Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tử Thiên Tử Mạch, thiên mạch thác lạc.
Tung chi vi Thiên, hoành chi vi Mạch.
Khinh dương tử mệ, lạc lạc ngã kiến.
Thử sinh vi bán, bất khả tuyệt đoạn.
(Tử Thiên Tử Mạch, ngang dọc khác nhau
Dọc là Thiên, hoành là Mạch
Áo tim nhẹ bay, lạc trong ánh mắt
Nửa đời này không thể rời xa)
Bóng đêm đã nồng, trên con phố xa hoa là cảnh ca múa mừng thiên hạ thái bình, sắc màu lung linh rực rỡ. Nam tử nửa nằm trên tháp uống rượu, cầm chén ngọc trong tay, trên vạt áo nhiễm dấu môi son, bốn phía mĩ nhân vây quanh tả hữu làm nũng lấy lòng.
Cách đó 1 chút có một nữ tửáo trắng thuần khiết đang đứng, so với không khí tục diễm này thật chẳng hợp chút nào.
Nam tử quay đầu nhìn nàng, mang theo ý cười nói:“Tử Nhan, sao một cô nương con nhà gia giáo như ngươi lại chạy đến nơi tửu sắc này?”
Người tên Tử Nhan vén màn che, ánh mắt sáng quắc nhìn nam tử nói:“Theo ta trở về, Tử Thiên.”
Chén rượu dừng giữa khong trung, dường như chủ nhân nóđang nghĩ ngợi điều gì sâu xa lắm, nhưng sau đó lại uống một hơi cạn sạch, mang theo men say khó giấu. Tử Thiên đáp:“Ta đã nói, ta sẽ không trở về.”
Nhưđã sớm đoán trước được, Tử Nhan cũng không tỏ vẻ tức giận, so với lúc trước ngược lại còn thêm chút nhu hòa:“Là Tử Mạch bảo ta đi tìm ngươi.”
Nghe được cái kia tên, hắn dường như dao động. Tử Thiên buông chén rượu, đặt trên bàn rồi cười cợt:“Sao? Thần quan đại nhân đã trở về? Trong nhà nhất định có chuyện đi? Thời điểm thế này sao ta dám làm phiền?”
Thấy đối phương vẫn không thay đổi thần sắc, hắn tiện đà cười nói:“Lúc trước, người đem ta đuổi ra khỏi gia môn chẳng phải là y sao?”
Tử Nhan im lặng thở dài, khuyên giải:“Các ngươi vốn là huynh đệ, làm sao có thểđoạn tuyệt ân tình? Tử Mạch y đã sớm nguôi giận.”
“Huynh đệ……” Tử Thiên bất giác lặp lại từ này trong miệng“Hắn đã nguôi giận, còn Lan Nhược thì sao? Nàng rốt cuộc vẫn không thể sống.”
Nữ tử nghiêm mặt:“Chuyện Lan Nhược, Tử Mạch thật sựđã làm quá phận một chút, nhưng ngươi thì không có trách nhiệm sao? Hơn nữa, không phải tất cả đều là họa của ngươi gây ra?”
“Đại tỷ giáo huấn thật đúng,” Tử Thiên trả lời,“Cho nên, ta mới càng không nên trở về, không phải sao?”
“Tử Thiên,” Trong giọng nói lộ ra một chút bất đắc dĩ,“Ta biết ngươi còn giận dỗi, nhưng như vậy thì cóích lợi gìđâu? Ngươi ngàn lần không nên vạn lần không thể, cố tình đắc tội Tử Mạch, ngươi cũng không phải không biết tính tình của y, lại còn muốn trêu chọc y, liên lụy Lan Nhược.” Tạm dừng 1 lát, Tử Nhan tiếp tục nói:“Lan Nhược là người con gái tốt, nếu nàng biết mình là nguyên nhân khiến huynh đệ ngươi tương tàn, nhất định cũng sẽ không an tâm. Mặt khác, với tính cách của Tử Mạch, ở trong triều tất gây không ít thù hằn, không có huynh trưởng như ngươi giúp đỡ, chỉ sợ y mất đầu cũng không hay, ngươi có thể nhẫn tâm nhìn y đơn thương độc mã sao?”
