Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Dịch: Hoàng Hi Bình
Biên: rivulet
***
7:10 sáng, 17 tháng 5, Chủ nhật. Một ngày mưa.
"Mình vẫn còn sống..."
Đỗ Duy mở cửa, ngước nhìn bầu trời âm u, mưa phùn lất phất bay, thở ra một hơi nặng nề.
Những gì xảy ra đêm qua, gần như đã thay đổi tam quan* và nhận thức của hắn.
*tam quan: thế giới quan, giá trị quan, nhân sinh quan
Trong bóng tối, ác linh đầu tiên đeo bám hắn vẫn chiếm thế thượng phong, ác linh thứ hai từ bức ảnh chưa xâm nhậpthành công.
Hắn vẫn còn sống.
Hắn sờ vào xấp bệnh án trong túi hồ sơ, vô tình nhớ lại cái chết của Elsa.
Ác linh đầu tiên do Elsa mang đến. Môi giới nghi ngờ: giao tiếp nhận thức, và đặc điểm: thông tin.
Hiện giờ, nguy hiểm từ nó tương đối nhỏ, nhưng nếu không có ác linh thứ hai, e rằng nó đã xử hắn từ lâu rồi.
Hơn nữa, vẫn chưa thể xác định liệu nó có sức lây lan mạnh hay không...
Ác linh thứ hai, đến từ bức ảnh trong bài post, môi giới gần như chắc chắn: bức ảnh, và đặc điểm: thị giác.
Ác linh thứ hai nguy hiểm hơn, nhìn chuyện xảy ra với Conan Doyle là đủ hiểu, nó có sức lây lan rất mạnh và vô cùng độc ác.
Nói cách khác, nó càng giết được nhiều người, sức mạnh của nó càng tăng và cán cân không thể bị nghiêng về 1 phía.
...
Dựa theo những gì đã xảy ra vào đêm hôm trước, hai ác linh có lẽ sẽ giằng co với nhau trong một thời gian.
Điều này có thể coi như là một thông tin tốt.
Đỗ Duy châm thuốc, đứng trước cửa chậm rãi rít.
Lúc này, cửa bên nhà hàng xóm bị đẩy ra, phát ra tiếng lạch cạch...
"Anh... anh Đỗ Duy, chào buổi sáng."
Cô hàng xóm Roy cầm ô đứng trước cửa, chào hắn.
"Ừm... Chào buổi sáng. "
Đỗ Duy quay đầu nhìn cô, trong mắt lộ vẻ kinh ngạc.
Hôm nay Roy mặc một bộ đầm dài màu đen, gương mặt trắng sáng mỹ lệ càng thêm thanh tú, phần da thịt không được vải vóc bao bọc, trắng nõn lóa mắt.
"Không phải em đã đi chơi xa sao? Sao lại về rồi?"
"Mưa lớn quá, đường đến Sikelin bị nước lũ làm hỏng, nên... anh ơi, thiệt là xui quá đi."
Đỗ Duy gật đầu, bình tĩnh nhìn cô rồi nói: "Xui thật. Em về lúc mấy giờ?"
Roy mỉm cười: "Hơn 12 giờ đêm, đành chịu, trong thành phố kẹt xe cứng ngắc, nếu sớm biết như vậy, thà em ở nhà còn hơn."
Đỗ Duy khẽ gật đầu, tỏ ý đã hiểu.
Lúc này Roy mới mở ô, nhún vai nói với Đỗ Duy: "Giờ em đi siêu thị, anh Đỗ Duy, anh cần mua gì không, tiện thể em mua giúp anh luôn."
Ánh mắt của Đỗ Duy dừng lại trên chiếc ô trong tay cô một giây, nó đã ướt...
Nhìn vào đôi mắt xanh như pha lê của Roy, hắn chợt mỉm cười: "À, mua cho anh một bao thuốc."
Dường như Roy không ngờ người hàng xóm này không có chút ý tứ gì của người Á Đông, cô hơi ngạc nhiên, nhưng cảm xúc này nhanh chóng biến mất, cô nở nụ cười.
"Ok, vậy lát nữa gặp nha, anh Đỗ Duy."
"Lát nữa gặp."
Nhìn Roy rời đi, Đỗ Duy lấy lại vẻ bình tĩnh, anh ném tàn thuốc vào thùng rác, cụp mũ xuống bước vào màn mưa.
Băng qua con đường đối diện, mở cửa xe, ngồi vào ghế và khởi động xe.
Chẳng mấy chốc, hệ thống sưởi của xe đã xua tan cái lạnh.
Sau đó, một chân đạp ga, hắn phóng xe về phía nhà thờ Bắc Brooke.
...
7:25, Sáng.
Phòng tiếp khách của nhà thờ Bắc Brooke.
