Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tả Thành không nói chỉ nhếch môi cười lạnh, cười Giang Hạ Sơ cũng là cười mình. Thỏa hiệp? Tại sao người phụ nữ này không thấy được, vì cô mà anh đã không còn đường lui, thì làm thế nào thoả hiệp?
Trên đời này, Tả Thành chỉ vì Giang Hạ Sơ mà thỏa hiệp, mà cô cũng không ít thấy anh thỏa hiệp, không phải sao?
Cả hai bên cùng trầm ngâm, Giang Hạ Sơ nắm chặt bàn tay, bị đau đớn tê dại đến không rõ nữa rồi. Anh chỉ nhìn tay cô, bị đau lòng tiêu diệt không tỉnh táo.
Cả hai người họ đều không tỉnh táo, động tác chỉ là bản năng.
Anh theo bản năng cầm lấy tay cô,
Cô theo bản năng tránh thoát khỏi tay anh,
Nhìn xem, có rất nhiều loại bản năng không công bằng.
Giang Hạ Sơ chỉ là một chú nhím có gai, mỗi lần bị người ta đụng vào liền lập tức xù lông bén nhọn: “Buông ------“
Tả Thành cắt đứt lời nói bật thốt lên của Giang Hạ Sơ, vẻ mặt âm trầm đáng sợ: “Đừng để anh nghe được hai chữ đó.”
Cái gì cũng được, chỉ cần không buông tay.
“Anh uy hiếp tôi? Anh thật sự không hiểu tôi rồi.” Lời nói của Giang Hạ Sơ lạnh nhạt, giọng điệu căng thẳng như dây cung, chỉ cần nhẹ nhàng bóp một cái sẽ lập tức gảy lìa, chỉ là cô vẫn không chịu dừng lại, “Buông ——”
“Ưm ——”
Bờ môi nào đó đã rơi xuống, anh bá đạo cắn nuốt tất cả những lời quyết tuyệt vừa đến miệng. Nhiệt độ cánh môi nóng đến đốt người.
Tả Thành không bao giờ muốn nghe thấy hai chữ này nữa, không bao giờ.
Tròng mắt Giang Hạ Sơ hiện lên tia máu, chỉ chiếu ra khuôn mặt gần trong gang tấc của Tả Thành. Đầu lưỡi anh công thành đoạt đất sâu vào trong, dời sông lấp biển. Nếu như đây là mơ, cô chỉ muốn xé nát nó.
Dốc hết sức lực, cô hung hăng đẩy anh ra.
“Bốp ——” “Lạch cạch ——”
Tiếng thứ nhất, chính là một cái tát, tiếng thứ hai, chính là giấy tờ chứng nhận ra rơi từ trong túi Giang Hạ Sơ. Dưới ánh đèn mờ mờ có thể nhìn thấy hai chữ: Quan Hân. . . . . .
Giang Hạ Sơ vô cùng tức giận, không lưu tình một chút nào, giữa bọn họ không có tình, chỉ có hận, ít nhất Giang Hạ Sơ cho là như thế.
Trong lòng bàn tay Giang Hạ Sơ đau rát, cọ sát máu thịt lẫn lộn, nhưng cho dù cô có thế nào đi chăng nữa thì trong mắt Tả Thành, cô vẫn vô cùng xinh đẹp, không có chút nhếch nhác nào.
Tay không đau, mặt không đau, nhưng mà đau trong lòng, nơi xé rách không thể nhìn thấy được.
Bàn tay Tả Thành rất đẹp, đã từng làm mắt cô rối loạn, bây giờ đôi tay ấy vẫn xinh đẹp như cũ, thế nhưng anh lại dùng nó để lau đi vết máu cô để lại trên người.
Máu của cô rất ấm áp. . . . . . Đây là lần đầu tiên, Tả Thành chán ghét máu tanh như vậy.
