Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ta thừa nhận khi trong nháy mắt liếc thấy thân ảnh của ngươi… trong lòng đích xác từng có một trận rung động.
Ở thời đại nam phong thịnh hành… nam nhân thích nam nhân, nam nhân cùng nam nhân bạch đầu giai lão, chuyện này cũng không phải cái gì khó nói mà đem che giấu với người khác.
Thế nhưng… Người ta yêu kia sẽ không tiếp nhận ta.
Hắn mỗi lần vừa thấy đến ta… không phải trốn ra thật xa thì cũng là ngậm miệng không nói lấy một câu, ta biết, đó là vì… hắn trong tâm đã có người khác.
Vì người hắn yêu không phải ta, nên vô luận ta đợi hắn lâu đến thế nào… hắn vẫn như cũ không muốn tiếp nhận ta, thất ý này… khiến ta mỗi ngày luôn chìm đắm trong lạc thú thối nát, mới có thể bừa bãi từ từ đè nén lại đau lòng.
Rồi sau đó… trong “Tiểu quan quán” danh tiếng nơi kinh thành đó ——- ta gặp ngươi.
Không phải là một cặp song sinh nhưng lại có được hình dáng vô cùng giống nhau… Đây là chuyện ta đến nghĩ cũng chưa từng nghĩ đến, nhưng ta lại lang thang nơi kinh thành hư hoa tìm hoan mà bất ngờ gặp ngươi.
Ngươi không chút biểu tình ngồi trên đài triển lãm hoa lệ, mắt lạnh nhìn xuống một đám mộ danh đến tìm hoan không ngừng tranh nhau trả giá.
Các ngươi thật quá mức giống nhau… khuôn mặt kia, thân ảnh kia, ở trong mắt ta… thân ảnh của Kỳ cũng sẽ không tự giác mà chồng chất hợp lại với nhau.
Thế là ta hệt như trúng tà, không hề do dự ra một số tiền lớn, bao hạ đêm đầu tiên của ngươi, từ nay về sau chỉ tiếp đãi một mình ta, đơn giản chỉ là bởi ngươi lớn lên bộ dáng thật rất giống khiến ta cả đêm tưởng niệm, thống khổ nghĩ đến Kỳ.
Đối với ngươi… những thứ ta nói ra đều chỉ có tên Kỳ.
Ta không phủ nhận… ngươi đối với ta mà nói, chỉ là thế thân của Kỳ mà thôi.
Từ đầu đến cuối… ta đều ích kỉ như thế.
Chủ chưởng độc chiếm một phần võ lâm giang hồ Niếp gia ta… chính là một nam nhân ích kỉ, mỗi một việc ta làm… đều là vì tư lợi mà thôi.
Nhẹ nhàng đem Đỗ Thực thân thể dĩ nhiên lạnh như băng đặt lên giường, Niếp Tập Dịch từ trong ngực áo lấy ra một chiếc lọ màu đỏ tinh xảo.
Ta… không tinh thông y thuật như Thất Dĩnh, nhưng phải dùng dược làm như thế nào để có thể duy trì sinh mệnh cho một người, không cho ngươi vì thân thể suy yếu mà chết đi, phương pháp ấy ta biết.
Cho dù… Phương pháp này sẽ làm ngươi bị thương… ta cũng muốn cứu ngươi.
Ta chính là một người bá đạo ích kỉ, ta đã muốn người, sự tình, sự vật, thì tất cả nhất định sẽ không thoát khỏi bàn tay ra, huống chi… ta đã từng nói sẽ không buông tha ngươi.
Hiện tại tuy ta còn chưa tìm được Kỳ về… nhưng hắn chính là ngoại lệ duy nhất.
Mà ngươi…Sẽ không, không thể là người thứ hai như hắn!
Cả đời này… ngươi phải là người của duy nhất một mình ta, ai cũng không thể mang ngươi đi, mất đi ngươi… ta biết ta sẽ hối hận vì đã buông ngươi ra, không biết vì sao, ta khi nhìn thấy ngươi giống Kỳ cũng rời đi mà hối hận nghĩ đến lời hứa của ngươi, ta sẽ bắt ngươi phải tuân thủ lời mình đã hứa.
Tuyệt đối! Sẽ không buông ngươi ra!
Hắn nghiêng lọ nhỏ lấy ra vài viên thuốc màu đỏ, đem tất cả nhét vào trong đôi môi vô lực của Đỗ Thực.
Khong bao lâu sau… dược liệu trong cơ thể Đỗ Thực cùng phát huy tác dụng.
