Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Quan Vũ.
Người đàn ông sửng sốt trong phút giây, rồi mới giật mình, hình như lại luống cuống, anh nói nhỏ với người đang mê man: “Hạ Sơ, rất xin lỗi.”
Lời vừa dứt, thì Tả Thành đã đưa tay tắt đèn, cả căn phòng chìm ngập trong bóng tối, chỉ có đôi mắt lạnh lùng hơn cả sao đêm của anh vẫn còn sáng rực rung động lòng người.
Ánh đèn đường màu vàng ánh đỏ ngoài cửa sổ chiếu vào, chiếu lên đôi tay tinh xảo trông như một bức họa của người kia, đầu ngón tay#Guānyǔ đang run rẩy, xốc một góc chăn lên, cởi chiếc áo sơmi màu đen của cô ra. Ánh đèn mỏng manh ập vào gương mặt nghiêng tinh tế, trong đôi mắt như tan tành ra, chỉ cò một gương mặt xanh xao.
Hẳn là chưa bao giờ có kinh nghiệm chăm sóc người khác, nên động tác của Tả Thành vụng về luống cuống, kinh hãi ẩn hiện đâu đó trong đôi mắt, lộn qua lật lại một lát mới thay quần áo sạch sẽ cho Giang Hạ Sơ xong, rồi lại phủ chăn lên cho cô thật kín thật chặt.
“Còn lạnh không?” Trên trán Tả Thành nổi lên một lớp mồ hôi mỏng, đưa tay sờ sờ trán của Giang Hạ Sơ, nóng muốn đốt người.
Cô cuộn mình, toàn thân run lẩy bẩy, mặt mày trắng bệch dọa người, nói mê man: “Lạnh.” Giọng nói khản đặc như không nên lời.
Dường như đang có hàng ngàn chiếc châm đâm chọt vào trong trái tim, cái cảm giác xuyên thủng này khiên người ta đau lòng, chưa có bao giờ hoang mang lo sợ như thế, giờ đây cái người đàn ông xưa nay luôn luôn không gì không làm được đang kinh hoảng không biết làm sao giống như một đứa bé, tay anh cũng run rẩy như thế, thế là ôm chặt cô gái anh đã yêu tận xương tủy bên trong chiếc chăn, khẽ hôn lên vầng trán của cô như như bước trên băng mỏng: “Ôm em như thế, có còn lạnh không?”
Nhưng người trong lòng lạnh run, môi, bị cắn xứt da.
Đôi mắt đen như ánh chiều cuối thu, là một màu đen như mực mềm mại, cúi người, cắn giữ môi cô, nhẹ nhàng dụ dỗ: “Ngoan.”
Người đàn ông ngày thường như sấm rền gió cuốn, vô cùng dịu dàng, không hề giữ lại chút gì.
Trên đời có bao nhiêu người đàn ông, có thể chờ đợi một người phụ nữ như thế?
Anh ôm cô, nhưng chỉ lặng im trong giây lát, bỗng cô thều thào: “Đau.”
Lúc Giang Hạ Sơ tỉnh táo, cô chưa bao giờ kêu đau, nhưng mà chính vì như thế, một chữ kia, đã đủ khiến cho lý trí của Tả Thành vỡ tan hoàn toàn, anh hoảng sợ, chỉ nhớ gọi tên cô: “ Hạ Sơ.”
Trái tim thâm sâu như biển cả, bụng đầy tâm kế thì thế nào, nhưng đối với cục thịt trên đầu quả tim, thì chẳng phải còn vụng về luống cuống giống như đứa trẻ, chỉ biết ngây người nhìn cô, ôm cô.
“Tôi đau.” Trên gương mặt tái nhợt của Giang Hạ Sơ phủ lên một lớp mồ hôi, thân thể thì rất lạnh buốt, bắt đầu hơi co giật.
“Chỗ nào đau? Hạ Sơ, nói anh nghe, chỗ nào đau?” Hình như bàn tay ôm Giang Hạ Sơ không dám dùng lực, đôi mắt như hắc diệu thạch như phủ một lớp bụi mờ, nhìn không rõ, anh hoang mang lo sợ.
“Đau quá a.” Cô không còn chút ý thức nào, chỉ than nhẹ.
