Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Năm Khánh Lâm thứ mười sáu, trời lạnh rơi tuyết lớn.
Đây là trận tuyết lớn chưa từng có từ lúc sang năm đến nay, tuyết che đầy cả bầu trời, cũng bao phủ cả Thần Châu trong tuyết trắng. Phàm chỉ cần là người lớn tuổi, đều sẽ không thể chống đỡ nổi qua thời điểm này.
Vào đêm trước tết Nguyên Đán, bên trong Hoàng cung không có nửa điểm không khí vui mừng, mà thay vào đó là nồng đậm mùi thảo dược. Cung nữ thay nhau ra ra vào vào, trên mặt ai cũng đều mang vẻ bất an cùng lo lắng.
Lão nhân nhắm chặt hai mắt nằm trên long sàn, sắc mặt tều tụy, bờ môi trắng xám, nhìn qua như cây cổ thụ ngàn năm đã đến giới hạn của sinh mệnh.
Ngự y ngồi ở bên giường, bắt mạch một lúc lâu hắn mới mở hai mắt ra. Quan y ở bên cạnh hầu hạ, chờ hắn thu tay về xong liền nhét tay Hoàng thượng vào trong chăn lại, chỉ sợ Hoàng thượng cảm lạnh, sau đó lại đưa ánh mắt chờ mong nhìn Ngự y.
Hắn vuốt vuốt hàm râu dài của mình, do dự một lúc mới đứng dậy đi ra bên ngoài.
Thái tử đang canh giữ ở bên ngoài, khi nhìn thấy Ngự y đi ra, hắn liền chờ không được mà vội chạy đến: "Phụ hoàng thế nào rồi?" Hắn thấy sắc mặt Ngự y không tốt, tuy rằng trong lòng cũng đã có chuẩn bị, nhưng vẫn hồi hộp như cũ: "Chẳng lẽ là..."
Ngự y lắc đầu, sau đó lại gật gù, nhắc áo choàng lên, quỳ xuống trước mặt Thái tử, cúi người dập đầu nói: "Y thuật của hạ thần có hạn, không cách nào giúp bệnh tình của Hoàng thượng có thể tốt hơn, xin Thái tử giáng tội."
Thái tử vội vã đỡ hắn lên: "Chuyện này không thể trách ngươi." Phụ hoàng của hắn đã nằm trên giường bệnh hơn nửa tháng, toàn bộ Ngự y của Thái Y viện đều đã đến khám qua, thuốc nên dùng cũng đã uống hết, nhưng kết quả vẫn như cũ. Tình huống như vậy, hắn cũng đã hiểu rõ trong lòng.
"Vậy...hạ thần vẫn sẽ tiếp tục trị liệu cho Hoàng thượng sao?" Ngự y thăm dò hỏi, thấy Thái tử cho phép, hắn liền lập tức lui xuống đi nấu thuốc.
Ngự y đi rồi, Thái tử lại một mình tiến vào bên trong, ra lệnh nói: "Ngươi mau chóng đi truyền tin cho công chúa, bảo nàng mau mang vị thần y kia trở về. Phụ hoàng e là không chờ được bao lâu nữa." Hắn suy nghĩ một chút, lại nói tiếp: "Nếu nửa tháng sau vẫn không thành công, liền gọi công chúa nhanh chóng trở về." Trong lòng hắn đã chuẩn bị cho tình huống xấu nhất.
Qua thêm nửa tháng nữa là sang năm mới, hắn là nhi tử được Hoàng thượng yêu thương nhất, vì vậy, cho dù thân thể của Hoàng thượng có như thế nào, hắn cũng phải ở bên cạnh túc trực, huống chi lỡ như xảy ra tình huống xấu nhất. Vị được gọi là 'thần y' kia, chẳng qua cũng chỉ là cộng rơm cứu mạng trên tinh thần mà thôi.
Cũng không biết, tình huống bên Hoàng muội kia như thế nào rồi.
Đúng lúc Thái tử đang suy nghĩ, một Hoạn quan quỳ gối trước mặt hắn, nói: "Bẩm Thái tử, Trưởng công chúa điện hạ tiến cung, cầu kiến Thái tử..."
Cô cô của hắn đến rồi, nhất định là để hỏi thăm tình trạng bệnh tình của Hoàng thượng.
Hắn tỉ mỉ căn dặn Ngự y phải chăm sóc kỹ cho Hoàng thượng, sau đó liền đi ra nghệnh đón.
