Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
"Thanh nhi, nương có lỗi với con. Nếu con vẫn còn trách nương và cha ngày xưa bán con đi thì ta xin lỗi. Con cũng phải hiểu chúng ta thực sự là bị ép đến đường cùng mới phải làm như vậy" Thẩm thị vừa nói vừa sấn tới muốn nắm lấy tay Thẩm Thiệu Thanh nhưng là đến giữa chừng liền bị Trương Nhị Bảo chen ngang. Y không nói gì cả chỉ đứng trước mặt bà ta như vậy đem người phía sau che đi triệt để.
Bị phá giữa chừng Thẩm thị cũng không biết phải làm sao. Đúng là này Thẩm Bá Kiều mới mở miệng nói được một câu: "Muội phu (em rể) ngươi như vậy là có ý gì? Nhạc mẫu (mẹ vợ) ngươi cũng chỉ là muốn ôm ngoại tôn vì nhớ thương thôi. Còn lục đệ nữa, ngươi như thế nào lại xa lánh chúng ta. Thân là huynh trưởng ta cũng có nỗi khổ, không bảo bọc được đệ muội là lỗi của ta. Tại đây ta, Thẩm Bá Kiều hướng lục đệ xin lỗi"
Muốn tình có tình muốn nghĩa có nghĩa. Ha, đúng là hổ phụ sinh hổ tử mà. So với Thẩm Bá Thịnh và Thẩm thị thì Thẩm Bá Kiều đúng là còn giỏi hơn gấp bội.
Thẩm Thiệu Thanh xem kịch đủ rồi mới đứng ra nói chuyện: "Nếu cha nương và huynh trưởng đến để xin lỗi vậy ta liền nhận. Còn nếu đến thăm ta và ngoại tôn thì cũng coi như xong rồi. Chúng ta hiện tại rất tốt trước giờ đúng là đã làm phiền lòng mọi người nhớ nhung rồi"
Dù không nói ra câu đuổi người nhưng ý tứ vẫn rất rõ ràng. Nếu xong việc thì liền rời đi. Mà Thẩm gia làm gì đã xong việc, bọn họ đến đây chính là muốn chiếm chút tiện nghi của đứa con ngu dốt này làm sao nói đi là đi được.
Từ lúc Trương gia xây trạch viện đến nay bọn họ đã đỏ mắt ghen tỵ rồi. Sau đó mỗi ngày bọn họ đều nghe được thôn dân có con gả đến thôn Đại Lâm về kể Trương gia mở tửu lâu trên trấn sinh ý cực kỳ tươi tốt. Không những xây được trạch viện mà còn mở được tửu lâu, đứa con ngu dốt của bọn họ cứ như vậy mà đem tiền nuôi người ngoài.
Bọn họ ở nhà ngày ngày chờ đợi, đợi xem đến khi nào cái thứ ngu dốt kia mới nhớ tới bọn họ nhưng chờ không được lại còn nghe mấy người kia nói Trương gia thuê người lên tửu lâu làm, không chỉ người trong thôn mà còn một người bên nhà mẹ đẻ Trương thị nữa. Đây đúng là tin xấu đối với Thẩm gia mà. Thẩm Thiệu Thanh không những quên bọn họ thậm chí còn đem tiền thuê người ngoài cũng không chịu về đây mời bọn họ.
Thẩm Thiệu Thanh là ngu dốt thật hay là giả vờ ngu dốt. Hắn phải rõ ràng nhất chuyện nhà hắn chứ. Không chỉ cha nương hắn mà còn có các huynh muội của hắn. Từng người một đều đang không có việc làm mà mỗi ngày Thẩm gia còn phải nuôi tận hơn 10 miệng ăn. Mắt thấy chờ không được người tới nên Thẩm gia liền quyết định tới tận cửa hỏi cho ra nhẽ.
Thẩm Bá Thịnh cực kỳ không hài lòng với thái độ của Thẩm Thiệu Thanh, lão ta nhăn mày tỏ thái độ của một vị đương gia hướng Thẩm Thiệu Thanh chỉ trích: "Thanh nhi, ngươi cũng đã làm nương của hai đứa trẻ chả nhẽ ngươi còn không hiểu lòng chúng ta sao? Chính bản thân ngươi sinh ra trong Thẩm gia ngươi cũng phải hiểu chứ. Được rồi, ta cũng không thể trách ngươi được hiện tại huynh trưởng ngươi đang không có việc gì làm ngươi xem trên quán còn vị trí nào cho hắn vào làm đi"
Cuối cùng cũng chịu nói ra lý do tới. Thẩm gia đứng tại Trương gia vênh váo lên mặt khiến cả nhà đều vô cùng trướng mắt. Mẹ Trương tính đứng lên chửi lão ta nhưng kịp thời được cha Trương ngăn lại. Chuyện này bọn họ không quyết định được, nếu Thẩm Thiệu Thanh có ý muốn nâng đỡ Thẩm gia bọn họ cũng chỉ có thể làm theo mà thôi. Huống chi đây còn chẳng phải con của Thẩm gia, vả lại ông cũng biết Thẩm Thiệu Thanh chắc chắn sẽ không nhẫn nhịn, hắn chính là không muốn bị người khác tính kế trên đầu mình.
