Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trong xe yên tĩnh lạ thường, Dư Trản cũng không dò hỏi. Hắn tâm lý nói: “Có cần bình tĩnh lại một lát trước khi đi tiếp không?”
Trần Vụ lắc đầu.
Khi anh cất điện thoại và chuẩn bị khởi động xe, một người phụ nữ thất tha thất thểu chạy sượt qua xe, theo sau là vài người đàn ông mặc vest.
Người phụ nữ gầy gò da bọc xương, bộ quần áo đặt may riêng trên người chị khá thùng thình. Dường như chị đang tìm kiếm thứ gì ở ngã tư, loạng choạng như thể sắp ngất xỉu bất cứ lúc nào.
“Là người nhà họ Yến.” Dư Trản tháo dây an toàn, “Tôi xuống xem xem.”
Trần Vụ ở trong xe dõi theo Dư Trản đi về phía người phụ nữ rồi hét lên gì đó.
Người phụ nữ ngoái đầu nhìn. Chị đã bước sang tuổi trung niên, khuôn mặt hốc hác trũng sâu.
Một đôi mắt đầy ắp thâm tình và khổ tình, kết hợp với sức sống cạn kiệt, đem đến cảm giác chấn động hoảng hốt.
Trần Vụ cúi đầu đọc tin nhắn mới trên điện thoại, trả lời: [A Sí, tôi không ăn ở ngoài, tôi sẽ trở về.]
Không bao lâu sau, Dư Trản trở lại xe mang theo sự oi bức đêm hè: “Là cô ba nhà họ Yến.”
Trần Vụ chớp mắt: “Gia tộc lớn như thế, sao cô ấy…”
“Bệnh tim.” Trong lời nói ngắn gọn của Dư Trản chất chứa đồng tình, thấy Trần Vụ yên lặng lắng nghe, hắn nhiều lời một chút, “Đã từng là quý cô số một ở Thủ Thành, tài năng và dung mạo đứng đầu, đông đảo người ái mộ, có thể nói là con cưng của trời. Tuy nhiên sau khi sinh con không lâu, cô ấy phải trải qua nỗi đau mất chồng mất con, từ đấy trở nên điên loạn.”
“Yến lão gia tử rất thương yêu cô ấy. Cô ấy sở hữu số cổ phần nằm trong top mười của Yến thị, xem như đại cổ đông.” Dư Trản mở khuy măng sét.
Trần Vụ không hiểu: “Nếu yêu thương, vậy tại sao còn muốn cô ấy tới tham gia tiệc đầy tháng, liên tưởng khiến cảm xúc trào dâng?”
Dư Trản không nghĩ tới điều này, lúng túng gãi lông mày: “Có lẽ không sâu sắc và thuần túy như tình cha con trong một gia đình bình thường, nhưng quả thực cô ấy vô cùng đặc biệt trong số rất nhiều người con của nhà họ Yến. Mấy năm nay cô ấy vẫn luôn sống trong khu sân nhà tao nhã thanh tịnh nhất ở nhà tổ, có thể hưởng thụ tài nguyên của nhà họ Yến không cần trả giá gì, tối nay xuất hiện, không nhất định là do ông cụ ép buộc sắp xếp.”
Trần Vụ nói: “Tin tức báo chí nói tình thân của kẻ lắm tiền thường ít ỏi, đây là ấn tượng rập khuôn à?”
“Ừ.” Dư Trản cười, “Khác nhau tùy người.”
Xe chạy lên cầu cao tốc, Dư Trản nhận vài cuộc điện thoại, phát hiện chiếc áo vest dính chất nôn của người phụ nữ, thấm tơ máu. Hắn lấy chiếc khăn tay từ túi trước của bộ vest ra và chậm rãi lau.
Nội đấu trong các gia tộc danh giá chắc chắn sẽ đi đôi với cái chết, nhất là gia tộc đông đảo con cháu với số tài sản không đếm xuể.
Năm người vợ của Yến lão gia tử đã sinh mười bốn người con cho ông, hiện tại chỉ có một nửa là có tay chân khỏe mạnh, chứ phần lớn đều gặp tai nạn bất ngờ, bị thương mắc bệnh nên không có khả năng gây ra sóng gió gì, nghiêm trọng hơn là người lớn trẻ em không ai sống sót.
Lấy đâu ra nhiều bất ngờ như thế, chẳng qua là tranh giành tài sản gia đình giữa những người thân mà thôi.
Nếu thua, kẻ chết chính là mình, hoặc là cả nhà mình.
Nếu thắng, kẻ chết chính là anh chị em.
Người lớn thì tham lam, chỉ đáng thương thay một đứa trẻ khi sinh ra đã được giao cho một sứ mệnh, điểm xuất phát là điểm đích mà hầu hết mọi người không bao giờ đạt tới trong đời, nhưng phải đối mặt với rất nhiều nguy hiểm, phúc và họa buộc chặt lấy nhau.
