Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Tú Tài Gia Tiểu Kiều Nương
  3. Chương 354
Trước /448 Sau

Tú Tài Gia Tiểu Kiều Nương

Chương 354

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Trong nháy mắt liền tới ngày 20 tháng chạp hôm nay, gió lạnh thấu xương, tuyết trắng bay tán loạn.

Hôm qua xưởng đã đình công, trừ miến chưa làm ra, còn lại miến đã hong khô phơi nắng tốt rồi đều đã xếp lên đưa đi bến tàu. Vào đông sau hai tháng này xưởng tăng ca thức đêm làm gần mười vạn cân miến, không sai biệt lắm có gần bốn ngàn lượng thu vào.

Chờ quản sự Giang gia vừa đi, Tống Tân Đồng liền cùng Tạ Nghĩa kết toán tiền công của xưởng cho mọi người, lại cho mỗi người gần hai lượng tiền thưởng, tương đương với hai tháng tiền công cho mọi người, biến tướng song lương cuối năm, coi như là khao mọi người do hai tháng cuối năm này vẫn tăng ca thức đêm làm, mặc dù nàng không có nói chuyện tiền thưởng cùng gia công, nhưng Hà nhị thúc bọn họ đều làm đặc biệt ra sức.

Trong xưởng vẫn củi lửa không ngừng, toàn bộ xưởng đều nóng hừng hực, Hà nhị thúc bọn họ đều là cởi quần áo để trần cánh tay đến cặm cụi làm việc, còn không ngừng chảy mồ hôi, có thể thấy bọn họ ra sức bao nhiêu.

“Nhiều như vậy?” Tạ Đại Ngưu sờ sờ bạc trong hà bao, không sai biệt lắm có ba lượng bạc, đây so ra nhưng gấp hai lần tiền công vốn có: “Tân Đồng có phải ngươi tính sai rồi hay không?”

Tống Tân Đồng nhìn Tạ thúc vẻ mặt hàm hậu, không khỏi cười rộ lên: “Tạ thúc, không có sai, hai tháng này mọi người vẫn đều bận rộn không ngừng, ta phát tiền thưởng thêm cao một chút cho mọi người cũng là nên.”

“Vậy cảm ơn Tân Đồng.” Ngoài Lưu Tam ra, Thôi Thiết Trụ bọn họ lập tức lớn tiếng nói cảm ơn, trên mặt là vui sướng ức chế không được, năm nay làm gần bảy tám tháng, thế nhưng bạc kiếm được còn nhiều hơn so với ba bốn năm trước, năm nay cuối cùng có thể qua một năm tốt!

“Không cần cảm ơn, nhưng thứ này đều là mọi người nên được.” Tống Tân Đồng cười nhạt nói: “Chắc hẳn hôm qua Tạ Nghĩa đã nói qua với mọi người, từ hôm nay xưởng liền nghỉ phép.”

“Đã nói, còn nói hôm nay muốn thỉnh chúng ta một bữa no đủ?”

“Đúng, ta để người làm cơm trong xưởng chuẩn bị cho mọi người món ngon cùng rượu ngon, mọi người uống chút rượu náo nhiệt một trận.” Tống Tân Đồng lớn tiếng nói.

“Vậy thật tốt, nhưng đa tạ ngươi Tân Đồng.” Hà nhị thúc lớn tiếng cười nói.

“Tân Đồng, năm sau chúng ta còn có thể làm việc ở chỗ ngươi không?” Lại một người hỏi.

“Tự nhiên có thể.” Tống Tân Đồng gật đầu, hiện tại xưởng đã có gần sáu mươi người, bốn mươi người đều là người trong thôn.

“Tân Đồng, hôm kia thôn trưởng nói thôn chúng ta có hơn tám mươi hộ, muốn để ngươi thay đến.” Tạ Nghĩa ở bên nhỏ giọng nói.

Tống Tân Đồng mấp máy môi, chuyện này nàng cũng biết, chỉ có điều những người này đều đã dùng quen rồi, nàng không quá muốn đổi.

Nhưng hơn phân nửa người này cũng có thể xây nhà mới, nửa người kia thì đều dựa vào bán khoai lang buôn bán lời chút bạc, vẫn là kém một ít.

Hà nhị thúc bọn họ bên cạnh cũng nghe thấy lời của Tạ Nghĩa, có vài người đáy lòng lập tức lo lắng lên, nếu quả thật đổi bọn họ xuống, vậy thu nhập gần một lượng bạc mỗi tháng cũng không có?

“Tân Đồng, ngươi không cần chúng ta?”

“Tân Đồng, vừa rồi ngươi còn nói để chúng ta năm sau tới.”

...

Tống Tân Đồng nhíu nhíu mày, nói với Tạ Nghĩa: “Năm sau ta còn muốn để người trong thôn giúp đỡ trồng ớt, đến lúc đó trồng càng nhiều càng tốt, nếu như bọn họ đều tới đây làm việc thì thời gian đâu ra quản cái kia, sang năm lại nói đi, nếu như xưởng bên này quá bận, lại mời nhiều người qua đây một ít cũng được.”

Chuyện này hắn cũng không có quyền quyết định, Tạ Nghĩa cũng không tiện nói cái gì nữa.

Tống Tân Đồng nói: “Được rồi, mười sáu sang năm xưởng chúng ta khởi công lần nữa, đến lúc đó mọi người đến xưởng tập hợp, nếu như không tới ta xem như các ngươi không muốn tới.”

“Sẽ không sẽ không, việc này so ra khá hơn cặm cụi làm việc bên ngoài nhiều, sét đánh mưa rơi hồng thủy tới chúng ta đều đến!”