- --
Khác biệt với trời tuyết trong kinh thành, lúc này, gần ven biển phương Nam, không khí nơi đây vẫn ấm áp như trong xuân. Trên đường người tới người đi, y phục đơn bạc, ven đường đều là những bụi cỏ xanh mượt, tỏ ra sức sống tràn trề, tựa như mùa đông giá rét chưa từng phẫn phất qua đây.
Ngược lại, còn là một nơi tốt để nghỉ ngơi. Chẳng trách, vị thần y kia lại chọn nơi này đến sống ẩn.
Tuyên Thành công chúa của Đại Dự đang nổ lực cưỡi ngựa nhanh nhất có thể.
Nàng và Thái tử đều là hài tử đích xuất do Hoàng hậu sinh ra, sau khi sinh không được bao lâu, Hoàng hậu cũng đã qua đời. Vì vậy, nàng và Thái tử càng được Hoàng thượng yêu thương, luôn dung túng nàng, nên đã khiến nàng sinh ra tính cách ngỗ ngược, không xem ai ra gì, cũng không có nửa phần đoan trang mà một vị công chúa nên có, so với danh hào Tuyên Thành mà nàng được phong, càng không có nửa điểm giống nhau.
Lần này Hoàng thượng bị bệnh, tuy rằng nàng là người chủ động đưa ra lời đề nghị muốn xuất cung đi tìm thần y. Thế nhưng, so với các vị Hoàng tử và công chúa khác, trừ Thái tử đang phải giám quốc nên không được ra khỏi kinh thành, không thể nghi ngờ, nàng chính là ứng cử viên phù hợp để xuất cung nhất.
Đất đai của Dự quốc bao la, từ Đông sang Tây, từ Bắc xuôi Nam, từ biển lớn đến hoang mạc. Các nàng nhanh chóng chạy đi, đã rời kinh thành được nửa tháng. Vào tới phương Nam, vừa chạy vừa hỏi thăm dọc đường, mới tìm được nơi sinh sống của vị thần y kia.
Trước đây không lâu, Thái tử truyền tin tức đến cho nàng, biết được tình trạng của Hoàng thượng không ổn, trong lòng nàng cũng lo lắng, nhưng trên mặt lại không biểu hiện ra. Chỉ là, thời gian không ngừng gấp rút, nàng càng nhanh chóng muốn đến gặp thần y.
Trước khi Hoàng thượng sinh bệnh, nàng cũng thường phẫn nam trang xuất cung du ngoạn, hành hiệp trượng nghĩa. Vì vậy, khoảng thời gian này đối với nàng mà nói cũng không tính là gì. Mà những thị vệ mang một thân võ công cao cường kia đi theo nàng, thấy nàng không mệt mỏi nên cũng không ai lên tiếng.
Một đám người đánh ngựa chạy qua trên đường, người trên đường còn chưa kịp nhìn đến được gương mặt thì đã bị khói bụi che mờ.
Qua hai ba ngày sau, nàng rốt cuộc cũng đã đến dưới chân núi, nơi thần y đang sống ẩn.
Ngước đầu lên nhìn, đều là những khe núi ngang dọc, vô cùng nguy hiểm, khiến bọn họ không ngừng oán thầm. Vị thần y này quái lạ, sống khỏe mạnh dưới núi không chịu, nhất định phải sống bên sâu trong núi này. Đến đây, Tuyên Thành đã muốn tiến lên trước, nhưng lại bị thị vệ bên người cản lại.
"Sao lại cản bản cung?" Tuyên Thành ở trên cao nhìn xuống hỏi.
Thị vệ quỳ một chân xuống đất, chấp tay bẩm báo: "Công chúa, chúng ta đi đường xa mới đến, sức lực đã sớm cạn kiệt. Nếu như mang theo một thân bụi bậm đi gặp thần y, như vậy có hơi bất kính."
Nàng vừa nghe xong liền suy nghĩ, quả thật có đạo lý. Khách điếm trước đó mà bọn họ dừng chân cách đây cũng phải mất mấy ngày đi đường, nói đến y phục trên người, không chỉ riêng bọn thị vệ, mà ngay cả y phục của nàng cũng đã dính đầy bụi bặm. Hơn nữa, các nàng đã bỏ ra thời gian dài như vậy, không thể bị hủy trong chốc lát.
Suy nghĩ trong nửa khắc, nàng liền ra lệnh cho thị vệ: "Trước cứ tìm khách điếm nghỉ ngơi đã, ngày mai lại đến bái kiến thần y sau."