Quả thật trải nghiệm của cô ba Yến rất thê thảm, nhưng cũng không phải không có ai khốn khổ hơn chị, chỉ mỗi chị được an ủi bằng cổ phần, khiến người thân đỏ mắt đố kỵ.
May mắn chị không có con nối dõi, sức khỏe cũng không tốt, nên thoát khỏi cuộc tranh giành.
Rất nhiều việc luôn có hai mặt.
Dư Trản ném chiếc khăn tay bẩn vào thùng rác trong xe và nói với người bên cạnh: “Tối nay đã vất vả rồi.”
Trần Vụ chú ý đường sá: “Về sau nếu tài xế của anh lại có việc, tốt nhất vẫn nên tìm người lái hộ đi. Tôi chưa lái chiếc xe đắt tiền thế này bao giờ, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì…”
“Cậu lái xe vững lắm.” Dư Trản không tiếc lời khen, “Tốt vô cùng.”
Trần Vụ không nói gì thêm.
Sau khi đưa Dư Trản về đại viện, Trần Vụ tự mình bắt tàu điện ngầm về, trên đường có một cuộc gọi từ Hoàng Ngộ, song anh không bắt máy.
Hoàng Ngộ lấy lại chiếc điện thoại của mình từ tay thằng bạn thân: “Trần Vụ không nhận đã là thể hiện thái độ rồi, mày đừng quản em gái mày nữa.”
Khương Lương Chiêu ngồi trong căn phòng toilet có thể so với hoàng cung, hỏi Hoàng Ngộ có đem thuốc lá theo không.
“Bị tịch thu rồi, không có.” Hoàng Ngộ ngã nằm xuống sofa, sơ mi đắt tiền nhét vào thắt lưng, quần tây căng ra, dáng dấp như một cậu ấm ăn chơi trác táng.
Khắp nơi đều rực rỡ ánh vàng, nói chuyện có âm vọng, cực kỳ trống trải.
Tiếng thở dốc không ổn định của Khương Lương Chiêu rất rõ ràng.
“Đệt, yên đấy!” Hoàng Ngộ đi ra ngoài tìm người mượn bật lửa và thuốc lá về, cùng Khương Lương Chiêu ngồi trên sofa hút thuốc.
Nửa điếu thuốc vào phổi, Hoàng Ngộ cảm thấy cuộc điện thoại tối nay chính là một quả bom hẹn giờ.
Đầu óc Khương Hi úng nước, chưa biết chừng ngày nào đó sẽ chạy về nước lao tới trước mặt anh Sí nói năng điên khùng, kêu gào Quý Minh Xuyên đau đớn thảm thiết mức nào, cầu xin anh trai tìm Trần Vụ đòi sổ ghi chép mà Trần Vụ cũng không cho, trái tim anh ta tàn nhẫn biết bao, anh đừng ở bên loại người này.
Đến lúc đó chính là nhổ củ cải dính bùn(1), với tư cách là người trung gian, gã và Chiêu Nhi sẽ trốn không thoát.
(1) 拔萝卜带泥 nhổ củ cải dính bùn là phép ẩn dụ cho việc bắt được một tên tội phạm lại kéo ra được một tên tội phạm khác.
Anh Sí để ý Trần Vụ bao nhiêu thì sẽ thấy phiền bạn trai cũ của anh bấy nhiêu.
Hoàng Ngộ bất chợt ngồi dậy: “Chiêu Nhi, hay là cứ kể với anh Sí việc em gái mày nhờ mày tìm Trần Vụ đi.”
Khương Lương Chiêu day huyệt Thái Dương nhức nhối: “Chuyện nhỏ thôi.”
“Mọi chuyện liên quan đến Trần Vụ đều là chuyện lớn.” Hoàng Ngộ nói, “Mày nghe anh Ngộ đi, anh Ngộ có kinh nghiệm yêu đương rồi.”
Gã nói thêm, “Hơn nữa cái loại người yêu cũ này, nên xéo phắt khỏi cuộc đời đi.”
Khương Lương Chiêu không thể hiểu rõ về lĩnh vực tình yêu mà mình chưa từng trải qua: “Ngay cả khi họ là anh em sống chung dưới một mái nhà suốt nhiều năm à?”
Hoàng Ngộ chắc chắn: “Ngay cả khi là anh em.”
“Để tao cho một ví dụ, giống một đôi thanh mai trúc mã có mối quan hệ rất thân thiết, hôm nay bắt đầu yêu đương, ngày mai chia tay, sau đó chẳng còn là gì cả.” Hoàng Ngộ giảng bài miễn phí, “Hiểu không hả Chiêu Nhi?”
Khương Lương Chiêu nhắm mắt nhả khói: “Vậy mày nói đi, thay tao xin lỗi anh Sí.”
Hoàng Ngộ: “…” Không đúng, em gái mày gây họa thì liên quan quái gì tới tao?
