Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Tư Mỹ Nhân
  3. Chương 43
Trước /89 Sau

Tư Mỹ Nhân

Chương 43

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Phủ Ti hội ngày thường bận rộn, từ Ti hội đến chúc lại, đều có chỗ ở trong phủ. Chỗ ở mới của Thiên Mạch cũng trong phủ Ti hội, một gian hậu viện nho nhỏ, an trí hai nữ nhân duy nhất của phủ Ti hội, một là Thiên Mạch, một người khác là vú già nấu ăn, đối diện, chính là nhà bếp.

Đối với kết quả thế này, Thiên Mạch cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, Sở vương luôn thành toàn cho cô, tách ra rồi không gặp nhau, đối với hai người đều tốt. Tự nhân Cừ hung hăng quở trách cô, chậc chậc lắc đầu đối với phòng ốc của cô, nói nếu hắn mà bị Sở vương xử lý từ cung Cao Dương đến nơi đây, sẽ nhảy giếng được luôn.

Thiên Mạch lại chẳng ho he, cô cảm thấy căn phòng này của mình rất tốt, kiểu dáng tường vây điển hình nước Sở làm, mặc dù không to, lại rất thú vị, lưng tựa một gò núi, mở cửa sổ chính là xanh biếc đầy mắt.

Nó vốn là một nhà kho nhỏ để đồ linh tinh, vì an trí cho Thiên Mạch, đặc biệt được dọn ra. Thiên Mạch xin Ti hội cho nghỉ, tự mình ra tay, thu dọn trong ngoài phòng ở một lần. Ván gỗ được nước lau sạch sẽ, có vẻ mộc mạc ngăn nắp.

Thiên Mạch từng ở Đồng Sơn, biết khuyết điểm ở chỗ nào. Cô đi tìm tự nhân Cừ, mặt dày mày dạn lấy được một ít hùng hoàng cung Cao Dương dùng thừa, vẩy vào mặt đất vào góc trong phòng, xua đuổi rắn rết. Ban đêm, mùi đốt lá ngải tràn ngập, Thiên Mạch tắm vội, ngồi dưới mái hiên phơi tóc, nhìn sao trên trời.

Hai ba tháng nay, đây có lẽ là lần đầu cô có thể tự do an bài thời gian của mình. Lúc ở cung Cao Dương, thời gian này, Sở vương đã dùng bữa, sẽ ngồi trước án đọc giản độc, chờ khi sắp đến thời gian đi ngủ, thì thay áo rửa mặt. Cô nhất định phải luôn tay hầu hạ ở bên, nghe y phân phó “Thiên Mạch” “Thiên Mạch”, một bước cũng không thể rời đi.

Hiện tại, y có lẽ cũng đang làm những việc này, chỉ đổi người phục vụ.

Ngài có thể có rất nhiều người làm bạn…

Cô vẫn nhớ kỹ khi đó mình nói với hắn như vậy.

Thiên Mạch nằm trên ván gỗ, nhìn lên bầu trời. Bầu trời đêm sáng sủa, không có trăng sáng, sao xuyết đầy trời, giống như vô số người đang nháy mắt với cô.

Bỗng nhiên, sao chổi lướt qua, lưu lại một đường quang ngân trong tầm mắt. Giống như trên sông hôm đó, giữa trời chiều, giọt nước rơi xuống từ tóc người kia.

** ***

Sở vương dường như thật sự không định để ý tới Thiên Mạch nữa.

Liên tục mấy ngày, Thiên Mạch theo những người khác ở phủ Ti hội, bắt đầu cuộc sống hàng ngày, làm việc, khá là có hứng đi làm. Cùng lúc đó, ngoại trừ tự nhân Cừ và Giáp đến thăm một lúc, không ai quấy rầy. Thỉnh thoảng, Thiên Mạch sẽ nghe thấy mọi người nghị luận về Sở vương, một quốc sự nào đó, Sở vương nói cái gì, đại thần nói cái gì. Lúc cô nghe thấy Sở vương, tim nhảy một cái, sau đó, trở nên bình tĩnh.

Mà khi cô bắt đầu chậm rãi quen như vậy, Thiên Mạch cảm thấy, lòng mình nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

Sự vụ phủ Ti hội liên quan đến công thự các nơi, Thiên Mạch thường xuyên đi cùng mọi người đi khắp nơi. Rất nhiều người thấy trong phủ Ti hội lại có cô gái trẻ tuổi thế này, hiếu kì không thôi, biết thân phận cô rồi, cũng ít nhiều có chút thần sắc ý vị thâm trường. Thiên Mạch đối với công việc mười phần nghiêm túc, mỗi phần nhật thành và nguyệt kế đều cẩn thận kiểm tra, làm ghi chú. Phát hiện chỗ không rõ, lập tức hỏi thăm người quản sự, thẩm tra đối chiếu rõ ràng. Cô hào phóng lễ phép, nói năng có lý có cứ, trật tự rõ ràng. Người công thự thấy cô như vậy, đều có chút kinh ngạc, thái độ cũng cẩn thận hơn mấy phần.