Chỉ thấy trên gương mặt nguyên bản không có động tĩnh gì của Đỗ Thực, sắc mặt từ từ trắng bệch, đôi mày đột nhiên nhíu chặt lại, đôi mi nhắm chặt liên tiếp rung động, trong miệng phát ra những tiếng thống khổ rên rỉ thật nhỏ, trong cơ thể bỗng sản sinh ra một cỗ đau đớn thật lướn khiến gân cốt hắn như bị băm nát, toàn thân thống khổ cuộn tròn lại.
Không biết là loại thuốc gì… khiến một người đang hôn mê như Đỗ Thực trong thân thể nội sinh ra loại đau nhức như lột bỏ xương cốt người ta, huyết nhục đau, mà chi cốt cũng đau.
Hắn nhưng vẫn chưa vì đau nhức mà tỉnh lại, vẫn hôn mê mà đau đớn thét to, hét đến khản cả giọng, thống khổ giảo phá (cắn chặt) môi dưới, chịu đựng hết thảy đau nhức trong người, thế nhưng… cho dù chứng kiến hết thảy những đau nhức ấy, người kia vẫn bình thản đưgns ở một bên, mắt lạnh nhìn hết thảy một màn này.
Thất Dĩnh vẫn đứng ngoài cửa, nghe thấy tiếng kêu thê lương bi ai của Thực… vội vàng gõ mạnh lên cửa hét ầm muốn giết Niếp Tập Dịch.
“Niếp Tập Dịch! Tên đáng chém ngàn đao kia mau nhanh mở của ra a! Ngươi dám động đến một sợi tóc của Thực, ta liền chặt đứt một chân của ngươi! Nhanh mở cửa nha ——”
Thất Dĩnh càng mắng càng kích động, Niếp Tập Dịch có nghe nhưng không hề để ý tới.
Hắn vô biểu tình nhìn thân mình cuộn tròn đau đến như bị cắt ra từng khúc trên giường, chẩm rãi lật hắn lại…… đè lên rồi đem thân thể khinh gầy kia ôm lên đùi hắn, để đầu hắn mềm nhũn vô lực dựa vào đầu vai mình, một tay đỡ lấy lưng hắn một tay hơi hơi rung động nhẹ nhàng vỗ lưng cho hắn.
“Không có việc gì…… Không có việc gì……” Niếp Tập Dịch một mặt trấn an người trong lòng, một mặt như đối với tình nhân ôn nhu nói.
Ôn nhu chậm trễ này… có lẽ là vì Niếp Tập Dịch sai lầm đem người đang thống khổ là Kỳ, vẫn luôn phát ra những âm thanh trìu mến như thế kia… Hết thảy cũng chỉ có hắn trong lòng là hiểu rõ nhất.
Cúi đầu xuống… hắn nhẹ nhàng hôn lên trán Thực vì thống khổ mà mồ hôi lạnh chảy ròng, hương vị ngọt ngào len vào từng hơi thở… đồng thời cũng ẩn ẩn hương “Nhất khắc hoa……
Hắn đưa tay gạt sợi tóc mảnh tơ mượt… thấy từ đôi mắt nhắm chặt kia không ngừng rơi lệ.
Một trận khiếp sợ xẹt qua trong lòng Niếp Tập Dịch, còn có sự ghen tuông nổi lên tự đáy lòng……
Lệ…… là thứ duy nhất ngươi khác với Kỳ.
Kỳ rất thích cười… Mà ngươi cười lại không bao giờ giống nụ cười sáng sủa kia của hắn, tựa hồ… Ngươi chưa bao giờ thật sự vui vẻ mà cười, mà ta lúc nào cũng thấy là ngươi giả bộ lạnh lùng che dấu hết thảy yếu ớt.
Khóc… khiến ngươi càng khác với sắc đẹp của Kỳ.
Có lẽ… Ngươi cùng Kỳ thật sự không hề tương tự……
Ý niệm trong đầu này bỗng dưng tự trong lòng phát ra… Niếp Tập Dịch suy sụp tự hỏi rồi bất thình lình kết luận.
“Niếp Tập Dịch!! Ngươi rốt cuộc nghĩ thế nào lại muốn tra tấn Thực như vậy, ngươi vì sao không để hắn chết rồi quên hết đi!” Cuối cùng Thất Dĩnh phá tan cửa, áo không được cơn giận dữ trong lòng phẫn nộ chỉ hắn mắng chửi.
Niếp Tập Dịch mặt lạnh lẽo, ngay cả nhìn cũng không liếc mắt lấy một cái, vì thiên hạ trong lồng ngực mà lau đi vết máu trên môi hắn, không có trả lời.
“Ngươi cho Thực ăn “Anh huyết” đúng hay không!?” Đi đến bên cạnh bọn họ, Thất Dĩnh nhìn sắc mặt hồng nhuận của Đỗ Thực… mà đoán.