“Được được,” Tử Thiên phất tay đuổi hết mọi người đi, đứng dậy chính chính vạt áo, cười khổ nói,“Ta trở về làđược.”
Tử Nhan nhất thời nhẹ nhàng thở ra, phân phó hạ nhân đi theo mang trang phục tới cho hắn.
Nhìn áo bào màu tím trước mắt, bàn tay nhẹ nhàng mơn trớn chất vải mềm mại nhưng nằng nặng, Tử Thiên không khỏi bật cười:“Rốt cuộc, ta vẫn không thoát khỏi sắc màu này.”
Một lần nữa trở lại nơi trống trải mà thâm sâu vô tận này, chỉ cảm thấy hết thảy cũng không từng thay đổi. Khi thì trong trẻo nhưng lạnh lùng đáng sợ, khi lại huyên náo ồn ào đến mức phiền lòng, bất luận là tâm u sầu ra sao thì miệng vẫn phải cười, tất cảđều là giả dối.
Ở Việt tộc, mọi người phân theo 4 cấp. Cấp cao nhất là bản tộc trực hệ, có thể coi như người hoàng tộc, lấy chữ“Tử” mệnh danh. Sau đó là chi thứ thân tộc cùng bí mật gia thần, có thể lấy “Thanh” làm tự nhập danh. Tiếp đó là nha hoàn cùng người hầu thân cận, trong tên có 1 chữ“Lan”. Cuối cùng là tạp dịch gia nô, những kẻ ngay cả nhà chính cũng không thể bước vào, được lấy chữ“Hồng” làm tự nhập danh.
Tử Thiên, trong tên mang chữ“Tử”, toàn thân là sắc tím, nhưng lại ghét nhất màu này, có lẽ nguyên nhân đã thật rõ ràng.
“Ngươi đãđến rồi, Tử Thiên.” Vừa vào chính sảnh liền nghe được 1 câu ân cần hỏi thăm, làm cho hắn cảm thấy có chút mất hứng.
“Thúc phụ.” Hắn thi lễ, cung kính đáp.
“Tử Mạch ở thư phòng chờ ngươi,” Thúc phụđại nhân bình tĩnh nói,“Đi thôi.”
“Vâng.” Lại thi lễ, rồi cáo lui đi ra.
Không thể không thừa nhận, 1 trong những nguyên nhân khiến Tử Thiên không muốn về là lễ tiết cổ xưa trong nhà này, còn nguyên nhân trực tiếp kia hắn càng không muốn nghĩ tới.
Bước ra cửa một khắc, mới giật mình nhìn phía sau điện. Nó giống như một cỗ quan tài sâu không thấy đáy, cao không thấy ngọn. Chính tại nơi này, hắn lần đầu tiên gặp Tử Mạch.
Vào sáng sớm ngày sinh nhật mười hai tuổi, Tử Thiên vẫn không thể minh bạch, vì sao ngày đó mẫu thân bỏ lại đứa con bảy tuổi là hắn, mà lại mang theo đệđệ 4 tuổi rời Việt tộc. Nhưng hết thảy đều sắp tiêu tan, bởi vì Lan Nhược nói cho hắn, Vân Nhi, đệđệ hắn đã trở về.
Khi đó, Lan Nhược mười bốn tuổi, đã sớm trở thành một cô nương xinh đẹp. Nàng là nha hoàn thân cận của hắn, cũng có thể nói là tri kỷ, nếu là nàng nói, liền nhất định là sự thật.
“Vân Nhi trở về?” Rất hăng hái, Tử Thiên không thèm đểýđến đàn tùy tùng bên cạnh, tự mình đi suốt hành lang dài, đi ngang qua đình viện, lập tức vào chính sảnh.
“Thiên nhi, ngươi tới vừa lúc,” Thúc phụ nói,“Đây là Vân Nhi.”