“Chiêu Nhi, thật sự để tao làm hả, tao…” Hoàng Ngộ quay đầu lại, nửa câu sau mất thanh âm.
Khương Lương Chiêu đã dựa vào lưng sofa ngủ thiếp đi, đầu ngửa ra sau, cổ bị áo sơ mi đóng kín cúc bó chặt, vài sợi tóc thoát khỏi sự cố định của keo sáp xõa ra sau gáy, điếu thuốc giữa hai hàm răng vẫn đang cháy, nét mệt mỏi khắc sâu giữa hai chân mày.
“Mệt thành thế này, còn không bằng lúc ở Xuân Quế.” Hoàng Ngộ rút điếu thuốc ra khỏi miệng thằng bạn, tự mình cắn hút hết, “Quả nhiên không thể đồng thời chiếm được cả cá và tay gấu, người xưa nói đúng quá”
Gã cởi áo vest ném lên người bạn nối khố, xắn tay áo sơ mi đi rửa mặt, sau đó gọi điện thoại cho anh Sí.
“Mày lặp lại lần nữa.” Yến Vi Sí bình tĩnh nói.
Cổ Hoàng Ngộ phát lạnh: “À ừm, anh Sí, Quý Minh Xuyên không liên lạc trực tiếp với Trần Vụ, Khương Hi cũng thế, là Chiêu Nhi truyền lời.”
Yến Vi Sí đang xới cơm trong bếp, tâm trạng của hắn xấu chạm đáy, muôi xới cơm trong tay bị hắn ném mạnh lên bàn: “Quý Minh Xuyên là cái thá gì mà mấy người ai cũng dính vào thế hả?”
Hoàng Ngộ cảm giác mình còn oan hơn Đậu Nga.
Ai quan tâm đến tên Quý Minh Xuyên đó chứ, còn chẳng phải là do công chúa nhỏ Khương Hi à?
“Trần Vụ về quê vào tiết Thanh Minh, đốt những thứ mà Quý Minh Xuyên đã đập phá hỏng hóc, trong số đó có quyển ghi chép gì kia.” Yến Vi Sí cười lạnh.
Hoàng Ngộ há hốc mồm.
Đây không phải là tự tạo nghiệt sao, Quý Minh Xuyên cậu ta điên rồi hả!
Cổ họng Yến Vi Sí lăn lăn, giọng nói vừa nghèn nghẹt vừa trầm khàn: “Cậu ta có lỗi với Trần Vụ, nếu sau này cậu ta lại tự cho mình thông minh nhảy loạn trước mặt tao giống hồi tháng Sáu, tao sẽ không chỉ đánh cậu ta vỡ đầu hay gãy một chân đơn giản như vậy đâu.”
Hoàng Ngộ im lặng, trong lần ở bệnh viện gã đã nghe được về loại quan hệ thứ hai của Trần Vụ và Quý Minh Xuyên, gã đại khái có thể điền một chút vào phần khuyết trống.
Ở vùng núi, có một gia đình với hai đứa trẻ, một đứa là ruột thịt, một đứa thì không. Người lớn còn bị liệt, cần người chăm sóc, vì thế đứa con ruột theo đuổi ước mơ của mình, còn đứa con nuôi gánh cả gia đình.
Điều khác biệt so với những gia đình đồng dạng ở tầng đáy xã hội là, hai anh em là một cặp người yêu đồng tính. Không đúng, là nghi ngờ.
Còn chưa xác định được đứa nhỏ tuổi hơn có phải là song tính luyến không.
Tình cảm là chuyện giữa hai người, người ngoài không thể rõ ràng mọi chi tiết bên trong.
Hoàng Ngộ không thể nói điều này, gã châm chước: “Tưởng tượng cha mẹ tao già rồi nằm liệt, đại tiểu tiện đều ở trên giường, tao phải lau người họ mỗi ngày, chuyện này tao không làm được, tao cần phải tìm hộ lý thay tao. Kể cả nếu nhà tao phá sản, tao cũng phải bán thận tìm hộ lý, Trần Vụ rất tuyệt.”
“Tao không muốn Trần Vụ dính dáng gì tới Quý Minh Xuyên nữa.” Yến Vi Sí nói, “Đừng giao cho tao bất kỳ vai trò nào trong chuyện này.”
Hoàng Ngộ lập tức bày tỏ lập trường: “Sẽ không xảy ra nữa.”
Giây tiếp theo gã đứng đắn mà bảo đảm nói: “Tao cũng sẽ nhắc nhở Chiêu Nhi nhiều hơn, bảo nó đừng can thiệp nữa. Em gái nó có con đường riêng của mình, chắc chắn nó biết bên nào nhẹ bên nào nặng, anh Sí yên tâm.”
Điện thoại bị cúp máy. Hoàng Ngộ khẽ kéo chiếc áo sơ mi mướt mồ hôi và thở dốc vài hơi, qua cửa này rồi.
