Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 52: Lần thứ ba trốn đi 2
Đã bao lâu không được ngủ say như thế này? Hiên Viên Khanh Trần mở bừng mắt ra, ánh rạng đông đã vươn tới bên giường, hắn vung tay sang sờ bên cạnh nhưng .. trống rỗng.
Hoa Mị Nô! Cảm giác say tán đi, hắn giật mình xốc chăn gấm lên nhìn xung quanh. Trong phòng không một bóng người, đêm qua… Hắn lập tức nắm chặt quyền, lớn tiếng quát:
- Người đâu!
Tiếng bước chân nhỏ nhẹ truyền tới, thân ảnh Cảnh Dạ Lan xuất hiện trong tầm mắt hắn:
- Ngươi tỉnh rồi? – trên tay nàng là bát canh nóng, nàng cũng không nhìn tới biểu tình kinh ngạc của hắn mà trực tiếp đi tới bên bàn buông bát xuống.
- Đã đi đâu? – hắn đi lên, cẩm cổ tay Cảnh Dạ Lan, có chút uất giận.
- Ngươi say, Tử Đại chuẩn bị bát canh giải rượu để ta bưng tới. – nàng bình tĩnh nói xong thì nhìn cổ tay mình bị hắn nắm chặt, khẽ nhíu mày.
Hiên Viên Khanh Trần chậm rãi buông cổ tay nàng ra, nàng chỉ im lặng xoa xoa cổ tay đã ửng đỏ đợi hắn bưng chén canh giải rượu uống hết. Sau khi sửa sang lại quần áo, lúc hắn rời đi còn nói với lại:
- Về sau những chuyện này không cần ngươi động tay vào, không được sự phân phó của cô vương thì không cho phép ngươi tự tiện rời khỏi phòng.
- Đã biết! – nàng nằm trên tháp thượng, đưa lưng về phía hắn, ngữ khí lạnh lùng như cũ.
Đứng bên ngoài viện, Hiên Viên Khanh Trần nhìn bóng lưng nàng thật lâu, trên trán hàng mày rậm nhăn nhíu khó hiểu chưa từng thấy bao giờ.
~~ ** ~~
Đoàn người Tô Vân Phong đã chuẩn bị khởi hành trở về, Hiên Viên Khanh Trần và Tô Tĩnh Uyển mở thiết yến tiễn chân hắn. Cảnh Dạ Lan từ chối vì thân thể không thoải mái nên không tham gia được yến tiệc.
Yến tiệc sớm ta, đầu tiên Hiên Viên Khanh Trần quay về Ngọc Thần cung. Trong cung lạnh lẽo, chỉ lưu lại nha đầu Tiểu Khả hầu hạ bên cạnh. Trời rất lạnh thế mà ngay cả chậu than mà nàng cũng không chịu khơi, quần áo mong manh, chỉ ôm đầu gối ngồi yên lặng bên cửa nhìn cảnh tuyết rơi ngoài kia.
Hắn nhíu mày, có chút không hờn giận:
- Ngươi lại làm sao vậy? Không thoải mái mà còn ép chính mình như thế này? – Cảnh Dạ Lan không có ý đáp lời hắn, hắn liền đi lên kéo nàng xuống. – Cô vương đang hỏi ngươi đó!
- Lạnh là việc của ta, liên quan gì tới ngươi chứ? Ai bảo ngươi tới! – Cảnh Dạ Lan căm tức gạt tay Hiên Viên Khanh Trần ra. Trận tuyết rơi này thật không đúng lúc, nếu buổi tối muốn chạy trốn thì trên nền tuyết nhất định sẽ lưu lại dấu chân. Kế hoạch nàng khổ tâm suy nghĩ cả ngày trước mắt đã thấy thất bại.
Làm sao bây giờ?!
Trong mắt Hiên Viên Khanh Trần nổi lên tức giận, Tiểu Khả thức thời bưng một chén canh gừng đi lên:
- Vương gia, nô tỳ đã nấu chén canh gừng cho tiểu thư, lúc này còn nóng hãy mau uống!
- Đưa đây! – Hiên Viên Khanh Trần ôm lấy Cảnh Dạ Lan, ngồi xuống ghế, bưng chén canh gừng lên đặt bên miệng nàng. – Uống đi!
- Không uống! – nàng lập tức đầy ra, thiếu chút nữa đem chén canh gừng đánh đổ.
Hiên Viên Khanh Trần không hề khách khí xoay người nàng lại, bàn tay có lực nàng cằm nàng lên muốn đổ chén canh vào miệng.
- Ta không uống.. cay quá… cay quá… – nàng liên tục hô. Cánh tay nhỏ bé gắt gao nắm lấy cổ tay hắn, cực lực né tránh nước gừng do hắn đổ vào.
Thì ra là như vậy! Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn khổ sở của nàng, đột nhiên hắn cười rộ lên. Vì còn lưu lại men say, trong mắt hắn thì hai gò má Cảnh Dạ Lan đỏ bừng lên, vẻ mặt tái nhợt thêm mấy phần tức giận.
Nương theo cơn say, hắn uống sạch canh gừng, ôm cổ nàng hôn xuống. Đôi môi ôn nhuận bao trùng, bá đạo khơi mở hàm rằng nghiến chặt của nàng, đồng thời canh gừng cũng theo đó mà rót vào miệng Cảnh Dạ Lan.
Khụ khụ khụ…
Nàng liên tục ho khan, trong mắt ngân ngấn nước mắt.
- Ngươi không uống thì đêm nay cô vương sẽ tới sưởi ấm cho ngươi! – nói xong, hắn ôm nàng đặt vào trong duy trướng.
Cảnh Dạ Lan bị hắn bao chặt trong lòng, thân muốn động mà không thể động, còn hắn thì không thèm nhúc nhích, chỉ ôm nàng. Lồng ngực ấm áp dán ngay phía sau lưng nàng dần dần làm cho cơ thể của nàng ấm lên. Lúc sau, tiếng hít thở đều đều của hắn vang lên bên tai nàng.
- Tiểu thư! – duy trướng được nhấc lên, là Tiểu Khả đang xấu hổ đỏ bừng hai má, miệng cười vui vẻ.
- Tiểu Khả , là chuyện gì đây? – bước này không hề có trong kế hoạch của nàng.
Tiểu Khả khẽ liếc mắt nhìn Hiên Viên Khanh Trần nằm sau Cảnh Dạ Lan xác định là hắn đang ngủ, thì mới nhỏ giọng nói:
- Sườn phi nương nương nói sợ buổi tối không giữ chân được vương gia nên bảo nô tỳ hạ dược trong bát canh gừng. Dược này nếu uống chung với rượu thì ngủ tới ngày mai cũng chưa chắc đã tỉnh!
Tô Tĩnh Uyển? Trong lòng Cảnh Dạ Lan đột nhiên nổi lên một tia dự cảm là lạ nhưng không thể xác định đó là gì.
- Tiểu thư, mau đứng dậy, sườn phi nương nương đang chờ chúng ta rồi!