Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Phương Tu dung.
Beta: Tiên Thái Phi.
Thượng Dương cung.
Sau khi từ Kiến Chương cung về, Hoa Thường liền cho truyền nữ quyến trong nhà vào cung. Hoàng hậu cũng không hề khắt khe, lập tức phê chuẩn. Buổi chiều, Hoa Thường đã có thể gặp lại người thân của nàng.
Thược Dược cẩn thận bưng trà tiến vào, trầm mặc hành lễ.
Hoa Thường tiếp nhận chung trà bạch ngọc, nhấp một ngụm, có chút kinh ngạc nhìn về phía Thược Dược, lên tiếng hỏi: "Thược Dược, ngươi biết bổn cung không dùng loại trà Lục An này."
Thược Dược rũ mắt xuống, thấp giọng trả lời: "Chỉ là bởi vì trong tên trà này có một chữ "An", mang hàm ý may mắn."
Hoa Thường nghe vậy thì trầm mặc, khẽ nhếch môi cười, sau đó uống cạn sạch trà trong chén.
Toàn bộ Thượng Dương cung đều im lặng. Bọn cung nữ, thái giám nhanh nhẹn ở khâu thu thập tin tức nhất, biết chủ tử của mình sắp phải làm chuyện gì, nên cứ lặng lẽ làm việc, cố gắng giảm đi cảm giác tồn tại của bản thân, dường như toàn bộ Thượng Dương cung đều trống rỗng không người.
Lan Chi từ ngoài cửa tiến vào, cúi người hành lễ, trên mặt cũng ẩn chứa nét bi thương, lên tiếng nói: "Nương nương, phu nhân, Đại thiếu phu nhân, Nhị thiếu phu nhân, Nhị tiểu thư đều đã đến rồi, đang ở ngoài cung tiếp chỉ."
Hoa Thường lộ ra nụ cười, vội vàng nói: "Mau truyền vào."
Lan Chi hành lễ trả lời, bước chân vội vã đi ra ngoài.
Hoa Thường hỏi Thược Dược: "Trang dung của bổn cung có ổn thỏa không? Mẫu thân coi trọng nhất là quy củ, nếu như thấy phục sức của bổn cung không nghiêm chỉnh, chắc chắn sẽ rất tức giận."
Thược Dược cố nén nước mắt, khàn giọng nói: "Nương nương không có gì là không thích hợp, phu nhân cũng sẽ không tức giận."
Hoa Thường tiếp kiến mệnh phụ ở nội điện.
Hoa Thường thấy Lan Chi dẫn mẫu thân và những nữ quyến khác tiến vào, cảm thấy sống một ngày như bằng một năm, rốt cuộc cũng được gặp lại rồi... Một năm có thể tương phùng hai, ba lần, nỗi nhớ gia đình đã khắc sâu đến tận xương cốt.
Hoa Phu nhân mặc trang phục Nhất phẩm cáo mệnh phu nhân, thấy Hoa Thường liền khấu đầu hành lễ: "Thần phụ khấu kiến Hoa Phi nương nương, thỉnh an nương nương, nương nương cát tường."
Phía sau Hoa Phu nhân là hai tức phụ và một nữ nhi, đều không có phẩm cấp cáo mệnh, chỉ ăn mặc trịnh trọng một chút, cũng khấu đầu hành lễ.
Hai mắt Hoa Thường đã sớm đẫm lệ, nâng mẫu thân đứng dậy, cười nói: "Mẫu thân đa lễ, đại tẩu, nhị tẩu, nhị muội cũng mau đứng lên đi."
Hoa Phu nhân ngẩng đầu nhìn nữ nhi, cũng vạn phần bi thống, giọng khàn khàn nói: "Nương nương gầy đi nhiều rồi."
Hoa Thường vươn tay sờ hai má của mình, cười nói: "Gầy ở đâu nào, mẫu thân cứ trêu chọc nữ nhi, chỉ là mùa hè nóng bức nên ăn mặc ít lại, nhìn có vẻ thon thả hơn mà thôi."
Trong điện chỉ còn hai cung nữ là Lan Chi và Thược Dược. Lan Chi mang ghế dựa ra mời bốn người cùng ngồi xuống.