“Anh huyết” là từ cỏ linh chi ngàn năm kết hợp cùng nọc độc của “Nhất khắc hoa” mà tinh luyện ra, xem như thế gian vô song linh dược.
Nhưng… tuy nói là linh dược nhưng nó vẫn là một loại độc vật.
Mà “Anh huyết” chính là loại nghiêm hình tra tấn Niếp gia chuyên cấp cho tù binh bắt hắn lộ ra cơ mật, người bị hạ nó sẽ không vì thân thể suy yếu mà chết đi. Bởi vì khó có thể tinh luyện, nên số lượng rất thưa thớt… Niếp gia nếu không gặp phải tình trạng cực kỳ cần tới, thì cũng sẽ không dùng đến nó.
“Anh huyết” lại mãi mãi ở trong thân thể của người dùng, làm chậm đi những thương tổn có thể khiến thân thể bại hoại.
Nhưng… cũng chỉ có thể duy trì thân thể không bại hoại cùng tinh thần thanh minh, cũng không thể cho người ta năng lực trường sinh, cũng vô pháp khiến người ta hoàn toàn không đau không bệnh, hơn nữa… sau khi ăn “Anh huyết” cơ thể chắc chắn sẽ đau đớn như trừu cốt huyết nhục bị ăn mòn, trừ bỏ lần đầu phát tác ra ngoài, từ nay về sau không chừng sẽ còn phát tác, chỉ khi chết mới có thể đình chỉ……
Nếu… muốn cùng với “Anh huyết” trong cơ thể chết đi, nhất định phải… dùng cái chết phi thường thống khổ mới có thể chấm dứt sinh mệnh, là thống khổ nhiều đến thế nào Thất Dĩnh cũng không dám nghĩ đến… Kia thật khiến cho người ta sợ hãi… Cái chết kiểu kia thực tàn nhẫn, vì “Anh huyết” chủ yếu muốn làm cho người ta… sống mà như cái xác không hồn, cứ thống khổ giãy dụa mà sống… không thể dễ dàng chết đi.
Bản thân nhìn biểu tình cam chịu không tiếng động của Niếp Tập Dịch trước mặt, Thất Dĩnh không khỏi đau lòng chỉ trích hắn. “Nhất định phải nhẫn tâm đối với Thực như thế… ngươi mới cam nguyện sao?”
Niếp Tập Dịch chỉ biết rằng phương pháp này có thể cứu Thực, cho dù dùng “Anh huyết” biết rằng Thực phải nhận thống khổ về mình… nhưng hắn vẫn làm như thế.
Mà hắn vì muốn y sống sót, không tiếc đem độc tuyệt không hai “Anh huyết” cho hắn dùng, thế nhưng… thế này có thể biểu lộ rằng hắn có tình ý hay không?? Nói không chừng… Hắn chỉ muốn Thực lấy đi đau xót vì mất đi Kỳ trong lòng hắn mà thôi.
Đối Thực… hắn cho tới nay vẫn chỉ có vô tình vô phân…… Chỉ vì Thực là một thế thân không đáng để hắn đau sao!?
“Ta làm chuyện gì… Ngươi không cần cản!”Mắt lạnh trừng trừng nhìn Thất Dĩnh một chút, Niếp Tập Dịch vì cơ thể thấp lãnh trong lồng ngực mà khỏa thượng cẩm áo rồi mới ôm lấy, cất bước rời đi.
“Chờ một chút! Ngươi muốn đưa Thực tới chỗ đo?” Thất DĨnh nhanh chóng chạy đến chắn trước mặt hắn.
“Tránh ra!” Niếp Tập Dịch trầm tĩnh liếc Thất Dĩnh đang chắn ở phía trước, lời nói tràn đầy sát khí lạnh lùng.
Nhưng… Thất Dĩnh cũng không để ý đến bộ dạng này của hắn. “Muốn ta đi phải chờ ta nói xong đã!!”
“Ta trước đó đã cảnh cáo ngươi ——- Thực thân thể trời sinh yếu hơn người bình thường, “Anh huyết” đối với hắn mà nói.. là thuốc, hay là độc dược…… Ngươi và ta đều không thể xác định. Nếu ngươi muốn hắn sống hảo hảo… vậy ngươi tự lo cho chính mình tốt thì hơn!”
Có lẽ… Ăn “Anh huyết” sẽ chỉ khiến Thực nhận hết thảy tra tấn, sống… hắn sẽ thật thống khổ.
Mở mắt ra… không thấy khung cảnh quen thuộc khủng bố nơi địa phủ mà người ta sở thuật, đối Đỗ Thực mà nói… trong lòng không phải cao hứng cùng may mắn, mà là thất vọng.
Phi thường thất vọng……
Thân thể đau nhức khó có thể di động đến một tấc, hắn đành phải nửa mở đôi mắt ủ rũ… thất thần chậm rãi đảo qua bốn phía vừa xa lạ vừa quen mắt.
