Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
- " Xin chào quý khách " giọng nói trong trẻo của Nhược Phi vang lên
Người đàn ông mặc âu phục bước vào quán khuôn mặt có chút lạnh lùng trở lên hài hoà hơn chống gồi bằng thằng bé đưa tay sờ đầu cu cậu
- " Chú......" Cậu bé chưa kịp nói đã bị người đàn ông lạ mặt ôm vào lòng mang thằng bé ghì chặt vào lòng mình hơi ấm bao lọc lấy thằng bé trên người đàn ông này có hương thơm thoang thoảng giống bà nội còn có chút mẹ cậu
"Cạnh" tiếng khai bánh rơi xuống đất bánh rơi trên đất lả tả khuôn mặt Lạch Bạch Đường trở lên trắng bạch cơ thể không lạnh mà run lên, đôi mắt sợ hãi nhìn Tống Dương Ngạo ôm Nhược Phi, cậu đẩy anh chạy về phìa cô nắm lấy tay cô
- " Mẹ, mẹ sao vậy con gọi papa Vũ nha" giọng nói cậu trở lên lo lắng nhìn khuôn mặt khó coi của cô mà sợ hãi
- " Đường Đường "giọng nói quen thuộc vang lên trong đầu cô vang lên câu nói sáu năm về trước "Tuyết Hoa em có đồng ý lấy anh không " trái tim cô đau thắt lại khuôn mặt trở lên trắng đôi mắt sợ hãi bóng đêm bao phủ lấy tâm hồn cô, Lạc Bạch Đường không tự chủ mà lùi mấy bước về sau, không khí trở lên ngột ngạt đến khó thở
Tống Dương Ngạo đưa tay định sờ khuôn mặt thương nhớ bao lâu này,Lạc Bạch Đường sợ hãi lùi thêm mấy bước tránh xa người đàn ông trước thì bị ngã ra đằng sau.
- "Đường Đường " Tống Dương Ngạo đưa tay ra đỡ chưa kịp dụm vào cô đã bị Nhược Phi đẩy ra
- "chú làm gi vậy chú làm mẹ con sợ đó "
Trái tim như bị con dao đâm thẳng vào tim mà cán dao trong tay lại không phải là ai khác mà chính là thằng con chưa một lần ôm ấp. Nhược Phi đẩy anh ra khỏi cửa hàng đóng " rầm" một cái qua lớn kình mờ có thế thấy thắng bé chạy về phía mẹ mình, được cô dịu dàng kéo lào lòng, nước mắt từ khoé mi rơi xong năn dài trên khuôn mặt người đàn ông rơi xuống lòng bàn tay còn đang dơ giữa không trung, thì ra anh đã là bố, đã có một thiên thần nhỏ bé lớn như thế, hơi ấm của thằng bé vẫn còn lưu lại trên đôi bàn tay nó bao lọc lấy trái tim đã cong lạnh từ lâu của anh, ngọn lửa hi vọng nhỏ nhoi được đốt lên nhỏ thui nhưng anh biết nó có tồn tại trong chính cơ thể anh.
- ----------------
Sáng hôm sau, một người đàn ông bước vào quán bánh nhỏ nơi góc ngoại ô phía tây thành phố trên tay ôm một bó hoa cẩm chướng hồng.
- " cho hỏi ở đây có phải nhà của cô Lạc Bạch Đường không "
Nhược Phi đang xếp bánh vào tủ nhìn người đàn ông lạ
- " Dạ đúng rồi, chú tìm mẹ cháu có việc gì không ạ "
- " Tôi là người ở cửa hàng hoa, còn người tặng cô ấy một bó hoa "
Người đàn ông đó đưa bó hoa to đùng đó về phía cậu rồi đưa cậy một tập giấy kí xác nhận mời rời khỏi quán. Nhược Phi đừng ngẩn ngơ nhìn người đàn ông đó rời. Mọi quá trình nhanh đến lỗi cậu không hề nhận biết được cái gì. Lạc Bạch Đường từ bếp đi ra nhìn con trai mở miệng hỏi
- " có một chú giao hoa nói có người tặng cho mẹ còn nói hoa cẩm chướng hồng chính là anh sẽ không bao giờ quên em " Nhược Phi nói xong liên mang bó hoa to hơn mặt mình đẩy sang cô ôm " mẹ à có phải có người để ý đến mẹ rồi đó chứ"
Lạc Bạch Đường nhìn bó hoa trong tay mình không một thiếp nào cũng đủ nói lên người tặng là ai, không quên ư nhưng sự thật là anh đã quên cô, quên tất cả nhưng kỉ niệm đẹp đẽ của hai người, đã quên nhưng lời hừa hẹn khắc cốt ghi tâm tất cả anh đã quên giờ lại nói không quên sao không thấy lực cười chút nào lại thấy đau nhói bên ngực trái. Cô ôm bó hoa ra ngoài vất thẳng vào một thùng rác bên đường, xa xa người đàn ông mặc bộ màu đen mặt đeo kính dâm che đi nửa khuôn măt qua lớp kính đen đó là đôi mặt u ám nhìn hành động của cô mà tim truyền đền từng cơn đau nhói
Sáng hôm, sau người đàng ông đó lại xuất hiện ôm một bón hoa cẩm chường trắng tinh như tuyết nói những câu nói kì lạ rời biến mất trong giấy phút
Nhược Phi nhìn mẹ mình
- " ngọt ngào, ngây thơ và đáng yêu "
Lạc Bạch Đường không nói gì chỉ bảo Nhược Phi mang bó hoa ra ngoài vất đi đi
Ngày hôm sau nữa Nhược Phi lại ôm một bó hoa cẩm chướng màu đỏ thẫm như máu chạy vào phòng bếp
- " Trái tim tôi đau nhói vì em " giọng ngây thơ mang chút khẩu khí cùng khuôn mặt photo của anh khiến cô chút giật mình nhìn thằng bé, dường như trò nói ra ý nghĩ của những bông hoa này đã trở thành thú vui của cu cậu nhưng vời cô nó lại là con dao đâm vào tim nơi thật sâu trong tâm hồn cô không muốn nhìn thấy chúng không muốn biết ý nghĩa của chúng càng không muốn biết ai đã tặng chúng.
Lạc Bạch Đường giật lại bó hoa trên tay thằng bé tức giận mang bó hoa vất vào thùng rác đóng "rầm " cửa một cái treo biển nghỉ bán hàng, cơ thể mệt dựa vào tâm kình mệt mỏi nước mắt đã lâu không xuất hiện lại năn dài trên khuôn mặt cô, chỉ cần người đó xuất hiện bản thân cô sẽ tự tôn thương chứ đâu cần người đó đâm. Nhược Phi nhìn mẹ mình trò đùa này đã không còn cảm thấy vui vẻ nữa, thằng bé chạy đến ôm chân cô đưa đôi mắt long lanh hối lỗi nhìn mẹ, cô đưa tay sờ mái tóc tơ của thằng bé, cô hiểu đừa bé không có lỗi gì cả chỉ là cô giật cá chém thớt, mang hết yêu thương dành cho anh lẫn cả những oán hận,những tôn thương anh gây ra đền đặt vào người thằng bé vì vậy mà yêu không được thương không xong tức giận lại không nỡ chỉ có thể chịu dựng một mình