“Cuối cùng là đau chỗ nào?” Giọng nói của anh khàn khàn như nghẹn lại, “Phải làm sao thì mới có thể khiến em không đau? Em nói anh nghe đi.” Anh ôm mặt cô, đầu ngón tay d[d|lqdO/tinh tế đang run khẽ, hô hấp cũng trở nên thật dè dặt.
Trên đời này, sinh ly tử biệt, anh đều có thể nắm giữ trong lòng bàn tay, nhưng lần đầu tiên anh căm hận cảm giác bất lực mệt mỏi như thế này.
Anh nghĩ, nếu như cô có thể khỏe mạnh, cho dù mọi thứ sụp đổ, nhưng lại bi thương phát hiện ra, mọi thứ của anh, không có tác dụng gì với cô cả.
“Tả Thành.” Cô mê man rất sâu, bật thốt ra thì là hai chữ này.
Có người nói, trong lúc người ta rơi vào ác mộng, hoặc là lục ngủ mê man, lời nói ra, luôn về ai đó, là người mà luôn được chôn sâu trong lòng nhất, bởi vì ẩn giấu quá sâu, cho nên không ai biết được, thậm chí chính cô ấy.
Tả Thành…… Rất hiếm khi cô gọi tên anh như thế, ít đi sự lạnh lùng, gỡ xuống sự phòng vệ, đơn thuần, rất giống như là một loại để tâm, một loại yên tâm.
Nhưng mà, vốn dĩ đêm nay là một giấc mộng không tỉnh táo, không chân thật, Tả Thành chưa bao giờ tỉnh lại cả, bởi vì đau lòng, đã quên tính toán, đã quên suy tưởng, quên hết mọi thứ, chỉ nhớ rõ một thứ cảm giác đau lòng, nó gọi là lòng đau như cắt.
“Hạ Sơ.” Anh vẫn gọi cái tên này, hai chữ gồng gánh tất cả những thứ tình cảm không thể nào chịu đựng, trở nên nặng trịch.
“Tả Thành.” Cô run rẩy nắm lấy ống tay áo của anh, dường như hàm răng cũng đang run cầm cập, giọng nói hơi mơ hồ, “Tôi đau.”
“Bác sĩ sẽ đến nhanh thôi.” Trong đôi mắt anh là ánh sáng trong veo chớp động, con ngươi đỏ đọc: “Ngoan, rất nhanh sẽ không còn đau nữa.”
Chắc chắn là rất thoải mái, ngay cả không nói đau, cô cũng không chịu đựng, cô quật cường, chỉ giữ chặt chân mày (tức là lông mày đang làm gì thì nguyên thế).
“Hạ Sơ.” Lông mi Tả Thành dài, dưới ánh đèn mờ nhạt, vương một chút nước mắt sáng long lanh.
Cô rất đau, nhưng lại không khóc, anh không thể đau thay cho cô, nên đành khóc thay cô vậy.
Có vài người đàn ông cả đời khóc vì rất nhiều người phụ nữ, có vài người đàn ông suốt đời chỉ khóc nhiều lần vị một người phụ nữ, có vài người đàn ông cả đời chỉ khóc một lần vì một người phụ nữ, những thứ nước mắt này lần lượt được gọi là giả tình giả ý, chân tình giả ý, chân tình chân ý.:)))
Tả Thành, có lẽ là quá yêu người phụ nữ này, cho nên, nước mắt của anh, là thứ nảy sinh vì Giang Hạ Sơ.
Thế gian như tịch mịch, anh ôm lấy cô, anh đang run, bởi vì cô trong lòng đang run.
Sợ hãi cứ kéo dài cho đến khi chú Tiến vào cửa thì mới im và dừng lại.
“Thiếu gia.”
Giờ đây, cái người được Tả gia tôn làm thần, tôn sùng, tin tưởng, ngưỡng mộ, ngay cả giày cũng không xỏ, toàn thân chật vật bẩn thỉu, lại kích động, kéo lấy người đàn ông mặc chiếc áo trắng đằng sau lưng chú Tiến: “Mau cứu cô ấy, cô ấy vẫn còn kêu đau.”
