Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); 32.
Trong thiên lao.
Một mình ta bước vào buồng giam, trong khoảnh khắc Lâm Nguyệt thấy ta, dường như muốn nói điều gì đó.
Nhưng Chu Sở Chi đã kéo nàng ta lại, rồi dùng ánh mắt đề phòng nhìn chòng chọc vào ta.
"Ngươi lại có thể tự do ra vào thiên lao?"
Nếu không bị tình cảm ràng buộc, Chu Sở Chi sẽ là một vị đế vương tốt.
Nhưng vì tình mà bị liên lụy, điều đó định sẵn sẽ có lúc bị mờ mắt.
Hiện giờ, mắt đã sáng tỏ.
"Có bất ngờ không?"
Ta che miệng cười, trong ánh mắt ngỡ ngàng của bọn họ, cười càng lúc càng điên cuồng.
Đến khi cuối cùng cười đến cong lưng, ta mới chậm rãi dừng lại, rồi rút chủy thủ trong tay ra.
Những thị vệ đứng bên cạnh, lần lượt trói mấy người bọn họ lại trên giá, trói cả hai tay hai chân, để tiện cho ta có thể từng chút một báo thù.
"Nhu Nương, ta đối xử tốt với ngươi như vậy. Ngươi không có nhà để về, ta đã tiếp nhận ngươi, ngươi lại lấy oán trả ân!"
Lâm Nguyệt điên cuồng mắng ta.
Ta lập tức đ.â.m chủy thủ vào cánh tay nàng ta, khiến nàng ta đau đớn kêu lên một tiếng.
Chu Sở Chi nhìn nữ tử mình yêu chịu khổ cũng điên cuồng mắng ta, từng câu từng chữ đều khó nghe, không còn thấy được chút phong thái của một hoàng tử cao quý lạnh lùng trước kia.
"Lấy oán trả ân sao?"
"Lúc trước khi các ngươi g.i.ế.c phu quân của ta, có từng nghĩ đến ngày hôm nay không?"
"Tất cả các ngươi đều cho rằng phu quân ta không quan trọng, cả thế gian đều cho rằng phu quân ta không quan trọng, ta càng muốn phải đòi lại công bằng cho chàng!"
"Lâm Nguyệt, chính ngươi đã ra chủ ý. Chu Sở Chi, chính ngươi đã g.i.ế.c phu quân ta. Còn Vinh Vương, ngươi đã làm quá nhiều điều xấu, người muốn g.i.ế.c ngươi thì nhiều lắm. Nếu lúc trước ngươi có chút lòng tốt với phu quân của ta, không để người ta trực tiếp ném chàng vào bãi tha ma, có lẽ ta sẽ không nhắm vào ngươi."
"Ha ha ha... nhưng trời xanh có mắt, tất cả những ai đã dính m.á.u phu quân ta, hôm nay nhất định sẽ phải trả giá!"
Vẻ mặt Lâm Nguyệt vẫn ngơ ngác.
"Phu quân của ngươi là ai, ta hoàn toàn không biết hắn, đừng tùy tiện đổ tội lên đầu ta!"
Tam hoàng tử cũng gầm lên: "Cả đời ta làm việc quang minh lỗi lạc, những người ta g.i.ế.c đều là đáng tội, nếu hắn thực sự c.h.ế.t trong tay ta, thì cũng nhất định là hắn đã làm những chuyện tày trời!"
Thậm chí còn chưa đợi ta mở miệng.
Lâm Muội, Tuyết Nhi và Hồng Nguyên, tất cả đều từ chỗ tối lao ra.
Lâm Muội lấy chủy thủ chỉ vào Lâm Nguyệt: "Nếu không phải vì mẫu thân của ngươi, thân thể của mẫu thân ta cũng sẽ không đến nỗi như bây giờ. Nếu không phải vì ngươi, muội muội ta cũng sẽ không ngốc nghếch. Giờ đây lại vì ngươi, cướp đi vị hôn phu của ta. Lâm Nguyệt, ngươi thật sự là kẻ hèn hạ!"
Tuyết Nhi lau lệ ở khóe mắt, cuối cùng cũng bỏ xuống lớp mặt nạ, không còn vẻ ngoan ngoãn như trước, mà là một vẻ mặt đầy tàn nhẫn.
Cũng đúng.
Nữ nhi của phú thương tự nhiên từ nhỏ đã được dạy dỗ những đạo lý trong đời, thương nhân thì luôn biết nhìn sắc mặt người khác, nàng ấy là nữ nhi của phú thương, làm sao có thể là người đơn thuần.
"Lâm Nguyệt, Chu Sở Chi. Nếu không phải hai người ép phụ thân của ta quyên góp tiền bạc, phụ thân của ta cũng sẽ không bị Vinh Vương g.i.ế.c hại, ta sẽ tìm hắn báo thù, hai người cũng là hung thủ!"
Đứng ở phía sau cùng, Hồng Nguyên không nói hai lời đã đ.â.m chủy thủ vào vai Chu Sở Chi.
"Đau không?"
"Đau thì được rồi."
"Muội muội ta đã làm sai điều gì? Muội ấy chỉ là một thị nữ dâng trà, nghe theo lệnh của Ngũ công chúa dẫn người đến thiên điện, những chuyện sau đó muội ấy hoàn toàn không biết gì cả."
"Người khởi xướng chuyện này rõ ràng chính là Ngũ công chúa và Vinh Vương, nhưng ngươi không có can đảm tìm họ báo thù, lại mượn muội muội ta ra khai đao."
"Muội ấy nhút nhát như thế, chưa từng làm điều xấu. Ngươi lại dám một kiếm g.i.ế.c c.h.ế.t muội ấy, một kiếm g.i.ế.c c.h.ế.t muội ấy!"
Hồng Nguyên càng nói càng kích động, chủy thủ trong tay lại đ.â.m vào trên người hắn.
Áo tù đã hoàn toàn bị m.á.u nhuộm đỏ.
Chu Sở Chi mặt tái xanh cực kỳ, nhưng vẫn cắn chặt môi không chịu kêu lên.
Khi ba người họ đã phát tiết xong.
Ta cầm chủy thủ trong tay, chậm rãi tiến gần họ.
Mỗi bước mỗi xa
"Ngươi thấy không?"
"Các ngươi đều cho rằng mình tôn quý, nên coi mạng người như cỏ rác. Không đi tìm người khác báo thù, lại đi mượn người vô tội mà xuống tay. Có từng nghĩ đến một ngày, những người mà các ngươi không nhớ tên, sẽ từng người mà tìm đến các ngươi báo thù!"
Hoài Nhất.
Là tên của phu quân ta.
Không nhớ cũng không sao, ta sẽ dùng chủy thủ khắc tên này lên người bọn họ từng chút một.
Bọn họ từng cho rằng phu quân của ta không quan trọng.
Giờ đây.
Ta nhất định phải để tất cả mọi người biết, những người mà các ngươi từng coi thường, một ngày nào đó sẽ tự tay lấy đi mạng sống của các ngươi!
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");