Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Nguyệt Phi.
Beta: Tiên Thái Phi.
Sáng sớm, Vị Ương cung.
Hoàng hậu mặc cung trang tơ tằm màu xanh ngọc bích thêu trời mây sông nước ngồi đoan chính ở ghế chủ vị, vóc người bởi vì sinh con mà càng trở nên đẫy đà. Hoàng hậu ôn hòa nở nụ cười, đưa tay vuốt ve trâm phượng bằng vàng ròng khảm minh châu phương Nam trên đầu mình, cất tiếng nói: "Bổn cung đã nhiều ngày chưa gặp các vị muội muội, hôm nay vừa vặn mọi người đều tập trung đầy đủ, tỷ muội chúng ta cũng nên ôn chuyện một chút."
Thục phi ngồi ở vị trí đầu tiên bên trái, vẻ mặt nhàn nhã nâng chung trà lên nhấp một ngụm, lên tiếng: "Hôm nay mọi người cũng không phải đầy đủ hoàn toàn, Lục Tần muội muội cáo bệnh đấy. Hoàng hậu nương nương sinh hạ Hoàng tự, chuyện quý giá như vậy, làm sao còn nhớ tới tỷ muội chúng ta, cũng chỉ có hiện tại rảnh rỗi không có việc gì nên mới nhớ tới chúng ta mà thôi."
Nụ cười của Hoàng hậu cứng đờ, lời nói của Thục phi không khách khí chút nào, không cho nàng một chút mặt mũi. Hoàng hậu hòa hoãn lại, tiếp tục ung dung cười nói: "Là bổn cung không phải, khiến cho Thục phi muội muội tức giận."
Hoa Phi tán thưởng trong lòng, Hoàng hậu trở nên biết cách nói chuyện rồi.
Trịnh Phi ngồi ở vị trí đầu tiên bên phải, trên đầu cài một cây trâm bằng vàng ròng khảm ngọc màu vàng mật ong, hình dáng giọt nước, rất tinh xảo độc đáo, khiến Trịnh Phi có chút khác biệt so với mọi người.
"Hoàng hậu nương nương khoan dung độ lượng, Thục phi tỷ tỷ cần phải cảm kích đấy." Trịnh Phi không âm không dương lên tiếng, trên mặt mang theo ý cười không hề che giấu một chút nào.
Hoa Thường lấy làm kinh hãi, trước giờ Trịnh Phi đều luôn hạ mình tuân theo lễ nghi, bây giờ khí thế đột nhiên thay đổi.
Ngược lại Thục phi không hề ngạc nhiên chút nào, nhàn nhạt như cũ: "Trước đó vài ngày bổn cung vẫn còn cảm thấy kỳ lạ, Trịnh Phi muội muội sao lại thay đổi tính tình như vậy? Kính cẩn hữu lễ với Hoàng hậu nương nương, hiền hòa che chở cho các tỷ muội, điều này quả thật không giống với Trịnh Phi muội muội trước đây. Hôm nay xem ra, vốn chẳng có thay đổi gì."
Trịnh Phi ngửa cổ cười nói: "Trước đó vài ngày bổn cung có chút mệt mỏi, nhờ hậu ái của Hoàng thượng, bổn cung vừa lao tâm với cung vụ, vừa phải chăm sóc Hữu nhi, không còn sức lực, khiến cho Thục phi tỷ tỷ hiểu lầm bổn cung rồi."
Thục phi hừ lạnh một tiếng, không thèm tranh cãi với Trịnh Phi. Kẻ địch lớn nhất trong lòng Thục phi vẫn là Hoàng hậu.
Hoa Thường đối với Trịnh Phi như vậy có chút không quen, phô trương quá mức, xem ra những lời đồn đãi ở trong cung trước kia quả nhiên không sai. Tính cách vị Trịnh Phi này ương ngạnh, thích giương oai, không nên tùy tiện xem nhẹ người mưu lược sắc bén này được.
Hoàng hậu cười dịu dàng, giọng nói êm dịu: "Mấy ngày này bổn cung có chút lạnh nhạt với các muội muội rồi. Ra tháng, lại đúng lúc gặp phải mùa hè nóng bức, quả thực rất khó chịu. Thật sự tinh thần của bổn cung cũng có chút không tốt, nếu có chỗ nào không ổn, mong các vị muội muội bỏ qua."