Tử Thiên đứng tại chỗ, ánh mắt trong suốt lạc tới trên người tiểu nam hài gầy nhỏ. Y dung mạo tinh tế, nhưng lại có chút gì nhu nhược. Các đường nét tinh xảo đến nỗi làm cho người ta không đành lòng đụng chạm, ánh mắt trong vắt lại mang theo vẻ quật cường, nhưng là, y không phải Vân Nhi, người này, không phải đệđệ của mình
“Mẫu thân đâu?” Tử Thiên hỏi, không có dời tầm mắt.
“Thiếu gia,” Phụ nhân đứng cạnh nam hài, thoạt nhìn như là nữ nôđi theo, vẻ mặt đau thương hồi đáp,“Phu nhân đã mất trong một trận hỏa hoạn, già trẻ lớn béđều không thoát, chỉ trừ tiểu thiếu gia ở bên ngoài……”
Đúng vậy, Tử Thiên đã hiểu rồi, ngay từ khoảnh khắc đầu tiên nhìn vào mắt nam hài, hắn liền hiểu được. Vân Nhi không về, Vân Nhi của hắn đã sớm cùng trận hỏa hoạn kia bụi phi yên diệt, vĩnh viễn không thể trở về.
Hắn không biết tại sao thiếu niên kia phải giả làm thân nhân của hắn, chỉ là hắn không thể cự tuyệt ánh mắt đối phương. Hắn là ai vậy? Vì sao màđến? Là vì danh, hay là vì lợi? Vì sao cố tình xuất hiện lúc này? Vì sao cố tình xuất hiện lúc người khác đã mất đi? Nhưng mà, nó sao có thể biết? Nó chẳng qua là một đứa trẻ chín tuổi, trong mắt không có tà mị, trong lòng cũng vô tham niệm, có lẽ chỉ vì thay thế Vân Nhi màđến, để lấp chỗ trống trong lòng hắn.
Nhưng thật không công bằng. Ngươi vẫn đang là ngươi, lại vì sao phải làm thế thân cho người khác? Sai lầm rồi, ngươi không nên thay thế cho bất luận kẻ nào, ngươi là một người khác biệt.
Tử Thiên lẳng lặng nhìn, trên mặt không có chút gợn sóng, nhìn không ra tâm tình, phi thường bình tĩnh nói:“Y không phải Vân Nhi.”
Trong mắt nam hài xẹt qua một tia lo sợ.
“Ngươi nói y không phải……” Thúc phụ khó hiểu hỏi.
Mọi người ởđây nhìn nhau, đầy bụng hồ nghi, Tử Thiên lại nói tiếp:“Vân Nhi là tên mẫu thân gọi khi ở bên ngoài, hiện tại đã trở về, không còn là mây bay du tử, hẳn nên đổi 1 cái tên khác.”
Mọi người như bừng tỉnh đại ngộ, thở phào một cái.
“Vậy thiếu gia muốn gọi y là gì?” Lan Nhược ở một bên hỏi.
Tử Thiên mang theo vẻ mặt không thay đổi, thản nhiên trả lời:“Kêu Tử Mạch.”
Tử Mạch, từ lúc ấy hắn đã mang cái tên này; Tử Mạch, đối với hắn mà nói đây sự ban ơn trân quý, bởi vìđó là sự ràng buộc khắc sâu nhất trong lòng hắn, là số phận của hắn.
“Một bên Thiên, một bên Mạch, thật đúng là huynh đệ,” Thúc phụ liên tiếp gật đầu,“Vậy cứ kêu Tử Mạch đi.”
Cứ như vậy, nam hài trở thành huynh đệ hắn, cả ngày như hình với bóng. Tử Thiên trông chừng y, sủng y, dung túng y, có lẽ là bắt đầu từ ngày đó, Tử Thiên đã coi y là người thân duy nhất, muốn dồn hết sự sủng ái vốn phải dành cho đệđệ bao năm nay.