Người đàn ông mặc áo trắng tên là Tả Hữu, là bác sĩ tư nhân mang dòng họ Tả gia, vẻ ngoài trắng nõn, không thể nhìn ra anh ta bao nhiêu tuổi, ở Tả gia vài năm rồi, nhưng chưa bao giờ trông thấy dáng vẻ như thế của ông chủ đứng đầu, sợ ngây người trong phút giây.
“Có nghe không, mau chữa cho cô ấy, nếu như ——”
“Đau.” Người nằm trên giường vô ý rên lên, trông phút chốc, người đàn ông mất lý trí trở nên yên tĩnh, buông tay, quay lại, đến bên cạnh giường, ôm lấy người trên giường, khẽ dụ: “Hạ Sơ, bác sĩ đến rồi, sẽ không đau nhanh thôi.”
Chú Tiến thì làm như không thấy gì, còn Tả Hữu thì nghẹn họng nhìn trân trối trong chốc lát, cái này, tương phản giữa trước sau quá lớn, xem ra lời đồn bên Tả gia, ông chủ cưng chiều vợ vô độ thật sự có thể tin tưởng.
“Nghe thấy không? Cô ấy đang kêu đau, cho dù dùng cách gì, phải khiến cô ấy hết đau trước.” Người đàn ông dịu dàng chói lóa, trong phút chốc đã biến thành một vương giả, nói câu nào là sát sinh câu đó, mỗi một chữ đều khiến người ta hãi hùng khiếp vía.
Tả Hữu còn đang trong suy nghĩ vẩn vớ cũng nơm nớp lo sợ: “Vâng, tiên sinh.”
Bên kia còn chưa bắt đầu, mà bên này Tả Hữu đã toát mồ hôi lạnh khắp người rồi, ngay cả khi lấy đạn bên cạnh trái tim của người ta cũng không hề khẩn trương đến thế, anh ta dám chắc, nếu như có một chút sai lầm nào, thì chắc chắn anh ta không thể ra khỏi cánh cửa này.
Ống nghe bệnh được cầm trong tay cũng hơi run khẽ, ngẩng đầu, dường như người đàn ông đang ôm không có ý muốn tránh ra một chút nào, Tả Hữu trưng cầu ý với vẻ nói không nên lời: “Tiên sinh, phải, phải cởi quần áo ra.”
Vừa nói xong, mặt mày Tả Thành âm u, trong phút chốc Tả Hữu có một thứ cảm giác như rơi vào hầm băng ngàn dặm vậy, cũng không dám ngẩng đầu lên, giọng nói của người đàn ông trên đỉnh đầu mang theo hơi lạnh như ngàn năm không tan: “Cứ trị như thế đi.”
Đời này, sai lầm lớn nhất của Tả Hữu le?q/d?>yǔ đã phạm phải khi chữa bệnh là có ý định đối xử với phụ nữ của ông chủ như với những người phụ nữ khác. Lau mồ hôi, run run thu lại ống nghe bệnh, bắt đầu tiến hành mà như bước trên băng mỏng, người đàn ông lại ném xuống một câu lạnh như băng: “Nếu không trị khỏi.” Tiếng của người đàn ông dừng lại một chút, “Tôi cũng không biết sẽ làm như thế nào với cậu đây?”
Bàn tay Tả Hữu run lên, không dám do dự nữa, trả lời ngay: “Chữa, chữa khỏi.” Nhưng vẫn ngập ngừng, hàm răng cũng va vào nhau cả rồi.
Vị này được giới y học ca ngợi là bác sĩ thiên tài “Tái hoa đà”, có bệnh nhân nào qua tay mà không đi dạo qua Quỷ Môn quan một lần, nhưng trong lòng run sợ thì là lần đầu tiên, tất cả quá trình kiểm tra điều trị, cái khó nhất không phải là phán đoán sai thành ra chữa nhầm, mà là làm sao không đụng vào thân thể bệnh nhân từ trên xuống dưới mà cũng không hề phán đoán sai dẫn tới chữa nhầm, đồng thời còn phải đứng vững trước khí thế cường đại của ông chủ đại nhân, cái này đúng là khó hơn lên trời rồi.
Kết luận sau cùng: Bị cảm.