Tứ phương trên xà nhà dán đầy song hỉ tự đỏ tươi… Trên mặt bàn trải vải đỏ đặt hai tòa nến cũng sắc đỏ, trước mắt tràn ngập sắc đỏ… làm hắn nhìn đến mệt mỏi.
Y toàn thân đang bị nhét vào trong lồng ngực ấm áp cũng mang sắc đỏ… hương vị quen thuộc kia, hắn chưa từng quên đi.
Ta… ở trong phòng Tập Dịch…… Người đang ôm lấy ta là hắn sao? Thực hỏi chính mình, hắn mặc dù không có dũng khí ngẩng đầu nhìn, nhưng hiểu được… là hắn.
Ta không chết… Bất quá nửa ngày… Cho đến bây giờ tỉnh lại ta nguyên tưởng rằng đã có thể thoát đi khỏi kẻ kia luôn làm mình đau lòng… đến một thế giới khác.
“Vì sao… phải cứu ta trở về?” Thân thể vẫn trong trạng thái chưa lành như cũ… Đỗ Thực dùng thanh âm khan khan nói.
Vì sao phải uổng phí khí lực cứu ta, ta bất quá chỉ là một thay thể phẩm bé nhỏ không đáng kể, tìm người khác là được, lại cứu ta có tác dụng gì?
Chết, chính là cách giải thoát của ta, vì chết đi… ta đã không ngừng nhẫn tâm tra tấn thân thể chính mình, chưa từ bỏ ý định yêu thương ngươi cũng bởi vì biết chính mình có thể lấy cái chết đoạn tuyệt phân yêu này, cái chết có thể khiến ta đình chỉ yêu ngươi… Đình chỉ tái yêu thương, sẽ không còn thống khổ nữa.
Nhưng… vì sao ta ngay cả tâm nguyện nho nhỏ này cũng không thể hoàn thành được?
Sống… ta đã chính mình thể nghiệm… là sự lăng nhục tối tàn nhẫn……
“Ta nói rồi, nếu ngươi chết ta sẽ không sống một mình, ngươi sống vậy ta cũng sẽ sống!” Niếp Tập Dịch vòng tay ôm lấy hông Đỗ Thực, lại một nữa nâng khuôn mặt bất động trong lòng mình đối diện với mình, mặt ngưng trọng lặp lại những lời mới vừa rồi nói với Thất Dĩnh.
Kỳ thực những lời này chẳng qua là hắn đang muốn thuyết phục chính mình, thuyết phục Đỗ Thực, thuyết phục chính mình nhận thức được…… người này… hắn không muốn nghĩ đến nguyên nhân phải buông tay người này!!
Chỉ có thuyết phục… chỉ vì mục đích này thôi.
Ngươi nói gì? Bị ép nhìn lên khuôn mặt tuấn tú biểu lộ ra chút âu yếm của người kia, Thực cau mày hoang mang nhìn hắn, vì chưa hoàn toàn khôi phục lại trạng thái ổn định sau hôn mê mà không hiểu ra những lời hắn vừa nói.
Giờ là lúc nào… mà một thay thế phẩm như ta có thể may mắn khiến ngươi nói ra những lời nhập nhằng như thế? Chỉ là hắn đang muốn nói với Kỳ đi…… Trên thế gian này cũng chỉ có Kỳ mới có thể khiến ngươi hiến dâng tất cả như thế.
A…… Thật đả thương ngươi, mất đi Kỳ… ngươi liền điên cuồng đem ta hoàn toàn trở thành hắn… Cứu ta, nói không chừng cũng là vì ngươi sợ lại một lần nữa mất đi hắn, sợ một lần nữa lại đau lòng đi……
Nhưng ngươi có biết hay không… Ta không phải hắn a! Ngươi đối với ta như vậy, chỉ khiến ta sống càng cảm nhận được nỗi khổ sở…… cảm nhận được vô tình là như thế nào……
Ngươi có hiểu không? Ngươi có rõ ràng thấy rõ hay không??
“Thiếu… gia, ngài hẳn là biết ta không còn sống được lâu… Bệnh cũ lại thêm độc tính của “Nhất khắc hoa”, muốn ta bất tử cũng khó… Đừng vì ta, níu kéo mệnh số, không đáng nha……” Bình thản nói ra tất thảy, Thực buông rũ mắt xuống…
Không muốn nhìn đôi mắt như đang nhìn xuyên thấu qua mình, nhìn đôi mắt lãnh ngạo của người kia.