Hoàng Ngộ đã đánh giá thấp tốc độ thăng cấp yêu đương mất não của Khương Hi.
Hay nói cách khác, là mức ảnh hưởng của căn bệnh ẩn đối với cuộc sống hàng ngày của Quý Minh Xuyên.
Khương Hi ở nước ngoài gọi điện thoại xin anh trai mình nhưng không đạt thành mục đích, nên dứt khoát thuê tên côn đồ trói Trần Vụ vào trong xe, đe dọa anh giao sổ ghi chép ra.
Tên côn đồ gọi cho chủ thuê, để cô nàng trò chuyện với mục tiêu.
Sau khi kể lể một tràng dài miêu tả bạn trai đau khổ biết bao song chuyên gia nước ngoài không giúp được gì, Khương Hi la lối khóc lóc: “Đốt rồi cũng có thể phục hồi như cũ, Minh Xuyên nói anh đã xem qua là nhớ, anh có khả năng này, chỉ mỗi anh ấy biết.”
Tại sao chỉ một mình Minh Xuyên hiểu rõ về chuyện của Trần Vụ, thực tế này khiến Khương Hi rất bất mãn lại bất lực.
Không thể thay đổi được quá khứ.
Con dao găm gác lên cổ Trần Vụ, nhưng anh vẫn nói chậm rãi: “Cậu ta là người câm à, cái gì cũng để cô nói.”
Khương Hi bênh vực: “Là tôi không cho các anh tiếp tục liên lạc.”
Trần Vụ nghi hoặc: “Thế hiện tại cô đang làm gì thế, Khương tiểu thư?”
Khương Hi lúng túng đỏ cả mặt: “Phải, là tôi nói không ai nợ ai, cũng là tôi nói đường ai nấy đi, anh muốn cười thì cười đi. Anh hãy cứu Minh Xuyên, tôi có thể cho anh thêm một trăm tấm séc giống lúc trước tôi đưa cho anh khi ra nước ngoài.”
“Tôi nhớ hết loại thuốc.” Trần Vụ nói.
Khương Hi kích động, vừa định tung ra càng nhiều điều kiện thì nghe thấy Trần Vụ tiếp tục, “Tôi chép lại cho các người, nếu cậu ta uống hết thuốc mà vẫn chưa khỏi hẳn, phải chăng các người sẽ cho rằng tôi làm giả, chứ không phải thân thể cậu ta sinh ra kháng thể, tác dụng của thuốc đã suy yếu?”
Trong điện thoại không có tiếng.
Trần Vụ nói: “Cô xem, bất luận tôi làm thế nào thì cũng đều là tôi sai, vậy tại sao tôi phải làm?”
Khương tiểu thư hoàn toàn bị Trần Vụ nói trúng tim đen, cô nàng vốn dĩ không ngờ một tên bảo vệ nho nhỏ có thể bình tĩnh như vậy khi bị dao kề vào cổ.
“Cậu ta sẽ không chết, cô không tin thì đợi đến sang năm đi, cậu ta vẫn sẽ như thế. Cậu ta đã bị nhiễm thuốc mấy năm rồi, nếu tái phát thì cùng lắm là chịu chút đau khổ, sẽ không mất mạng.” Trần Vụ nói, “Quan sát nhiều hơn, suy nghĩ nhiều hơn đi Khương tiểu thư.”
Tên côn đồ có vẻ mặt hung hãn, Trần Vụ hít một hơi: “Thả tôi ra, tôi phải về ăn tối gấp.”
Khương Hi thất bại cả hai lần, tinh thần suy sụp. Cô đứng trong tòa biệt thự được mẹ bố trí cẩn thận, cò kè mặc cả: “Tôi có thể thả anh, nhưng anh đừng mách anh Sí là tôi cho người bắt anh.”
Bên ngoài xe có động tĩnh lạ, tên côn đồ có linh cảm, cuống quít gọi đồng bọn lái xe đằng trước.
Cũng ngay trong khoảnh khắc ấy, kính xe bị một lực mạnh đập vỡ.
Trần Vụ nói, “Cậu ấy tìm thấy tôi rồi.”
Suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu Khương Hi là, tại sao có thể tìm đến nhanh như vậy.
Suy nghĩ thứ hai là, xong đời.
Tối nay không phải tất cả mọi thành viên thuộc nhà họ Khương đều có mặt, chỉ có người thừa kế đến.
Trẻ con thì bàn nghĩa khí anh em gì chứ, trong thời kỳ trưởng thành quý giá chạy tới địa phương nhỏ lăn lộn ba năm rồi trở về, vẫn còn nhỏ tuổi non nớt lắm.
Tuy nhiên, tình thế nhà họ Khương tốt hơn ba nhà Hoàng Triệu Dư, rất rõ ràng có hy vọng thoát khỏi cục diện thế chân vạc bốn nhà, rút ngắn khoảng cách đến gần nhà họ Yến.