Nhưng cũng đừng coi thường cảm cúm, người ta là phụ nữ của Tả Thành, chỉ là một cơn sốt thì đã nặn cho Tả Hữu một trận mồ hôi lạnh, dày vò đến hơn nửa đêm.
Đêm đã khuya, dần chìm ngập trong yên tĩnh, càng ngày mùi nước sát trong càng bốc lên nồng nặc trong phòng, người nằm trên giường đã ngủ sâu, sắc hồng hào dần dần khôi phục trên gương mặt, nhưng sắc mặt người đàn ông canh bên cạnh giường thì lại tái nhợt, giữa lông mày chỉ toàn là uể oải, đôi tay đẹp tuyệt như thế, thế mà lại nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt của người phụ nữ, lẩm bẩm hai chữ: “Hạ Sơ.”
Có đôi khi, yêu quá tha thiết, dù cho chỉ là một cái tên, cũng là một loại đắm chìm hao mòn trong xương tủy, đêm như thế, người đàn ông vui mừng vì có thể gọi mãi như thế mà không cần phải kiêng dè gì cả.
“Còn đau không?” Anh đưa tay ra, vuốt hàng lông mày đang nhíu lại của cô, dịu dàng vuốt ve: “Ngay cả lúc ngủ cũng cau mày, chắc chắn là rất đau.”
Anh cười với người phụ nữ đang ngủ mơ, như tự giễu: “Rất xin lỗi, Hạ Sơ, không thể buông bỏ em, chịu đựng một chút là được rồi, anh sẽ đau cùng em.” Đặt nụ hôn lên lòng bàn tay cô, lành lạnh, giọng nói của Tả Thành giống như làn khói nhẹ nhàng mờ nhạt.
Giang Hạ Sơ khỏe, thì đau đớn trong Tả Thành lại không chữa hết được, vào lúc không người, lúc ở nơi hoang vắng, lúc cô không trông thấy, cái loại đau đớn đó lại bắt đầu bùng lên mạnh mẽ.
“Ngủ cho ngon nhé, chắc là em rất mệt mỏi.”
Đêm tịch liêu, lạnh lẽo phảng phất giữa mùa hè, người đàn ông lầm bầm lầu bầu độc thoại thật yếu ớt.
Chú Tiến đứng đợi ở cửa với vẻ mặt lo lắng: “Thiếu gia, đi thay quần áo trước đi, chỗ này có tôi coi sóc rồi.”
Tả Thành vẫn đang mặc bộ quần áo đã bị mưa dầm ướt đẫm, ướt nhàu lại, dính vết nước bùn, mái tóc ngắn rối bù tôn lên nét phóng khoáng trong cái vẻ lôi thôi trên gương mặt đẹp trai, còn ánh mắt thì vẫn khóa chặt vào Giang Hạ Sơ, cố gắng đè nén tiếng nói: “Không cần.”
“Thiếu gia, thiếu phu nhân không sao, xin thiếu gia cũng nên bảo vệ thân thể vì thiếu phu nhân.” Chú Tiến thương sót nhất chính là thiếu gia nhà mình, ông tận tình khuyên bảo.
“Ngoại trừ canh giữ cô ấy, tôi không thể làm gì cho cô ấy.” Giọng anh hơi khàn khàn, mang vẻ thê lương giống như cơn mưa sau đêm nay, thì ra là không chỉ chán nản, mà còn cô đơn nhiều hơn.
Người ta luôn nói Tả Thành không gì không làm được, thật ra thì người thật sự không gì không làm được khiến cho Tả Thành vô lực yếu ớt, người đó chính là Giang Hạ Sơ – không gì không làm được như thế.
“Thiếu gia——”
Chú Tiến còn đang muốn nói cái gì đó, nhưng Tả Thành nhẹ nhàng buông lời cắt ngang, anh nói: “Ban nãy cô ấy vẫn gọi tên tôi, bảo đau.” Giọng nói trầm thấp gần như không thể nghe thấy, có một thứ thống khổ không thuộc về Tả Thành, “Nếu tôi không ở đây, thì cô ấy phải gọi tên ai?”
Trong lòng anh vẫn đang trong khiếp sợ, vừa lo lắng mà lại vừa đau lòng, vẫn đang nghĩ rồi chợt nhận ra mình lưu luyến phút giây cô buông lỏng.