“Không! Ngươi căn bản sẽ không chết, ngươi chỉ biết “Nhất khắc hoa” có độc tính nhwung không biết điểm ảo diệu của nó, ngươi nghĩ muốn dùng nó đạt mục đích của mình, nhưng sau khi ta đã cho ngươi ăn “Anh huyết”… tất cả những gì ngươi chuẩn bị đều hoàn toàn vô dụng.”
Chết tiệt… Ánh mắt bi thương vừa nãy của ngươi, là có ý tứ gì!? Niếp Tập Dịch nhăn lại đôi mày kiếm… Thật không muốn nhìn thấy vẻ mặt cùng những lời cam chịu của Đỗ Thực, tất cả khiến hắn không hiểu sao trong lòng chợt co rút đau đớn.
Rất kỳ quái… Tâm hắn hiện tại chính là đau đớn.
Anh huyết!? “Ngài thật sao!? Ngài thật sự ——” Quá mức không dám tin, Đỗ Thực vạn phần kinh ngạc lại hướng về phía hắn hỏi.
“Đúng! Ta Niếp Tập Dịch đã làm gì đều không phải nói dối, thông minh như ngươi… ngươi hẳn phải biết “Anh huyết” có tác dụng gì, hiện tại ngươi… không có khả năng chết đi nữa đâu.”
Niếp Tập Dịch gằn từng tiếng rõ ràng nói ra, mà Đỗ Thực càng nghe sắc mặt càng trắng bệch, thân mình nhịn không được run rẩy, hi vọng cuối cùng của hắn tất thẩy hệt như bị hung hang chặt đứt rồi rơi vào hố đen tuyệt vọng.
Biết… Ta sao có thể không biết đến “Anh huyết”…
Ở Niếp phủ tuy chỉ ngắn ngủi có mấy tháng, nhưng mưa dầm thấm đất… cũng coi như là tỉnh tỉnh mê mê biết đến một chút độc tính độc vật, cho dù ta không biết “Nhất khắc hoa”, nhưng chính ngươi thân thủ tự mình tinh luyện ra “Anh huyết” ta như thế nào lại không biết??
Ngươi… thật sự đem tuyệt vô cận hữu* trên đời này, đem “Anh huyết” ngươi phí hết tâm huyết sở chế, dùng cho một phế nhân một lòng muốn chết như ta?? (*có một không hai)
“Thiếu gia… ta trước kia chỉ là một tên kĩ nam, một tôi tớ nho nhỏ, có cái gì khiến ngài phải coi trọng như vậy…” Đỗ Thực lộ ra một nụ cười khói coi, tự giễu mà vẫn không muốn nhận thức chuyện này.
“Thay thế gì đó… phá hủy rồi, sẽ có thể tìm lại…… Ngài không cần lo lắng như vậy…… không có khả năng……”
Nếu là ta lúc trước, nhất định sẽ ngây ngốc mà tin tưởng ngươi thực sự đem “Anh huyết” dùng trên ngươi ta, rồi mới có thể vì thế mà khe khẽ tự vui sướng.
Thế nhưng, chính ngươi không do dự xuất ra một chưởng, hoàn toàn đánh nát tâm tư trong lòng ta… Mà cứ cho là ngươi đối ta giờ đây đang có chỉ chút chút tình phân ta từng vọng tưởng, thì ta cũng không bao giờ… nữa mà lại khờ dại tin tưởng, chỉ cần coi trọng chính bản thân nhỏ bé này là được rồi.
Đối với ngươi… ta hoàn toàn chỉ có yêu trong đau khổ, trong sợ hãi…… thất vọng rồi……
Dù cho có không chết được… thì tâm cũng đã chết.
“Ta nói ngươi có ăn vào, đã ăn rồi! Không cần phủ quyết lời nói của ta.”
Ngươi rốt cuộc là vì cái gì vẫn tự hạ thấp chính mình? Bộ dáng kia tuyệt nhiên lại là vì cái gì?? Nghi hoặc tràn ngập trong lòng Niếp Tập Dịch, bàn tay khỏe khoắn đang nâng khuôn mặt nhỏ nhắn kia lên bỗng chốc nắm thật chặt.
“Ta… không muốn sống ——-”
“Ngươi là của ta! Chết hay sống không tới ngươi quyết định, là ta!!” Niếp Tập Dịch bá đạo tuyên cáo chuyện hắn mới nhận định.
Thật sự không nghĩ tới sẽ mất đi ngươi… Ta biết, chỉ cần mất đi ngươi… sẽ không thể nào tìm được một ngươi thứ hia nữa. Có thể gặp được thêm một người nữa giống Kỳ như ngươi… sẽ một người thứ hai như ngươi? Còn có thể có lại cơ hội lần thứ hai sao?
Không có… ta sẽ chắc chắn sẽ không có.
