Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tin Huyền Trọng Thiên nhốt một người không rõ là nam tử hay nữ tử trong tẩm cung lan đi nhanh chóng. Hạ nhân thì im lặng không nói gì càng khiến cho người ta thêm ngờ vực vô căn cứ. Hai hoàng tử vài lần đến đây muốn gặp người trong tẩm cung nhưng đều bị thị vệ chặn ngoài cửa. Vũ Quân Kỳ cũng rất muốn gặp sư huynh của mình, khi nào có được người kia thì hắn cũng chẳng cần để ý tới sư huynh nữa.
Cho nên hiện tại ở Thiên Triệu có tin đồn, quốc quân của bọn họ Huyền Trọng Thiên cùng sư đệ Vũ Quân Kỳ vì một người mà bất hoà, mà Thiên Triệu và Vũ Trạch có thể sẽ phát sinh chiến tranh. Bốn nước khác lại càng không ngừng phái ra đặc sứ, quan sát khả năng hai nước phát sinh chiến tranh là nhiều hay ít.
Huyền Trọng Thiên lại không đi lâm hạnh hậu cung. Cả trong, ngoài hoàng cung đối với người thần bí này càng thêm hiếu kỳ, cuối cùng nghe nói đó là Thiên Chiêu Tuyết ba năm trước bị biếm vào lãnh cung, mọi người trong cung lại càng thêm kinh ngạc. Thiên Chiêu Tuyết không phải là nữ nhân năm đó tự động xin được tiến lãnh cung sao? Tuy rằng khi đó để bảo hộ danh dự cho hoàng thượng, hoàng hậu nương nương hạ lệnh không được tùy tiện truyền ra ngoài, nếu không đều là tội chết.
Thế nhưng Thiên mỹ nhân này sao có thể gặp được hoàng thượng tại Lăng Tiêu điện, hoàng thượng vì sao lại sủng ái phi tử này đến thế. Lăng quý phi cũng là mỹ nhân khó gặp a. Lẽ nào nàng cho hoàng thượng uống thuốc gì sao? Mọi người trong cung suy đoán người thần bí này rốt cuộc có bản lĩnh gì, có thể khiến cho hoàng thượng của bọn họ bảo hộ kín đáo như thế.
Thời gian cứ như vậy trôi qua, hơn một tháng sau, Vũ Quân Kỳ vẫn ở lại Thiên Triệu không đi. Hơn nữa hắn cũng luôn đi quấy rối Thiên Chiêu Tễ, bởi vì Vũ Quân Kỳ cũng có thể phá bỏ trận pháp của người kia a. Cho nên nhớ tới cái này hắn lại tức, tên Lãnh Thiên Thương chết tiệt lúc nào mới tới dắt hoàng thượng nhà hắn đi a. Hắn cho tới bây giờ cũng chưa thấy ai đáng ghét, mặt dày mày dạn như tên Vũ Quân Kỳ.
“Bẩm báo hoàng thượng, gần đây rất nhiều thương nhân các nước đều có thái độ e ngại đối với nước ta, bọn họ cho rằng —” Lại bộ thượng thư dùng mắt quét ngang một chút, Vũ Quân Kỳ, rõ ràng không phải là thần tử Thiên Triệu nhưng lại xuất hiện khi Thiên Triệu lâm triều, lại còn tự động bỏ qua ánh mắt người khác coi như không có.
“Đó cũng không thể oán ta, hoàng đế các ngươi khi nào đem người kia cho ta, ta sẽ đi.” Vũ Quân Kỳ bức xúc nói, hắn muốn dẫn nam nhân kia đi a, sau đó mạnh mẽ đả kích cái tên Lãnh Thiên Thương chết tiệt kia. Ai, mới mấy tháng không gặp thật là nhớ hắn a.