Thiên Mạch không ngừng đánh giá năng lực của mình, phát hiện phương pháp tính toán của mình quả thực tốt hơn người khác một chút, nhưng khoảng cách những tri thức học từ trước và vốn có của thời đại này, tỉ như phương pháp ghi sổ, cũng không áp dụng. Cô tổng kết ra vấn đề của mình, thỉnh giáo kế quan, ban đêm, thì mang đồ ghi chép về, làm bài tập ôn tập.

Vú già cùng viện tử phục thị nhiều năm trong hoàng cung, vô cùng khỏe mạnh tài giỏi, nói chuyện giọng hơi lớn, đối xử với Thiên Mạch lại không tệ.

Bà thấy Thiên Mạch ban ngày làm việc, ban đêm cũng làm việc, hết sức tò mò.

“Cô là một nữ tử, lại biết đọc biết viết, còn có thể vào công thự làm việc như nam tử.” bà hỏi, “Nom tuổi cô cũng không nhỏ, thành hôn chưa?”

Thiên Mạch bối rối, lắc đầu, “Chưa ạ.”

Vú già kinh ngạc: “Cô không giống như nữ tử con nhà tầm thường, người nhà lại không lo liệu cho cô?”

“Không ạ.” Thiên Mạch đáp, “Một mình cháu ở nước Sở.”

Ánh mắt vú già thương hại: “Sao nhẫn tâm như vậy chứ.”

Bà cũng có hai cô con gái, đều gả đi, thấy Thiên Mạch cô độc một mình, bèn thường xuyên chăm sóc. Bà phụ trách đồ ăn phủ Ti hội, Thiên Mạch rảnh rỗi, cũng sẽ giúp bà làm đồ ăn rửa rau.

Công thự xuất nhập tự do, Thiên Mạch còn đi qua nhà Giáp, cũng thăm lữ quán tổ phụ cậu truyền thừa. Nước Sở vững mạnh phương nam, Dĩnh Đô là thành thị trọng yếu nhất nước Sở, bốn phương lui tới tấp nập, thương nghiệp cũng theo thời thế mà sinh. Thiên Mạch thăm thú vị trí lữ quán, cảm thấy tổ phụ Giáp thật là người rất tinh mắt. Nó ở ngay trên con đường bận rộn nhất Dĩnh Đô, người đến Dĩnh Đô làm việc, nếu như không có thân hữu cho ở nhờ, lại không vào khách xá của quan phủ, là có thể đến ở loại lữ quán dân gian này.

Chỉ là, thương nghiệp thời này còn chưa phát đạt lắn, khái niệm nhà trọ, cũng chỉ là có một nơi ngủ nghỉ ăn cơm, khách điếm vô cùng đơn giản, chăn đệm đều không có.

Giáp giải thích rằng, đó là bởi người ra ngoài, bình thường đều chuẩn bị đồ ngủ ngoài trời, tự mang chăn đệm. Nếu như lữ quán mua đệm chăn, phải tốn một số tiền lớn thì chớ, còn cần người giặt rũ, được không bù mất.

Thiên Mạch biết vải bố thời này đáng tiền bao nhiêu, nhìn lại phòng ở cũ nát trong quán trọ, cũng không nói gì thêm.

Phụ mẫu Giáp ngoài Giáp ra, còn sinh mấy đứa con, em trai nhỏ nhất của cậu còn tập tễnh học đi, bụng mẫu thân đã lại tròn ra. Trước khi Thiên Mạch đến, đã hỏi rõ ràng tình hình, trên đường đi có mua quà cho họ. Cho bọn nhỏ là một ít đồ ăn, cho phụ mẫu Giáp chính là một nhỏ cuộn vải dong mịn*, họ cầm trên tay, đều cao hứng.

*[絺布]; tra google để nhìn ảnh vải nhe mọi ngừi

Phụ thân Giáp nghe nói Thiên Mạch là nữ quan trong phủ Ti hội, đối với cô cũng nhìn cô với cặp mắt khác. Lúc nói chuyện phiếm, Thiên Mạch nhắc chuyện lúc trước Giáp theo Sở vương chinh phạt, cứu được tính mệnh cô, phụ thân Giáp thở dài.

“Việc này trách tôi, nếu không phải mắc nợ, cũng sẽ chẳng gán Giáp cho tên ác nhân Thạch Xúc kia.” Ông tự trách nói, “Vốn nói là để nó làm ít chuyện chân tay, há biết hắn sẽ để Giáp đi sung quân.”