Tả Thành nghĩ, có lẽ cũng chỉ có lúc này, cô mới không đối chọi gay gắt, chối từ tránh xa khỏi anh.
Chú Tiến không phản bác được, lần đầu tiên ông nhận ra, người đàn ông đứng trên đầu ngọn gió hô mưa gọi gió này, thì ra anh dđ[l]q/đ/ôn không phải là thần, mà chỉ là một người đàn ông, mặc dù cả đời sống trong âm mưu tính toán, nhưng trong tình yêu, lại gần như là người thua cuộc ngốc nghếch.
Lắc đầu, ngoại trừ thở đài ra, thì chú Tiến chỉ còn tiếc hận, nếu như thiếu gia của ông không có tình mà cũng không biết yêu thì sẽ thật tốt, cũng không ra nỗi biết đến buồn đau, tổn thương tinh thần.
Mưa mùa hạ đi qua, trời mùa hạ lại trong xanh mây trắng, buổi sáng tinh mơ ấm áp, mang hơi thở của bùn đất sau cơn mưa, đó là buổi bình minh tươi đẹp.
Lông mi giật giật mấy cái, Giang Hạ Sơ mới từ từ mở mắt ra, người đàn ông bên cạnh giường kích động với vẻ mặt cấp bách: “Khỏe hơn chút nào chưa?”
Từng mẩu chuyện được xâu chuỗi lại trong đầu Giang Hạ Sơ, vụn vặt lẻ tẻ, hỗn loạn không hoàn chỉnh, con người ta, luôn quên những chuyện quá yếu mềm của mình theo bản năng, cô không nhớ rõ, trong đêm hôm qua, lúc cô bất lực nhất thì đã gọi cái tên ấy.
Đôi mắt vốn đang lim dim mộng mị của cô, trở nên tỉnh táo, lại lạnh lùng, vẫn còn híp nửa con mắt, ngủ mà như không ngủ, mà cũng không nói gì.
Thấy Giang Hạ Sơ làm thinh, Tả Thành càng bối rối: “Vẫn còn đau hả? Có chỗ nào không thoải mái không?”
Giang Hạ Sơ vẫn không nói lời nào, chau mày, dứt khoát xoay người đi.
Giang Hạ Sơ à, lúc tỉnh táo thì giống như một con nhím.
“Hạ Sơ, không được không nói chuyện, em trả lời anh một câu có được không?” Tả Thành hơi khó xử, lúc người phụ nữ này nói chuyện, thì anh không dễ chịu, lúc không nói gì, thì anh lại càng khó chịu hơn.
“Tôi không khỏe, cho nên làm sao? Anh phải làm thế nào?” Mở miệng thật bất ngờ, quay sang Tả Thành thì vẫn chỉ là sườn mặt, giọng nói khàn khàn với vẻ hơi yếu vì đang bệnh, nhưng không hề thiếu đi vẻ đề phòng từ đầu chí cuối.
Người đàn ông luôn luôn thông minh nhanh trí đáng sợ nghe phụ nữ nói không khỏe, thì lòng anh ta loạn tung cả lên, giọng điệu tha thiết, ngữ điệu kích động: “Chỗ nào không khỏe?”
“Chỗ nào cũng không khỏe.” Giọng nói vương vẻ thanh lãnh của buổi bình minh, theo đó là những lời lạnh nhạt như kim châm đâm chích.
“Anh bảo bác sĩ qua đây.”
Tả Thành vừa xoay người, thì Giang Hạ Sơ từ từ xoay người qua, trả lời: “Bác sĩ không trị hết được.” Tả Thành khựng lại một lát, rồi xoay người, đôi mắt Giang Hạ Sơ nhìn thẳng vào mắt anh, không hề né tránh, “Tả Thành, tôi bị bệnh, có thể đồng ý với tôi một chuyện không?” Giọng nói vẫn lạnh lùng như mọi khi, người ta luôn nói, người vừa bị bệnh, phòng ngự và phòng bị đều giảm xuống, nhưng đặt lên người Giang Hạ Sơ thì dường như điều này không thể liên quan rồi.
Người phụ nữ này, ngoài miệng thì nói bị bệnh, nhưng sắc mặt thì hồng hào, Giang Hạ Sơ à, thật đúng là rất nhiều tâm kế.