Hoa Thường theo thói quen muốn cùng các vị phi tần đứng dậy hành lễ. Nếu chính cung Hoàng hậu đã nói như vậy, dĩ nhiên chúng phi tần phải hành lễ nói không dám nhận rồi. Chỉ là Trịnh Phi đang ngồi ngay ngắn lại đột nhiên lạnh lùng nói: "Hoàng hậu nương nương cần gì phải tự trách như vậy, tỷ muội chúng ta cộng lại cũng không quan trọng bằng một đầu ngón tay của người, Hoàng hậu nương nương cần gì phải ở chỗ này làm bộ làm tịch."
Hoa Thường gần như không che giấu được biểu tình trên mặt, vị Trịnh Phi này thật sự quá lớn mật rồi! Chẳng lẽ nàng ta không biết thế nào là lễ kính đại phụ [1] sao? Huống chi vị đại phụ này lại là mẫu nghi một nước!
[1] Lễ kính đại phụ (禮敬大婦
): cung kính lễ nghĩa theo khuôn phép đối với người vợ cả.
Đời này của Hoa Thường được hưởng nền giáo dục chính thống của thế gia, toàn bộ tư tưởng cũng bị hun đúc, lập tức lên tiếng: "Lời này của Trịnh Phi tỷ tỷ thất lễ rồi."
Trịnh Phi bình chân như vại, liếc Hoa Thường một cái, ngữ khí chậm lại: "Hoa Phi muội muội thế mà lại bênh vực Hoàng hậu nương nương, bổn cung cũng không phải là người không nói lý, nể mặt Hoa Phi muội muội, hôm nay bổn cung cũng không tranh cãi nữa."
Sau đó nàng ta đứng lên, hành lễ nói: "Hôm nay Hữu nhi đi học cũng sắp quay về rồi, thần thiếp cáo lui trước, Hoàng hậu nương nương có cho phép không?"
Hoàng hậu thâm trầm nhìn Trịnh Phi một chút, cuối cùng vẫn nở nụ cười ôn hòa: "Trịnh Phi muội muội quan tâm Nhị Hoàng tử cũng là chuyện thường tình, sao bổn cung lại có thể không có tình người đây?"
Trên mặt Trịnh Phi xuất hiện nụ cười chiến thắng, kiêu ngạo cười nói: "Hoàng hậu nương nương đại lượng." Dứt lời xoay người dẫn cung nữ của mình ra khỏi chính điện.
Hoa Thường hơi cau mày, đứng dậy hành lễ nói: "Trịnh Phi tỷ tỷ e là quá mức bận rộn, Hoàng hậu nương nương đừng nên so đo sự thất lễ của Trịnh Phi tỷ tỷ."
Hoàng hậu nhìn về phía Hoa Thường, tươi cười dịu dàng: "Ngày tháng Hoa Phi muội muội tiến cung vẫn còn ngắn, tính tình của Trịnh Phi bổn cung rõ ràng nhất, muội cũng không cần hảo tâm cáo lỗi thay nàng ta, bổn cung cũng không tính toán với nàng ta đâu."
Hoa Thường phúc thân khen ngợi: "Hoàng hậu nương nương khoan hậu nhân đức, là phúc của tỷ muội hậu cung."
Hoàng hậu rất hưởng thụ sự hiểu lễ nghĩa của Hoa Thường, hòa hoãn lại nói: "Hoa Phi muội muội xuất thân thế gia, toàn thân đều có phong thái được giáo dưỡng, quả thật khác biệt."
Hoa Thường cúi đầu khẽ cười, khiêm tốn nói: "Nương nương quá khen. Tỷ muội hậu cung đều rất tốt, Trịnh Phi tỷ tỷ cũng chỉ là tính tình có chút thẳng thắn, không phải cố ý thất lễ với Hoàng hậu nương nương đâu."
Thục phi phủi phủi tay áo của mình, lên tiếng nói: "Tâm địa của Hoa Phi muội muội thật tốt, Hoàng hậu nương nương và Trịnh Phi cũng không nhất định là nhận lấy phần tình cảm này của muội đâu."
Hoa Thường ngẩng đầu nhìn Thục phi một cái, mà sắc mặt Hoàng hậu lại hơi thâm trầm.
"Lời của Thục phi thật giống như có điều hiểu lầm bổn cung, có bất mãn gì với bổn cung sao?" Hoàng hậu nhàn nhạt nói, mang theo vài phần chất vấn.