Vì thế nhóm quyền quý đa mưu túc trí rất chú ý đến chàng trai này.
Khương Lương Chiêu nghỉ ngơi tạm trong toilet chốc lát rồi quay lại phòng tiệc, tiếp tục hòa mình vào sự xa hoa phù phiếm.
Một cuộc gọi làm gián đoạn nhịp điệu của hắn ta. Hắn ta không kịp chào hỏi Hoàng Ngộ mà rời khỏi buổi tiệc về nhà, không cởi giày da, chạy thẳng tới phòng trà của cha mình: “Tiểu Hi bắt cóc Trần Vụ rồi.”
Nghe thấy thế nhưng chủ tịch Khương vẫn không dừng động tác thưởng trà.
Đây dường như là một tín hiệu.
Mí mắt Khương Lương Chiêu giật giật, sắc mặt hắn ta thay đổi liên tục: “Cha, con…”
Chủ tịch Khương ngắt lời: “Chuyện đã xảy ra, nên không cần phân tích sự thất trách của con với tư cách anh trai hay sự thiếu hiểu biết tình huống với tư cách bạn thân từ nhỏ nữa. Hãy ngẫm nghĩ xem phải giải quyết hậu quả thế nào.”
Khương Lương Chiêu hít một hơi thật sâu: “Đã tìm thấy người rồi ạ, không bị thương.”
“Thế con hoảng cái gì?” Chủ tịch Khương đổ nước sôi vào trà, “Trước khi khai giảng, con đừng tham gia xã giao nữa, đã tìm xong thầy cho con rồi, ở nhà học hành chăm chỉ đi.”
Khương Lương Chiêu xoay người xuống tầng, bước được mấy bậc, hắn ta giữ nguyên cách ăn mặc trang điểm quý công tử ấy ngồi trên bậc thang. Người ở nước ngoài gọi điện tới khóc lóc, hắn ta uể oải mệt mỏi: “Em gái à, mười năm tình bạn của anh và anh Sí, hiện giờ vì em gây chuyện mà anh không biết phải nhìn mặt cậu ấy thế nào nữa.”
Khương Hi áy náy nghẹn ngào: “Anh ơi, em xin lỗi, do em kích động. Anh đừng lo lắng, em là em, anh là anh, anh ấy sẽ không xa cách anh đâu.”
Khương Lương Chiêu thở dài.
“Nhưng anh à…” Khương Hi nói, “Anh đừng tưởng em ở nước ngoài nên chẳng biết gì cả, em có nguồn tin của riêng mình. Trận chiến tối nay lớn như thế mà không cho anh ấy đến, chứng tỏ đã xác định vị trí của anh ấy rồi. Những người trước đây nghi ngờ anh ấy có thể xoay người hiện tại đã yên tâm…”
Khương Lương Chiêu cảm thấy lạnh lẽo trong lòng: “Lần nói sai hồi tháng Sáu còn chưa làm em nhớ lâu, em đừng trở về nữa, cứ ở nước ngoài đi, bớt gây thêm phiền toái cho gia đình.”
Yến Vi Sí không để ý tới mấy cuộc gọi trên di động, hắn đưa Trần Vụ về nhà, mặt xanh mét suốt dọc đường.
Trần Vụ đi tắm rồi thay áo thun quần đùi mềm mại, lộ ra tay chân trắng nõn. Anh đứng trước gương chải đầu, dùng khăn lông lau một lúc tóc cũng gần khô.
Yến Vi Sí cầm lấy điện thoại của Trần Vụ: “Tôi cài đặt định vị trong này.”
“Chẳng trách cậu có thể tìm thấy tôi.” Trần Vụ kinh ngạc.
“Đã từng phiền một lần ở Xuân Quế, về Thủ Thành mới hơn một tháng mẹ kiếp đã làm tôi phát phiền.” Cơ mặt căng cứng của Yến Vi Sí bao phủ trong lạnh lùng, “Di động vẫn không đủ bảo đảm.”
Trần Vụ chải đầu nhìn hắn: “Được rồi, tôi cũng không phải người nổi tiếng, bình thường sẽ không sao đâu.”
Yến Vi Sí tháo chuỗi tràng hạt nơi cổ tay: “Cho anh cái này.”
Trần Vụ sửng sốt.
Bàn tay rũ bên quần của anh bị nắm lấy, tràng hạt cũ được đeo vào tay anh, hai ngón tay đẩy nó vào, ôm sát cổ tay của anh.
Chữ 川 giữa mày thiếu niên biến mất, hắn nói: “Tràng hạt đại diện cho tôi. Trong số những người quen biết tôi, kẻ thông minh sẽ hiểu ý nghĩa, không dám tùy tiện động vào anh. Kẻ không thông minh cho rằng không đáng bao nhiêu tiền, sẽ không lường được trong tràng hạt còn có một hệ thống bí ẩn và tiên tiến.”
Trần Vụ ngơ ngác đứng yên, lược vẫn nằm trên tóc anh.