Đỗ Duy đập con dao găm thánh giá bằng bạc lên chiếc bàn gỗ gụ trước mặt Cha Tony, phát ra âm thanh giòn giã.
Cốp...
"Cha Tony, con cần một lời giải thích, tại sao con dao găm mà con mua với giá 1.000 đô lại không giúp được gì."
Sắc mặt của Đỗ Duy có chút lạnh lẽo, chăm chú nhìn vào mắt của cha Tony. Dường như mắt của hắn bị một tầng băng lạnh phủ lên, trở nên cực kỳ đáng sợ.
Hắn không để ý chuyện tiền bạc, điều hắn quan tâm là mạng sống của mình.
Hắn lấy khẩu súng lục trong túi, mở chốt bảo hiểm.
"Con của ta, xin hãy bình tĩnh! "
Cha Tony bị Đỗ Duy dọa sợ hết hồn, vội vã đứng lên: "Con dao găm này không thể vô dụng, nó là vũ khí của Người Đuổi Quỷ. Con của ta, Cha sẵn sàng dùng tính mạng của mình để bảo đảm với con. Có thể cho Cha biết đã xảy ra chuyện gì không với con không, con phải tin Cha, Cha là một linh mục có đức tin."
Đỗ Duy nhìn chằm chằm vào mắt cha xứ, chậm rãi nói: "Tối hôm qua, con bị ác linh tấn công... "
Sau đó hắn kể hết mọi chuyện mình đã trải qua vào đêm hôm trước.
Cha Tony hơi ngượng ngùng: "Hai ác linh?”
Đỗ Duy gật gật đầu, bình tĩnh nói: "Đúng, dường như Cha không cảm thấy ngạc nhiên, có phải chuyện này đã từng xảy ra?"
Cha Tony im lặng một lúc rồi nói: "Đúng như con nghĩ, thực sự từng xảy ra chuyện tương tự, nhưng... "
"Nhưng cái gì?"
"Năm 1962, điều tương tự đã xảy ra tại bang Florida. Một cô bé bị 7 ác linh ám. Tất cả ác linh đều dùng cơ thể cô bé làm vật chứa, đồng thời giành giật mạng sống của cô bé. Nó kéo dài đến tận năm 1974, chỉ kết thúc khi cô bé nhảy lầu tự sát."
"Nhưng tình trạng của cô bé và con khác nhau, con chỉ đang ở giai đoạn ác linh đeo bám."
"Nếu con rời nhà, chuyển tới nơi khác, 2 ác linh sẽ làm gì?"
"Làm thế là vô ích, chúng vẫn đeo bám con."
"Kể cả ban ngày?"
"Ban ngày tương đối an toàn, bởi vì tiêu hao rất nhiều tà khí, nên... "
"Con biết rồi."
Đỗ Duy gật gật đầu, bình tĩnh nhìn Cha Tony: "Nếu con muốn khống chế ác linh, con cần phải làm gì?"
Cha Tony cau mày nói: "Điều này rất nguy hiểm, bác sĩ Đỗ Duy, Cha không khuyên con làm điều này."
Không hiểu vì sao, mỗi khi bị người thanh niên châu Á này nhìn chằm chằm bằng ánh mắt bình tĩnh, Cha Tony luôn cảm thấy sởn gai ốc.
"Vậy... được thôi, nếu con đã quyết."
Cha Tony mở ngăn kéo, lấy ra 2 thứ trong đó.
"Nước thánh gây sát thương cho ác linh, tấm vải liệm có thể dùng để hạn chế môi giới của nó, nhưng nó không có ích gì đối với ác linh trên người con. Chúng quá tà ác."
"Con biết."
Đỗ Duy nhìn bình thủy tinh đựng đầy nước thánh, và tấm vải liệm hình khối được xếp gọn gàng trước mặt.
Đây có phải là thứ Người Đuổi Quỷ hay dùng không?
"Giá nhiêu?"
"2.000 đô, 2 thứ này dành riêng cho Người Đuổi Quỷ, giá cả rất phải chăng."
"20 đô."
"Không được, giá con đưa ra quá thấp, 1.500 đô la."
"25 đô."
"1.000 đô, đây là giá thấp nhất."
"100 đô."
"Ừm, vì lợi ích cuối cùng của cuộc giao dịch, 500 đô, đây thực sự là mức giá thấp nhất mà Cha có thể đưa ra."
"Chốt... "
Cuối cùng, cha Tony dường như nghĩ tới điều gì đó, sắc mặt có chút kỳ quái nói: "Đúng rồi, Cha phải nhắc nhở con, Đỗ Duy, tình trạng hiện giờ của con khá tệ. Nếu Cha đoán không nhầm, con có thể đã bị sức mạnh của ác linh ăn mòn."
Đỗ Duy thản nhiên đáp: "Con biết rồi."