Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trong nháy mắt liền tới 20 tháng 3, ngày thi Đình này.
Sắc trời hơi sáng, Tống Tân Đồng dậy sớm hầu hạ Lục Vân Khai mặc áo gấm vạt thẳng mới làm trên thuyền ở Lĩnh Nam, chỗ cổ tay áo thêu hoa văn trúc thanh nhã, làm nổi bật lên khí chất thanh tuyển mà nho nhã tuấn tú của hắn, làm người ta không dời mắt được.
“Tướng công thật là đẹp mắt, hôm nay thi Đình nhất định có thể lấy được hạng nhất, được cái Trạng nguyên về.”
“Đẹp mới được Trạng nguyên? Chẳng lẽ là vi phu không có bản lĩnh?”
Tống Tân Đồng đã sớm hỏi thăm qua, kim thượng hiện nay cũng không phải là người nhìn nhan giá trị, mà là nhìn trúng thực học, cho nên nàng cũng không lo lắng trên thi Đình sẽ bị người đương quyền đào thải xuống, y theo tài học của Lục Vân Khai, nhất định có thể có mấy hạng đầu.
Bất kể là hạng nào, đều có thể làm quan, chỉ là khác nhau ở chỗ làm quan ở kinh với làm quan ở địa phương nhỏ mà thôi.
Đương nhiên, nàng tất nhiên là hi vọng Lục Vân Khai có thể làm quan ở kinh thành, cho nên chờ sau khi thứ tự thi Đình ra, nàng chuẩn bị không ít quà tặng, đến lúc đó đi lại một chút, hẳn là cũng có thể mưu cái quan kinh thành.
Kỳ thực căn bản không cần nàng đi mưu đồ, Lục Vân Khai đã sớm vào mắt thái tử, hơn nữa đã lén gặp, lời nói cử chỉ rất được thái tử thưởng thức.
“Tướng công chàng lợi hại nhất, có bản lĩnh nhất, hôm nay chàng cố lên.” Tống Tân Đồng sửa lại vạt áo cho hắn, sau đó lại đưa một bát cháo thi đậu trạng nguyên cho hắn: “Uống đi, bảo đảm có thể được cái Trạng nguyên, đều uống sạch.”
“Uống nhiều nước phải đi vệ sinh thì làm sao đây?”
Tống Tân Đồng nghĩ một chút cũng phải, vội nói: “Vậy uống hai hớp là đủ rồi, ta còn chuẩn bị thức ăn khác cho chàng, lúc chàng trên xe ngựa thì ăn.”
“Tốt.”
“Vậy chàng cố lên, ta và Noãn Noãn, còn có…” Tống Tân Đồng đĩnh đĩnh bụng, “Còn có ở trong bụng này, ở nhà chờ chàng về.”
“Được.” Lục Vân Khai giơ tay lên vuốt vuốt sợi tóc bên tài Tân Đồng, “Ta đi đây, thời gian còn sớm, nàng lại về trên giường ngủ một chút.”
Lại nhìn chằm chằm bụng của nàng, “Nếu như hôm nay nó lăn qua lăn lại nàng, ta về dạy nó.”
“Tốt, chờ chàng về.” Tống Tân Đồng dựa vào cửa, phất phất tay về phía bóng lưng dần biến mất trong ngõ hẻm, ta chờ chàng trở lại.
Giữa giờ thìn, toàn bộ các cống sĩ hội tụ ở cửa đông hoàng cung, chờ các cấm quân mang bọn họ vào tiền điện chỗ thi Đình ở điện Thái Hòa.
Đợi chừng gần nửa canh giờ, trời đã sáng choang, lúc này mới có người dẫn bọn họ vào.
Mọi người không dám hết nhìn đông lại nhìn tây, vùi đầu đi về phía trước, xuyên qua một con đường dài với tường cao đỏ ngói xanh, đi gần một nén nhang, đi qua một đạo lại một đạo cửa nguy nga, cuối cùng đi tới điện Thái Hòa.