Hoa Thường cũng không ngồi ở ghế chủ vị mà ngồi bên cạnh Hoa Phu nhân, dường như nhớ lại ngày tháng ở nhà làm cô nương, ở bên cạnh mẫu thân làm một vài đồ thêu thùa, nghe kể chuyện trong nhà, tự tại an nhàn.
Hoa Phu nhân vươn tay cầm lấy tay Hoa Thường, hơi cúi đầu, để người khác không nhìn ra được vẻ mặt, lên tiếng nói: "Thần phụ nghe nói nương nương muốn đi hầu bệnh... Về việc này, nương nương làm rất tốt, Hoa gia chúng ta đều là người có phẩm cách như thế."
Hoa Thường nghe được trong lời nói của mẫu thân có đau xót và vui mừng, trong lòng nàng có cảm xúc nói không nên lời.
Đây là thế gia vọng tộc, không phải là không đau lòng cho nữ nhi của mình, thế nhưng thế gia qua các đời luôn đặt giáo huấn và gia phong lên hàng đầu, chính là phẩm cách và hành vi trong đời sống thường ngày.
Hoa Thường nghẹn ngào một hồi, ngẩng đầu cười rồi gật đầu một cái: "Nữ nhi đã biết."
Hoa Phu nhân mím môi, trong lòng khó chịu nhưng cũng không biết phải nói cái gì, cuối cùng vẫn lộ ra vẻ mặt tươi cười: "Nương nương phải tự mình bảo trọng."
Hoa Thường nghe một câu nói đơn giản này xong, không cầm được nước mắt mà tuôn trào, tẩu tử và muội muội bên cạnh cũng vội lau nước mắt.
Hoa Thường lắc đầu, xua tay cười nói: "Bổn cung không có việc gì. Mọi người trong nhà vẫn tốt cả chứ? Công việc của tổ phụ ở bên ngoài như thế nào? Thân thể phụ thân có khỏe mạnh không? Cũng không biết kỳ thi mùa xuân của các ca ca sẽ như thế nào nữa."
Bây giờ đại tẩu nhìn vô cùng trầm ổn, cả người cũng trở nên ôn nhuận, khẽ lên tiếng: "Nương nương không cần lo lắng. Tất cả mọi người trong nhà đều bình an, thân thể phụ thân khỏe mạnh, việc học hành của tam đệ và đường đệ cũng không tồi."
Hai mắt Hoa Thường ngấn lệ, gật đầu cười nói: "Tất cả thuận lợi là tốt rồi. Ta ở trong cung cũng rất tốt, Hoàng thượng đối đãi với ta không tệ."
Muội muội của Hoa Thường - Hoa Dung, vẫn còn là một tiểu nữ hài non nớt, nhìn tỷ tỷ Hoa Thường một thân tơ lụa thêu hoa, thế nhưng đường nét hoa văn trên y phục lại sinh ly tử biệt, dường như toàn bộ cung điện xa hoa bởi vì khí thế của vị chủ nhân này mà trở thành một hố đen dọa người, vẻ mặt Hoa Dung sợ hãi, không dám lên tiếng nói chuyện.
Hoa Thường không chú ý đến sắc mặt của muội muội, cho dù để ý đến, chỉ sợ lúc này cũng chẳng có tâm tư an ủi.
Hoa Phu nhân cẩn thận nhìn Hoa Thường, ngân ngấn nước mắt, nức nở nói: "Nương nương còn muốn giao phó gì không?"
Hoa Thường lắc đầu, thấp giọng nói: "Lần này bổn cung đi, không biết còn có thể gặp lại nhau hay không. Nếu như không có duyên, mệnh nữ nhi không tốt, mẫu thân cũng không cần thương tâm, kiếp sau, nữ nhi nguyện lại đầu thai vào Hoa gia."
Hoa Phu nhân nhịn rất lâu, cuối cùng cũng không cầm được lệ tuôn rơi, quay đầu nhắm chặt hai mắt, bối rối lấy khăn tay lau đi.
Hoa Thường quay qua nói với Lan Chi: "Lấy đồ ra đây."
Lan Chi hành lễ rồi đi ra cửa, một lát sau dẫn theo một loạt các tiểu cung nữ tiến vào, mỗi tiểu cung nữ đều bưng tráp đỏ thẫm, bên trong chứa vải vóc trang sức, và những loại dược phẩm vô cùng trân quý.