Cho nên ta không thể phóng… không thể buông tay, dù thế nào ta cũng sẽ gắt gao không buông, vì chính ta…… dù thế nào cũng không buông tay.
“Ta không phải đồ vật này nọ…… cũng không cần ngài đến tuyên cáo.”
“Ta không hề nói ngươi là ——-”
“Ta không phải sao…?? Hai mươi vạn lượng mua tới ——–”
“Không! Không phải, ngươi vì sao cứ cố ý hỏi vấn đề này!?” Chết tiệt! Từ bao giờ…ta và ngươi thế nhưng lại có lúc sẽ giương nỏ rút kiếm như thế này?!
“Vì cái gì!? Bởi vì —— ta luôn muốn hỏi, ta trong mắt ngươi… là cái gì!? Ta rốt cuộc là cái gì!?” Đôi mắt thê lương cùng bi ái mạnh mẽ hướng đến người trước mặt mình, thanh thanh chất vấn.
Ta thật ra là cái gì… Ngươi có hiểu hay không?? Hiện tại… dù là tâm đã chết như vẫn nhói đau nha….
Có lẽ… ngươi chưa từng biết, cũng không thể hiểu nha……
Niếp Tập Dịch không khỏi cau mày, “Ngươi……” Thực ép hỏi khiến hắn im lặng không biết nói gì để chống đỡ.
Ngươi là cái gì? Ngươi…… là…..
Nhìn xuống… đôi mắt tràn ngập bất an cùng kỳ vọng trong lòng, hắn mờ mịt suy tư…
Không muốn mất đi hắn! Nhưng trong đầu cũng chỉ tìm được duy nhất lý do này, chỉ có thể đem ra trả lời hắn……
“Ngươi là bằng hữu… của ta…”
“Bằng… hữu…… Chính là bằng hữu??” Chỉ trong chốc lát… Đỗ Thực cảm thấy như có một trận hàn ý so với đêm đông gió lạnh còn khiến người khác cảm thấy lạnh lẽo hơn, lùi ra khỏi lòng hắn, thu lại thân thể, hỗn loạn buồn rầu cũng không cam lòng nháy mắt sở trào ra ngoiaf.
Chúng ta… chính là bằng hữu!? Trong lòng ngươi… ta cũng chỉ là bằng hữu của ngươi!!
“Đúng vậy… ngươi là bằng hữu ta có thể tối dựa vào.” Niếp Tập Dịch không muốn để ý những suy nghĩ mờ mịt trong lòng, không hề phát giác bộ dáng tuyệt vọng kia của Đỗ Thực, thản nhiên nói.
A! Chính là bằng hữu… “Ha hả….. chính là bằng hữu!? Chúng ta chính là bằng hữu!?” Bắt lấy ống tay áo hắn, Đỗ Thực như thấy ruột gan đứt thành từng khúc mà cười thảm.
Ngươi cuối cùng… vẫn chỉ biết tổn thương lòng ta!? Ngươi không hiểu ta… không hiểu nha……
“Thực?” Niếp Tập Dịch không rõ phản ứng kia của hắn là thế nào, cảm thấy thật kỳ quái… lại vẫn không biết là không đúng chỗ nào.
Ngươi không phải muốn một đáp án hay sao!?
“Thiếu gia… Ngài đừng khờ dại như thế! Nếu là bằng hữu… Chúng ta sao lúc đó có thể có loại hành vi giao hoan vượt qua phép tắc như thế? Nếu là bằng hữu… vì sao ngài còn muốn ta mặt vào hỉ phục, thế thân Kỳ gả cho ngươi? Nếu là bằng hữu… ngài không cần dối trá mà nói với ta… ta là của ngươi!!” Đỗ Thực kích động với lên vạt áo của hắn nhìn thẳng vào hắn, thê lương bi ai không ngừng chất vấn, đáp án này, hắn không phục!!
“Ta không tin tất cả những sự kiện này đều đơn thuần chỉ là cái tình bằng hữu từ trong miệng ngài nói ra, ngài sao lại xác nhận như thế, tất cả những điều kia đều đã vứt đi đâu??”
“Ngươi đây là có ý tứ gì?” Bắt lấy hai tay đang túm chặt lấy vạt áo mình, không rõ phản ứng kích động của người kia là gì, câu hỏi, Niếp Tập Dịch bình thường hay chất vấn hắn mà nói ra.
Ngươi không phải muốn một đáp án sao? Ta cho ngươi! Nhưng… ngươi vì sao lại không hài lòng mà có bộ dáng phẫn hận như thế!?
Ngươi rốt cuộc… là gì!?
“Ngươi nhẫn tâm… hảo nhẫn tâm! Ý của ta… ngươi không thể biết nha! Ta… chính là yêu ngươi nha……” Lần đầu tiên, Đỗ Thực đem nội tâm che giấu bấy lâu kia một câu, nói ra hết thảy.