“Thành, liền nói tốt như vậy đi.” Tống Tân Đồng nhìn nhìn đại đường ăn cơm bên kia đã bày xong bát đũa: “Mọi người có thể đi ăn cơm!”

“Ừ ừ ừ!”

“Wow, nhiều như vậy!”

“Thật phong phú, có gà có vịt, còn có tôm hùm!”

...

Xưởng bên này sớm đã chuẩn bị cơm trưa phong phú, tất cả người làm việc ở xưởng đều cùng nhau tới dùng cơm, có điều không lưu hành mang người nhà, chỉ có người làm việc ở đây mới có thể tới.

Không nhiều món, chỉ sáu món mặn một canh lớn, nhưng phân lượng đặc biệt đủ.

Thịt heo hầm miến, củ cải thiêu thịt mỡ, ma dụ thiêu vịt, gà nướng khoai tây, cá kho tàu, tôm hùm nước ngọt cay, còn có một canh thịt dê. Thịt dê làm canh là dê Đại Nha mấy ngày trước đi vào núi bắt về, lấy hai mươi thịt dê cùng xương đầu dê đến hầm, bên trong còn có không ít dê tạp*, vị vô cùng ngon.

*: Các loại bộ phận còn thừa như lòng này nọ của dê.

Tổng cộng bày sáu bàn, chen chúc, nhét gần 70 người, trừ người trong xưởng ra còn có sáu người ở chuồng gà, mọi người ăn uống thỏa thuê cái bụng no tròn.

Tống Tân Đồng nhìn nhìn khu phơi nắng phía sau có không ít miến phơi nắng, cơ hồ đều là hôm qua treo lên, bộ dáng bị gió thổi khô một nửa.

Một mảnh khu phơi nắng này gần hai mẫu, chi chít một mảnh, nếu như phơi nắng khô không sai biệt lắm có mấy trăm cân miến.

“Đông gia, nồi lớn bên cạnh không có nhóm lửa, miến này sợ là phải phơi năm sáu ngày mới có thể triệt để khô, này…” Công nhân cũng là muốn sốt ruột về nhà, càng về trễ, trên đường càng không dễ đi.

“Không có việc gì, các ngươi trở về cũng được, bên này chúng ta sẽ nhìn chằm chằm.” Tống Tân Đồng quay đầu nói với Dương Thụ: “Cách hai ngày qua xem, nếu như được rồi liền thu vào.”

Dương Thụ gật đầu: “Cô nương yên tâm, ta đều nhớ kỹ.”

Công nhân cảm kích khom lưng cúi đầu về phía Tống Tân Đồng: “Đa tạ đông gia.”

“Không ngại.” Tống Tân Đồng nhìn các công nhân đang thu thập hành lý, có gần xế trưa đi một buổi trưa, đánh giá tối giờ tuất liền tới nhà, ở nha cũng chỉ có thể sáng sớm mai đi, đi một ngày, lại tìm chỗ ở một đêm, lại đi một ngày.

Tống Tân Đồng để Dương Thụ đánh xe đưa những người này đến huyện thành, như vậy cũng có thể tiết kiệm một ít thời gian.

Từ nhà kho đi ra, lại tới đại sảnh ăn cơm, phần lớn người đều đã ăn xong rồi, Thôi Nhị tức phụ đi tới trước mặt Tống Tân Đồng: “Đông gia, vậy xế hôm nay chúng ta cũng theo mọi người cùng về nhà, qua chúng ta liền trở về gấp.”

“Tốt.” Mấy ngày trước Tống Tân Đồng đã nói với bọn họ, một nhà Thôi Nhị vài ngày trước thu được tin nhà cũ chuyển tới, nói lão mẫu trong nhà ốm yếu, cho nên muốn về xem. Mà Trương gia tỏ vẻ không quay về, nhà cũ mặc dù có đại ca nhị ca, nhưng từ nhỏ sau khi bị bán ra ngoài liền ít về nhà, trừ bỏ mấy năm trước cha nương vẫn còn từng trở lại.

Cho nên Trương gia liền lưu lại lo cho chuồng thỏ bên kia, ngày đông sau khi tuyết rơi không có thả thỏ ra nữa, chỉ là giúp cho ăn với quét tước, bọn họ vẫn là làm hết được.

Có điều Trương gia đang chuẩn bị vài thước vải cùng ít đường các loại này nọ, để Thôi Nhị tức phụ lúc đi ngang qua Trương gia thôn giúp đưa một chút.

“Trương gia, nếu các ngươi quá bận không làm nổi liền nói với Dương Thụ, chúng ta tìm hai người qua hỗ trợ.” Tống Tân Đồng nói với ba người Trương gia.

“Không cần đông gia, chúng ta còn làm được.” Trương gia tức phụ cũng là người tài giỏi, một nữ nhân đỉnh hai nữ nhân, cộng thêm Tiểu Thúy đặc biệt hiểu chuyện, có khả năng làm không ít việc.

“Tốt lắm.” Tống Tân Đồng gật gật đầu, hiện tại chuồng gà chuồng thỏ đã bắt đầu giống cung ứng cho tửu lầu bên kia, khu món khô thêm hai món tiện mang đi như thỏ cay, thỏ lạnh cay, đương nhiên còn có món nóng, thỏ nhảy cầu, đệ nhất thỏ hương cay, rất được hoan nghênh.

Hơn nữa còn bắt đầu cung ứng cho tửu lầu ở Lĩnh Nam thành, nói chung, sinh ý phát triển không ngừng!

Quảng cáo
Trước /448 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Cuồng Hậu Ngoan Ngoãn Để Trẫm Sủng

Copyright © 2022 - MTruyện.net