Nhưng đến một ngày, Tử Thiên rốt cục hiểu được lựa chọn của mẫu thân. Rời khỏi gia tộc này, giống như rời khỏi lời nguyền Thần quan của thị tộc, Vân Nhi tài năng thoát khỏi trói buộc này, để bay thật cao thật xa tìm kiếm tự do.
Ai cũng không thể ngờ, Vân Nhi từng trốn khỏi gia tộc lại trở thành Thần quan của quốc gia, đối với gia tộc, đó là vinh quang. Màđối với Tử Thiên, là phản bội.
“Tử Thiên, chúng ta sẽ vĩnh viễn cùng một chỗ.” Y đã nói như vậy, nhưng một ngày kia, ngươi thay thế Thần quan tiền nhiệm, một thân quan bào, quên lời thề cũ.
Tử Mạch, ngươi thật thông minh, ngươi tinh thông chiêm thuật, lại hiểu được các loại văn tự, thay đổi vận mệnh với ngươi làđiều quá dễ dàng. Ngươi nói, trên đời này vận mệnh là thứ không thể biết trước, truyền thuyết thần quỷ, bói toán đo lường tính toán, tất cảđều là nói dối, là mánh khoé bịp người. Mà nay ngươi lại dùng những thứ dối trá này làm mánh khoé bịp người, chấp chưởng quyền thế. Thôi được, đó là lựa chọn của ngươi, vô phương, chỉ cần đó là khát vọng của ngươi.
Nhưng mà, ngươi lại chìm vào đó thật sâu. Ngươi lấy lòng thái tử, hết sức xảo ngôn; Đến khi thái tử thất thế, ngươi lại không chút do dựđem hắn vứt bỏ, e sợ tránh không kịp.
Ngươi đã không còn là Tử Mạch khi trước, hoặc có thể ngươi vốn là như vậy, là tại ta tự dối lòng mà thôi. Hiện tại ngươi, thân thể không cóđộấm, cũng không giữ lời, tự ngươi không làm theo ước định, ta hà tất gì phải giữ lời?
“Lan Nhược, chúng ta rời đi đi, đi khỏi cái nhà này.” Tử Thiên lơđãng nói, ánh mắt ôn nhu.
Nhưng mà trên mặt nữ tử lại tràn ngập sầu lo, bởi vì nàng biết rõ, trưởng nam không thể nào ly khai gia tộc:“Thiếu gia, ngươi thật sự có thể dẫn ta đi sao?”
“Đương nhiên.” Hắn gật đầu.
Nàng tin.
Đêm đó, ở khuê phòng, hai người nếm thử trái cấm, say rượu thâu hoan. Hết thảy như hắn sở liệu, Tử Mạch nghe được liền giận dữ. Nhưng mà hắn không có dựđoán được, Tử Mạch vẫn chưa đuổi hắn ra khỏi gia môn, y lại nhằm vào Lan Nhược
“Ta nghĩ ngươi là người thông minh, không thể tưởng được ngươi lại ngu xuẩn đến thế,” Tử Mạch thanh âm tràn ngập trách cứ cùng uy hách,“Lan Nhược, ngươi cho là hắn thực sự muốn mang ngươi đi sao? Mà dù hắn thật sự mang ngươi rời đi, cũng cũng không phải bởi vì yêu ngươi. Hắn muốn chọc giận ta, buộc ta đuổi hắn ra ngoài, nhưng sao ta có thể thả hắn đi?”
Lan Nhược cúi đầu, quỳ trên mặt đất, một chữ cũng không nói.
“Hơn nữa,” Tử Mạch tiếp tục,“Ra bên ngoài, các ngươi có thể có tương lai lâu dài sao? Ngươi làm bạn với Tử Thiên lâu hơn ta, hẳn là rõ tính tình hắn hơn ta, hắn làđại thiếu gia phú quý, bản tính phong lưu, làm sao có thể toàn tâm toàn ý cùng ngươi thanh tịnh? Tử Thiên thực thông minh, chỉ là hơi thiếu kiềm chế, nếu ta góp lời vài câu, một chức quan đối với hắn chắc không thành vấn đề. Các ngươi muốn đi, chẳng phải sẽ liên lụy hắn sao? Ngươi nếu thật sự thương hắn, sẽ không liên lụy hắn!”
