Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Dịch: Hoàng Hi Bình
Trong cơn mưa như trút nước.
Đỗ Duy sững người, cánh tay phải ác linh hoá nắm thật chặt cổ của Thằng hề Pennywise.
Tấm vải trắng dùng để đối phó với ác linh, đã quấn hơn phân nửa cơ thể của nó.
Nó vẫn cười toe toét, phát ra âm thanh bén nhọn.
Và ở phía đối diện, ác linh Đỗ Duy đeo mặt nạ trắng từng bước đi tới.
Ngay cả trong trạng thái Quỷ Nhãn, cũng không cảm nhận được ác ý gì.
Nhưng cái loại áp chế cực hạn đó, cứ mỗi một bước chân nó hạ xuống đều đánh mạnh vào trái tim của Đỗ Duy.
Lũ ác linh vây quanh nó, và tiếp cận Đỗ Duy.
Vào thời điểm này.
Từ Annabelle đến The Nun, Cái Bóng, trung đội ác linh, tất cả đều theo sau ác linh Đỗ Duy.
Nó khủng khiếp quá mức...
Đỗ Duy thông minh bao nhiêu, thì nó thông minh bấy nhiêu.
Theo điều kiện tiên quyết này, bản chất của nó lại là ác linh.
Không có bất cứ ác linh nào có thể khiến cho Đỗ Duy xuất phát từ bản năng cảnh giác và đề phòng.
Chỉ có mình mới hiểu rõ bản thân mình nhất.
Điều tương tự.
Người bản thân sợ nhất, cũng là chính mình.
"Vậy mày sợ tao không?"
Ác linh Đỗ Duy đột nhiên dừng lại, cười nhẹ, không có vẻ dữ tợn hay gớm ghiếc, mà có chút điềm đạm.
Loại giọng điệu này mang nặng tính ám thị tâm lý, khiến người ta dễ dàng buông lỏng cảnh giác, vô thức suy nghĩ nghe theo lời người khác.
Nó nhìn Đỗ Duy.
Đỗ Duy cũng đang nhìn nó.
Bốn mắt nhìn vào nhau.
Đỗ Duy vô cảm, và lạnh lùng, giống ác linh hơn cả một ác linh.
Nhìn lại ác linh Đỗ Duy, nó cư xử giống người hơn.
"Thế mày không sợ tao sao?"
Đỗ Duy nhìn “chính mình” khác, giọng nói bình tĩnh.
Ác linh Đỗ Duy mỉm cười, chậm rãi giơ tay cởi mặt nạ xuống.
Ngay sau đó, một khuôn mặt tái nhợt hiện ra.
"Cảm giác nhìn “chính mình” khác thật sự rất kỳ diệu, giống như trong gương vậy. Mày ở bên ngoài gương còn tao ở bên trong gương, nhưng hiện giờ lại ở ngoài gương."
Ác linh Đỗ Duy cầm mặt nạ trong tay phải, đi tới trước mặt của Đỗ Duy.
Trong quá trình đó, những ác linh đó vẫn bám sát, nếu đây là một sân khấu kịch, thì rất xứng làm nhân vật chính.
Đỗ Duy không phản ứng quá nhiều, đôi mắt đen láy không chút dao động, nhìn về phía ác linh Đỗ Duy cười cười, lúc lại có vẻ cực kỳ lạnh lùng.
Hắn bình tĩnh nói: "Tâm lý học chính là một tấm gương. Nó cho phép bạn hiểu con người thật của mình. Tất cả dự tính đã lãng quên, hoặc thậm chí chưa được khám phá hết, sẽ bị phơi bày."
"Nhưng mà, mày thực sự nhảy ra khỏi gương?"
"Mày nghĩ, ác linh là tao hay mày?"
Ác linh Đỗ Duy mỉm cười, hơi cúi đầu, trầm mặc nhìn Đỗ Duy: "Tại sao lại không? Thứ mày sợ hãi nhất không phải sẽ trở thành ác linh sao? Cho dù ẩn chưa tai hoạ ngầm của ác linh hoá, hoặc là bản năng sinh tồn thuần khiết, mày không muốn giống như tao sao? "
Vừa nói, nó vừa vươn tay cầm mặt nạ, từ từ che mặt của Đỗ Duy: "Đối mặt với cái chết, mày nên giữ bình tĩnh, đối mặt với tao, mày nên học cách run rẩy."
Ánh mắt của Đỗ Duy xuyên qua hốc mắt của chiếc mặt nạ, nhìn vào 1 “chính mình” khác.
Hắn rất chắc chắn về một điều.
Thứ trước mặt này nhất định không phải là ác linh Đỗ Duy.
Bởi vì ác linh Đỗ Duy tuyệt đối không giao tiếp với mình theo cách này.
Bản chất của nó là ác linh, có tính cách và trí nhớ riêng.
Hơn nữa, nó không thể xuất hiện ở thế giới bên ngoài dưới các hình thức khác.
Vì điều đó có nghĩa là nó đã trở thành một cá thể độc lập.
Một khi nó trở thành một cá thể độc lập, nó không còn là ác linh Đỗ Duy nữa, mà là một ác linh.
Nhân cách sẽ phủ nhận bản thân, và trí nhớ sẽ hoàn toàn bị phá hủy.