“Ta sẽ không đồng ý! Ngươi cứ yên tâm đi!” Huyền Trọng Thiên lạnh lùng cất tiếng trả lời với sư đệ hắn, hắn sẽ không để Thiên Chiêu Tễ đi cùng với tên quỷ này. Ngay cả người mình yêu cũng không biết là ai, sao có thể chăm sóc tốt Tễ nhi được chứ. Kỳ thực, Tễ nhi là một người rất cô đơn, hắn đó có thể thấy được khát vọng được yêu thương trong mắt hắn, cho nên hắn sẽ mang đến cho hắn ấm áp.
“Hừ! Ta lại cứ ở đây không đi đấy. Xem ngươi làm sao đuổi được ta? !” Vũ Quân Kỳ nhìn sư huynh ngồi ở trên, triệt để đích phát huy bản chất đanh đá.
“Nga, lẽ nào, ngay cả quốc gia của ngươi cũng không cần sao!” Lúc này một tiếng nói so với băng còn lạnh hơn vài nghìn lần truyền tới. Vũ Quân Kỳ sợ đến mức giật mình xoay người lại. Thừa tướng đại nhân của Vũ Trạch đột nhiên xuất hiện ở Thiên Triệu, thân hình to lớn, ánh mắt lạnh lẽo, sau khi nghe nói ai đó vì một người nào đó sẽ không trở về nước khuôn mặt hắn trở nên lạnh lẽo chưa từng có khiến cho không ai dám tới gần hắn trong vòng ba thước. Không ai muốn bị bão cuốn đi a, dù sao thừa tướng đại nhân của Vũ Trạch cũng là nhân vật thần thoại của sáu nước a, nếu thực phải dựa vào tên hoàng đế không bao giờ biết suy nghĩ trước khi làm gì này Vũ Trạch đã sớm biến mất từ trăm năm trước rồi.
“A, Thương, ta, ta không có —” Vũ Quân Kỳ sau khi thấy khuôn mặt âm trầm của Lãnh Thiên Thương, lập tức biến thành tiểu bạch thỏ, hắn cũng không muốn người yêu tức giận a, bởi vì sau khi Lãnh Thiên Thương tức giận người đau khổ chỉ có hắn mà thôi. Mỗi lần hắn đều bị “hành hạ” rất thê thảm a.
“Nga, nguyên lai là thừa tướng đại nhân Vũ Trạch giá lâm Thiên Triệu a, chẳng hay thừa tướng đại nhân lần này tới là có ý định ở lại Thiên Triệu chúng ta sao? Trẫm đáp ứng ngươi, nhất định sẽ đãi ngộ ngươi tốt gấp trăm lần khi ở Vũ Trạch, thừa tướng đại nhân không cần phải lo lắng —-” Huyền Trọng Thiên đương nhiên biết Lãnh Thiên Thương đến bởi chính hắn cố ý phái người đem tin tức truyền tới Vũ Trạch.
“Không! Không thể! Ta không đáp ứng! Sư huynh, ngươi sao có thể nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của a!” Lãnh Thiên Thương chưa đáp lời, Vũ Quân Kỳ đã nhảy dựng lên phản đối. Hắn phi thường sợ Lãnh Thiên Thương rời đi a. Như vậy, sẽ không có ai có thể áp đảo hắn, trông hắn ngủ, buổi tối sợ lạnh cũng không có gối ôm ấm áp.
Sau đó hắn quay lại nói với Lãnh Thiên Thương vẫn đang lạnh băng, nghiêm mặt nói: “Không cho ngươi đáp ứng! Không cho ngươi đi! Ta — ngươi — không cho ngươi —” Tiếng nói của Vũ Quân Kỳ có chút run rẩy, hắn sợ Lãnh Thiên Thương như vậy, trước đây tuy cũng là khuôn mặt lạnh như băng, không nói gì nhưng cho tới bây giờ hắn chưa từng đối với mình như vậy.