Hoa Thường nhìn lướt qua các khay, sau đó nói: "Mẫu thân hãy mang những thứ này về đi, xem như là để tưởng niệm."
Hoa Phu nhân không từ chối, nước mắt tuôn tràn, khấu đầu tạ ơn. Hoa Thường nhìn mẫu thân của mình quỳ trên mặt đất, che miệng kìm lại tiếng nức nở.
Đột nhiên Hoa Thường có chút hối hận, nàng xung phong đi hầu bệnh, chính là liều mạng đánh cược đường sống của mình. Một khi Hoàng thượng chuyển nguy thành an, vậy địa vị của nàng sẽ không còn giống như trước nữa, không còn là danh hiệu thế gia ở hậu cung như hiện tại nữa.
Lùi một vạn bước mà nói, cho dù cuối cùng vẫn như cũ, không thể xoay chuyển trời đất, bản thân nàng cũng nhiễm lao phổi, nhưng là nữ nhân cuối cùng hầu bên cạnh Hoàng đế, có lẽ Hoàng đế sẽ cho người nhà của nàng một đường lui thật tốt.
Chỉ là nàng không muốn ngồi không mà chờ đợi. Mạt thế trước kia đã dạy cho nàng biết, chờ đợi chỉ đem lại sự hủy diệt mà thôi. Nhưng mà bây giờ nhìn những giọt nước mắt của người thân, và sự đau khổ khi phân ly, nàng lại bắt đầu mềm yếu, đây chính là nữ nhân.
Hoa Thường nhắm mắt, xua đi tia do dự cuối cùng, khẽ nói: "Sắc trời cũng đã muộn, đưa mẫu thân rời cung đi."
Lan Chi và Thược Dược yên lặng gạt nước mắt, đám người Hoa Phu nhân quỳ xuống đất bái lạy: "Thần phụ xin cáo lui, nương nương bảo trọng."
Bởi vì bây giờ là thời điểm đặc biệt, Hoa Thường triệu kiến nữ quyến được chính miệng Thái hậu đáp ứng, cho nên khi đám người Hoa Phu nhân rời đi, cũng không cần phải tạ ơn lần nữa khi ra khỏi Vị Ương cung.
Tiễn người thân rời đi, Hoa Thường mềm rũ người nằm trên giường, trong lòng lại càng thêm kiên định. Đúng vậy! Chẳng phải nàng tiến cung để bảo hộ gia tộc sao? Hiện tại bất luận sống hay chết, Hoàng thượng đã có thể nhìn thấy phẩm cách thế gia của nàng, cũng coi như là ở hiền gặp lành.
Sau khi dùng xong bữa tối chẳng có mùi vị gì, Hoa Thường nghe cung nữ tiến vào bẩm báo: "Thưa nương nương, Thục phi đến thăm."
Lan Chi nâng Hoa Thường dậy, đi về phía chính điện.
"Sao tỷ tỷ lại đến đây? Nếu như có chuyện gì thì sai người nói một tiếng, để muội muội đến cung của tỷ tỷ là được". Hoa Thường bước nhanh tới, nắm chặt tay Thục phi, lo lắng nói: "Hôm nay tỷ tỷ vẫn còn động thai khí, sao lại không cẩn thận như thế này?"
Cả người Thục phi đều tiều tụy, mắt phượng sưng đỏ, khẽ ngẩng đầu lên nhìn Hoa Thường, lên tiếng nói: "Tỷ tỷ đến quả thật là có việc. Chiều nay muội muội triệu kiến gia quyến, tỷ tỷ không tiện quấy rầy, không còn cách nào khác nên muộn như thế này còn đến làm phiền muội muội."
Hoa Thường kéo tay Thục phi đi vào nội thất, ngồi xuống giường, chậm rãi nói: "Sao tỷ tỷ lại nói lời khách khí như vậy? Chúng ta là tỷ muội, có quấy rầy gì đâu."
Thục phi một tay che bụng, một tay lôi kéo Hoa Thường, bi thương nói: "Tỷ tỷ mong chờ hài tử này nửa đời người, bây giờ có được, vui mừng khôn xiết. Nhưng mà hiện tại xem ra, đưa nhỏ này đến thật không đúng lúc."