Lục Vân Khai vì là Hội Nguyên thi Hội lần này, cho nên đứng ngay đằng trước, vừa ngẩng đầu là có thể nhìn thấy điện Thái Hòa nguy nga, rường cột chạm trổ, xa hoa, liếc mắt nhìn lại một cái, đều là như thế, nhưng lại uy nghiêm vô cùng, làm người ta không dám nhìn nhiều.
Bởi vậy, Lục Vân Khai rất nhanh lại cúi đầu, đi tới chỗ trống đặt mấy trăm cái bàn sơn đen trước điện Thái Hòa, chọn một vị trí dựa vào trước, nhưng vẫn chưa trực tiếp ngồi xuống.
Chờ giây lát, liền có tiếng hoạn quan sắc nhọn vang lên từ đằng xa: “Hoàng thượng giá đáo.”
Ngay sau đó, lễ quan xướng lễ, chúng quan viên dẫn đầu quỳ xuống, ngay cả thí sinh cũng quỳ xuống, tất cả mọi người nằm rạp xuống đất, đoan đoan chính chính quỳ, mặt thì thấp gần sát đất, không dám lỗ mãng.
Chờ lễ quan xướng lễ kết thúc, hoàng thượng cũng ngồi xuống phía trên điện Thái Hòa, “Bình thân, ban tọa.”
“Tạ hoàng thượng.”
Lúc này, mọi người lục tục đứng lên từ trên đất, có điều vẫn cung kính như cũ, không dám ngẩng đầu nhìn phía trên, rất sợ chọc hoàng thượng không vui.
Rất nhanh, một đám cung nhân nối đuôi nhau ra từ thiên điện, trong tay mỗi người đều cầm một cái ghế đẩu, động tác nhẹ nhàng, không chút tiếng tóc nào đi qua từ bên cạnh, đưa ghế nhất nhất đặt phía sau đám người, lại lặng yên rời đi, toàn bộ quá trình không có một tia động tĩnh.
Lục Vân Khai cúi đầu, khóe miệng hơi ngoắc ngoắc, nếu như Tân Đồng ở chỗ này khẳng định sẽ lại kinh ngạc với huấn luyện nghiêm chỉnh của bọn họ, chắc là cũng sẽ nghĩ sau này trong nhà cũng huấn luyện như vậy.
Ngồi xuống rồi, liền có lễ quan đưa bài thi tới tay mỗi cống sĩ, bắt được đề mục rồi, mọi người liền bắt đầu đáp đề.
Thời gian thi Đình rất ngắn, cho nên đề mục không nhiều, chỉ có hai đạo, chính là thời vụ sách.
Lục Vân Khai giỏi phá đề, giải đề, hạ bút như có thần trợ, thẳng đến lúc mặt trời ngả về tây thì mới thu bút.
Để bút xuống sau, liền chờ các giám khảo đến thu quyển.
Buổi trưa vẫn chưa dùng cơm, cũng may sáng sớm Tân Đồng chuẩn bị cho hắn là nắm gạo nếp không dễ tiêu hóa, hiện tại bụng đều còn có chút cảm giác chắc bụng, chưa từng cảm thấy đói qua.
Cuối giờ thân (5 giờ chiều), liền thanh tràng thu quyển (dọn trường thi thu cuốn viết).
Lục Vân Khai và các cống sinh lần lượt xếp hàng rời khỏi trường thi, lúc gần đến giờ xuất cung, nghe thấy có người gọi tên hắn, nhìn lại phát hiện là Vệ công tử, hơi hành lễ: “Gặp qua điện hạ.”
Vệ công tử ngoắc ngoắc môi, cười cười: “Hôm nay ở trong điện, phụ hoàng điểm danh ngươi, khen ngươi lúc thi Hội bút mực rất tốt, có tài lại không thổi phồng, có phong độ của thái phó năm đó.”
