Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Một đôi mị nhãn như tơ, khóe môi mỉm cười, mỗi một động tác thành thục phong Vận không nói nên lời. Cảnh Dạ Lan hãy còn đang mơ màng thì nàng ta cứ như rất quen thuộc mà ngồi xuống bên giường.
Ngươi là? – Cảnh Dạ Lan cao thấp đánh giá nàngta.
Ta là Tử Đại, người nhìn đã mấy tổi mà vẫn không nhớ Sao? -tiếng cười của nàng ta mềm mại, định định đang đang giống như tiếng nước nhẹ nhàng chảy trong khe suối, không chút e dè mà nhắc nhớ nàng.
À, thì ra là nàng! Cảnh Dạ Lan nhớ lại đêm tân hôn, hàng đêm nàng đều phải thưởng thức một màn diễn kích tình, lúc đó không phải nữ tử trước mặt đây là nhân Vật chính sao?!
Quét mắt nhìn Tử Đại một cái, nàng gật đầu, khách khí lại thờ ơ nói một cât.l:
Cảm ơn ngươi đã đem nha đầu của ta tới!
Tử Đại ngạc nhiên, thật không ngờ thái độ của Hoa Mị Nô lại như vậy. Trước kia biết được nàng được gả tới Bắc An Vương phủ nên nàng ta đã đìều tra hết thảy về nàng. Theo tư liệu điều tra thì Hoa Mị Nô không phải như thể này. Nàng ta vẫn
cười nói như trước:
Vương phi khách khí, nha đầu của người vẫn được chiểu
Nói xong, nàng ta đem quần áo Sạch sẽ đưa cho nàng, ánh mắt lơ đang nhìn đầu vai không bị chăn gấm che khuất, trên nền da thịt tuyết trắng hiện lên những Vết thâm nhợt nhạt, thứ khiển mắt nàng ta tê rần.
Vương phi, để Tử Đại hầu hạ người! – Vừa nói xong, ngón tay nàng ta đã hướng tới trên người Cảnh Dạ Lan.
Cảm ơn! Không cằn đâu! -thân mình Cảnh Dạ Lan chợt lui, ánh mắt lạnh lùng. Nàng rất ghét bị người lạ chạm vào người, nếu không phải than thể này vô dụng, đổi thành trước kia thì làm sao lại bị Hiên Viên Khanh Trần lăng nhục như vậy.
– Tiều thư, đề nô tỳ giúp người mặc quần áo.
Tiểu Khả một bên lau nước mắt, một bên đi tới phía trước muốn giúp nàng.
– Vậy Tử Đại xin lui xuống trước! – nàng ta cũng không giận, lã lướt thân mình đứng dậy rời cũ.
Thấy nàng ta rời đi, Cảnh Dạ Lan mới thả lỏng người nằm Xuống, Sẳc mặt Suy yếu tái nhợt. Chỉ nói mấy câu ngắn ngủn mà nàng cứ như đã tiêu hao hết khí lực rồi.
– Tiểu Khả, bọn họ không làm gì ngươi chứ? – nàng giữ chặt tay Tiều Khả, thấy thân thể nàng ấy không có vết thương gì mới yên tâm.
– Tiểu thư nô tỳ không có việc gì. Chỉ là.. chỉ là… – Tiểu Khai lại khóc giống như là đê vỡ vậy. – Nô tỳ chỉ Sợ Vương gia đối với người như thế nào, bị nhốt vài ngày nô tỳ nghe thấy bọn họ nhân nói người bị giam trong này.. Chỉ sợ là…
Nơi này? Nơi này có gì sao? Nàng nói Tiều Khả mở cửa sổ ra, nơi này được Cây cối rậm rạp bao trụ khắp phía, khó có thể nhìn thấy một tia sáng, một mảnh u ám. Khó trách, nơi này im lặng không có một tiếng động từ bên ngoài nên Hiên viên Khanh Trần mới đem nàng nhốt trong này.
– Đúng rồi, nơi này là chỗ nào trong Vương phủ?
– Là cấm cĩịa trong Vương phủ. NÔ tỳ nghe nỏi, trước kia những nữ tử thất sủng của Vương gia đều bị đưa tới đây, tư sinh tự diệt! – Tiều Khả nắm chặt tay nàng, Sợ nàng cũng giống như trong lời đồn, sẽ mất mạng trong này.
Tự Sinh tư diệt! Hừ, nếu thật sự có thể tự Sinh tự diệt thì còn tốt hơn so với việc mỗi đêm đều bị hắn tra tấn. Nàng để cho Tiểu Khả giúp thay quần áo Xong rồi đề nghị:
– Đỡ ta đi ra ngoài!
Chịu đựng thân thể đau nhức, nàng chậm rãi đi từng bước một ra bên ngoài cửa; nhìn tình cảnh trước mắt, nàng không nhịn được hít vào một ngụm khí lạnh. Rốt cuộc thì nàng đã hiều được vì sao nơi này lại làm bọn hạ nhân trong vương phủ Sợ hãi đến vậy.