“Ở đây.” Yến Vi Sí xoay chuỗi hạt, cầm một hạt trong đó.
Trần Vụ vội nói: “Không thể cho tôi được, tự cậu đeo đi.”
“Tôi không cần.” Thái độ của Yến Vi Sí trở về với vẻ biếng nhác thường ngày. Lẽ ra hắn phải đưa thứ này cho Trần Vụ từ lâu rồi mới phải, đeo sớm thì an tâm sớm. Hắn bâng quơ, “Hồi tiểu học còn là búp trên cành, tôi thường xuyên bị bắt cóc, gia đình tìm người thay thế đi học thay tôi, còn tôi học ở nhà…”
Tâm trạng của Yến Vi Sí lại chán ghét xấu đi, hắn cầm lấy chiếc lược của Trần Vụ, thô lỗ chải cho Trần Vụ mấy cái: “Không nói chuyện này nữa, ăn tối thôi.”
Trần Vụ vội vã tháo tràng hạt xuống: “A Sí, tôi thật sự không thể nhận được.”
Yến Vi Sí dùng đầu gối tách chân anh ra, áp sát anh: “Đây không phải là nhẫn, anh từ chối làm gì?”
Trần Vụ dựa vào mép bàn, sau lưng là cả mặt tường gương, anh chống tay lên bàn, sợi tóc mềm mại xõa xuống dán lên cần cổ nhẵn nhụi.
Yến Vi Sí nhìn nổi lửa: “Đeo lại đi.”
Trần Vụ: “Nhưng…”
“Còn nhưng nữa…” Yến Vi Sí rút đầu gối về, kéo anh thẳng dậy và chỉnh lại cặp kính họa tiết da báo hơi cong của anh, “Cắn anh.”
Trần Vụ mở to mắt: “Cậu, cậu, cậu nói gì?”
“Nói cái mà anh vừa nghe thấy.” Yến Vi Sí rời khỏi phòng tắm.
Tách ——
Một giọt nước nhỏ từ vòi sen rơi xuống, phá vỡ bầu không khí im lặng.
Trần Vụ cúi đầu ngắm tràng hạt trên tay, sờ vào có cảm giác tròn trịa, hơi mát lạnh.
Bên ngoài truyền đến thanh âm thiếu kiên nhẫn, “Tôi phải dọn đồ ăn một mình à?”
Trần Vụ vội lên tiếng: “Tôi tới ngay đây.”
Lúc ăn cơm, chuỗi tràng hạt đeo trên tay Trần Vụ. Anh ôm bát cơm do Yến Vi Sí xới sẵn cho mình, nhìn nồi canh cá chua lớn đặt trên bàn: “Cậu nấu à?”
“Mua đấy.” Yến Vi Sí ngoài miệng nói thế, nhưng vẻ mặt lại là kiêu ngạo xen lẫn mong đợi.
Trần Vụ nếm chút dưa chua: “Ngon lắm.”
“Dưa chua được làm sẵn, hương vị đã ướp đủ cả.” Yến Vi Sí hừ lạnh.
Trần Vụ vội ăn cá: “Cái này ngon hơn.”
Bấy giờ Yến Vi Sí mới hài lòng.
“Thật ra tôi có thể viết lại sổ ghi chép.” Trần Vụ ăn cơm trắng thơm mềm, giọng lúng búng, “Nhưng có viết cũng vô dụng, không phải do những thuốc đó, mà là…”
Yến Vi Sí xụ mặt: “Đừng nói chuyện này cho tôi biết.”
Trần Vụ nuốt cơm trong miệng xuống, dè dặt: “Thế cậu cũng không muốn biết tôi đọc sách, đọc một lần là có thể nhớ rõ à?”
Yến Vi Sí: “…”
Hắn cười lạnh thành tiếng: “Chưa từng đi học, không giải được phương trình bậc hai?”
Trần Vụ cụp mắt: “Không được đi học mấy là thật.”
Mặt bị bóp, Trần Vụ bị bắt ngẩng đầu lên, Yến Vi Sí híp mắt: “Còn có điều gì lừa tôi không?”
Trần Vụ “ưm ưm” vài tiếng.
“Vậy xem như không có.” Yến Vi Sí gắp thịt cá cho anh, “Không có xương đâu, ăn đi.”
Trong nhà tổ họ Yến, thư phòng kiểu Trung Quốc truyền thống trang trọng nặng nề sáng lên vài ngọn đèn dầu, có một cuộc trò chuyện vừa kết thúc.
Khi rời đi, Yến Lam Phong xem vòng bạn bè, nói: “Thưa cha, em trai đã biết nấu canh cá dưa chua.”
Sau tấm bình phong không có tiếng động.
Yến Lam Phong đi về phía cửa một quãng, vô tình liếc mắt về phía chân kệ gỗ trang trí bắt gặp thứ gì đó, đuôi lông mày chị khẽ động, chị bước tới nhặt đồ vật kia lên.
