Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Thẩm Thiệu Thanh lục tung ký ức tìm xem bản thân có thứ gì đáng giá bán đi được không. Thực ra không gian không chỉ để nuôi trồng mà còn dùng để trữ đồ vật. Người mạt thế thường xuyên ra vào không gian để tiện chăm sóc nên đồ vật ngày thường gì cũng sẽ mang vào không gian để.
Không gian của Thẩm Thiệu Thanh là thực vật vậy nên chắc chắn sẽ không thể thiếu mấy dụng cụ như cuốc, dao, liềm,... Bởi vì không gian nhỏ nên Thẩm Thiệu Thanh cũng không chưa được bao nhiêu đồ vật. Nếu muốn bán thì cũng chỉ bán được rau trong không gian nhưng giờ tự nhiên lôi ra chắc sẽ dọa chết Trương Nhị Bảo mất.
Đành liều vậy có còn hơn không. Thẩm Thiệu Thanh dắt Trương Nhị Bảo đến một hiệu cầm đồ loại trung. Thi thoảng có vài người tới lui sinh ý không tệ lắm. Thẩm Thiệu Thanh dừng bước cách tiệm vài bước chân quay qua nói với Trương Nhị Bảo: ''Ngươi đứng đây chờ ta. Không được đi đâu biết chưa''
''Tức phụ ngươi đi đâu. Ta theo ngươi'' Trương Nhị Bảo tưởng hắn định rời đi liền sốt ruột bám theo. Thẩm Thiệu Thanh chỉ vào tiệm bảo mình chỉ đến bán vài món đồ liền quay lại Trương Nhị Bảo đứng đây cũng có thể nhìn thấy hắn được.
Trương Nhị Bảo xoắn xuýt không đòi theo nữa hai mắt cố gắng mở to hết mức không dám chớp mắt sợ sơ sẩy tức phụ sẽ bỏ y mà đi. Thẩm Thiệu Thanh quay lại nhìn Trương Nhị Bảo mấy cái thấy y đứng ngoan ngoãn ở đấy thì mới yên tâm.
''Lão bản, ở đây có cầm vài món đồ linh tinh không?'' Thẩm Thiệu Thanh đối với ông cụ râu tóc bạc trắng hỏi thăm. Thấy ông cụ đánh giá hắn từ trên xuống dưới cũng chỉ cười cười không tỏ vẻ khó chịu gì. Đồ trên người hắn mặc vừa rách vừa cũ hiển nhiên sẽ khiến người khác nghi ngờ rồi.
''Có thể, ngươi đưa ta xem'' Ông cụ thấy hắn có vẻ thật thà nên không đuổi đi nhưng cũng chẳng mong chờ hắn mang được thứ tốt gì ra.
Thẩm Thiệu Thanh thành thành thật thật móc trong tay áo rộng ra một cái đĩa sứ và một cái tô sứ. Trên đĩa và tô có khắc hoa văn sống động như thật, màu sắc cực kỳ đẹp. Đĩa sứ và tô sưa được tráng qua lớp men bóng loáng độ tinh xảo của nó cũng đủ bỏ xa 800 cái đĩa tô sứ bình thường.
Ông lão cầm hai cái lên xem xét tỉ mỉ hai mắt không cầm được mà sáng lên. Đặc biệt là lớp hoa văn được khắc lên trên tô sứ và đĩa sứ. Nếu bán lên huyện chắc chắn sẽ có đầy người tranh mua: ''Thế này đi, hai thứ cũng khá được ta lấy cho ngươi cái giá 230 văn tiền''
Thẩm Thiệu Thanh cố gắng cười hết nổi. Lão hồ ly tinh này lừa người chắc. Lão có biết cái mặt lão khi tính toán đều hiện hết lên không. Thẩm Thiệu Thanh chẳng thèm ừ hử gì lấy lại hai món đồ. Sớm biết bán được mấy thứ này hắn đem đến tiệm lớn cho rồi.
Ông cụ thấy Thẩm Thiệu Thanh không nói không rằng giật lại đồ liền sợ. Nếu Thẩm Thiệu bán sáng quán khác lão chắc chắn sẽ tức chết mất: ''Vậy, vậy 350 văn được không?'' Thẩm Thiệu Thanh vẫn đi
''400 văn''
''....''
''420 văn''
''Được rồi nó là của ông. Haiz, ngay từ đầu nói vậy luôn đi đỡ làm mất thời gian của nhau'' Thẩm Thiệu Thanh ha ha cười tít mắt. Vừa lấy bạc vừa điếm. Ông cụ thấy hắn như vậy tức đến vểnh râu nhưng không nói được gì.
''Trương Nhị Bảo đi thôi. Có tiền liền là địa chủ ta mua mấy thứ cho ngươi nếm thử ha ha'' Thẩm Thiệu Thanh tâm tình cực kỳ tốt đem tay vỗ vai Trương Nhị Bảo mấy cái liền dẫn y đến khu đồ ăn. Hắn không ngờ mấy cái đĩa sứ vứt đầy đường ở mạt thế cũng không ai thèm mà ở đây lại có giá trị.