Hoa Thường hiểu ý tứ của Thục phi, thấp giọng nói: "Ta biết là tỷ tỷ lo lắng cho Hoàng thượng, hy vọng có thể hầu hạ bên cạnh người, chỉ là tỷ đang có thai nên không thể đi được. Thật ra hài tử là bảo bối trời ban, chắc chắn Hoàng thượng cũng hy vọng tỷ có thể tốt lành, bảo trọng thân thể, sinh hạ một tiểu Hoàng tử khỏe mạnh. Tỷ tỷ yên tâm, nhất định muội sẽ thay cả phần của tỷ tỷ, chăm sóc Hoàng Thượng thật chu đáo."
Thục phi nâng tay lên, vuốt ve mặt Hoa Thường rồi nói: "Muội muội còn trẻ như thế, trẻ như vậy... Ta biết muội một lòng với Hoàng thượng. Muội muội xuất thân cao quý, tiến cung cũng thuận buồm xuôi gió, vốn không cần phải tranh đoạt cái gì, khoan thai an yên mà sống. Bây giờ lại nguyện ý đánh cược tính mệnh đi hầu bệnh, ta biết muội muội nhất định là đối với Hoàng thượng tình sâu vô cùng."
Hoa Thường nhìn Thục phi, trong lòng lại có chút thương xót nữ nhân này. Ở hậu cung này, e là cũng chỉ có duy nhất một mình Thục phi là thật lòng đối với Hoàng thượng, tình cảm sâu đậm mà thôi.
Hoa Thường cúi đầu lên tiếng: "Chính muội còn không rõ tình cảm của mình, nhưng muội biết tâm ý của tỷ tỷ đối với Hoàng thượng. Muội không muốn tranh đoạt điều gì, chỉ mong thân thể Hoàng thượng khỏe mạnh, tỷ muội hòa thuận vui vẻ."
Khuôn mặt Thục phi đầy nước mắt: "Yêu một người vô cùng khổ, bây giờ muội cũng nhảy vào trong bể khổ rồi. Ta đau lòng cho muội, nhưng cũng vui vẻ thay cho Hoàng thượng, thêm một người yêu hắn, hắn sẽ hạnh phúc hơn đúng không?"
Hoa Thường nhìn Thục phi không ngừng bi thương, khẽ an ủi: "Tỷ tỷ đừng nên khóc, còn phải nghĩ cho tiểu Hoàng tử trong bụng tỷ nữa."
Thục phi vội lấy khăn lau nước mắt, nghẹn ngào nói: "Hôm nay tỷ tỷ đến, chỉ muốn khẩn cầu muội muội, chăm sóc Hoàng thượng thật tốt, tỷ tỷ ở đây tạ ơn muội!"
Dứt lời Thục phi liền quỳ xuống mặt đất, khấu đầu thật sâu.
Hoa Thường hoảng sợ, vội vàng nâng Thục phi dậy, miệng trách cứ: "Tỷ tỷ làm gì vậy? Tỷ tỷ đang có thai trong người, sao lại làm ra chuyện nguy hiểm như thế này chứ? Huống chi, cho dù tỷ không nói, muội cũng sẽ chăm sóc cho Hoàng thượng thật tốt."
Thục phi lắc đầu nói: "Ta biết nhất định muội sẽ tận tâm tận lực, chỉ là nếu ta không cảm tạ muội, trong lòng sẽ vô cùng bất an. Muội thành toàn phần tâm ý này của ta đi, được không?"
Hoa Thường thở dài bất đắc dĩ, hình như đã hiểu rõ vì sao mười mấy năm nay, vị Thục phi này được thịnh sủng không suy rồi. Ngươi cho đi một phần chân tâm, người khác chỉ cảm thấy nửa phần chân tình. Thật sự Thục phi đã bỏ ra hai mươi phần chân tâm, cho nên Hoàng đế mới cảm nhận được tấm lòng sâu sắc của Thục phi, nguyện ý sủng ái nàng ấy. Mà các phi tần khác chỉ bỏ ra năm sáu phần thật tình, thì làm sao có thể mưu cầu nam nhân tôn quý nhất thiên hạ yêu ngươi đây?