Tròng mắt Giang Hạ Sơ co rút lại, vừa có chút dữ tợn, lời nói lạnh lùng: “Tả Thành, đừng ép tôi.”
“Coi như anh ép em, ít nhất em cũng gọi anh là Tả Thành.” Dáng vẻ anh cũng lạnh lùng.
Tả Thành, Tả Thành. . . . . . Không phải anh Tả cũng không phải anh rể, mà cô kêu cả tên lẫn họ của anh, quyết liệt như vậy để đổi lấy một tiếng Tả Thành.
Rất đau xót, không phải sao? Thế nhưng anh lại hèn mọn thỏa mãn.
Tình yêu thật sự làm cho người ta ti tiện đến thế sao? Tả Thành đã không còn giống với Tả Thành nữa, rồi.
“Tách tách ——”
Bỗng nhiên vang lên một tiếng động nhỏ không thể nghe thấy, phút chốc loé lên chút ánh sáng.
Trong góc khuất mờ tối ẩn hiện chiếc máy ảnh mini, một đôi mắt như chim ưng đang nhìn qua.
Giang Hạ Sơ khinh thường, lạnh lùng mà chống đỡ: “Tả Thành, anh hết thuốc chữa rồi.”
Điên rồi, gặp gỡ Tả Thành, thế giới của Giang Hạ Sơ đã sớm bị phá vỡ rồi.
“Thật sao?” Khoé miệng Tả Thành chứa đựng nụ cười hỏi ngược lại, im lặng như một đoạn cây khô.
“Đinh——”
Cửa thang máy mở ra, nhưng bọn họ vẫn chưa ngừng tranh chấp. Đột nhiên, Tả Thành vươn tay, vừa dùng lực ôm Giang Hạ Sơ vào trong ngực, xoay người vào thang máy, cúi người, cố định môi cô. Khoé môi lành lành, là mùi vị anh yêu mười một năm.
Sỉ nhục nhanh chóng leo lên như dây thừng, nắm chặt mỗi một cảm giác của Giang Hạ Sơ. Cô lui tránh, răng môi phòng bị suýt sao, nhưng Tả Thành lại tham luyến chiếm đoạt mỗi một tấc trong miệng cô.
Nụ hôn của bọn họ là chiến tranh, là cắn xé lẫn nhau, cho đến khi mùi máu tươi nồng đậm, tràn ra khóe môi, là máu của anh.
Cửa thang máy khép lại, anh và cô đều bị bao quanh trong không gian chỉ hai thước vuông, mùi máu tươi dày đặc của cô và anh. Anh buông tay rời khỏi môi cô, khóe miệng vẫn còn lưu lại mùi vị của cô.
Trong mắt Giang Hạ Sơ là nỗi hận khắc cốt ghi tâm, dùng bàn tay nhuốm máu lau đi hơi thở thuộc về Tả Thành trên khoé miệng, lặp đi lặp lại nhiều lần cho đến khi khóe miệng ửng hồng: “Thì ra máu d/đ'l/q;d của anh cũng đỏ.” Mắt cô đỏ hoe nhìn chằm chằm vào khoé môi gần như màu đỏ của Tả Thành, giễu cợt tột cùng, “Cũng phải, coi như dùng người khác máu cũng nên nhuộm đỏ rồi.”
Tả Thành đã nhuộm máu của bao nhiêu người hả? Giang Hạ Sơ không biết, cô hỉ biết, có chị gái cô và Khiêm Thành.
“Người dính máu của anh, đã không còn ai sống sót.” Trên mặt anh lạnh lẽo chìm xuống, giống như khí phách vừa lắng đọng vừa bẩm sinh, làm cho người ta không nghi ngờ lời anh nói một chút nào.
“Tôi là ngoại lệ, tôi hiểu rõ anh sẽ không giết tôi, tôi nên cám ơn anh sao?” Cô cười lạnh trả lời, “Nhưng máu của anh, tôi ngại bẩn.” Giang Hạ Sơ giễu cợt.