Thái phó chính là quan chủ khảo thi Hội năm nay, phái phải cụ thể.
Mặt mày Lục Vân Khai khẽ nhúc nhích, khom người nói: “Đa tạ điện hạ.”
“Không cần nói cảm ơn, chỉ là phụ hoàng nhìn quyển trương thi Hội, lúc này mới vào mắt.” Vệ công tử cười cười, “Đi thôi, Lục phu nhân hẳn còn chờ ngươi trong nhà.”
Lục Vân Khai hành lễ rồi rời đi.
Ra khỏi cửa cung lên xe ngựa rồi, Lục Vân Khai hơi nhíu mày, trước mặt mọi người liền lộ ra chuyện bọn biết nhau này, là làm cho ai xem? Hay là muốn khảo nghiệm hắn?
Về đến trong nhà, Noãn Noãn lập tức tiến lên đón, “Cha người về.”
Tống Tân Đồng cũng tiến lên đón: “Hôm nay thế nào?”
“Còn tốt.” Lục Vân Khai chưa nói về hành vi cuối cùng của Vệ công tử, chỉ nói: “Hôm nay gặp được kim thượng.”
“Là người như thế nào? Lớn lên đẹp hay không?” Tống Tân Đồng bật thốt lên hỏi.
“Kim thượng uy nghiêm, chúng ta không dám ngẩng đầu nhìn nhiều.” Lục Vân Khai dừng một chút, “Kim thượng sớm đã là tuổi nhi lập*, nghĩ đến hẳn là khí độ bất phàm.”
*: là cái tuổi mà con cái lập gia đình.
“Vậy thì thật là đáng tiếc.” Tống Tân Đồng cũng không nghĩ nhiều, “Đã làm tốt bữa tối rồi, liền chờ chàng về dùng cơm.”
“Trưa hôm nay có phải chưa có dùng cơm hay không? Đói bụng không?” Tống Tân Đồng đi theo Lục Vân Khai vào phòng: “Bây giờ chúng ta liền ăn cơm.”
Hơn nửa giờ dậu, đúng thích hợp ăn cơm.
“Sau trận thi Đình này, lại phải bao lâu mới có thể biết kết quả?” Tống Tân Đồng vừa gắp thức ăn cho hắn, vừa nói.
“Rất nhanh, qua hai ngày là được rồi.” Lục Vân Khai dừng một chút, “Đến lúc đó chúng cống sĩ đều sẽ tới đại điện nghe chỉ, nếu như là Trạng Nguyên, Bảng Nhãn, Thám Hoa sẽ nhậm quan tại chỗ, còn có thể mang hoa lụa đỏ dạo phố.”
“Đây không phải là giống như thành thân à?” Tống Tân Đồng mấp máy môi, “Lúc dạo phố có phải sẽ có không ít cô nương chưa chồng ném hà bao về phía Trạng Nguyên Bảng Nhãn Thám Hoa hay không? Ném khăn tay?”
“Thế à?” Lục Vân Khai nhướng mày.
“Trong kịch nam thoại bản đều viết như vậy.” Tống Tân Đồng nhìn hắn, “Nếu chàng trúng tiền Nhất giáp, chỉ cho nhận hà bao ta ném cho chàng.”
“Còn chưa biết đâu, có lẽ kim thượng thấy tướng mạo ta có tổn hại, liền ném ta tới Nhị giáp, Tam giáp đi.”
“Kim thượng sẽ không không có phẩm cách như thế đi?” Tống Tân Đồng nói xong vội che miệng lại, “Lời này có phải không thể nói hay không?”
“Ừ, không thể nói.” Lục Vân Khai nhìn bộ dáng nàng cẩn thận từng li từng tí, rất sợ tai vách mạch rừng, không khỏi cười: “Nương tử ngốc.”
“Chàng mới là tướng công ngốc!”