Thiên Mạch nghe Giáp nhắc qua tên Thạch Xúc, là quý tộc có tiền, cũng là chủ nợ nhà họ.

“Bây giờ Giáp đã chuộc ra, ở trong vương cung, cũng là chuyện tốt.” cô an ủi, “Tôi thấy lữ quán này có địa lợi, chỉ là hơi cũ, Sao tử không sửa chữa lại, có khách, đương nhiên sẽ tốt.”

Phụ thân Giáp lắc đầu cười khổ: “Vốn tôi không giỏi kinh thương, vì cái lữ quán này, cả nhà rời ruộng, sớm đã cảm thấy không ổn, nhiều năm qua, chỉ biết vất vả chèo chống. Nợ Thạch Xúc còn chưa trả hết, hắn sớm có ý thu mua cái lữ quán này của tôi, tôi thấy thực sự không chống đỡ được, bèn dứt khoát bán cho hắn, cả nhà về quê.”

Lời này nói ra, Giáp và Thiên Mạch đều kinh ngạc.

“Không thể bán cho hắn!” Giáp nhíu mày, tức giận nói, “Đó là ác nhân, lúc trước mượn tiền cũng không yên tâm!”

Thiên Mạch hỏi Giáp: “Không biết nợ bao nhiêu?”

Giáp đáp: ” Hai mươi con dê.”

Thiên Mạch im lặng một hồi. Hai mươi con dê, ở thời này, đối với người bình thường mà nói, đã là một khối tài sản không nhỏ. Đối với cô mà nói… Cô nhìn lữ quán, trầm ngâm một hồi, nói với phụ thân Giáp, “Tử chớ gấp, tôi ở công thự bên quen một số người, có thể hỏi cho tử một chút, nếu có người nguyện mua, chẳng lẽ không phải tốt hơn.”

Mọi người nghe vậy, khuôn mặt đều là vui mừng. Phụ mẫu Giáp cám ơn Thiên Mạch liên hồi, Thiên Mạch hàn huyên vài câu, thấy sắc trời không còn sớm, cùng Giáp trở về.

“Mạch!” Trên đường, Giáp hưng phấn hỏi, “Ở công thự chị quen rất nhiều người ạ?”

Thiên Mạch gật đầu: “Xem như.”

“Nguyện ý bỏ hai mươi con dê mua lữ quán kia?”

Thiên Mạch cười khổ: “Có lẽ.”

Giáp nghe vậy, cười hì hì, cao hứng không thôi.

** ***

Thiên Mạch có chút chột dạ, kỳ thật cô nói dối Giáp.

Cô đến công thự không lâu, người quen biết vô cùng có hạn. Mà lại nói, người muốn mua lữ quán, là cô.

Mấy ngày nay, khi cô ý thức được mình có chút tự do, bắt đầu có một vài kế hoạch. Từ khi rời cung Cao Dương, tiêu chuẩn cuộc sống của cô đi xuống thẳng tắp, từ ăn đến dùng, chỉ có thể nói khá hơn một chút so với lúc ở Đồng Sơn.

Cô ý thức sâu sắc được, dù thời nào, không có chỗ dựa, sẽ cần có tiền.

Cho nên, cô muốn làm vài chuyện.

Ngày thường nói chuyện phiếm cùng Giáp, Thiên Mạch hỏi qua một chút chuyện vận hành thường ngày ở lữ quán, cảm thấy cũng không phức tạp. Mà mấy ngày trước, cô ở phủ ti bại, thấy ở cửa thành người ngoại lai mỗi ngày ra vào số lượng có hơn vạn, không khỏi líu lưỡi. Nhiều người bên ngoài như vậy, ở Dĩnh Đô nhất định cần chỗ đặt chân, thế là, lại tra xét số lượng khách điếm trong thành, phát hiện cũng không nhiều lắm.

Cho tới hôm nay đi ra ngoài dạo một vòng, cô hiểu được. Thời này, người nghèo chiếm đa số, trong đêm có nơi che mưa che gió là được rồi, ngủ có thoải mái hay không, họ không để ý. Quý nhân thì có địa vị có tiền, ở Dĩnh Đô không có nhà ở cũng có có thân hữu, còn có thể đến ở trong khách xá của nhà nước. Cho nên, đối với lữ quán dân gian mà nói, khách hàng chủ yếu là bình dân kinh thương đến Dĩnh Đô làm việc, có chút tiền, nhưng lại không có thân hữu, cũng không vào khách xá.

Lúc trước, Giáp tổ phụ tiến bộ, làm ăn là chính, lữ quán làm coi như náo nhiệt. Nhưng đến khi phụ thân Giáp tiếp nhận, ông cho rằng mình xuất thân kẻ sĩ, không thể làm bạn cùng thứ dân, nên không còn tiếp đãi bình dân. Bởi vậy, khách hàng giảm mạnh, việc kinh doanh lữ quán càng ngày càng tệ, mà tiền tài thiếu thốn rồi, nhà cửa giữ gìn cũng không kịp, cuối cùng rơi vào tình cảnh như vậy.