Nhưng… nói thật nghẹn ngào, nói đến chực khóc. “Thật châm chọc không phải sao? Ta là thân phận gì chứ, chỉ là một tiểu quan… một tiểu quan để người ta tiết dục trêu đùa, thế nhưng còn không biết nhục nhã mà yêu ngươi. Trong lòng biết rõ người ngươi yêu không phải ta, đối với ngươi vẫn luôn là hy vọng xa vời… một ngày nào đó, ngươi có thể… yêu thương ta. Nhưng mà… hôm nay, ta cuối cùng cũng biết… ngươi sẽ không yêu ta, vĩnh viễn… cũng không thể!”
Một câu kia của Niếp Tập Dịch, khiến hắn hoàn toàn không muốn giấu diếm tất cả yêu thương kia nữa, cho dù hắn đã từng cái gì cũng không muốn nói ra, mà liền bởi vì nội tâm bất bình, không phục!
“A… ngài quả nhiên là hảo vô tình! Một người hảo nhẫn tâm, chính là dùng một câu nói đem tất cả những gì ta luôn không chịu buông tha mà hung hang dập nát!! Chính là một câu… một câu thật tàn nhẫn.” Trên mặt hắn tuyệt nhiên chỉ có trống rỗng, tâm chỉ có đau đớn.
Có lẽ… Ngươi chưa bao giờ đối ta có tình, bởi vì… trong mắt ngươi ta chỉ là một thay thế phẩm, lòng ta dù có nghĩ gì đi nữa… ngươi cũng sẽ không hội phí tâm tư mà đi đoán ra, ngươi tâm tư sắc bén, suy nghĩ sâu xa mưu lự, chỉ biết đi đoán hết… tất thảy tâm tư của Kỳ mà thôi.
Ta khờ… là ta rất ngốc, rất ngu dốt…… mới có thể chờ ngươi đến tuyệt vọng, nghĩ đến ngươi sẽ có ngày yêu ta mà mãi vẫn không thể buông tha tất cả những điều đó.
Hiện tại, ngươi thật vô tình khiến ta đau khổ, làm ta thấy thật rõ “Ngươi sẽ không yêu ta” mới là hiện thực……
Dù sao… tâm cũng đã chết.
Ta là bằng hữu của ngươi hay là cái gì đó cũng không còn quan trọng nữa…… tất cả đều đã không còn quan trọng.
Muốn chạy trốn?
Đúng vậy! Thật nên ly khai một ngươi vô tình như ngươi, đi thật xa… thẳng đến khi ta có thể không còn yêu ngươi say đắm nữa……
Yêu thương vô vọng này…… đã muốn… tuyệt vọng.
Tuyệt vọng.
“Thiếu gia, Thực nếu cứ tiếp tục lưu lại nơi này chỉ sợ không hợp lễ tiết, thứ Thực lui ra ngoài trước……” Nhắm chặt đôi mắt cùng thu thập đi biểu tình bi thương tàn phá không chịu nổi, khôi phục lạnh lùng… Đỗ Thực lấy khẩu khí hoàn toàn xa lạ, hèn mọn nói.
“Ngươi ——” mọi chuyện thình lình xảy ra, đã sớm khiến Niếp Tập Dịch sợ haix không thể nào phản ứng tất thảy.
Mà Thực cũng không chờ hắn trả lời, liền đẩy ra cái ôm ấm áp kia, cho dù thân mình run lên vì đau xót vô tận, Thực vẫn như vậy cắn chặt răng tự mình xuống giường, bởi vì… hắn không muốn mình sẽ quyến luyến cái ôm ấm áp không thuộc về hắn kia.
“Ngươi muốn đi đâu?” Niếp Tập Dịch giờ mới có phản ứng, đưa tay muốn đưa hắn ôm lại trong lòng, mới phát giác tay mình trầm trọng không thể nhúc nhích.
Chuyện này là sao?? Chuyện này rốt cuộc là sao??
“Cầm Các… là nơi ta nên quay về.” Ngữ khí như vậy, liền tự mở cửa đón lấy phong tuyết tiến vào…… tất cả đều rét lạnh giống nhau!!
“Đứng lại! Ta hỏi ngươi —– ngươi… ngươi thật sự yêu ta!?” Niếp Tập Dịch thật cẩn thận hỏi ra, rất sợ… hắn sẽ đưa ra một đán án phủ định lại nó, không biết vì sao… hắn chỉ là không muốn nghe Đỗ Thực chính miệng phủ quyết chuyện này.