Đó là bằng tốt nghiệp của trường Kỹ thuật và Dạy nghề Tây Đức.
Yến Lam Phong phủi nhẹ lớp bụi không tồn tại bên trên rồi đặt bằng tốt nghiệp lên bàn gỗ.
Từ sau bình phong truyền ra giọng nói già nua: “Tiền đầu tư vào “dự án Tây Lợi” của con xảy ra vấn đề mà không đi xử lý, còn ở đây quan tâm đến một học sinh trường nghề.”
Sống lưng Yến Lam Phong chợt lạnh buốt, da đầu tê dại, chị vừa tốt nghiệp liền gia nhập Yến thị, hai mươi năm, đã duỗi chân ra ngoài từ lâu.
“Dự án Tây Lợi” là hạng mục quan trọng nhất năm nay, tất cả các xí nghiệp hàng đầu đều để mắt tới. Chị không tham dự thông qua Yến thị, mà sử dụng một trong những công ty của mình ở nước ngoài.
Bây giờ sự thật cho chị biết, mấy năm nay tự cho là thần không biết quỷ không hay chuyển nguồn lực khách hàng từ Yến thị ra bên ngoài để gây dựng công việc kinh doanh của riêng mình, thực tế là trò cười.
Không chỉ không che giấu được cái gọi là sự nghiệp kế hoạch lớn của mình, thậm chí còn không nhận ra sai sót trong lần thanh toán này.
Hai mươi năm kinh nghiệm làm việc cũng chẳng là gì trước mặt người cầm quyền lâu năm của dòng họ Yến.
Chị đã đến tuổi trung niên, vợ chồng hòa thuận, con trai con gái đều đã khôn lớn, nhưng lòng tự tin của chị bị đánh nát trong phút chốc.
Yến Lam Phong ra khỏi thư phòng, toàn thân chị lạnh toát, đây là lời cảnh cáo từ cha về những suy nghĩ nhỏ nhặt của chị.
Bất kể bao nhiêu tuổi, ở ngoài có bao nhiêu vẻ vang, gánh vác đảm nhận chức danh lớn cỡ nào, cũng không thể thoát khỏi sự kiểm soát của ông.
Tất cả mọi người và mọi thứ còn sống.
Tháng Tám nóng bức làm con người ta hốt hoảng, Trần Vụ đang nhổ cỏ bắt sâu ở đại viện, chiếc mũ rơm không ngăn được gió nóng khí nóng. Da anh vừa phơi nắng sẽ đỏ lên, phơi tiếp sẽ trắng lại, không cần chống nắng.
Nhưng anh vẫn xịt phòng nắng Yến Vi Sí mua cho mình, mang theo khắp nơi lúc làm việc.
Trần Vụ xới đất cho một dải cây dài bên trái, sau đó cầm cuốc đi vào bóng râm nghỉ ngơi.
Bác Dư xuất quỷ nhập thần: “Ba bốn giờ chiều làm việc tiếp.”
“Dạ.” Trần Vụ uống ực ực mấy hớp nước lớn, sau đó anh cởi chiếc mũ rơm trên đầu che lên mặt để cản ánh sáng, nhắm mắt lại ngủ dưới chân tường.
Khi Trần Vụ mở mắt ra, tổng giám đốc Dư không thành thật đi làm đang ngồi xổm trước mặt anh, nói rất đột ngột, “Mùa đông năm ngoái tôi từng tới Xuân Quế.”
Trần Vụ cầm mũ rơm quạt gió, không hiểu đầu cua tai nheo gì.
“Tuần đó tôi phải đi công tác ở một thành phố gần đấy, học trò của cha tôi nhờ tôi mang ít đồ cho gia đình của cô ấy ở Xuân Quế, vì thế tôi chạy qua một chuyến.” Dư Trản nói.
Trần Vụ vẫn bối rối.
“Sau khi giao đồ xong, tôi đi vòng quanh và nhìn thấy một hồ chứa nước.” Dư Trản hồi hộp giống một thằng nhóc vắt mũi chưa sạch, “Có rất nhiều người đang câu cá, tôi nhất thời nổi hứng lái xe vào thành phố mua ngư cụ.”
“Đó là lần đầu tiên trong đời tôi đi câu cá, tôi không biết cách, tôi hào hứng đập vỡ một lỗ trên băng, tôi học livestream giống như những người trẻ bây giờ, tự làm rất thú vị… Có người đi ngang qua, bảo tôi là bốn cái móc đều có cá, trông có vẻ hơi giả…”
Trần Vụ vẫn giữ nguyên biểu cảm.
Trong lòng Dư Trản tràn ngập sự chán nản và bất lực, kể đến đây mà vẫn không có ấn tượng, chứng tỏ anh thật sự không để tâm.
Hắn thở dài rồi cười lắc đầu, gần đây nhẫn nhịn tới mức hắn mở họp cũng phân tâm.