Vừa rồi Hoàng hậu có phần kiêng kị với Trịnh Phi, một là vì gia thế của Trịnh Phi vững vàng. Mặc dù danh tiếng Trịnh thị không hiển hách, nhưng cũng khó chống lại gia thế võ tướng trấn giữ biên giới. Hơn nữa hiện giờ Trịnh Phi còn là thân mẫu của Nhị Hoàng tử, có chỗ dựa, đương nhiên không giống với trước kia. Còn đối với Thục phi, Hoàng hậu không có nhiều kiêng kị như vậy, không con là vết thương chí mạng, so với trước đây, Hoàng hậu có phần nắm chắc hơn Thục phi rất nhiều.
Ôn Tần ở một bên khẽ nói: "Hoàng hậu nương nương bớt giận, Thục phi tỷ tỷ chỉ là thuận miệng nói một tiếng, cũng không phải cố ý nhắm vào cái gì đâu."
Hoàng hậu chuyển sang nhìn về phía Ôn Tần, khẽ cau mày: "Bổn cung nói chuyện với Thục phi, Ôn Tần ngươi chen miệng vào làm gì."
Thục phi cười lạnh một tiếng: "Bây giờ Hoàng hậu nương nương đúng là có khí thế nhiều lắm, vì sao Ôn Tần không thể nói chuyện được, chẳng lẽ người trong Tiêu Phòng cung của thần thiếp không sánh bằng Ngọc Hoa cung và Thượng Dương cung sao?"
Sắc mặt Hoàng hậu trầm xuống, trách mắng: "Thục phi ngươi làm càn! Đương nhiên chư vị tỷ muội hậu cung cùng nhau chung sống hòa thuận, hà cớ gì lại có lòng lôi bè kết phái như vậy?"
Thục phi đứng dậy, quỳ xuống đất thẳng tắp, lạnh mặt tức giận nói: "Hoàng hậu nương nương quở trách thần thiếp như thế, giống như là thần thiếp phạm vào tội lỗi khó tha vậy. Tự bản thân Hoàng hậu nương nương người suy nghĩ nhiều rồi trách mắng phi tần trong cung thần thiếp. Bây giờ mũi dùi lại hướng về phía thần thiếp, nương nương người nhất định phải cho thần thiếp một lời công đạo."
Ôn Tần cũng cúi đầu quỳ xuống, không dám tùy ý nói chen vào.
Hoàng hậu bị lời nói của Thục phi làm cho tức giận đến ngã ngửa, mà còn phải hết lần này tới lần khác duy trì khí chất và phong thái, quả thật rất khó chịu.
Hoa Thường thấy tình thế không ổn, đứng dậy hành lễ nói: "Hoàng hậu nương nương bớt giận, Thục phi tỷ tỷ bớt giận, đều là tỷ muội với nhau, cần gì phải tức giận như vậy chứ?"
Hoàng hậu thuận gió thuận nước nhiều ngày, bản lĩnh điều hòa tâm trạng khi phẫn nộ quả thật đã có vài phần kém hơn trước, sắc mặt có chút không tốt: "Lời của Hoa Phi muội muội có lý, chỉ là bổn cung quá độ lượng, nên khiến cho vài người lại được voi đòi tiên."
Thục phi quỳ thẳng tắp, cũng không nói chuyện, trong lòng chủ định là phải gây ồn ào lớn, để Hoàng đế và Thái hậu đều thấy rõ Hoàng hậu tốt này hãm hại sủng phi như thế nào.
Hoa Phi thấy hai người đều giương cung bạt kiếm, đầu cũng bắt đầu đau rồi.
Thục phi vẫn là điệu bộ sủng phi trước kia, là người kiêu ngạo nhất hậu cung, cho tới bây giờ khí thế đó vẫn chưa hề thuyên giảm. Việc Hoàng hậu không khách khí với nàng, rõ ràng đã khiến cho nàng bị một cú đả kích trong lòng. Mà Hoàng hậu mới vừa hạ sinh đích tử, khí thế dâng cao chưa từng có, đang định thiết lập lại sự uy nghiêm và nhân từ của Hoàng hậu, đối với người không biết điều như Thục phi quả thật chính là tức giận mà không có chỗ phát tiết. Hai vị đại thần này đối đầu với nhau, hậu cung lại phải rung chuyển một trận.
Dù sao Hoa Thường cũng yêu thích Thục phi hơn, chỉ có thể khuyên nhủ: "Lời ấy của Hoàng hậu nương nương sai rồi, Thục phi tỷ tỷ cũng không cố ý mạo phạm Hoàng hậu nương nương. Tỷ muội chúng ta đều là người một nhà, Hoàng hậu nương nương và Thục phi tỷ tỷ lại sống chung với nhau mấy chục năm rồi, sao lại không biết tính tình của Thục phi tỷ tỷ được, chẳng qua lời nói của tỷ tỷ có hơi chút khó nghe, nhưng bản chất lại không xấu."
