếu không có vấn đề thì ta sẽ đáp ứng."
"Vĩnh viễn không được luyện Hoàng Hoả thành khí linh, nó chỉ có thể là hoả linh mãi mãi." Bạch Hổ nghiêm túc nhìn Lê Chân.
Lê Chân ngây người một hồi lâu, hoá ra con hổ này sinh khí nửa ngày, là vì chuyện này: "Được, ta đáp ứng với ngươi, Hoàng Hỏa chỉ có thể là hoả linh, ta sẽ không luyện nó thành khí linh."
Vốn dĩ, hắn không có ý định luyện Hoàng Hoả thành khí linh, có lẽ Hoàng Hoả cũng không muốn mãi mãi bị giam cầm trong một món vũ khí nào đó.
Cuối cùng Bạch Hổ cũng vừa lòng gật đầu, tiếp theo, nó liếc mắt về phía bàn: "Mấy thứ này là cho ta? Meo."
Vừa hỏi xong, Bạch Hổ lập tức khựng lại, sao mình lại đi học điệu bộ của con mèo ngu xuẩn kia?
Lê Chân sờ đầu Bạch Hổ: "Cho ngươi, ăn mừng ngươi đã bế quan tu luyện xong, tất cả đều là của một mình ngươi."
Bạch Hổ vui vẻ, tha hồ ăn uống, Lê Chân hỏi nó lần này bế quan có thu hoạch được gì không, Bạch Hổ nghiêng đầu nói với Lê Chân: "Ngươi dùng linh khí tự cảm nhận đi."
Lê Chân cầm Lả Lướt Sát lên, phát hiện khí tức của nó hình như mạnh hơn trước rất nhiều, sát khí cũng nặng hơn. Không biết, khi thứ này hoàn toàn khôi phục lại, sát khí sẽ nặng như thế nào.
Dỗ Bạch Hổ xong, Lê Chân lại gọi Hoàng Hoả ra, trấn an một phen. Hắn cho nó một sọt trái cây để nó thiêu, khiến bầy tiểu hồ ly đau lòng không thôi.
Hồ Mao Mao ở bên cạnh cảm thán, pháp bảo đẳng cấp cao quả nhiên không thể để người nghèo nuôi được. Cách dỗ của Lê Chân cũng thật là keo kiệt, chỉ cần tốn một sọt trái cây là dụ thành công. Đây chính là hoả linh rất cao cấp đấy, nếu để những người khác trong giới Tu Chân biết, Lê Chân chỉ dưỡng hoả linh bằng mấy món này, có lẽ sẽ tặng cho hắn một biệt danh là keo kiệt. Cũng may, Hoàng Hoả cũng nhà quê như chủ nhân của nó, nên như vậy là vừa lòng rồi.
Một tháng sau, Trạch Vân lại đến, lần này cũng cưỡi hạc tới. Bầy tiểu hồ ly gắt gao đề phòng con hạc khổng lồ ngốc kia, sao lần nào tên đạo sĩ này đến cũng cưỡi hạc đến vậy? Thật là đáng ghét!
Bạch Hổ lười biếng nằm trên vai Lê Chân nhìn Trạch Vân: "Tiểu tử ngốc này thuộc môn phái nào?"
Trạch Vân vừa nhìn thấy Lê Chân liền vội vàng xin lỗi, hắn quay lại trễ như vậy, là vì có chút chuyện ở môn phái. Lê Chân nói chuyện tóc tai chỉ là chuyện nhỏ, vậy mà hắn lại nhớ dai như vậy, Bạch Hổ cào cào đầu Lê Chân: "Ai nói là chuyện nhỏ? Mỗi lần nhìn cái đầu trọc của ngươi là tâm tình của ta rất kém, khiến ta nhớ tới mấy con lừa trọc kia, mau mọc lại tóc dài đi."
Từ lúc Trạch Vân nhìn thấy Bạch Hổ, đã muốn hỏi lai lịch của nó, khí linh tràn ngập sát khí này rốt cuộc là gì? Hơn nữa, một thời gian ngắn không gặp, sát khí trên người Lê đạo hữu hình như lại nặng thêm, không biết có phải đối phương vừa tiêu diệt tà vật nào không.
"Đây là khí linh pháp bảo của ta, không cần để ý đến nó." Lê Chân cười nói.
Bạch Hổ hừ một tiếng, quay mặt qua chỗ khác. Lê Chân cầm ra những bức tượng ngọc tìm được từ trong miếu Quan Âm đưa cho Trạch Vân, nói: "Đạo hữu, ngươi xem cái này."
Làm sao Trạch Vân không nhận ra trong này chứa đựng hồn phách của trẻ con? Sắc mặt của hắn lập tức biến đổi: "Đạo hữu lấy mấy thứ này từ đâu?"
Lê Chân kể lại toàn bộ câu chuyện cho hắn nghe, còn hỏi Trạch Vân rốt cuộc Huyền Âm Tông có lai lịch gì. Trạch Vân nghe xong, sắc mặt ngưng trọng, cất tượng ngọc vào túi, rồi đáp: "Huyền Âm Tông chính là Ma Tông mà năm đó vẫn chưa rời đi, mấy năm nay, bọn họ không gây ra chuyện gì lớn, nên cũng không có ai quản bọn họ. Việc này có vấn đề, ta phải lập tức trở về bẩm báo với sư phụ, ta đi trước, cáo từ."
Đang chuẩn bị đi, hắn đột nhiên nhớ tới còn chưa đưa thuốc mọc tóc cho Lê Chân, hắn ném bình thuốc cho Lê Chân xong, huýt sáo một tiếng, gọi bạch hạc đang ăn trái cây ở hậu viện trở về. Tịnh Vũ còn tưởng lần này được ở đây vài ngày, không ngờ thời gian còn chưa tới một chén trà nhỏ mà đã đi rồi, nó chỉ mới ăn có mấy trái thôi!
Bầy tiểu hồ ly lại thở phào nhẹ nhõm nhìn bạch hạc bay đi.
Bạch Hổ nhìn Trạch Vân rời đi, sau đó mới chất vấn Lê Chân: "Vì sao chuyện của bọn ma tu, ngươi không nói cho ta biết?"
"Ngươi ngủ nhiều năm như vậy thì biết cái gì?" Chỉ là một pháp khí, làm sao nó biết nhiều chuyện của giới Tu Chân được? Lê Chân thầm nghĩ.
"Ngươi không nói ta cũng quên mất." Bạch Hổ căm giận nói: "Nếu bọn chúng chỉ muốn dưỡng ma khí thì không cần thu thập nhiều âm hồn như vậy, còn là âm hồn của linh thể, như vậy quá xa xỉ! Chắc chắn bọn chúng có ý đồ khác, ta dám chắc ngươi sẽ không trốn được đâu, nhất định sẽ bị kéo vào việc này, lo mà chăm chỉ tu luyện đi."
_._._._