“Lan Nhược sao có thể liên lụy?” Nữ nô buồn bãđáp,“Lan Nhược biết thân phận của mình, nào dám trèo cao? Đúng vậyngười thiếu gia yêu không phải ta, nhưng mà người hắn yêu lại chàđạp thâm tâm hắn, còn có thể trách ai? Ta, thân là hạ lưu, không xứng với hắn, ta nhận tội, chỉ xin đại nhân đừng giẫm lên tâm ý của nô tỳ. Nô tỳ yêu thiếu gia không kém bất cứ kẻ nào, nhưng mà ta sẽ không ích kỷ nhưđại nhân, bức hắn lưu lại bên người, lại càng không xin hắn bố thí. Nô tỳ thương hắn, mới muốn giúp hắn cóđược tự do, nhưng mà nô tỳ không thể cùng hắn rời đi, bởi vì người hắn muốn mang đi không phải ta. Đại nhân, ngươi hẳn đã biết người thiếu gia muốn mang đi là ai?”
Tử Mạch giật mình đứng sững tại chỗ, im lặng thất thần. Y sao có thể không biết, người Tử Thiên muốn mang đi, là y. Đúng vậy, ngươi và ta cóước định, nhưng tại sao ta lại phải rời đi cùng ngươi? Vì sao không phải là ngươi cùng ta lưu lại? Ngươi cũng biết quyền lực không dễ nắm, ngày đóđể ta ở lại mơi quyền quý này là ngươi, mà nay ngươi lại muốn ta rời đi sao? Không, đã quá trễ, chúng ta đều đã vô pháp quay đầu.
Ngày ấy, Lan Nhược tự vẫn trong khuê phòng.
Ngày hôm sau, Tử Thiên rời Việt tộc.
“Đừng đi, Tử Thiên!” Hắn nghe tiếng Tử Mạch la lên phía sau,“Ngươi hôm nay đi, liền vĩnh viễn không được trở về!”
Tử Thiên không có quay đầu, trong lòng hắn là thi thể lạnh lẽo của một cô gái, tâm áy náy hối hận vô cùng. Hắn sai lầm rồi, hắn không nên lừa gạt một người yêu mình tha thiết. Hắn sai lầm rồi, hắn không nên lợi dụng nàng. Hắn sai lầm rồi, thật sự sai lầm rồi.
Cửa thư phòng mở ra, đèn đuốc sáng trưng, bên trong rộng rãi. Tử Mạch yên lặng chờởđó, gấm vóc hoa lệ khiến y nhìn thật chói mắt, tưởng như mặc cho dòng thời gian lưu chuyển, ánh sáng của y vẫn mãi mãi trường tồn, suốt đời không tắt.
“Tử Thiên.” Y bước nhanh về phía người vừa tới, trong mắt ánh lên vui sướng.
“Đại nhân.”Đáp lại là tiếng hỏi thăm ân cần nhưng lạnh lẽo.
Tử Mạch đứng tại chỗ, trên mặt biểu tình có chút cứng ngắc, nhưng miệng vẫn cười, vui vẻ nói:“Ta biết ngươi sẽ trở về.”
“Đại nhân sợ là cóđiều hiểu lầm,” Tử Thiên trả lời, hai tay vẫn hành lễ,“Không có sự chấp thuận của ngài, Tử Thiên làm sao dám tự tiện hồi phủ? Lần này đến là muốn mang đi vài thứ, lấy được rồi sẽ tức khắc bước đi.”
Ý cười giương lên nơi khóe miệng, Tử Mạch đùa cợt nói:“Nga? Thứ gì mà quan trọng vậy, phải khiến ngươi đường xá xa xôi lặn lội tìm về?”