Tả Thành hơi do dự, nhìn đôi mắt trong veo của Giang Hạ Sơ: “Ngoại trừ buông bỏ em, thì cái gì khác cũng được hết.”
“Để cho tôi dưỡng bệnh ở đây.”
Người phụ nữ bị bệnh thường khiến người đàn ông càng bó tay chịu trói, huống chi Tả Thành dung túng Giang Hạ Sơ đến mức gần như không có giới hạn.
Đôi mắt Tả Thành sa sầm u ám, không biết làm sao: “Hạ Sơ, em thật tùy hứng.”
Người phụ nữ này, thật đúng là bao giờ cũng không quên trốn đi, nhưng mà Tả Thành lại cứ lần nào cũng chỉ có thể thỏa hiệp nhượng bộ.
Thật ra thì nói trắng ra, Giang Hạ Sơ tùy hứng là do Tả Thành nuông chiều.
“Đồng ý không?” Giang Hạ Sơ chỉ hỏi ngược lại với giọng thản nhiên, càng lúc giọng điệu càng không có vẻ yếu ớt như đang bị bệnh.
Người phụ nữ như tư bản được voi đòi tiên cũng do Tả Thành, hai người này, càng chiến tranh giằng co với nhau, thì Tả Thành càng trở nên yếu thế rồi. Thỏa hiệp, người đàn ông nói: “Ba ngày sau, anh đến đón em.”
Nói xong, thì xoay người, ra khỏi phòng, bộ quần áo đang mặc trên người vẫn là bộ bị đính đầy bùn đất ngày hôm qua.
Người phụ nữ trong phòng nghiêng mình nhìn ánh Mặt Trời chiếu xuống bên ngoài cửa sổ, ánh sáng long lanh tràn ngập trong đôi mắt.
Cô sao, bị bệnh một trận, thắng được một khoảng thời gian tự do ngắn ngủi, Giang Hạ Sơ cảm thấy vô cùng xứng đáng.
Ba ngày này, Tả Thành không qua đây, chính xác mà nói là ban ngày không hề xuất hiện, nhưng đến tối…… Ngày nào Giang Hạ Sơ cũng đi ngủ sớm.
Chỉ là…… Nhờ phúc của người nào đó, Giang Hạ Sơ ngủ ba ngày nay rất là…… không biết nói gì.
Chuyện là thế này:
Lúc Giang Hạ Sơ rửa tay:
“Thiếu phu nhân, tiên sinh đã căn dặn, cô không lq"d$n thể đụng vào nước.”
Tả Hữu cũng không biết trong cái chỗ nào đó trong đầu đã xuất hiện, vụt thoáng qua, Giang Hạ Sơ đi qua đi lại bên cạnh.
Mới đầu, Giang Hạ Sơ chỉ thản nhiên vuốt cằm.
Trời đứng bóng, ánh nắng chói chang, Giang Hạ Sơ nằm trên ghế dựa, ánh Mặt Trời chiếu vào cô - đang lười biếng, đúng là thanh thản dễ chịu.
Một bóng người lờ mờ xuất hiện: “Thiếu phu nhân, tiên sinh đã căn dặn, cô không thể hóng gió.”
Giang Hạ Sơ nhíu mày lại, nhưng vẫn xoay người đi vào phòng.
Kệ đi, mặc dù Tả Hữu lớn hơn Giang Hạ Sơ ngót tận hai tuổi, nhưng mà gương mặt như trẻ con kia, nhìn thế nào cũng giống như một cậu bé, còn đương tuổi vị thành niên, khiến người ta có một loại ảo giác không đành lòng phá hoại.
Buổi tối, bầu trời lấp lánh ánh sao, Tả Ngư đi dạo lưới lầu với Giang Hạ Sơ.
“Thiếu phu nhân, tiên sinh đã căn dặn, cô vẫn đang bị ốm, phải nghỉ ngơi sớm một chút.”
Thằng nhãi này không biết vào buổi tối, tự dưng xuất hiện, thì vô cùng dọa người sao?
Sắc mặt Giang Hạ Sơ hơi tái, không hứng thú nữa, cô quay về.