Nói ra rồi, việc này có thể buông xuống.
“A…” Trần Vụ hoảng hốt phát ra tiếng, “Anh chính là kính râm lớn thậm chí còn không biết dùng móc câu à?”
Trên mặt Dư Trản hiện lên nụ cười mỉm: “Là tôi.”
“Vậy anh không biết câu, mang cá rách hết.” Trần Vụ lẩm bẩm rồi đứng dậy, vỗ vỗ bụi đất sau mông rồi đi xới đất cho những cây còn lại.
Dư Trản sờ mũi cười cười.
Dễ thương ghê.
Đáng tiếc…
Dư Trản cảm thấy mình có gì đó không đúng, tốt nhất tạm thời nên bớt về nhà. Hắn gọi cho trợ lý: “Trong khoảng thời gian này tôi có cần đi công tác không?”
“Ngài đã hủy hết rồi.” Trợ lý thông báo.
Dư Trản nói: “Sắp xếp lại lịch trình của tôi, tháng sau tôi sẽ đi công tác.”
Trợ lý: “…”
Chưa xới đất xong, Trần Vụ đã được phân công lái một chiếc xe ba bánh nhỏ chở vài chậu hoa đến căn cứ nơi anh phỏng vấn. Tới nơi, anh chuyển hoa xuống, có người ra đón.
“Tiểu Trần!”
Giọng nói kinh ngạc quen thuộc làm Trần Vụ sửng sốt. Chú Lưu chạy về phía anh với hai tay đầy đất, trong mắt tràn ngập vui mừng, “Sao cháu lại tới Thủ Thành?”
“Cháu theo bạn đến đây.” Trần Vụ nói, “Chú thì sao?”
Chú Lưu cười ha hả: “Con gái chú sống ở đây.”
Nhớ tới điều gì đó, chú nhanh chóng nói, “Cháu ở đây chờ chú, chú chuyển hoa vào rồi ra ngay.”
Cuộc hội ngộ biến thành bàn rượu và đồ ăn.
Không dễ tìm được một nhà hàng nhỏ bình dân ở Thủ Thành, quan trọng là giá cả phải chăng và đồ ăn cũng ngon.
Chú Lưu uống sạch chén rượu, chép chép miệng: “Chú đã nói hữu duyên thiên lí năng tương ngộ mà.”
Nhìn thấy người thanh niên đối diện có ánh mắt ngơ ngác khác thường, chú ngập ngừng hỏi, “Tiểu Trần, có phải là cháu uống nhiều quá không?”
“Không ạ.” Mặt Trần Vụ đỏ bừng, đôi mắt cũng đỏ, anh ngồi yên trên ghế không nhúc nhích.
“Sao mới uống hai hớp nhỏ đã say rồi?” Chú Lưu nhức đầu.
Trần Vụ ngồi rất ngoan ngoãn.
Chú Lưu thanh toán tiền xong quay lại, giúp anh kéo chuỗi tràng hạt không biết bị đẩy lên trên cánh tay ghìm vào thịt từ bao giờ. Sau khi chắc chắn anh đã đeo cẩn thận, chú nghiêm túc nói: “Tự cháu uống đấy, cũng không phải là do chú khuyên đâu, chú chưa nói câu nào cả.”
Trần Vụ gật đầu: “Tự cháu uống.”
“Đúng, chính là như thế, Tiểu Trần của chúng ta tỉnh táo lắm.” Chú Lưu đi vòng vòng quanh cái bàn như đang làm phép, cắn răng lấy ra di động, lục danh bạ từ đầu đến cuối, tìm thấy một dãy số đã lưu từ lâu nhưng chưa từng sử dụng. Chú gọi tới.
Yến Vi Sí mướt mồ hôi chạy đến quán cơm, xuyên qua ồn ào huyên náo, hắn ôm người đang ngồi ưỡn thẳng lên: “Có người ép anh uống rượu, bắt anh uống thành thế này à?”
“Tự tôi.” Trần Vụ gật đầu, dáng vẻ rất nghiêm túc, “Tự tôi uống.”
Yến Vi Sí ngửi thấy mùi rượu vẩn đục trong miệng anh, lửa giận bốc lên mặt: “Đang yên đang lành anh uống rượu gì chứ, chết tiệt đừng bảo tôi là học người ta mượn rượu tiêu sầu đấy nhé.”
Xung quanh nồng nặc mùi khói lửa, Trần Vụ nhìn hắn, hơi chau mày.
“Thật sự bị tội nói trúng tim đen rồi à?” Yến Vi Sí tức giận cười lớn, răng hàm ngứa ngáy muốn cắn người, “Quả nhiên là vì đồ chó…”
Mũi đau đớn.
“Đệt.” Hắn rên.
Trần Vụ va đầu lên rồi bất động, hơi thở nóng bỏng phả vào cổ áo hắn.
“Cậu đừng nói tục mãi thế, tôi không thích đâu.”