Quả thực Thẩm Thiệu Thanh ghét nhất chính là loại người như vậy. Người đi cầu cạnh người khác lại tỏ vẻ bề trên với mình, không những thế còn đứng đây chỉ tay năm ngón muốn sao thì chính là thế đó. Nằm mơ đi: "Ta chính là không hiểu cha đang nói gì a. Không phải cha là người hiểu rõ nhất sao, nhi tử gả ra ngoài như bát nước đổ đi. Huống hồ....ta còn bị bán chứ không phải gả. Mặc dù ta mang họ Thẩm nhưng hiện tại cùng các người đã không còn quan hệ gì nữa rồi. Ta bây giờ sống là người Trương gia chết cũng làm quỷ Trương gia"
"Ngươi...hỗn láo! Ngươi mang họ Thẩm chứ không phải họ Trương. Chúng ta sinh ra phải thứ bạch nhãn lang như ngươi đúng là xấu hổ với tổ tiên. Lại dám đứng trước mặt chúng ta nói xằng nói bậy. Chính ngươi còn không biết Thẩm gia ta vất vả thế nào sao, giúp đỡ huynh muội trong nhà là trách nhiệm của ngươi" Thẩm Bá Thịnh tức đến nổ mắt. Đúng là nghiệp chướng mà. Lão ta đập bàn chỉ thẳng mặt Thẩm Thiệu Thanh mà chửi. Nếu không phải thứ nghiệp chướng này có chút tài cán thì lão cũng chẳng thèm nói nhiều như vậy.
Cha Trương lúc này quả thực không còn giữ được bình tĩnh nữa. Trước khi Thẩm Thiệu Thanh lên tiếng ông đã giành nói trước: "Thanh nhi bây giờ chính là nhi tử của chúng ta, Thẩm Bá Thịnh nể mặt ông có công sinh thành hắn ta đã không nói gì nhưng ta là thấy ông càng ngày càng không coi Trương gia chúng ta ra gì. Ta cũng nói luôn lần sau ông mơ cũng đừng mơ bước chân vào Trương gia, lão Hồ tiễn khách"
"Ông nghĩ ông là cái thá gì mà lên tiếng ở đây. Trương gia có ngày hôm nay còn không phải do các người ăn bám con ta hay sao? Mặt các người cũng dày lắm, Thẩm gia ta chỉ đến đây để đòi lại những thứ vốn thuộc về mình mà thôi. Những ngày tháng qua các người sống như vậy cũng đủ rồi, người cút nên là các người mới đúng" Thẩm thị lột đi lớp mặt nạ mẹ hiền liền trở về với hình dạng chanh chua của mình. Lúc bán Thẩm Thiệu Thanh cũng chẳng có giấy tờ gì nên hiển nhiên hắn vẫn là con bà ta. Việc Thẩm gia đến đây đòi lại mọi thứ cũng là hợp tình hợp lý mà thôi.
Mẹ Trương thấy Thẩm thị ra mặt tức khắc cũng chống nạnh ra theo: "Ta mới thấy mặt bà dày đấy, một nhà tham tiền bán con đi như các người còn sợ không ai biết sao? Nói cái gì nhà chúng ta ăn bám, nói nhà các người chính là đỉa hút máu cũng chẳng sai. Không thử nhìn lại bản thân mình xem, đem con bán đi lấy tiền đó ăn sung mặc sướng mỗi ngày bây giờ thấy hắn có tiền liền đến ăn vạ các người không sợ bị trời phạt hả?"
"Bà già ngươi nói ai là đỉa hút máu? Có giỏi thì nói lại cho ta?"
"Ta nói chính là Thẩm gia các ngươi đấy. Đồ đỉa hút máu"
"Đủ rồi!" Thẩm Thiệu Thanh hét lớn thành công đem cả căn phòng trở lại yên tĩnh: "Nếu muốn nháo thì cút về nhà mình mà nháo. Ta làm gì còn cần xin phép các người hay sao, nếu còn đến đây nháo nữa liền đem các người nháo đến quan phủ"
"Ngươi!" Thẩm Bá Kiều trợn mắt nhìn đệ đệ mình trước mặt. Thẩm Thiệu Thanh ngày xưa đến nhìn hắn còn không dám vậy mà bây giờ lại đứng tại đây lên tiếng quát tháo bọn họ. Đúng là có tiền thì muốn làm gì thì làm mà.
Thấy Thẩm Bá Thịnh còn muốn đem cả tổ tông Thẩm gia ra nói lý Thẩm Thiệu Thanh liền quay sang nói Hồ Quý và Hồ Nghị đứng ngơ ngác bên ngoài nãy giờ vào đuổi người. Thẩm gia bị đuổi uất ức không chịu được, giãy giụa khỏi bàn tay Hồ Nghị mà mắng chửi Thẩm Thiệu Thanh bất hiếu này kia. Cuối cùng vẫn là nhờ cả ba huynh đệ Trương gia ra tay mới kéo được bọn họ ra ngoài. Chính phòng lúc này mới yên tĩnh trở lại.