Thị vệ đồng thanh nói: "Vâng!"
...
Ngày hôm sau, trời vừa mới tờ mờ sáng, đội ngũ của Tuyên Thành công chúa liền đi ra khỏi khách điếm, sau đó đi thẳng vào trong núi.
Bên sâu trong núi, tìm nơi ở của thần y kia càng không dễ, may là trên đường gặp phải một vị tiều phu chỉ đường cho các nàng.
Một tiếng ngựa hí, Tuyên Thành ghìm dây cương lại, móng ngựa còn dưa chạm đất, nàng đã nhanh chóng phóng xuống.
Một tòa viện tử không to không nhỏ sừng sững trước mắt nàng, tường vây xung quanh chỉ cao bằng kích thước của một người. Trên khung cửa gỗ có treo một tấm biển nhỏ ghi , trước mái hiên có treo một túi thảo dược nhỏ. Xung quanh tòa viện tử được được bao phủ bởi rừng trúc, tạo nên không khí cực kì yên tĩnh. Phía sau là vực sâu vạn trượng, núi cao bên cạnh nguy hiểm cực kì. Tuy vẫn chưa tiến vào viện tử, liền có thể ngửi được mùi thảo dược từ bên trong.
Tuyên Thành đứng bên ngoài đánh giá nửa ngày, sau đó cho thị vệ một ánh mắt, nhanh chóng liền có người tiến lên gõ cửa. Nàng là công chúa, sự tình lại đang gấp gáp, nhưng sự kiêu ngạo cần phải có cũng không thể thiếu.
Gõ cửa nửa ngày, bên trong mới có âm thanh chậm chạp đáp lại. Một tiếng vang lên, cửa lớn mở ra, tất cả ánh mắt bên ngoài cũng dồn dập đổ về đây.
Nhưng cửa gỗ kia chỉ mở ra một cái khe, thị vệ không nhịn nổi liền dò hỏi: "Xin hỏi, đây là nơi ở của Phùng thần y sao?"
"Phải, có chuyện gì sao?" Bên trong cửa truyền âm thanh ra, như tỏ ý xa lánh. Tuyên Thành chấp tay đứng đó không xa, nghe như vậy, lỗ tai liền giựt giựt.
"Chủ nhân nhà ta mắc bệnh nặng, muốn mời thần y đến cứu giúp." Dưới sự cho phép của Tuyên Thành, thị vệ đứng cạnh liền lên tiếng.
"Người bệnh ở đâu?"
"Chuyện này..." Thị vệ lộ vẻ khó xử, nói: "Chủ nhân nhà ta bị bệnh liệt giường, không thể tự mình đến đây. Cho nên, xin thần y chịu khổ, đi theo chúng ta một chuyến." Chẳng lẽ còn muốn Hoàng thượng tự mình đến đây sao?
"Năm nay, sư phụ của ta cũng đã sáu bảy mươi tuổi, đi đứng bất tiện, không thể nào đi xa được, xin thứ lỗi." Người bên trong từ chối xong, liền muốn đóng cửa lại.
Thị vệ vội vàng ngăn lại: "Chờ đã, chúng ta có mang theo xe ngựa, bảo đảm thần y sẽ không cảm thấy mệt mỏi."
"Xưa nay, sư phụ của ta không trị cho quan to và quý nhân hiển hách." Vừa dứt lời, thị vệ liền cảm nhận được sức mạnh phát ra từ cánh tay đang chặn cửa gỗ, cửa trước mặt lại khép trở lại, giống như lúc chưa đến.
Tuyên Thành không nghĩ tới sẽ có kết quả như vậy, thiên tân vạn khổ đi tìm, lại nhận được cái đóng cửa như vậy?
Thị vệ đứng trước cửa, truyền ánh mắt cầu cứu về phía nàng.
"Gõ tiếp."
"Ta cũng muốn tận mắt gặp một lần, cái tên sai vặt của thần y này." Mặc dù nói lời lẽ ngỗ ngược như vậy, nhưng nàng cũng không có định làm ra chuyện gì. Chuyện này nếu đặt lên người kẻ khác, lại dám cự tuyệt như vậy, nàng sớm đã phá cửa đi vào, sau đó đánh cho đối phương một trận, không cần phải tiếp tục phí lời.
