Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Tú Nương - Cửu Niên
  3. Chương 1
Trước /22 Sau

Tú Nương - Cửu Niên

Chương 1

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Ta xuyên qua, trở thành một tú nương có chút tiếng tăm ở thành Trường An.

Vì để cuộc sống trở nên thoải mái hơn, phu quân ta nói đã tìm được một công việc ở phủ Vinh Vương, canh giữ một biệt viện, mỗi đêm có thể kiếm được một hoặc hai lượng bạc.

Ban đầu ta không đồng ý. Công việc này rất vất vả, một khi có sai sót không chỉ không nhận được bạc, mà còn có thể bị phạt trượng.

Nhưng phu quân ta vẫn đi. Chàng nói muốn tiết kiệm một ít bạc, sau này có con cái thì không để bọn nhỏ phải chịu khổ cùng bọn ta.

Đêm đầu tiên phu quân ta đi.

Ta chờ từ lúc xế chiều cho đến sáng sớm, chàng vẫn chưa trở về.

Sau đó có người nói với ta, trong phủ Vinh Vương đang giam giữ một cô nương. Đương kim Tam hoàng tử phẫn nộ, vì hồng nhan mà cầm kiếm xông vào phủ Vinh Vương giải cứu cô nương đó.

Mà phu quân của ta, liền trở thành vong hồn dưới kiếm của Tam hoàng tử, khi hắn phẫn nộ cứu hồng nhan.

Mỗi bước mỗi xa

1.

Ta là người xuyên không.

Bước vào thế giới khác, không có được cái gọi là "bàn tay vàng".

Ở sườn núi đá lởm chởm ngoài thành Trường An, ta đã ở đó ba ngày. Trên người không có của cải gì nên hồn, cũng không có tay nghề nào. Vào cửa thành, cách ăn mặc kỳ quái, chắc chắn sẽ bị người khác coi như yêu nghiệt.

Ta suýt nữa c.h.ế.t đói ở sườn núi đá, may mắn lúc đó gặp được phu quân ta. Chàng sống trên một ngọn núi gần đó, mỗi ngày kiếm sống bằng nghề săn bắn.

Chàng đưa ta về nhà, còn săn cho ta một con gà rừng, cứu ta khỏi tình cảnh tuyệt vọng lúc bấy giờ.

Phu quân không thích nói chuyện, sống một mình trên núi.

Nhớ ơn cứu mạng này, ta thay chàng giặt giũ nấu nướng. Dần dà, giữa chúng ta nảy sinh chút tình ý.

Ta rốt cuộc không thể quay trở về thế giới mà lẽ ra vốn thuộc về mình.

Cho nên, ta chọn chấp nhận số phận.

Yên tâm ở lại thế giới xa lạ này.

Phu quân ta có tình với ta, trong những ngày tháng sớm chiều bên nhau, ta cũng dần có ý với chàng.

Vì vậy, hai bọn ta đã thành thân ngay tại căn nhà tranh.

Chàng hứa sẽ đối xử tốt với ta suốt đời, ta cũng hứa hẹn cả kiếp này với chàng.

Nhưng đã có sự xuyên không.

Thì tuyệt đối không chỉ có một mình ta.

Nghe đồn có Tam tiểu thư Lâm Nguyệt trong phủ Thừa tướng ở thành Trường An, sau một lần rơi xuống nước, từ si dại trở nên thông minh. Nàng ta còn tỏa sáng rực rỡ tại một hội thơ, ngẫu hứng liền ngâm ra những bài thơ tuyệt cú nghìn đời.

Tiểu Hầu gia tài năng xuất chúng sùng bái nàng ta, Tam hoàng tử tôn quý cũng ngày ngày ở bên cạnh nàng ta.

Ngay cả Vinh Vương điện hạ luôn phóng túng chỉ yêu thích mỹ nhân, cũng thu lại những tính cách phóng đãng, trong mắt chỉ nhìn thấy Tam tiểu thư.

Lúc đó, ta đã biết.

Nếu thế giới này có nữ chính, thì Tam tiểu thư chắc chắn là nhân vật nữ chính mang hào quang.

Chẳng qua, những điều này đều không liên quan đến ta.

Ta chỉ muốn giữ gìn những tháng ngày được bên cạnh phu quân, sống một cuộc sống bình dị suôn sẻ như thế.

2.

Thành thân được ba tháng.

Phu quân ta khi đi săn trên núi thì bị thương, ta sớm bảo chàng vào thành tìm đại phu, nhưng phu quân ta nói phí xem bệnh ở trong thành rất đắt, nói thế nào cũng không muốn đi.

Không còn cách nào khác, ta chỉ có thể mang giỏ lên núi hái chút thảo dược.

Khi ta vừa lên núi, đã thấy tiểu thư Lâm Nguyệt ngất xỉu trong rừng.

Nàng ta dáng vẻ xinh đẹp, đuôi mắt có một nốt ruồi son. Dấu hiệu rõ ràng như vậy, ta liếc mắt một cái ngay lập tức nhận ra nàng ta.

Cũng có thể xuất phát từ việc đồng bệnh tương liên, hoặc không thể thấy c.h.ế.t mà không cứu, ta đã cõng nàng ta xuống núi, chăm sóc nàng ta ba ngày.

Lâm Nguyệt tỉnh lại.

Nàng ta nói ta là ân nhân cứu mạng của nàng ta, còn kể về đích tỷ trong nhà đã ghen tị với nàng ta thế nào, nên mới nhân lúc nàng ta ra ngoài thành du ngoạn liền ra tay độc ác như thế.

Nàng ta còn tặng ta một miếng ngọc bội.

Nói rằng ân cứu mạng không thể không báo đáp, sau này nếu ta có bất kỳ chuyện gì, có thể dùng miếng ngọc này đến tìm nàng ta.

Trong những ngày này vì có mặt Lâm Nguyệt, để bảo vệ danh tiếng của khuê môn quý nữ, phu quân ta đã lên núi săn bắn.

Trong căn nhà tranh cũ kỹ, chỉ còn lại ta và Lâm Nguyệt.

Có lẽ vì đều là người hiện đại.

Ta có nhiều tiếng nói chung với nàng ta, mà không hiểu sao lại có cảm giác như hận vì đã gặp nhau quá muộn.

"Nhu Nương, nếu ngươi muốn, có thể theo ta về phủ Thừa tướng. Ta nhất định sẽ bảo vệ ngươi cả đời vinh hoa phú quý."

Lâm Nguyệt muốn khuyên bảo ta cùng nàng ta rời đi.

Nhưng ta không muốn.

Ta biết nàng ta là nữ chính của thế giới này, chắc chắn sẽ bị cuốn vào cuộc chiến đấu tranh quyền lực và những rối ren dây dưa tình cảm các loại, trong quá trình đó, chỉ cần một chút bất cẩn cũng sẽ bị ngộ thương.

Ta chỉ là một người bình thường.

Cũng chỉ mong sống cuộc sống bình thường nhất.

Trông coi một căn nhà tranh, cùng phu quân ta ân ái bên nhau. Đó chính là điều ta mong muốn nhất.

Mà lần cứu giúp này.

Cũng chỉ là hành động tiện tay mà thôi.

Sau đó Lâm Nguyệt rời đi, ta không còn gặp lại nàng ta nữa.

Ta đã nghĩ đây chỉ là một hồi bèo nước gặp nhau với nữ chính của số phận, nhưng không ngờ khi biết tin tức về nàng ta lần nữa, lại là lúc phu quân ta bỏ mình.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /22 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Túy Hồng Y

Copyright © 2022 - MTruyện.net