“Thiên Thương tạ ơn hoàng thượng ưu đãi, Thiên Thương tự nhận là một người thích chịu khổ, cho nên Thiên Thương nghĩ cai trị Vũ Trạch tuy rằng mệt nhưng Thiên Thương vẫn rất có hứng thú. Do đó, tạm thời không muốn tới nơi khác. Nếu như, tương lai —-” Lãnh Thiên Thương vừa nói, một bên quay đầu lạnh lùng nhìn Vũ Quân Kỳ hiện giờ giống như con chó nhỏ. Nghe thấy hắn trả lời Huyền Trọng Thiên như thế, càng lộ ra vẻ chó vẫy đuôi mừng chủ nhân.
Thế nhưng Lãnh đại thừa tướng nhìn cũng không thèm nhìn hoàng đế Vũ Trạch của bọn họ, hướng về phía Huyền Trọng Thiên lãnh đạm gật đầu một cái, xoay người đi ra khỏi đại điện. Mà Vũ Quân Kỳ còn đang mang bộ dạng ngốc nghếch, thấy thế Huyền Trọng Thiên bực mình, tên này có thể ngốc vậy sao. “Còn không đuổi theo!” Huyền Trọng Thiên nhắc nhở người nào đó còn đang trong trạng thái mất hồn. Sau đó lại thấy hoàng thượng Vũ Trạch giống như bị điện giật, xoay người hướng ra ngoài.
Tuy nhiên hắn vẫn không quên gây rắc rối cho sư huynh, sau khi chạy ra ngoài còn quay lại đại điện hô to: “Sư huynh, ngươi cứ chăm sóc tốt nam sủng của ngươi đi, ta phải đi tìm hạnh phúc của mình đây. Cáp — cáp — cáp —” tiếng cười đắc ý dừng lại thật lâu trong vương cung của Thiên Triệu, người Vũ Quân Kỳ yêu say đắm cuối cùng cũng đã xác nhận được. Mà hắn lại không biết rằng câu nói của hắn làm cho toàn bộ Thiên Triệu long trời lở đất một trận —-
Huyền Trọng Thiên nhìn xuống thần tử đang quỳ trên mặt đất, từ khi Vũ Quân Kỳ hô lên hai chữ “Nam sủng” bọn họ cứ như vậy quỳ gối trong đại điện biểu thị kháng nghị. Cái tên Vũ Quân Kỳ này thật có bản lĩnh cho hắn rơi vào nguy nan a. Hắn căn bản không quan tâm ánh mắt của người khác nhưng hiện tại người đang ở trong Lăng Tiêu điện còn chưa tiếp thu cảm tình của hắn, lại bị những thần tử này gây loạn một hồi còn không biết sẽ phát sinh chuyện gì đây.
“Hoàng thượng, từ xưa chuyên sủng hay khiến cho hậu cung có vấn đề, mà hoàng thượng lại chuyên sủng một nam nhân, chúng thần thập phần lo lắng a.” Thừa tướng Tôn Nhược Quyền đương nhiên là người đầu tiên đứng ra phản đối, bởi vì bảo bối nữ nhi của hắn là chính cung quốc mẫu a, hắn đương nhiên nên vì địa vị của nữ nhi mà suy nghĩ.
“Thừa tướng đại nhân, từ xưa quân vương vì sủng hạnh nữ nhân mà hoang phế triều chính thực sự là không ít. Lẽ nào, thừa tướng đại nhân muốn nói trẫm là Trụ vương phải không?” tiếng nói của Huyền Trọng Thiên mang theo dày đặc uy hiếp, ai còn dám to gan khiêu chiến hoàng thượng a. Huyền Trọng Thiên cho tới nay chưa từng tức giận như thế, mị lực của hắn trước mặt Thiên Chiêu Tễ không có tác dụng đã dủ khiến cho hắn thất bại lại còn thêm mấy tên rắc rối này.
“Thần không dám —” Tôn Nhược Quyền sợ hãi nói.
“Thừa tướng đại nhân không dám, trẫm xem là rất dám đi. Trẫm có thể vì người kia phế đi toàn bộ hậu cung. Không biết các vị còn có ý kiến gì!” ánh mắt sắc bén của Huyền Trọng Thiên xẹt qua làm các vị đại thần phía dưới không ai dám nói gì nữa, xoay người đi ra đại điện, để lại mọi người suy đoán rốt cuộc nam nhân đang ở trong Lăng Tiêu điện là người như thế nào a?