Thế nhưng bây giờ không được, trước khi đến đây, Thái tử hoàng huynh đã cố ý căn dặn nàng, nói vị thần y này y thuật cao minh, nhưng tính khí lại không tốt, lại thêm nhiều quy tắc. Nếu là không thích người nào, thì có chết cũng không cứu, bảo nàng phải khách khí với người nọ một chút. Vì vậy, bây giờ nàng chỉ có thể nhẫn nại, muốn nhìn xem, đối phương muốn giở trò gì.
Ầm ầm ầm!
Âm thanh gõ cửa vang lên không ngừng, nơi yên tĩnh như vậy, phút chốc liền trở nên ồn ào.
Có lẽ bị tiếng gõ cửa bên ngoài quấy nhiễu phiền lòng, qua không bao lâu, cửa viện lại lần nửa mở ra.
Lúc này, Tuyên Thành đã sớm chuẩn bị kỹ, chính mình đích ra tiến tới.
Trên người nàng đang mặc nam trang, tay áo ngắn, trên tay cầm thanh kiếm, tóc vấn lên được mảnh vải nâu buột lại, nhìn qua như một nhân sĩ trên giang hồ. Nhưng bởi vì nàng được sinh ra từ trong thâm cung, khí chất cao quý trên người vẫn không thể che lấp lại được, lại thêm kế thừa nét đẹp từ mẫu thân, mắt ngọc mày ngài, da trắng như tuyết, nhìn thế nào cũng không thể tin bối cảnh của nàng bình thường.
Nhìn một chút, Thư Điện Hợp liền nhận ra đối phương là nữ tử, không nhịn được đánh giá một phen, khách khí hỏi: "Xin hỏi, có chuyện gì không?"
"Người quấy rối vừa rồi là bản...thị vệ muốn tìm thần y..." Tuyên Thành tự mình chỉnh sửa y phục trước người một chút, lúc ngẩng đầu lên liền sững sờ.
Cánh cửa lần này mở ra hơn phân nửa, như vậy liền để nàng có hoàn toàn nhìn rõ được dáng dấp của người bên trong.
Chỉ hận nàng bình thường chỉ nhìn đến sách liền đau đầu, bây giờ tìm trong đầu cả nửa ngày mới miễn cưỡng tìm được một từ có thể hình dung được vẻ đẹp của nam tử trước mặt, là 'tuấn mỹ'. Nhưng nói tuấn mỹ thôi còn chưa đủ, cần phải thêm một số từ khác.
Mặt trắng như ngọc, mi thanh mục tú, so với nàng còn cao hơn một cái đầu, tuy có chút gầy yếu, nhưng khí chất bất phàm, quanh thân lại như bị ẩn trong sương mù, như tiên tử hạ phàm.
Đối với bối cảnh của nàng, tất nhiên đã gặp qua nhiều nam tử, nhưng được khen là tuấn mỹ thì chỉ có Thái tử hoàng huynh của nàng. Mà người trước mặt, so với dàn hậu cung của phụ hoàng nàng chỉ có hơn. Đương nhiên, người trước mặt còn có loại cảm giác sạch sẽ, không nhiễm bụi trần hơn những người kia.
Chờ đã, chính nàng suy nghĩ, nhưng lại đem người trước mặt đi so sánh với người khác, phí phí phí.
Tuyên Thành lúc này đã rơi vào mơ màng, nếu không phải có thị vệ bên cạnh nhắc nhở, nàng xíu chút nữa đã quên bản thân mang thân phận gì. Nàng lấy lại tinh thần, nói tiếp: "Nhưng, kính xin thần y hãy gặp tại hạ một lần."
"Xin thứ lỗi, sư phụ của ta không chữa trị." Lời vừa nói ra được phân nửa, bịch một cái, cửa viện liền bị đóng lại.
Lại là cảnh đóng cửa, Tuyên Thành nàng chưa bao giờ lại chịu ủy khuất như thế, đã tới giới hạn chịu đựng, nàng hít sâu một hơi.
Thị vệ thấy vẻ mặt của nàng không thích, thăm dò đề nghị: "Công chúa, hay là...chúng ta cứ xông vào đi?"
***
Tác giả có lời muốn nói:
Các vị, đã lâu không gặp.
Từ lâu đã muốn viết tác phẩm này, thế nhưng vì cuộc sống bận rộn, tới năm nay mới có thể tiếp tục viết tiểu thuyết.
Hi vọng mọi người sẽ thích tác phẩm này, cũng hi vọng mọi người sẽ không keo kiệt mà để lại bình luận. Sự cổ vũ của các bạn sẽ là động lực ủng hộ tôi!
***HẾT***