Rõ ràng nghe thấy câu hỏi của hắn, nhưng Đỗ Thực không quay đầu lại cũng không trả lời, hai tay nhanh chóng ôm lấy lồng ngực đau đớn đã lâu, lấy cước bộ điên cuồng từng bước lại từng bước ra khỏi cửa… đi khỏi nơi tràn ngập sự vui sướng đến chói mắt……
Đối với người vô tình đã luôn tổn thương mình kia, đã mất đi lưu luyến vốn có……
Đại hàn chi đông, cho dù trời đã dần sáng, nhưng phong tuyết kia vẫn như cũ không ngừng thôi.
Ngày hôm đó… Tiếng đàn bỗng vang lên, thê ai ưu sầu, trong đó trộn lẫn những bi, những oán, nhu nhược vô lực một hồi lại một hồi vang xa toàn Niếp phủ…
Sáng sớm.
“Lâu như vậy đã không bước vào nơi này… Ngươi này ngược lại càng ngày càng giống chuyện ma quái không đâu!”
Sáng sớm bước vào Niếp phủ là một vị khách quý áo trắng, nhàn rỗi đứng nơi cột trụ chạm trổ hoa văn mỹ lệ trên hành lang, ngoài miệng nói ra hết thảy suy nghĩ của y lần này đến thăm.
“Ân!? Nguyên lai Tiêu trước kia đã tới nơi này nha?”Ở một bên được y dắt đi là Ngữ Nhận thanh âm mềm mại, bộ dạng tò mò mở to mắt nhìn y hỏi.
“Đó đã là chuyện rất lâu trước kia, lần này nếu không phải vì muốn mang tiểu nô đến phía nam dạo chơi một chút, thuyền lại có đi qua “Phong hành cảng” mà dừng lại một thời gian ngắn, có lẽ… ta còn không nghĩ sẽ có lúc lại bước nào nơi này đâu!” Nhìn nhất thảo nhất mộc trước kia từng quen thuộc nay cũng đã trở nên xa lạ, Bạch Tiêu trong lời nói có chút hoài niệm. “Niếp gia đại thiếu gia… là bạn tốt của ta hồi ta lông bông còn trẻ, nhưng rồi vì trước kia phải vội vã mở rộng sự nghiệp… mà mất đi liên lạc, chẳng biết hắn có còn mang bộ dáng lãnh như người chết không a!”
Ý muốn gặp lại bạn cũ ngày xưa, loại tình cảm hoài niệm kia hóa thành ý cười nổi lên trên khuôn mặt tuấn tú của Bạch Tiêu, Ngữ Nhận đứng bên cạnh nhìn thấy nét vui sướng trong mắt y liền cười nói, “Tiêu đang rất khoái nhạc! Niếp gia đại thiếu gia, nhất định là một nam nhân tốt lắm, cho nên khi nhìn thấy hắn Tiêu mói có thể khoái hoạt như thế. Đúng hay không?”
“Đúng vậy! Tiểu nô nói đúng, Niếp Tập Dịch này cho dù tính cách có chút quái gở, nhưng người cũng xem như không tồi! Tiểu nô thật thông mình! Tiêu quả nhiên không có thương lầm ngươi a!” Thoải mái ôm lấy thân mình của thiên hạ nhỏ xinh kia vào lòng, Bạch Tiêu vui vẻ trêu đùa chóp mũi bởi vì rét lạnh mà có chút ửng hồng lên của hắn.
“Ha hả…… Bởi vì công khóa* của tiểu nô đều là Tiêu tự mình dạy bảo nha! Tiểu nô thông minh là vì Tiêu dạy thật tốt thôi!” Ôm lấy cổ Bạch Tiêu, Ngữ Nhận cũng ngọt ngào khen lại y. (*công khóa: bài tập về nhà, môn học)
“Nếu không phải tiểu nô thiên tư thông minh, Tiêu sao có thể thật sự dạy tốt như vậy?”
“Mới không có đâu! Tiêu mới là lợi hại nhất, vì Tiêu hiểu biết rất nhiều thứ lại dạy cho tiểu nô biết thật nhiều chuyện, tiểu nô chính là vì có Tiêu… nên mới không ngu ngốc thôi!”
“A! Tiểu nố nói thật là ngọt! Hôn một cái nào!”
“A a! Có ngươi nha! Như vậy thật xấu hổ chết mất!”
Ngữ Nhận thẹn thùng mặt đỏ hồng lên, hai tay cố gắng đẩy đôi môi khinh bạc đang trương ra kia, chính là cuối cùng vẫn là tránh không khỏi kiếp nạn này, hai má trơn mềm đành chịu khổ bị hôn lén.
Ngày đông tràn ngập gió lạnh, tiếng đàn của người nào vang vọng đầy đau thương sầu não, tựa hồ cũng không thể quấy rầy đến một đôi tình nhân khúc khích cười đùa đi trên hành lang gấp khúc kia!