Ngoại lệ như vậy, có lẽ người khác sẽ mang ơn, nhưng, Giang Hạ Sơ tình nguyện không cần.
Người đàn ông này yêu cô, cô không nghi ngờ, thế nhưng người đàn ông này lại điên cuồng, nếu như có thể cô thà không cần.
Tả Thành trầm mặc, đó là sự thực anh không thể phủ nhận. Cô nói cô chê anh bẩn, Đúng vậy, thế giới của Tả Thành đã sớm bẩn thỉu, anh chỉ cần bảo vệ cô gái này sạch sẽ tinh khiết là đủ rồi, bẩn thì bẩn thôi.
Cửa thang máy mở ra, nhưng vẫn không có động tĩnh, lại khép lại, sau đó Giang Hạ Sơ bỗng nhiên xoay người về hướng ngược lại, Tả Thành không còn nhìn thấy rõ dấu vết màu đỏ trên mép váy màu trắng nữa, bởi vì cô đã dần dần tiến xa.
Lại là bóng lưng, cô vĩnh viễn để lại bóng lưng cho Tả Thành.
“Đinh——” Cửa thang máy khép lại, cả thế giới chỉ còn lại một mình anh, đột nhiên anh sợ loại trống rỗng này.
“Tả Thành, cô ấy nói đúng.” Khoé môi Tả Thành nâng lên đùa cợt, “Mày thật sự hết thuốc chữa rồi.” Mất mác cuốn lấy bên trong hai thước vuông.
Cô hận anh, hận anh không thể chết đi, như vậy là được thoát khỏi.
Anh yêu cô, hận cô không thể chết, như vậy là được giữ lại.
Bẻ gãy cánh chim của cô, người sống không bằng chết là anh, thế nhưng anh lại không thể không làm.
Anh, đã hết thuốc chữa thật rồi. . . . . .
Trong tầng hầm, có một tờ giấy chứng nhận cô đơn trơ trọi trên mặt đất, sau đó được một bàn tay nhặt lên.
Trên tầng lầu cao nhất của Vũ Hậu. Dù có cao hơn nữa cũng không thắng nổi lạnh lẽo và yên tĩnh.
Trần nhà màu đen, đèn treo kim cương đen, bàn làm việc màu đen, còn có màu đen của chateau giữa tủ rượu đại biểu cái gì thần bí nữa.
Trong thế giới của Tả Thành là màu đen liên miên bất tận, tất cả tình cảm chân thành anh sở hữu đều là màu đen, bởi vì thế giới của anh vốn nên như thế, hoa anh túc chính là tràn ra màu đen trong màn đêm.
Duy nhất chỉ có mình Giang Hạ Sơ mà Tả Thành yêu mới giống như tờ giấy trắng mà thôi.
Trong thế giới của Tả Thành, thật ra thì cái gì cũng đều là quy cách nhất định, không có biến cố đường đường chính chính. Anh chỉ uống chateau, anh chỉ dùng ga giường màu đen, anh ghét tất cả ánh đèn, anh chỉ muốn một mình Giang Hạ Sơ.
Tả Thành giết người như ngoé*, thật ra thì sao mà đơn giản được, màu đen anh yêu lên màu trắng của cô.
(*): Thành ngữ hình dung giết người đến không đếm xuể
Đứng trước cửa sổ sát đất, với độ cao của lầu 49 có thể nhìn thấy quang cảnh cả thành phố, nhưng không có, chẳng có cái gì cả, không có Giang Hạ Sơ, Tả Thành đến gần một chút, gần thêm nữa một chút nữa, vẫn không bóng dáng chỉ muốn thoát đi đó.
Trước đây thật lâu, anh nhốt cô, cô cũng đã từng đứng trước sổ sát đất như vậy, nhìn ra nơi rất xa, đây chính là nhân quả tuần hoàn sao?