Thiên Mạch biết những nguyên nhân này rồi, rất bồi hồi. Nhưng người có chí riêng, đối với lữ quán cô cảm thấy rất hứng thú, muốn tiếp nhận.

Chướng ngại duy nhất, là cô không có tiền.

Như vậy, sẽ phải vay tiền.

Mượn ai đây?

Người cô quen có tiền nhất, không cần nghi ngờ, là Sở vương. Thiên Mạch chỉ cần một lúc, gạch y khỏi danh sách luôn.

Người phủ Ti hội, mặc dù ngày ngày tính tiền, nhưng theo vú già kia hóng hớt được, kỳ thật gia cảnh đều bình thường, không thì sẽ không đến cái nơi vất vả này. Hai mươi con dê, đối với người có tiền mà nói, là bỏ ra được, nhưng chắc chắn sẽ không tuỳ tiện đi đầu tư, thuyết phục họ cho vay tiền, cũng sẽ rất vất vả.

Rất nhanh, Thiên Mạch nghĩ đến một người khác.

Ngũ Cử.

Cô nghe tự nhân Cừ nói, nhà Ngũ Cử giàu có, bản thân hắn cũng đã nhận được phong ấp là đất Tiêu, là nhà giàu chính cống.

Thiên Mạch trong lòng thoáng hơn, nhưng lại cắn đầu ngón tay. Tuy nói thế, sao có thể mượn hắn tiền chứ?

** ***

Suy nghĩ xoay một vòng trong đầu, Thiên Mạch trở lại phủ Ti hội, mới vào viện tử, liền thấy vú già đang rửa gì đó, đi qua nhìn, lại phát hiện đó là từng đoạn từng đoạn trắng bóng, chính là mấy cái cổ vịt.

“Sao lại có cổ vịt?” cô hỏi.

Vú già cười cười, nói, “Tôi mới đến cung Cao Dương, bào nhân bên đó cho. Hôm nay đại vương dùng thiện cùng đại thần, muốn làm vịt hoang, trước giờ đại vương không thích ăn cổ vịt nhất, nên vứt đi. Tôi vừa thấy, nên xin.”

Thiên Mạch hiểu ra. Nhớ lại, Sở vương ăn gà vịt, hình như không có cổ thật, khi đó cô cho rằng là phong tục gì, không ngờ ra là y kén ăn…

Cô thu hồi tâm tư, hỏi “Bác định nấu thế nào?”

“Còn làm thế nào được, nấu canh.” Vú già nói.

Thiên Mạch vội nói: “Giao cho cháu làm đi, được không?”

“Cô?”

“Đúng ạ.” Thiên Mạch mỉm cười, “Không phải bác hỏi cháu, quê nhà cháu mỹ vị gì ư? Cổ vịt chính là đầu tiên.”

** ***

Trời chiều như lửa, rơi xuống chân trời.

Trong cung Cao Dương, đèn đuốc sáng trưng. Sở vương ngồi ngay ngắn bên trên, tiếng nhạc chậm rãi du dương.

Du Đam Phụ đến từ nước Phàn, phụng lệnh Phàn quân đi sứ nước Sở. Lần trước nước Dung phát động chư man di làm loạn, nước Sở thụ địch tứ phía, nước Phàn tuy là láng giềng, lại chưa từng tham dự, khiến Sở vương rất tán thưởng. Lần này Du Đam Phụ đến, y tự mình thiết yến khoản đãi, có thể nói cho đủ mặt mũi.

Tự nhân trình đồ đựng thức ăn lên, mở ra, mùi thịt xông vào mũi.

“Hôm nay làm tiệc thịt rừng, đều đến từ Vân Mộng.” Sở vương nói, ” khanh thưởng thức thử.”

Du Đam Phụ vội nói cám ơn: “Vân Mộng màu mỡ, dư ở nước Phàn cũng nghe qua, bây giờ được đại vương khoản đãi, quả thật may mắn.”

Sở vương cười cười, để tự nhân dùng dao găm cắt thịt cho tân khách.

Đang nói chuyện, một tự nhân đến, nói nhỏ hai câu bên tai Sở vương.

“Đi vào thành?” Sở vương liếc gã một cái.

“Đúng ạ.”

“Vì sao?”

“Hình như đi thăm viếng người nhà Giáp…”

“Biết rồi.” Sở vương thản nhiên nói, uống một hớp rượu, sắc mặt bình tĩnh.

Quảng cáo
Trước /89 Sau
Theo Dõi Bình Luận
[Việt Nam] Đại Việt Tu Tiên Truyện

Copyright © 2022 - MTruyện.net