Nói cách khác, ác linh Đỗ Duy sẽ chỉ lựa chọn cướp đoạt thân thể, mà sẽ không lựa chọn chiếm hữu kẻ khác, hoặc đơn độc xuất hiện.
Nghĩ về điều này.
Đỗ Duy để cho ác linh Đỗ Duy đeo mặt nạ lên mặt của mình.
Xúc cảm từ da truyền tới, âm u, lạnh lẽo, và chân thật.
Dường như là sự thật...
Nhưng cũng không có gì hơn.
Sau khi ác linh Đỗ Duy đeo mặt nạ lên mặt của Đỗ Duy, sắc mặt của hắn lập tức trở nên u ám.
Giống như Thằng hề coi Đỗ Duy là mục tiêu, nó cũng trở thành mục tiêu của Đỗ Duy.
Ác linh Đỗ Duy này đeo mặt nạ lên mặt của Đỗ Duy, nhưng Đỗ Duy giống ác linh Đỗ Duy hơn nó.
Đỗ Duy lạnh lùng nói: "Vậy mày xem, ai là ác linh Đỗ Duy?"
Nó không nói một lời, tất cả ác linh xung quanh tràn đến, nhìn chằm chằm Đỗ Duy với ánh mắt ác ý.
Nhưng điều này làm cho Đỗ Duy cảm thấy, việc này thật lãng phí thời gian của mình.
Vì vậy, hắn lạnh giọng nói: "Mày đeo mặt nạ cho tao, để hoàn thành quy luật đổi mặt, đúng không? Nhưng thật ra, mày hoàn toàn không làm được, bởi vì mày là giả."
"Thằng hề có thể tạo ra những ảo ảnh gần như thật, tái hiện lại tất cả ác linh mà tao từng gặp, và một số xác chết từng khiến tao kinh hãi, nhưng rốt cuộc giả thì vẫn là giả."
"Mày so với ác linh ta, kém một chút."
"Cho dù đối mặt với cái chết, tao vẫn sẽ giữ bình tĩnh, nhưng đối mặt với mày, mày cho rằng tao sẽ sợ sao?"
Đỗ Duy nói xong, bèn quay đầu đi không nhìn nữa, thay vào đó, hắn quấn vải trắng rất chặt quanh Thằng hề Pennywise, đồng thời quấn cả quả bóng bay màu đỏ vào.
Rất nhanh, hình dạng mơ hồ của một Thằng hề hiện ra dưới tấm vải trắng, gớm ghiếc và đáng sợ.
Nếu dùng vải trắng để xử lý Cái Bóng, chắc sẽ không có bất kỳ tác dụng nào.
Bởi vì bản thân nó đã đủ kinh khủng rồi.
Càng nhiều người bị giết, nó càng trở nên nguy hiểm.
Nhưng Thằng hề Pennywise thì khác.
Từ một khía cạnh nào đó, nó là kẻ thù không đội trời chung, chỉ cần mày có điểm yếu về tâm hồn, có nỗi sợ, nó sẽ cực kỳ mạnh mẽ.
Nhưng đối với Đỗ Duy, Thằng hề Pennives là ác linh yếu nhất trên thế giới, có thể so sánh với ả đàn bà đã chết trong quy luật biến đổi khuôn mặt.
Đỗ Duy trời sinh khắc nó...
Thằng hề Pennywise điên cuồng vùng vẫy nhưng sức lực càng ngày càng yếu, hình dáng dần sụp đổ, và ngày càng thu nhỏ.
Ở phía sau.
Những ác linh kia nhìn chòng chọc vào Đỗ Duy, tiếp theo vươn tay ra, đưa về phía cổ của hắn.
Nhưng mỗi ác linh ở đây đều dần trở nên mơ hồ, bao gồm cả thứ gọi là ác linh Đỗ Duy.
Nhưng ngay sau đó...
Đột nhiên...
Thân thể của ác linh Đỗ Duy trợn trừng, như được tiêm một nguồn sức mạnh mới, đột nhiên vặn vẹo cổ, đứng thẳng người, nhìn chằm chằm những ác linh kia bằng ánh mắt chết chóc, và trống rỗng.
"Tao thích yên tĩnh ……"
Nó đã nói như vậy, giọng điệu hoàn toàn khác trước, tuy rằng vẫn quý phái, nhưng lại khiến người ta cảm thấy khác lạ.
Đồng thời, nó đưa tay ra, hướng về phía lũ ác linh kia.
Ngay sau đó, tất cả ác linh, từ Annabelle đến The Nun, Cái Bóng và những kẻ giả mạo khác, tất cả đều hét lên những tiếng kêu thảm thiết, chói tai.
Bụp......
Giống như bóp vỡ quả bóng bay.
Những kẻ giả mạo đó vặn vẹo một lúc, rồi trực tiếp biến mất trong màn mưa.
Và chiếc mặt nạ trên mặt của Đỗ Duy cũng biến mất, như chưa từng xuất hiện.
Nhưng điều này không khiến hắn buông lỏng cảnh giác, ngược lại còn cảm thấy cảm giác ớn lạnh ở sau lưng, ánh mắt càng lạnh hơn.
Hắn suy nghĩ một chút, nhanh chóng gom mảnh vải trắng quấn quanh quả bóng bay quỷ dị kia, xoay người bèn bắt gặp ánh mắt của nó ở phía sau.
"Đây là cái gì? Meme?"