“Cũng không có gì,” Tử Thiên cười nhạt,“Là di vật của Lan Nhược. Lần trước đi rất vội vàng, không kịp thu thập.”
Tử Mạch buồn bực quay sang, nhíu mi:“Ngươi quả nhiên…… Vẫn là nhớ mãi không quên nàng.”
“Tử Thiên ngày thường tuy có chút vô tâm,”Đối phương cười yếu ớt đáp,“Nhưng làđối với tình nhân, một khắc cũng không từng quên.”
“Ngươi nói dối!” Thần quan ánh mắt sắc bén dọa người, uất hận lại âm thầm u oán,“Tình nhân? Tình nhân của ngươi… sao có thể là nàng?”
“Nga? Không phải nàng?” Tử Thiên hỏi lại,“Vậy có thể là ai?”
Không thể nói được gì, Tử Mạch chỉ có thể cưỡng chế lửa giận trong lòng, lảng sang chuyện khác:“Nghe nói, ngươi lần này trở về là phụng chỉ Hoàng Thượng?”
Tử Thiên ra vẻ kinh ngạc đáp:“Quả thực không có chuyện gì qua nổi con mắt Thần quan đại nhân!”
“Quả nhiên,” Tử Mạch nhợt nhạt cười,“Ta đâu thể so với Hoàng Thượng, làm sao có thể mời Việt đại thiếu gia?”
“Á?” Tử Thiên cười nhìn đối phương,“Đại nhân sao lại nói thế? Chẳng lẽ làđường công danh trắc trở, mất thế lực trong triều?”
Tử Mạch trầm mặc không hồi đáp.
“Chỉ trách khi xưa ngươi chọn sai chủ nhân,” Tử Thiên tiện đà nói,“Nếu ngươi khi đó người ngươi nịnh hót không phải là thái tử mà là nhị hoàng tử, thì hiện tại cũng không đến nỗi phải nếm trải tư vị thất sủng.”
“Thất sủng?” Tử Mạch lộ vẻ tức giận,“Ta cũng không phải cơ thiếp của ai, tại sao nói thất sủng?”
Tử Thiên trong mắt dâng đầy tiếu ý, nhìn thẳng mắt người kia:“Không phải cơ thiếp? Vậy tại sao lại có khả năng làm những chuyện mà chỉ cơ thiếp có thể làm?”
“Làm càn!” Bàn tay y sượt qua hai máđối phương, khóe mắt hắn lưu lại năm vết ngón tay đỏ rực.
“Tử Thiên,” Một khắc thu tay lại, Tử Mạch đã có chút hối hận,“Thực xin lỗi,” Y nâng mặt hắn lên vuốt ve, một lần lại một lần nói xin lỗi,“Ta không phải cốý, ta không phải……”
“Đại nhân nói quá lời,” Tử Thiên giữ tay y lại,“Là Tử Thiên nói năng lỗ mãng, đừng nói là một miệng vết thương nho nhỏ, cho dù là ngài muốn lấy tính mạng tiểu nhân, tiểu nhân cũng không có lời nào để nói.”
Vì cái gì? Vì cái gì nói với ta nói như vậy? Ngươi cũng biết ba năm này, người mà ta ngày đêm thương nhớ là ai? Mà ngươi, ngươi nỡđáp lại tâm ý của ta bằng cách đó sao?
“Ngươi đi đi!” Tử Mạch rút tay ra, giận dữ xoay người.
Nắm thật chặt hư không trong lòng bàn tay, Tử Thiên cúi đầu hành lễ, chỉ nói một tiếng:“Tuân mệnh.” Liền xoay người rời khỏi thư phòng.
Gió đêm lạnh thấu xương, phất qua hai gò má, chỉ cảm thấy lãnh ý thấm nhập tâm tì, trong tay còn lưu lại độấm của y, nhưng chẳng hiểu sao, hai bàn tay y lại thật lạnh so với hắn.
Vết thương trên mặt có chút đau đớn, Tử Thiên không đành lòng đụng chạm, bới nơi đó, chất chứa tâm tư của hắn.