Trương Nhị Bảo thấy Thẩm Thiệu Thanh vui vẻ liền cười theo. Nghe Thẩm Thiệu Thanh nói mau đồ ăn cho y liền nhảy nhót đi theo. Tức phụ vui y cũng vui.
Một đường đi Thẩm Thiệu Thanh thấy gì ngon cũng mua thử 2-3 cái hỏi Trương Nhị Bảo thích gì liền mua hết. Đi một vòng cũng kha khá liền quay lại điểm hẹn gốc cây.
Vừa đi đến đã thấy ba người kia đến điểm hẹn đang ngồi chờ hai người họ. Trương Nhị Bảo cười ngốc đem đồ ăn trong lòng đưa hết cho ba người họ. Ba người vừa thấy đồ ăn trong tay Trương Nhị Bảo liền hoảng hốt. Tay chân cũng run rẩy mở miệng nửa ngày mới nói được: ''Lão nhị ngươi lấy mấy thứ này ở đâu. Chúng ta nghèo nhưng ta chưa dậy ngươi đi ăn cắp. Ngươi muốn bị đánh chết hay sao mau đem trả lại cho người ta''
''Không được, đây là đồ tức phụ mua cho ta'' Trương Nhị Bảo vừa nghe thấy cha Trương nói mình đem trả đồ ăn liền ôm chặt chúng vào lòng. Sợ cha Trương lấy mất còn xoay người lại không cho cha Trương thấy nữa. Đam Mỹ Hài
Cha Trương vừa nghe thấy Trương Nhị Bảo nói đồ ăn do Thẩm Thiệu Thanh mua liền ngốc lăng. Đại ca và tam đệ cũng đồng loạt quay sang nhìn Thẩm Thiệu Thanh ý hỏi hắn có phải hay không.
''Đúng vậy, là ta mua cho y. Thực ra ban nãy ta có bán chút đồ kiếm được kha khá liền mua cho mọi người chút đồ ăn'' Thẩm Thiệu Thanh cũng không nói dối gì chỉ giấu không nói mình bán gì ra thôi.
''Không được. Thứ đồ ngươi bán chắc chắn là đồ quý giá ngươi mau cầm tiền lại chuộc nó về đi'' Cha Trương nghĩ thứ Thẩm Thiệu Thanh bán là mấy thứ quý giá mà hắn đã giữ gìn từ rất lâu. Ông nghĩ có lẽ do gia cảnh mình nghèo khổ quá tức phụ lão nhị không sống được nên mới phải bán món đồ quý giá ấy đi. Nghĩ đến đây ông liền thấy chua xót, thấy bản thân vô dụng làm đương gia một nhà nhưng không nuôi được cả nhà.
''Cha nói đúng đấy, nhị tẩu phu vẫn nên là lấy lại món đồ ấy đi'' Tam đệ thật thà nên cũng nghĩ món đồ Thẩm Thiệu Thanh bán đi rất quý giá nên khuyên hắn đi chuộc lại.
Thẩm Thiệu Thanh thấy bọn họ suy nghĩ quá sâu xa liền thở dài. Cũng không dám giấu diếm nữa móc thêm một cái đĩa nhỏ từ trong tay áo ra cho họ xem: ''Thật sự không đáng giá mà. Các ngươi xem chỉ là một cái đĩa bình thường mà thôi''
Ba người tập trung ánh mắt nhìn vào chiếc đĩa sứ tinh xảo trên tay Thẩm Thiệu Thanh mà quan sát. Chiếc đĩa sứ này so với cái bán đi nhỏ hơn nhưng bù lại màu sắc lại sặc sỡ hơn rất nhiều.
Trương Đại Bảo không am hiểu mấy thứ này lắm nhìn ngoại hình chiếc đĩa rất đẹp cầm thử thì chắc tay trơn mịn nhưng lại không biết nó đáng giá bao nhiêu liền hỏi: ''Chiếc đĩa nhỏ này liệu đáng giá bao nhiêu?''
''Chỉ có 200 văn một cái thôi. Hì hì rất rẻ mà đúng không?'' Thẩm Thiệu Thanh đến đặc biệt tươi. Nào ngờ khi hắn vừa nói giá ra con mắt ba người đối diện liền trợn lớn thậm chí Tam đệ còn thất thố kêu lên khiến mấy người xung quanh tò mò nhìn lại. Cha Trương giật mình kéo Tam đệ bịt mồm y lại trừng mắt. Tam đệ biết mình thất thố liền ngậm miệng.
Chỉ có đại ca là đứng im. Nội tâm sớm đã loạn thành một đoàn. Chiếc đĩa trên tay y đột nhiên nặng tựa ngàn cân còn đặc biệt phát sáng đến chói mắt. Ban nãy còn thấy nó bình thường giờ biết giá liền thấy nó cực kỳ đẹp và tốt.
......................