Huyền Trọng Thiên nổi giận đùng đùng, giống như cơn gió lốc tiến vào Lăng Tiêu điện, nhìn người kia đang chăm chú đọc sách, trong lòng bỗng nhiên bình tĩnh trở lại. Người nọ ngồi ở bên cửa sổ, ánh dương xuyên qua khung cửa sổ chiếu xuống áo khoác trắng như tuyết, dường như có thể xuyên thấu qua thân thể hắn.
Thiên Chiêu Tễ lười biếng tựa ở nơi đó đọc sách. Biểu tình trên mặt khiến hắn thoạt nhìn càng thêm thần thánh. Người như vậy làm cho người ta có cảm giác không có thực. Huyền Trọng Thiên bước nhanh về phía trước, đem hắn ôm vào trong ngực.
Thiên Chiêu Tễ cảm thấy được nhiệt độ của cơ thể, sau đó nghiêng đầu nhàn nhã dựa vào trong lòng người kia, giống con mèo dựa vào người, trong lòng cảm thấy ấm áp. Hắn hình như càng ngày càng ỷ lại tên hoàng đế này, lẽ nào mình thật sự muốn ở cùng một chỗ với người này sao? Nếu như chọn ở cùng một chỗ với hắn, sẽ phải đối mặt với rất nhiều chuyện, mình có thể ở cùng một chỗ với hắn sao —-?
“Tiểu tử Vũ Quân Kỳ kia rốt cục đã đi, ha hả, thật tốt quá, không ai tới phiền ngươi nữa. Ta cuối cùng cũng có thể yên tâm rồi.” Huyền Trọng Thiên nhẹ nhàng cất tiếng nói bên tai Thiên Chiêu Tễ.
“Nga, hắn đi sao? Nhanh như vậy.” Thiên Chiêu Tễ nghe nói Vũ Quân Kỳ đi cũng không có phản ứng quá lớn, kỳ thực hắn có thể thấy được trong mắt Vũ Quân Kỳ căn bản là không có yêu hắn say đắm, chỉ là niềm vui phát hiện được đồ chơi thú vị. “Nhiên nhi và Hiên nhi khỏe không? Ta biết hai người bọn họ luôn luôn muốn gặp nhưng lại bị phụ vương khả ái của bọn họ chặn ở ngoài cửa a.” Thiên Chiêu Tễ trêu chọc Huyền Trọng Thiên, quan hệ hiện nay giữa hai người rất nhạy cảm, không thể nói thành lời, hai người đối với người kia đều có một chút cảm giác nhưng đều sợ phá hư cảm nhận của mình với đối phương cho nên đều nhẫn nại.
“Ha hả, ngươi biết sao? Ta chính là không muốn hai người bọn họ quấy rối ngươi, thời gian trẫm có thể ở một chỗ với ngươi vốn đã ít nếu như lại bị hai người bọn họ chiếm đi nữa trẫm chẳng phải là thành phu quân bị vứt bỏ sao?” Huyền Trọng Thiên giả vờ ủy khuất nói, lại mong muốn người trong lòng có thể đáp lại hắn, chỉ là một phần mười cũng tốt a.
“Ta muốn tiếp tục dạy bọn họ, bọn họ rất dễ thương.” Thiên Chiêu Tễ phi thường thích hai hoàng tử kia, hơn nữa hắn biết nếu như hắn thực sự muốn ở cùng một chỗ với hoàng thượng, lại càng nên hảo hảo chiếu cố hai người kia, bởi vì hắn cũng có tư tâm. Hắn không giỏi biểu đạt cảm xúc, đôi khi không nói không có nghĩa là hắn không có cảm giác a. Nhưng người nào đó vẫn không hiểu hắn, làm hắn ở nơi nào đó đau lòng —-