Hoàng hậu nương nương bị lời của Hoa Thường làm cho nghẹn một hồi, dù sao lúc nãy nàng cũng vừa nói mình hiểu rõ tính tình Trịnh Phi nên sẽ không tính toán với Trịnh Phi. Bây giờ đổi thành Thục phi, rõ ràng bị Hoa Thường đâm lại một cái, mà hết lần này tới lần khác Hoa Thường còn nói hợp tình hợp lý, khiến cho người ta không trách cứ được gì.
Hoa Thường tiếp tục nhẹ giọng nói: "Hoàng hậu nương nương nhân từ, Thục phi tỷ tỷ vốn là người yếu ớt, bây giờ lại đang là mùa hè nóng bức, để cho Thục phi tỷ tỷ quỳ như vậy chỉ e là không tốt lắm."
Hoàng hậu nhìn Thục phi và Ôn Tần quỳ dưới đất, lại nhìn những phi tần còn lại, tuy ngoài mặt tỏ vẻ chuyện không liên quan tới mình nhưng lại ẩn giấu sự cười nhạo trên nỗi đau khổ của người khác, híp mắt một cái, vẻ mặt âm trầm. Khi Hoàng hậu vừa định mỉm cười, lên tiếng bỏ qua chuyện cũ, cho Thục phi đứng dậy thì đùng một cái, Thục phi ngã xuống đất, hôn mê bất tỉnh.
Ôn Tần la lên một tiếng, Hoa Thường cũng sợ hết hồn, vội vàng ngồi xuống muốn đỡ lấy Thục phi, trong lòng còn đang suy nghĩ có phải Thục phi đang diễn hay không? Cố ý không chừa mặt mũi cho Hoàng hậu, muốn dùng lý do này để cáo trạng với Hoàng đế sao?
Ninh Quý tần xem náo nhiệt chưa đủ, lại còn sợ chuyện chưa đủ loạn, vội hô to: "Người đâu, mau truyền Thái y, Thục phi quỳ đến té xỉu! Nô tài các ngươi còn không nhanh tay nhanh chân một chút."
Nụ cười của Hoàng hậu hoàn toàn cứng đờ trên mặt, tay nắm chặt thành quyền, móng tay dài trực tiếp đâm vào lòng bàn tay, mang theo đau đớn không thôi. Trận ồn ào này tất nhiên sẽ kinh động tới Hoàng thượng, Hoàng thượng mà đến thì làm sao trả lời đây? Hoàng thượng có nghĩ là mình đã có hài tử rồi nên liền lộ ra bản tính, bắt đầu hãm hại sủng phi hay không?
Thục phi, Thục phi, Thục phi... cái tên này không ngừng vang vọng trong đầu, kèm theo sự không cam lòng sâu đậm.
Hoàng hậu cũng chỉ là một nữ nhân mà thôi, gả cho Hoàng tử, trở thành Hoàng tử phi, cũng mong muốn một cuộc sống cử án tề mi, bạc đầu giai lão. Đáng tiếc, trong phủ đã có một vị Trắc phi: Hà Tiêu Nhi.
Đúng vậy, thân làm thê tử, nàng phải biết khoan dung rộng lượng, ung dung hòa ái, phải đối xử tử tế với thiếp thất, tỷ muội hòa thuận. Nhưng mà chăn đơn gối chiếc, khó ngủ cả ngày lẫn đêm, có thật trong lòng nàng không có khúc mắc gì với vị sủng phi kia không? Có nữ nhân nào lại không mong muốn phu quân sủng ái mình?
Cho dù bây giờ nàng có hài tử, nhưng vẫn luôn phải tự khuyên nhủ bản thân: Sủng ái thì không lâu dài, hài tử mới là quan trọng nhất. Tất cả là vì đứa nhỏ nên nàng càng muốn trở thành một Hoàng hậu và mẫu hậu khoan dung đại lượng. Nhưng tận sâu trong thâm tâm, đôi khi nàng vẫn không cam lòng, rõ ràng nàng mới chính là phu thê kết tóc với Hoàng thượng đấy!
Vì lẽ đó, hôm nay nàng mới không nhịn được nhắm vào Thục phi, Thục phi cũng thuận thế kéo nàng xuống nước. Nếu như Hoàng thượng đến thì phải làm sao? Người có cảm thấy vị Hoàng hậu này không được nhân từ độ lượng không? Có cảm thấy vị Hoàng hậu này không có phong thái mẫu nghi thiên hạ hay không?