“Thiếu phu nhân, tiên sinh đã căn dặn, phải uống thuốc đùng giờ.”
“Thiếu phu nhân, tiên sinh đã căn dặn, đêm rất lạnh.”
“Thiếu phu nhân, tiên sinh……”
“……”
Ba ngày này, bên tai Giang Hạ Sơ xuất hiện câu nói với tần suất cao nhất chính là: Thiếu phu nhân, tiên sinh đã căn dặn.
Cũng không biết tại sao, Tả Thành là người ít lời, mà mang đến một người nói tào lao như thế.
Lúc Giang Hạ Sơ không thể nào chịu nổi nữa, tức điên người.
“Tả Thành còn căn dặn cái gì, nói hết một lượt đi.”
Dáng vẻ Giang Hạ Sơ, nhìn với đôi mắt bình tĩnh, giọng điệu thị lạnh lùng, rất là giống Tả Thành.
Tả Hữu đứng nghiêm lại theo bản năng, thành thật được khoan hồng, cũng không dám chắc rồi: “Tiên sinh chỉ căn dặn——” Làm theo giọng điệu của Tả Thành, “Nếu thiếu phu nhân không khỏi hẳn, thì cậu không cần phải quay về nữa.”
Nói xong, thì đầu cúi gằm mặt, dáng điệu như biết sai rồi kiểm điểm, nhưng lại nói thầm trong lòng: Tôi không trị cảm cúm được à? Còn chẳng bằng để tôi đi mổ ngực rạch bụng cho người ta còn dứt khoát hơn đấy.
Giang Hạ Sơ không nói gì, á khẩu luôn.
Thì ra là, chỉ vì một câu đồng giá của Tả Thành nên nói tào lao nhiều như thế.
Thằng nhãi này, vì ‘quả đầu trên cổ’, thế mà lại ‘giả truyền thánh chỉ’.
Sau đó, Giang Hạ Sơ chỉ ném lại một câu: “Bây giờ anh đi về đi.”
Tả Hữu rét lạnh một lát, ngây người ra một chút, chạy lên trên, gương mặt 26 tuổi, nhìn giống như 16 tuổi, đáng thương vô tội: “Đừng mà, thiếu phu nhân, bây giờ mà tôi đi về, tiên sinh còn không lột một lớp da tôi mới lạ đấy.”
Tả Ngư cắt ngang: “Thiếu phu nhân ghét nhất là bị làm ồn.”
Tả Thành ngậm miệng lại ngay, tròng mắt xoay xoay mấy vòng, thế là khép cái miệng, cả hai ngày cũng không dám mở miệng ra nữa.
Cũng coi như là cho một bài học, Tả gia, đắc tội với thiếu phu nhân còn đáng sợ hơn đắc tội với tiên sinh.
Lúc Giang Hạ Sơ về Tả gia là lúc hoàng hôn, Tả Thành vẫn chưa về, có lẽ là ngủ hơn ba ngày, cô trằn trọc mãi.
Ba ngày, ba ngày không có Tả Thành thật là ngắn quá.
Ban đêm, trăng, hơi lạnh. Gió, nhẹ nhàng rì rào, phát nhẹ mái tóc của người phụ nữ. Người phụ nữ ngẩng đầu lên, trong đôi mắt là ánh trăng tịch liêu sáng vàng đo đỏ. Khóe môi nhếch lên thành một nụ cười mỉm cứng đờ, khẽ hé môi: “Anh ta về rồi sao?” Sắc mặt, trắng bệch, như tờ giấy.
Dường như nối liền với vầng trăng, trong ban công được phủ xuống một tằng mờ ảo, Giang Hạ Sơ đứng giữa trung tâm mờ ảo, tựa vào vòng bảo hộ bằng đá cẩm thạch màu xanh, trăng tháng 9 nhăn nheo, gió se lạnh, cô chà chà lên chiếc áo khoác mỏng manh trên người.
“Thiếu gia vẫn đang ở công ty.”
Chú Tiến đứng ngay trước cửa ban công, lq.d chưa có sự cho phép của Tả Thành, cho dù là chú Tiến cũng không thể nào bước thêm một bước.
––––––lời ngoài mặt––––––
Đổi xưng hô của Hạ Sơ từ phu nhân thành thiếu phu nhân.